Tô Vân ngẩn ra, Tô Cương cũng sững sờ, sau đó vội xua tay: “Không được, không được, cậu là cậu cả, còn chưa đưa lì xì, sao có thể…” “Cậu cả, cậu nhận lấy đi” Lâm Vũ Chân lên tiếng: “Mẹ con đã dặn rồi, cậu không nhận, chúng con về kiểu gì cũng bị mắng” Ả ĩ Ƒ { 1 Ệ Tô Qương cười, thấy hơi xấu hổ, chỉ đành phải bảo Tô Vân nhận lấy, nhắc nhở: “Còn không mau cảm ơn anh rể” “Cảm ơn anh rể” Tô Vân lí nha lí nhí, nói xong bèn le lưỡi sau đó chạy vụt đi. Một nhà Tô Hồng ngồi bên cạnh nhìn hết tất cả, trên mặt tỏ vẻ khinh thường, tặng quà gặp mặt, lại làm như là cho lắm tiền lắm không bảng, đến nỗi thế sao. Từ Minh không nói gì, vẫn bày ra cái vẻ lãnh đạo, phong thái ổn trọng, trên mặt vẫn duy trì nụ cười ung dung, tựa như cái gì cũng chẳng để vào mắt. Mà Tô Hồng thì đang thầm phỏng đoán, bao lì xì kia có lẽ chỉ có hai ba trăm thôi nhỉ. Con trai bà đã thành gia lập thất rồi, nếu không đưa cho nó hai ba trăm bà còn chả vui kìa. Bà còn đang trong dòng suy nghĩ thì bông nhiên Tô Vân chạy xộc vào, mặt đỏ ửng, tỏ vẻ căng thẳng, như thể vừa nhìn thấy chuyện gì đáng sợ lắm, hơi thở cũng bắt đầu dồn dập. “Sao thế?” Tô Cương thấy vậy liền hỏi: “Không đi giúp mẹ còn qua đây làm gì” “BH… Giọng Tô Vân hơi run, đôi tay cầm bao lì xì, lòng bàn tay túa mồ hôi ướt đâm. Cô gái gọi một tiếng, sau đó quay sang nhìn Lâm Vũ Chân và Giang Ninh: “Tiền trong bao lì xì nhiều quá” “Ha ha” Tô Hồng bỗng bật cười. “Bác nói này Tô Vân, dù sao thì con cũng là học sinh cấp ba rồi, mấy trăm mà cũng khiến con lo lắng, vậy thì con làm sao mà thi tốt nghiệp được đây?” Bà lắc đầu liên tục, đứa em này của bà, ba mươi tuổi mới lấy vợ kết hôn, sinh ra Tô Vân, ông gan nhỏ, giờ thì ngay cả con gái cũng yếu bóng vía ý như vậy. Bị mấy trăm dọa sợ. “Không phải mấy trăm đồng” Tô Vân vội nói: “Không phải mấy trăm đồng đâu ạ!” “Vậy bao nhiêu?” Tô Cầm hỏi. Bà cũng hơi tò mò, bao lì xì to thật, nhìn có vẻ rất nhiều, nhưng bà cảm thấy bên trong cũng chả có bao nhiêu. Dâu sao, Giang Ninh cũng chỉ là một tên con rể đến ở rể thôi mà. “Một, một…” “Có một trăm?” Tô Hồng bất mãn: “Tôi nói này cậu rể nhà Vũ Chân, một trăm đồng, có hơi ít rồi không, dù Tô Vân là một học sinh, nhưng dựa theo quy định của chúng tôi, hai trăm..” “Là mười ngàn!” Tô Vân không nín nhịn nổi bèn hô to lên. Trong nháy mắt, không khí như bị cô đặc lại. Tô Hồng nói được một nửa, thì bị nghẹn họng, suýt nữa thì nghẹn chết. Còn Từ Minh đang định đốt điếu thuốc thì run tay, chút nữa thì rơi xuống đất, con trai gã đang uống trà cũng sặc ho khù khụ, có thể thấy mũi còn phun ra nước trà. Mười ngàn? Quà gặp mặt mà mười ngàn? Nào có ai hào phóng đến mức này! Con dâu Tô Hồng lần đầu tiên ra mắt, cũng chỉ cho có ba trăm. Giang Ninh ngồi yên lặng ở đó, mười ngàn đối với hẳn mà nói là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể. “Nhiều quái” Mặt Tô Cương đỏ lên, số tiền này bằng với hai tháng lương của ông, nếu cho trẻ con quà gặp mặt thì nhiều quá. “Không nhiều” Giang Ninh thản nhiên đáp: “Tô Vân sáp thi tốt nghiệp rồi, phải mua sách tham khảo, luyện đề, còn phải bổ sung dinh dưỡng, đây là một chút thành ý của anh rể, đợi em thi được vào một trường đại học tốt, anh rể sẽ lại thưởng cho em, em muốn gì cũng được” Ôi… Cái giọng điệu phú ông giàu nứt khố đổ vách này, giống một thằng ở rể chỗ nào? Chắc chắn là Tô Mai không có nhiều tiền như vậy, nhưng đứa con rể lang thang trong lời đồn này lại càng không thể có. Tô Hồng và Từ Minh đưa mắt nhìn nhau, tâm trạng rất phức tạp, rốt cuộc là có chuyện gì?