Ý của Bạch Sĩ Câu “Mẹ nó, mày câm miệng cho ba!” Bạch Sĩ Phan cực kỳ tức giận. Bạch Vĩnh Minh bị ba cho một bạt tai lên mặt thì sửng sốt chừng mười giây, sau nó khiếp sợ nói: “Ba, Bạch Sĩ Câu mới là người ngoài, còn con là người thừa kế được nhà họ Bạch công nhận mà, sao ba lại vì một người ngoài mà đánh conl” “Chát!” Bạch Sĩ Phan thật sự bị sự ngu xuẩn của Bạch Vĩnh Minh chọc giận rồi, ông ta lại tát thêm cái nữa, tức giận nói: “Ông đây bảo mày câm miệng” Cái tát này còn mạnh hơn cả cái tát trước, khiến Bạch Vĩnh Minh ngã huych xuống đất. Bạch Sĩ Phan chỉ vào mặt anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Mẹ nó, mày còn là người thừa kế của nhà họ Bạch hả, thừa kế cái con khỉ, chỉ với sự ngu xuẩn của mày thôi, chắc chắn nhà họ Bạch sẽ gặp phải…” “Sĩ Phan!” Lời nói của Bạch Sĩ Phan đột nhiên bị tiếng la của ông cụ cắt ngang. “Bỏ đi” Ông cụ thở dài, sau đó bất đắc dĩ vẫy tay: “Ăn cơm: Trong nháy mắt, ông cụ như lại già đi rất nhiều, Bạch Sĩ Phan và mấy người nhà họ Bạch thấy ông cụ cầm đũa lên, đôi tay đầy đồi mồi kia run rẩy như dì lấy thức ăn trong căn tin. “Ba…” “Ăn cơm đi, nếu không sẽ nguội hết” Ông cụ khàn giọng nói. Thật ra để mấy tiếng, đồ ăn đã nguội từ lâu rồi. Tuy ông cụ nói ăn cơm đi, nhưng mọi người đều nhìn ông cụ, ai cũng không động đũa, Bạch Sĩ Phan thở gấp mấy tiếng, không thèm nhìn Bạch Vĩnh Minh thêm một cái nào nữa trở về chỗ ngồi của mình. Bầu không khí cực kỳ nặng nề. Nói đến Bạch Sĩ Câu, có lẽ tất cả mọi người đều đoán được ý của ông cụ, cũng hiểu rõ có lẽ đây là con đường duy nhất để nhà họ Bạch cải tử hoàn sinh, nhưng lại bị †ên ngu xuẩn Bạch Vĩnh Minh này làm hỏng mất. Mọi người đều không muốn nhìn anh ta. Bạch Vĩnh Minh bị Bạch Sĩ Phan tát hai bạt tai, che mặt đi về chỗ ngồi của mình, lại phát hiện chỗ ngồi của anh ta đã mất từ lúc nào rồi. Không ai muốn để ý đến anh ta cả. Phải, ông cụ không tức giận với Bạch Vĩnh Minh, nhưng sự trách móc lặng câm của mọi người lại khiến anh ta càng khó chịu, khó chịu hơn cả bị đánh một trận nữa. Anh ta rất không hiểu, cũng trở nên căm ghét cả nhà Bạch Sĩ Câu hơn bao giờ hết. Vì sao? Vì sao vì một người ngoài mà mọi người đều đối xử với mình như vậy? Nhà ba mẹ của Bạch An Tương ở biệt thự Vịnh Ánh Trăng. Trên ban công tầng cao nhất, Bạch Sĩ Câu ngồi trên ghế dưới dù che nắng ngoài trời, còn Trình Uyên thì đứng sau lưng ông. “Nhanh chóng thu mua Bạch Thị đi” Bạch Sĩ Câu quay đầu lại, nói giống như đang lẩm bẩm với chính mình: “Có lẽ tiếp theo sẽ phải đánh một trận lớn đấy” Trình Uyên nhíu mày: “Ba, con không hiểu ý của ba” Bạch Sĩ Câu cười: “Biết lúc trước vì sao cho An Tương lấy con không?” Câu hỏi này khiến Trình Uyên giật mình, lời này như đang nói ông đã biết thân thế của mình từ lâu rồi, biết còn sớm hơn cả mình nữa. Anh chợt cảm thấy dường như Bạch Sĩ Câu còn thâm sâu hơn những gì mình nhìn thấy trước mắt nhiều. Bạch Sĩ Câu nói: “Cũng tốt, nếu đã không hiểu thì không cần hiểu nữa, thế hệ của các con là vì cái gì cũng thấy. quá rõ ràng, cho nên cuối cùng cái gì cũng không có được” Lần này thì Trình Uyên không hiểu được thật. Lúc anh rời đi, Bạch Sĩ Câu đột nhiên nói: “Đối xử tốt với An Tương” “Con sẽ thế” Trình Uyên đáp. Bạch Sĩ Câu mỉm cười nói: “Nếu con dám ức hiếp con bé, ba sẽ bất chấp tất cả” Trong lòng Trình Uyên run lên, Bạch Sĩ Câu lúc này khiến anh cảm thấy rất đáng sợ, ánh mắt của ông giống như một con sư tử đang nhìn chằm chằm con mồi vậy. Buổi tối trở về nhà mình, Trình Uyên ngồi trong phòng khách im lặng suy nghĩ. Anh đang nghĩ, Bạch Sĩ Câu nói tiếp theo sẽ phải đánh một trận lớn là có ý gì? Sau đó đầu óc nhanh chóng vận hành, nghĩ tới những xí nghiệp có thể trở thành kẻ thù. Nói vậy làm anh nghĩ tới Tập đoàn Long Đẳng và Tập đoàn Trích Thuỷ, nhưng mà… Trình Uyên cảm thấy điều đó là không thể nào, thứ nhất Tiêu Mục là anh em của mình, thứ hai Tiêu Mục cũng không có lý do gì phản bội mình. Hơn nữa, cho dù anh ta có phản bội, Tập đoàn Long Đằng cũng không dám tin tưởng anh ta, dù sao Tập đoàn Long Đằng muốn hợp tác với anh ta thì chắc chắn sẽ điều tra lai lịch của anh ta. Vả lại, chác Tập đoàn Long Đằng cũng không có năng lực này. Cuối cùng, Trình Uyên nghĩ, có lẽ trận chiến lớn mà Bạch Sĩ Câu nói rất có thể đến từ bên ngoài thành phố Tân Dương, mà doanh nghiệp bên ngoài thành phố Tân Dương, anh chỉ biết có một là Tập đoàn Thẩm Thị. Tập đoàn Thẩm Thị kia có mục đích gì? Trình Uyên không nghĩ ra được. Cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, cảm thấy có thời gian vẫn nên nói chuyện thêm với Vương Tử Yên. Còn bây giờ thì về phòng ngủ thôi. Quay về phòng, phát hiện Bạch An Tương đã ngủ rồi, Trình Uyên ngồi bên cạnh nhìn chăm chằm cô. Thật ra anh rất khó hiểu, ngoại hình Bạch Sĩ Câu xem như coi được, Lý Ninh Quyên cũng không đẹp, nhưng vì sao vợ mình lại xinh đẹp như vậy chứ? Ừm, đúng là xinh đẹp! Nhìn một hồi thì ngủ quên mất. Nửa đêm Bạch An Tương có thức dậy một lần, nhìn thấy Trình Uyên ngủ sấp trên giường của mình, đầu tiên là giật mình, sau đó chợt thấy ngọt ngào. Trong đầu nhớ lại từng cảnh lúc trước. Không nhịn được đưa bàn tay trắng nõn như ngọc sờ đầu Trình Uyên, nhẹ nhàng nói: “Đồ ngốc, anh đúng là mãi không chịu hiểu” Thật ra cô cũng rất tiếc, mình đang ngủ, cơ hội tốt biết bao, nhưng anh lại không biết nắm chắc, haiz, đúng là… đồ đầu gỗ không hiểu phong tình. Ngày hôm sau Trình Uyên vừa đến phòng làm việc, Vương Tử Yên đã chạy vào. “Chủ tịch, Bạch Sĩ Phan đến đây” Cô ta nói. Trình Uyên hơi sửng sốt, mới sáng sớm Bạch Sĩ Phan tới làm gì? “Cô đi gặp đi” Trình Uyên dặn dò Vương Tử Yên. Cô ta lắc đầu: “Ông ta nói muốn gặp Chủ tịch” “Lắm chuyện quá, không gặp” Anh phất tay. Vương Tử Yên còn nói thêm: “Ông ta nói mình đại diện nhà họ Bạch muốn Tuấn Phong thu mua sản nghiệp của bọn họ” “Hả?” Nghe vậy, Trình Uyên có hơi sửng sốt, sau đó nhớ đến lời nói của Bạch Sĩ Câu, ông kêu anh mau chóng thu mua Bạch Thị, nói tiếp theo sẽ phải đánh một trận lớn. Cho dù Bạch Sĩ Câu có ý gì, Trình Uyên biết ít nhất ông sẽ không hại mình, vì vậy gật đầu nói: “Cô nói với Bạch Sĩ Phan là bây giờ tôi không ở đây, nhưng có thể trao đổi bảng cuộc gọi video từ xa” Vương Tử Yên gật đầu. Không lâu sau, Vương Tử Yên sử dụng điện thoại của mình gọi video cho Trình Uyên, anh cũng sửa sang cách ăn mặc lại một chút, đầu tiên anh tìm một cái mũ, sau đó lại đeo kính râm, cuối cùng dùng bút lông vẽ râu cho. mình. Bạch Sĩ Phan nhìn thấy Trình Uyên thì vẫn rất ung dung: “Cậu là Chủ tịch của Tuấn Phong?” Trình Uyên gật đầu: “Phải” Bạch Sĩ Phan nói: “Vậy chắc Chủ tịch cũng biết chuyện nhà họ Bạch bị Tập đoàn Lương Câu chèn ép, bây giờ. Tập đoàn Lương Câu bị Tập đoàn Trích Thuỷ thu mua, vì thế Tập đoàn Trích Thuỷ cũng bắt đầu chèn ép chúng. tôi, nhà họ Bạch đã bó tay hết cách rồi” “Rồi thì?” Trình Uyên hơi nhíu mày. Bạch Sĩ Phan cười nói: “Chuyện này chắc chắn Chủ tịch cũng rõ, cho nên chúng tôi hy vọng Tuấn Phong có thể thu mua Công ty Trái cây Bạch Thị.” “Điều kiện thì sao?” “Không có điều kiện gì cả, à đúng rồi, nếu nói ra thì là có một cái” Bạch Sĩ Phan nói: “Ông cụ nhà chúng tôi muốn địch thân gặp cậu.” Ông cụ Bạch muốn gặp mình? Trình Uyên đột nhiên giật mình.