Ngày 9 tháng Hai, 1992 Bạn thân mến, Tôi muốn nói thêm vài điều về chuyện kể trong bức thư vừa rồi. Tôi biết rằng Sam sẽ không bao giờ mời tôi đi vũ hội đâu. Hẳn cô ấy sẽ rủ Craig, và nếu không phải Craig thì Patrick, bởi bạn gái của Brad là Nancy sẽ đi với Brad. Mary Elizabeth là một cô gái rất thông minh và xinh xắn, thật vui vì cô ấy là người tôi hẹn hò lần đầu tiên. Nhưng sau khi tôi nói đồng ý, và Mary Elizabeth đã thông báo với nhóm bạn, tôi cứ mong Sam phải ghen. Tôi biết thế chẳng hay ho gì, nhưng quả là tôi cảm thấy vậy. Nhưng Sam không ghen. Ngược lại cô ấy tỏ ra vui mừng hết cỡ, đến khổ cho cái thằng tôi. Cô ấy còn chỉ tôi cách ứng xử với cô gái trong buổi hẹn hò, khá là thú vị. Cô ấy bảo với người như Mary Elizabeth, không nên khen cô ấy đẹp mà nên khen trang phục cô ấy mặc, bởi bộ trang phục là lựa chọn của cô ấy, trong khi gương mặt thì không. Sam còn dặn một số nàng thích tôi tỏ ra thật chu đáo, nào là mở cửa xe hộ, nào là mua hoa, nhưng với Mary Elizabeth (nhất là trong vũ hội Sadie Hawkin) thì tôi không nên. Vậy nên làm gì, tôi hỏi Sam, cô ấy đáp tôi nên chịu khó hỏi han nhiều và đừng tỏ vẻ sốt ruột khi Mary Elizabeth nói không ngưng nghỉ. Tôi bảo như vậy nghe có vẻ không dân chủ, Sam đáp luôn là cô ấy cũng phải làm vậy với các cậu con trai suốt đó thôi. Sam có bảo rằng riêng chuyện gần gũi với Mary Elizabeth thì rắc rối, bởi cô nàng đã có vài bạn trai rồi, và các anh chàng đó đều từng trải hơn tôi rất nhiều. Cô ấy dặn khi không biết làm sao trong tình huống gần gũi thân mật thì tốt nhất cứ để ý cách người kia hôn mình rồi hôn lại y như vậy. Cô ấy bảo chuyện đó rất nhạy cảm tế nhị, đúng ý tôi muốn. Tôi hỏi luôn, “Sam chỉ tôi được không?” Cô ấy đáp, “Đừng có tưởng bở.” Thi thoảng bọn tôi nói chuyện kiểu đó. Lúc nào cũng khiến tôi cười ngất. Sau khi Sam chỉ tôi một mánh bật hộp quẹt Zippo thật ngầu, tôi hỏi thêm về Mary Elizabeth. “Nếu tôi không muốn gần gũi với cô ấy thì sao?” “Chỉ cần nói là cậu chưa sẵn sàng.” “Nói vậy có tác dụng không?” “Thi thoảng cũng có.” Tôi những muốn hỏi Sam những khi “thi thoảng không tác dụng” thì sao, nhưng tôi không muốn tọc mạch quá, mà tôi không muốn biết tường tận. Ước gì tôi có thể thôi yêu Sam đến thế này. Thật lòng đấy. Thương mến, Charlie