Đỉnh cao phú quý

Chương 104 : Sáu triệu tiền mặt

“Rõ ràng chỉ thiếu sáu triệu lại ký tiền nợ mười triệu, thật không hiểu ông nghĩ gì nữa” Trình Uyên đi ra khỏi đám người, lắc đầu nói. Mọi người ở đây bị sự xuất hiện của Trình Uyên hấp dẫn ánh mắt, ai cũng đưa vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía anh. Vương Mạnh Xuyên trợn to mắt chỉ vào Trình Uyên tức giận nói: “Con mẹ nó lại là anh, anh đến làm gì?” “Tôi đến ngăn cản để ba cậu khỏi bị lừa” Trình Uyên hờ hững nói, sau đó nói với Vương Thành: “Bây giờ đã là thời đại nào rồi mà còn ép hôn chứ?” “Đầu tiên, ông làm thế là không hợp pháp, cái gì mà lệnh của ba mẹ làm mai làm mối, nếu Tử Yên không đồng ý thì tất cả đều là vô nghĩa, sau cùng cũng chỉ còn lại con số trên giấy thôi, rõ ràng chỉ có sáu triệu lại trở thành mười triệu!” “Đúng, con số này có tác dụng trên pháp luật, vì nó hoàn toàn chỉ là một điều khoản thiếu nợ mà thôi” Nghe thấy lời của Trình Uyên, Vương Thành lập tức sợ đến đổ mồ hôi lạnh. Còn Vương Mạnh Xuyên thì đột nhiên xông tới đẩy anh một cái, chỉ vào mặt anh nói: “Con mẹ nó anh bớt nói hươu nói vượn ở đây đi, tất cả chuyện này đều là anh gây ra, nếu không chị tôi đã sớm cưới anh rể tôi rồi” Sự xuất hiện của Trình Uyên làm rối hết tất cả mọi chuyện, vốn cũng khiến Thái Lâm rất không vui, hơn nữa cũng có dự định để đàn em dạy dỗ Trình Uyên một trận, nhưng chợt nghe thấy lời nói của Vương Mạnh Xuyên nên nhíu mày: “Có chuyện gì vậy?” “Có chuyện gì vậy?” Vương Mạnh Xuyên cười nhạt nói với Thái Lâm: “Chú Thái vẫn không biết nhỉ, anh ta tên Trình Uyên, là vì anh ta chen chân vào giữa chị và anh rể cháu mới khiến anh rể bị kích thích mạnh như thế đó” Nghe Vương Mạnh Xuyên nói vậy, sắc mặt Thái Lâm lập tức trở nên cực kỳ u ám. “Thì ra là cậu, cậu còn dám đến đây hả?” Gã ta lạnh lùng nói, đồng thời các đàn em phía sau ông ta cũng đều tụ tập lại. Đối mặt với nhiều tên côn đồ bặm trợn như vậy, trong lòng Trình Uyên cũng sợ hãi, Bạch Long có đi theo mình hay không anh cũng không rõ lắm, cho nên trong lòng rất thiếu tự tin, nhất thời lại xuất hiện suy nghĩ muốn học võ với Bạch Long. Đúng lúc này, Vương Tử Yên đột nhiên xông ra khỏi đám người đứng bảo vệ trước Trình Uyên: “Các người muốn làm gì? Tôi đã báo cảnh sát rồi đấy, các người đừng có xăng bậy!” “Con gái!” Tôn Hân vui mừng nói. “Chị!” Vương Mạnh Xuyên khiếp sợ kêu lên. Khuôn mặt âm u của Thái Lâm không khỏi hơi co giật. Trong xã Liên Hoa này thế lực của gã ta cũng xem như: số một số hai, nhưng vừa nghe thấy cảnh sát, trong lòng vẫn rất là sợ hãi. “Là cậu chen chân vào tình cảm của con trai tôi, cho dù cảnh sát có đến đây tôi cũng nói chuyện được” Thái Lâm thản nhiên nói: “Là đàn ông thì đừng trốn sau lưng phụ nữ, có bản lĩnh thì đứng ra đi” Sau đó Trình Uyên y lời đứng ra, Vương Tử Yên rất lo lắng nắm lấy cánh tay của anh, lại bị anh võ nhẹ: “Không sao” Động tác Trình Uyên thấy rất bình thường này lại trở nên không bình thường trong mát cả nhà Vương Thành và Thái Lâm, kể cả mấy người hóng chuyện ở xung quanh cũng cảm thấy hành động của bọn họ giống người yêu. Trình Uyên đứng ra nói với Thái Lâm: “Nhà họ Vương mượn tiền ông không trả thật sự là ông có lý, nhưng nếu ông muốn đập nhà họ Vương, vậy thì ông đã từ có lý thành không có lý rồi” “Nếu tôi dám đến đây, thì đương nhiên là đến giải quyết chuyện này rồi” Trình Uyên vờ ra vẻ rất bình tĩnh nói. “Giải quyết chuyện này? Ha ha, cậu cho rằng mình là ai?” Thái Lâm cười nhạt nói: “Nhà họ Vương nợ tôi sáu triệu, một nhân viên bình thường như cậu có thể trả thay bọn họ à?” “Trình Uyên, con mẹ nó anh đừng có quấy rối được không? Chỉ một Giám đốc nho nhỏ như anh cũng có mặt mũi nói muốn xử lý chuyện này à?” Vương Mạnh Xuyên bị Trình Uyên chọc giận đến giậm chân, nếu không có Trình Uyên xuất hiện, ba anh ta đã ký thoả thuận rồi, đến lúc đó Vương Tử Yên không muốn cũng không được, dù sao mười triệu nhà họ Vương càng không trả nổi, hơn nữa Vương Tử Yên còn là đứa con gái có hiếu. Đến lúc đó mình có thể đi làm ở xưởng nhà họ Thái, có quan hệ của Vương Tử Yên, chắc chắn anh ta cũng có thể làm Giám đốc gì đó, cuộc sống tươi đẹp biết bao nhiêu chứ. Ai mà ngờ Trình Uyên lại thản nhiên nói: “Vấn đề có thể giải quyết bằng tiền thì không phải là vấn đề, tôi sẽ kêu người đưa sáu triệu cho ông” “Ha ha..” Vương Mạnh Xuyên như nghe thấy chuyện gì đó buồn cười lắm vậy, chỉ vào Trình Uyên nói: “Con mẹ nó anh bị ngốc sao? Anh có sáu triệu? Có sáu triệu thì đã tự làm chủ từ lâu rồi, ai còn đi làm công cho người khác nữa?” Thái Lâm cười nhạt: “Ông Vương, xem như tôi biết vì sao Tử Yên bị thằng nhóc này lừa rồi, biết khoác lác ghê” ‘Vương Thành cũng hung hăng trừng Trình Uyên một cái. Thân thể yểu điệu của Vương Tử Yên lại hơi run rẩy. Trình Uyên lấy điện thoại ra gọi cho Kim Kiệt. “Mau đem sáu triệu đến xã Liên Hoa cho tôi” Anh nói xong câu này, không đợi Kim Kiệt trả lời đã cúp máy luôn. “Con mẹ nó, anh cũng giả vờ hơi giả rồi đó?” Vương Mạnh Xuyên cười nhạo: “Đối phương có nghe máy. không? Hay anh có gọi đi không?” Trình Uyên không quan tâm đến anh ta, trực tiếp nói với Thái Lâm: “Một tiếng” Gã ta cười nhạt: “Được, tôi đợi cậu, tôi thật muốn xem thử lát nữa cậu giải thích thế nào” Một tiếng đồng hồ nhanh chóng trôi qua. Thái Lâm nhìn đồng hồ, sau đó cười nhạt: “Thằng ranh con, hết giờ rồi, cậu cũng nên tỉnh lại rồi đúng không?” Nghe vậy, Trình Uyên nhíu mày. Thái Lâm nói: “Các anh em, cho thằng nhóc này tỉnh táo. lại một chút đi” Đám côn đồ lập tức bao vây Trình Uyên, lúc này trên cơ bản là anh đã chuẩn bị tinh thần để chạy trốn rồi. Nhưng mà. “Ken két!” Sau một tiếng phanh chói tai của ô tô vang lên, từng hàng ô tô xa hoa dừng lại trước cửa nhà họ Vương. Sau đó có một đám nhân viên mặc âu phục cao cấp bước xuống từ trên xe, trong tay mấy người còn xách theo va li bạc. Sau khi Kim Kiệt xuống xe thì kéo thân thể mập mạp chạy đến trước mặt Trình Uyên: “Xin… xin lỗi Chủ tịch, tôi muộn mất năm phút” “Chủ tịch?” Nghe vậy, tất cả mọi người đều giật mình. Vương Mạnh Xuyên khiếp sợ, sau đó bắt đầu cười khẩy, chỉ vào Trình Uyên nói: “Lợi hại ghê nhỉ, diễn kịch còn diễn cho tròn vai hả? Đây là diễn viên quần chúng anh †ìm đến à? Trong tay những người đó xách tiền hay giấy báo vậy?” Trình Uyên không thèm quan tâm đến Vương Mạnh Xuyên, trực tiếp ra hiệu bằng mắt cho Kim Kiệt, ông ta bèn ra lệnh cho mấy người cầm va li tiến lên, sau đó để xuống đất rồi lần lượt mở ra. Những xấp tiền mới tinh xuất hiện trước mặt mọi người, ‘Vương Mạnh Xuyên trực tiếp ngậm miệng, tròng mát cũng sắp rớt ra. Thật ra lúc Vương Mạnh xuyên nói Trình Uyên thuê người diễn kịch, Thái Lâm cũng có suy nghĩ này, nhưng khi những người này để tiền trước mặt ông ta, suy nghĩ này cũng gần như đã biến mất. Một người có thể lấy ra sáu triệu trong một tiếng, hơn nữa còn đều là tiền mặt, có thể là người bình thường hay. sao? “Ông chủ Thái, ông tới đếm đi” Trình Uyên chỉ vào rương nói với Thái Lâm. Sau đó anh đi về phía cả nhà Vương Mạnh Xuyên, nhẹ. nhàng mắng một câu. “Các người thật khốn nạn!”