Điệu Slow Trong Thang Máy
Chương 15 : Chúng ta cứ vậy, mỗi người một phương trời
86.
Sau khi gặp Tưởng Nam tôi mới hiểu rõ mọi chuyện.
Thực ra lần đó Tưởng Nam được điều động xuống công ty chúng tôi là vì lão khốn họ Lâm muốn loại bỏ Cao Trào. Trước khi Tưởng Nam đến, trưởng phòng Thu mua của công ty chúng tôi cùng một nhân viên thu mua đã bị sa thải vì ăn hối lộ, tay trưởng phòng đó chính là người của Cao Trào. Lão họ
Lâm vốn muốn nhân việc này lật đổ Cao Trào, nhưng Cao Trào cũng không phải tay vừa, xuất chiêu thí xe giữ tướng, nhanh chóng ra tay xử lý tay trưởng phòng kia để bảo toàn cho mình. Lão họ Lâm mượn cớ này cài Tưởng
Nam vào công ty chúng tôi, mục đích rất đơn giản, chính là để hạ bệ Cao
Trào. Nhưng sau chuyện kia, Cao Trào nhất mực thận trọng, thành ra Tưởng Nam vẫn không làm gì được lão ta.
Cao Trào vì dự án thu mua này mà gặp tai vạ nên để giải oan cho mình, lão không nhúng tay vào nữa. Sau khi Tưởng Nam tiếp nhận công việc, cũng vô cùng thận trọng, sợ bị Cao
Trào cắn ngược nên vẫn trì hoãn không xử lý cho xong. Nhưng gần đây trên tổng công ty bắt đầu thúc giục, mà Tưởng Nam vì chuyện Đá Nhỏ phải ra nước ngoài nên mới giao việc này lại cho tôi.
Tưởng Nam vừa đi
Cao Trào liền biết thời cơ đã đến. Hắn không có nước ra tay đối phó với
Tưởng Nam, nhưng xử lý một kẻ non tay như tôi thì quá dễ. Vậy nên mới xuất hiện chuyện ông chủ Mã. Chuyện này ngay từ khi bắt đầu đã là một cái bẫy, từ khi La già dẫn dụ tôi gặp ông chủ Mã, tới lúc ông chủ Mã nói muốn đưa tiền cho tôi, tất cả đều là giả hết. Bảo sao lại có một chuyện tốt nhường ấy! Ông chủ Mã lại có thể bỏ ra một khoản tiền lớn như vậy cho một tên nhân viên thu mua quèn như tôi. Hơn nữa sau đó tôi tìm gặp
ông ta đòi tiền, ông ta không nghĩ một giây đã lập tức đồng ý luôn. Giờ nghĩ lại, mọi chuyện thật quá dễ dàng, như đã được đạo diễn sẵn từ trước. Hừ, chỉ trách tôi quá ngu, ngay đến một cái bẫy đơn giản là thế mà cũng không nhận ra. Kết quả cuối cùng của việc này là tôi bị sa thải, Tưởng Nam rút lui, Cao Trào một lần nữa nắm quyền. Đáng tức nhất là tên khốn La già kia lại vì thế mà được thăng chức, làm trưởng phòng Thu mua. (Thật đúng là không còn lẽ trời gì nữa! Lần sau gặp lại thằng khốn nạn ấy tôi nhất định sẽ thọi nốc ao hắn như anh Zi hói[1] thọi Materazzi cho xem!)
[1] Zidane.
Chuyện này nói ra cũng chẳng có gì phức tạp, tuy có rất nhiều tình tiết Tưởng Nam không kể rõ, nhưng tôi vẫn có thể đoán ra đại khái. Chị lái xe đến bốt điện thoại đón tôi, đến khi tôi hiểu rõ mọi chuyện, hai chúng tôi vẫn đang ở trên xe. Tưởng Nam lái xe phóng đi trong màn đêm thành phố, lúc nói ra chuyện này sắc mặt chị có vẻ mệt mỏi, và hơi tê dại. Dường như chị đã quá quen và chán ghét mấy chuyện đấu đá trong công ty này. Tôi ngồi bên cạnh chị, im lặng ngẫm nghĩ: giờ Tưởng Nam đã bị buộc phải rút lui, Cao Trào coi như ngồi vững cái ghế cao nhất công ty, như vậy Bạch Lâm sẽ càng yêu lão ta phải không?
Đang mải nghĩ ngợi, bất chợt nghe Tưởng Nam nói: “Tiểu Triệu! Giờ đã tìm được việc làm chưa?”
“Vẫn chưa,” tôi đáp.
Tưởng Nam nói: “Thế ngày mai cậu cùng chị đi xa khỏi thành phố chơi cho thanh thản! Lâu lắm rồi chị không được nhẹ nhõm.”
“Đi đâu?” Nhìn vẻ trông đợi trên mặt Tưởng Nam, tôi chẳng nghĩ ngợi gì liền nhận lời luôn.
“Trấn Giang.” Chị nói, giọng đều đều không nghe ra cảm xúc gì.
“Trấn Giang?” Tôi bất giác thần người. Nói thực chỗ chúng tôi từ xưa đã là chốn phồn hoa đô thị, xung quanh những địa điểm có thể du ngoại phải nói là quá nhiều, trong số đó Trấn Giang là một địa danh bình thường không để đâu cho hết bình thường, sao chị lại nghĩ tới việc đến đó chơi nhỉ?
Hai ngày sau khi hòa giải với Tưởng Nam, tôi và chị cùng lái xe đi Trấn
Giang. Trấn Giang nằm ở điểm giao nhau giữa sông Trường Giang và kênh đào Bắc Kinh - Hàng Châu, đối diện là Dương Châu ở phía Bắc. Tuy nơi này rất gần với thành phố nơi tôi làm việc, nhưng tôi chưa có dịp đi qua, chỉ nghe nói giấm ở đây rất nổi tiếng.
Lái chiếc BMW của Tưởng
Nam đi chưa đầy một tiếng đã đến Trấn Giang. Đến nơi rồi, vẻ mặt Tưởng
Nam liền trở nên rất kỳ lạ, ánh mắt chị đờ đẫn nhìn ra quang cảnh bên ngoài, như thể vừa rất sợ hãi lại vừa rất nhung nhớ. Tôi ngồi bên ghế lái, thầm lấy làm lạ. Đang nghĩ liệu có nên hỏi không, thì Tưởng Nam đã mở miệng trước. “Tiểu Triệu,” chị nói, giọng cũng phức tạp như nét mặt chị lúc này, “cậu biết không? Chị là người Trấn Giang đấy. Ha ha, hồi nhỏ chị đã từng chơi trên con đường này. Cậu xem, kia là mộ Lỗ Túc, chính là Lỗ Túc trong Tam quốc diễn nghĩa ấy... Còn nữa, bên kia là quảng trường Mộng Khê, có ông Thẩm Quát từng viết ‘Mộng Khê bút đàm’, cậu có biết không...” Chị lúc nói không ngớt lúc lại lặng thinh, vẻ mặt thẫn thờ khi buồn khi vui.
Nhìn bộ dạng Tưởng Nam thế này, tự dưng tôi lại nhớ đến quê mình, cũng nhớ đến một bài thơ nổi tiếng của bậc thầy thơ haiku người Nhật Kobayashi Issa: “Cố hương, chen lấn va vấp, đều là hoa có gai.”
87.
Theo chỉ dẫn của Tưởng Nam, tôi lái xe đến một nơi tên là nhà nghỉ Nhất Tuyền. Vừa nghe cái tên đã thấy buồn cười, đến khi Tưởng Nam giới thiệu, mới biết dòng suối Trung
Linh vang lừng danh tiếng đệ nhất thiên hạ chính là nằm ngay gần nhà nghỉ này.
Khi chúng tôi tới được nhà nghỉ thì trời đã về trưa, ăn trưa ở nhà nghỉ xong, Tưởng Nam nói chị có việc phải làm, bảo tôi cứ một mình dạo chơi thăm thú rồi lái xe đi.
Tưởng Nam đi rồi, mới đầu tôi ngồi trong phòng xem ti vi, sau thấy chán quá liền ra ngoài, định đi xem dòng suối đệ nhất thiên hạ ra làm sao. Lúc đó mới biết chỗ tôi đang ở là khu phong cảnh Kim Sơn nổi tiếng nhất Trấn Giang, tinh thần lập tức trở nên phấn chấn.
Ra khỏi nhà nghi, tôi đi men theo hồ Đáp Ảnh, thăm suối Trung Linh đầu tiên, sau đó qua lăng mộ Quách
Phác, đi thẳng đến Kim Sơn. Đến gần Kim Sơn rồi, tôi mới phát hiện hóa ra ngọn Kim Sơn nổi danh lừng lẫy chỉ cao chừng bốn năm mươi mét, nhìn như cái vỏ ốc, cảm giác rất nhỏ.
Vì hôm nay là thứ Bảy, lại đúng dịp tết Thanh Minh nên dưới chân núi rất đông người. Phần lớn có vẻ đều là học sinh, chắc được trường tổ chức cho đi du xuân. Tôi đi lẫn vào đám đông, theo dòng người thong thả dạo chơi. Chốc chốc lại nghe mọi người nói đến một địa danh nào đấy. Đi mãi đi mãi, trước mặt xuất hiện một cây cầu bắc ngang tựa chiếc đai ngọc, dưới cầu là sóng nước dập dờn, trong vắt nhìn thấy đáy, khiến người ta khoan khoái nhẹ nhõm vô cùng.
Có mấy bạn học sinh nói: “Đến Bạch Long động rồi, đi xem Bạch nương tử thôi.” Tôi nghe mà ngẩn người, liền đi theo đám học sinh ấy. Bên cầu có một cái động, mọi người chui vào bên trong. Tôi cũng vào theo.
Vào trong rồi mới nghe chuyện, hóa ra động này là nơi thờ phụng Bạch nương tử, chính là Bạch xà trong câu chuyện cổ Thủy Mạn Kim Sơn. Bên trong động có một bức tượng đá Bạch nương tử, tôi nhìn bức tương ấy lòng lại nhớ đến Bạch Lâm, cảm giác như có lưỡi dao đâm vào tim. Lần này tôi rơi vào thảm cảnh như vậy, nàng không hề thăm hỏi tôi, thật vô tình quá!
Ra khỏi Bạch Long động, tâm trạng tôi đã không còn như lúc mới đến. Tôi không đi vào Kim Sơn tự nữa mà quay về nhà nghỉ. Không bao lâu, Tưởng
Nam cũng quay về, trông chị có vẻ buồn buồn, không biết cả buổi chiều đã làm những gì. Buổi tối lúc ăn cơm, Tưởng Nam gọi rất nhiều rượu, uống mãi không ngừng. Tâm trạng đang không vui nên tôi cũng uống kha khá.
Ăn cơm xong, quay về phòng. Vừa đóng cửa đã lại nhớ đến Bạch Lâm. Thực ra tôi cùng Tưởng Nam đi chơi cho thanh thản đầu óc, cũng là muốn ép mình quên đi người phụ nữ vô tình kia. Nhưng tôi lại chẳng làm được. Nhìn thấy tượng Bạch nương tử tôi liền nhớ tới Bạch Lâm, biết rằng cách một con sông kia là Dương Châu, tôi cũng lại nhớ Bạch Lâm từng nói tôi là cậu em họ đến từ Dương Châu của nàng, đi thang máy trong nhà nghỉ tôi cũng nhớ nàng, tóm lại bất kỳ sự vật nào cũng khiến tôi liên tưởng đến
Bạch Lâm.
Nằm trên giường bao lâu không cách nào gạt bỏ hình bóng Bạch Lâm đeo bám được, tôi bèn mở cửa ra ngoài, dạo bộ ven hồ Đáp Ảnh.
Lúc này đêm đã về khuya, một mảnh trăng non treo lơ lửng giữa tầng không, ánh trăng như dòng nước bạc từ trên cao chảy xuống, bao bọc cảnh vật bốn bề trong sự mờ ảo tĩnh mịch tuyệt mỹ. Thong thả dạo bước ven hồ, thỉnh thoảng lại thấy chiếc bóng theo mình trên mặt đất, trong lòng bỗng dậy lên một cảm giác như ảo mộng, chỉ thấy tất cả với Bạch Lâm đều trở nên mờ ảo, như thể hoàn toàn không có thật.
Dạo quanh hồ chừng nửa tiếng, bỗng tôi nghe có tiếng người gọi mình: “Tiểu Triệu.” Là giọng Tưởng Nam, đưa mắt nhìn, quả đúng Tưởng Nam đang đứng không xa nhìn tôi. Trong bóng đêm, nhìn chị ít nhiều có cảm giác đơn độc quạnh hiu. Chị búi tóc, theo kiểu Bạch Lâm vẫn hay búi, mặc một chiếc áo khoác màu xanh lơ, váy màu xanh lá, dường như cũng là kiểu trang phục Bạch
Lâm yêu thích nhất. Má chị hơi ửng đỏ, vẻ mặt rất dịu dàng, quả thực quá giống với Bạch Lâm. Thực ra tôi có cảm tình với Tưởng Nam cũng là vì khi dịu dàng chị rất giống Bạch Lâm. Nếu nói Bạch Lộ giống Bạch Lâm về ngoại hình thì Tưởng Nam lại có thần thái giống Bạch Lâm.
Nhìn thấy Tưởng Nam trong dáng điệu ấy, suýt chút nữa tôi còn ngỡ chị là Bạch Lâm. Chị đứng cách tôi không xa lắm, nhìn tôi cười: “Tiểu Triệu, cậu cũng ra đây à! Biết trước chị đã đi cùng rồi.” Chị vừa nói vừa bước lại gần, tôi cũng ngơ ngẩn bước về phía chị. Đến gần rồi, tôi có thể ngửi thấy hương nước hoa phảng phất trên người Tưởng Nam, mẹ kiếp, đây cũng là loại nước hoa Bạch Lâm hay dùng. Thật không hiểu Tưởng Nam hôm nay làm sao, khiến tôi có cảm giác hoàn toàn không khác gì Bạch Lâm.
Tôi đang ngẩn ngơ, Tưởng Nam lại nói: “Cảnh ở đây đẹp thật đấy, chúng ta đi dạo một chút đi!” Tôi hơi sững người, không hiểu sao Tưởng Nam lại nói ra câu đó. Chợt một cơn gió đêm thổi tới, nước trong hồ, liễu ven hồ cũng lay động dập dờn theo gió. Dưới ánh trăng, nước hồ, liễu rủ và gió, thậm chí tôi và Tưởng Nam đều bỗng như nên thơ hơn.
88.
Tôi cùng Tưởng Nam đi dạo ven hồ một lúc rồi quay về nhà nghỉ. Thời gian này tôi có cảm giác Tưởng Nam không còn vẻ cao ngạo lạnh lùng chẳng coi ai ra gì như trước kia nữa, mà đã trở nên nhẹ nhàng, dịu dàng, tĩnh lặng hơn nhiều. Tôi đi dạo cùng chị, chốc chốc lại bất giác ngỡ chị là Bạch
Lâm, một Bạch Lâm dịu dàng, điềm tĩnh, trầm lặng và thanh tao.
Sau khi về phòng, nằm lên giường, tâm trí tôi tiếp tục nghĩ đến Bạch Lâm.
Cả hình ảnh Tưởng Nam tha thướt dưới ánh trăng ban nãy cũng chốc chốc tái hiện, đến cuối cùng tôi chợt nhận ra mình gần như chẳng phân biệt nổi đâu là Tưởng Nam đâu là Bạch Lâm nữa. Dường như hai người họ đã hòa vào làm một, quẩn quanh trong đầu tôi, cùng tôi thả bộ dưới ánh trăng bên hồ. Đang ngây người, chợt tôi nghe có tiếng điện thoại vang lên trong phòng. Tiếng chuông điện thoại kéo tôi khỏi cơn mộng mị, tôi đưa tay với lấy ống nghe bên giường.
“A lô!” Giọng Tưởng Nam truyền lại từ đầu bên kia: “Tiểu Triệu à?”
“Vâng.”
“Cậu qua phòng chị một lát, dàn loa bên này chẳng hiểu sao không dùng được, cậu sang xem giúp chị.”
“Vâng, được ạ.”
Cúp điện thoại, tôi xuống giường đi sang phòng Tưởng Nam ngay kế bên, gõ cửa. Cửa như thể tự động biết mở, chắc Tưởng Nam đã đứng sau cửa đợi tôi. Đợi đến khi trông thấy Tưởng Nam đằng sau cánh cửa, tôi bất giác nín thở.
Tôi dám đưa đầu vào miệng cá sấu mà thề rằng, người phụ nữ trước mặt tôi đây là người phụ nữ quyến rũ gợi cảm nhất tôi từng nhìn thấy trong đời. Mái tóc chị đen nhánh buông dài, đổ xuống như thác nước. Trên người là bộ đồ ngủ rộng màu bạc, cổ chữ V khoét sâu, có thể thấy cả khe ngực. Dáng người đó khuôn mặt đó bộ đồ ngủ đó cùng mái tóc đen vô cùng ăn khớp, lại thêm cả hương nước hoa quen thuộc thoang thoảng tỏa ra từ người chị, tất cả đủ để khiến bất kỳ gã đàn ông nào cũng nảy ra ý đồ bất chính.
Tim tôi lập tức đập nhanh, đầu óc choáng váng, họng khô khốc, chỉ muốn nuốt nước bọt. Mặt khác chân tôi cũng thấy run run, tôi sợ, mơ hồ cảm giác hôm nay sẽ xảy ra một sự kiện mang tính lịch sử trọng đại, hoặc có thể trở thành bước ngoặt hay cột mốc trong cuộc đời tôi.
Thấy tôi đần mặt đứng đấy Tưởng Nam nhoẻn cười, càng đẹp hơn bao giờ hết. Vào đi! Chị nói: “Cứ đứng mãi trước cửa thế làm gì?”
Bấy giờ tôi mới chợt bừng tỉnh, con tim không hiểu sao bỗng rung động, mặt không khỏi đỏ bừng. Tưởng Nam thấy tôi đỏ mặt, ánh mắt cũng liếc tôi đầy ẩn ý. Mặt tôi lại càng đỏ hơn. Đang hoang mang bỗng lại nghe Tưởng Nam nói: “Tiểu Triệu, cậu vào đây xem cho chị cái dàn loa này, không hiểu sao chẳng phát ra tiếng gì cả?”
Tôi lúc này mới nhớ ra mục đích
Tưởng Nam gọi mình tới, bèn đi theo chị tới chỗ đặt dàn loa, khom lưng xuống xem xét. Tưởng Nam đứng sau nhìn tôi. Nói thực tôi chưa từng mó vào loa đài bao giờ, cúi xuống lọ mọ một hồi, thử đưa tay ra ấn nút
Play, tiếng nhạc tức thì vang lên không trục trặc lấy nửa giây. Tiếng loa phát ra vừa đúng bài “Yesterday” Tưởng Nam thích nhất. Tôi thấy dàn loa không hỏng hóc gì, bèn đứng thẳng lên quay người lại, định nói câu:
“Dàn chạy được rồi.”
Bất ngờ Tưởng Nam ôm chầm lấy tôi, sau đó cả người chị sáp lại. Tiếp nữa miệng tôi được một thứ vừa thơm vừa mềm lấp đầy.
Á! Khoảnh khắc bờ môi Tưởng Nam áp tới tôi mới biết mình đã mắc lừa. Thực ra chị đâu muốn tôi tới sửa dàn loa, mà là muốn mê hoặc tôi thì có. Nụ hôn của chị nồng nhiệt lạ thường, khác hẳn với lần chị hôn tôi trong xe đêm đó, cực kỳ giống với nụ hôn của Bạch Lâm trong thang máy. Chị ôm tôi rất chặt, cũng hệt như Bạch Lâm hôm đó. Còn cả mùi hương trên người chị nữa, cũng giống hệt Bạch Lâm.
Thoáng chốc, tôi thấy mình như trở lại khoang thang máy trong bệnh viện, và người đang hôn tôi lúc này dường như không còn là Tưởng Nam mà chính là Bạch Lâm. Tôi không thể khống chế dục vọng trong mình được nữa, tay tôi siết chặt lấy eo chị, môi tôi đáp trả lại nụ hôn của chị.
Đèn trong phòng sáng trưng, hắt bóng tôi và Tưởng Nam lên tường. Trong tiếng guitar và tiếng hát của Paul McCartney, hai bóng người quấn chặt lấy nhau, đến cuối cùng chẳng còn phân biệt nổi ai với ai nữa.
Tôi và Tưởng Nam đã lên giường.
Có lẽ do thời gian này tôi đã kìm nén quá nhiều nên khát khao sự kích thích. Có lẽ do bữa tối tôi đã uống quá nhiều rượu nên giờ hơi men bốc lên. Hoặc do thái độ vô tình của Bạch Lâm khiến tôi muốn có hành động trả thù nàng. Hay bởi tôi muốn dùng cách này để báo đáp Tưởng Nam. Và có khi là vì hôm nay Tưởng Nam và Bạch Lâm quá giống nhau, tôi không thể nào phân biệt nổi hai người. Tóm lại tôi đã làm tình với Tưởng Nam, gần như suốt đêm. Bóng hình chúng tôi trên vách tường phân rồi lại hợp, giọng Paul McCartney vang lên trong loa, còn cả tiếng thở dốc của tôi, tiếng rên rỉ của Tưởng Nam, ánh trăng đêm xuân tuyệt mỹ ngoài cửa sổ.
Đây là đêm đầu tiên của tôi.
Tôi không nhớ nổi mình và Tưởng Nam đã làm tổng cộng bao nhiêu lần, chỉ biết mỗi lần lên đỉnh tôi lại nhớ tới cảnh hai chúng tôi bên bờ hồ. Ánh trăng, liễu rủ, mặt hồ, gió, tôi và Tưởng Nam (hay Bạch Lâm?) im lặng nhìn nhau.
89.
Kể từ đêm hôm đó tôi và Tưởng Nam coi như chính thức bắt đầu mối quan hệ. Hằng ngày chúng tôi cùng nhau đi thăm thú mọi nơi, tìm kiếm ký ức thủa nhỏ của Tưởng Nam trên khắp đường lớn ngõ nhỏ ở Trấn Giang, hoặc du ngoạn
Tiêu Sơn, Bắc Cố Sơn hay Nam Sơn. Đến sớm ngày thứ tư thì lái xe qua cầu lớn Nhuận Dương, chạy tới Dương Châu chơi. Lúc đi qua cầu Tưởng Nam nói trước kia chỗ này không có cầu, tuy Trấn Giang và Dương Châu chỉ cách nhau có một con sông nhưng trước kia vì không có cầu mà rất phiền toái.
Tới Dương Châu, tâm trạng tôi bỗng trở nên phức tạp, mẹ kiếp, chẳng phải Bạch Lâm từng nói tôi là người Dương Châu còn gì?
Ở Dương Châu chơi một ngày, chúng tôi tới thăm Đại Minh tự bên hồ Sấu Tây, ăn các món ăn Hoài Dương và đồ ăn vặt Dương Châu nổi tiếng, đêm đó cũng không về
Trấn Giang nữa mà nghỉ luôn ở khách sạn Tây Viên gần Sấu Tây hồ. Chỗ này cao cấp hơn hẳn nhà nghỉ ở Trấn Giang, khung cảnh hào nhoáng phú quý càng kích thích dục vọng con người ta, khiến tôi và Tưởng Nam đêm đó không tránh khỏi một cuộc đại chiến. Trong phòng tắm, trong phòng khách, trên giường, gần như chỗ nào trong căn phòng cũng lưu lại dấu tích chiến đấu của hai chúng tôi. Cuối cùng chúng tôi cùng nằm trên giường, chị gối đầu lên cánh tay tôi, quay mặt về phía tôi, vẻ uể oải. Tôi nhìn bờ môi hồng đào của chị, nghĩ đến vị ngọt ngào trong đó, lại không kìm được nảy ra vái suy nghĩ biến thái. Tôi nói với Tưởng Nam: “Đằng ấy đã từng nghe một câu thơ viết về Dương Châu chưa?”
“Thơ gì?” Hẳn Tưởng Nam không ngờ lúc này tôi lại nói đến chuyện thơ ca, chị hỏi lại giọng có chút ngạc nhiên.
“Thơ của Đỗ Mục,” tôi nói. “Đêm nay trăng sáng cầu xưa, mà người dạy sáo bây giờ còn đâu.”[2]. Nói rồi tôi nhìn chăm chăm vào môi chị, thoáng nở một nụ cười gian tà
[2] Trần Trọng San dịch, nguyên tác: “Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ, ngọc nhân hà xứ giáo xuy tiêu.” Nhị thập tứ kiều còn có tên là Hồng Dược Kiều, ở huyện Giang Đô, tỉnh Giang Tô. Thời xưa có 24 cô gái đẹp thổi sáo tại đây, nên cầu có tên này.
Tưởng Nam lập tức đỏ bừng mặt, lườm tôi một cái đầy lả lơi, nói: “Người ta không muốn động đậy gì nữa, cậu muốn thì quay ngược đầu đi.”
Tôi thầm hỉ hả, không ngờ Tưởng Nam lại đồng ý thật. Đang định ngồi dậy quay ngược đầu bỗng nghĩ, dù tôi có đổi đầu thì cũng chỉ có chân mới ngang tầm miệng Tưởng Nam, đúng lúc ấy lại nghe tiếng Tưởng Nam cười khúc khích, tôi bèn nói: “Hừ! Suýt chút nữa thì mắc lừa, cái đấy của đằng này có mọc trên chân đâu!” Tưởng Nam nghe vậy càng cười dữ hơn, đột nhiên, chị như nhớ ra điều gì, bảo với tôi: “Nếu cậu là voi có phải tốt rồi không!”
“Voi?” Tôi ngẩn người. Thầm nhủ: Chuyện này thì liên quan gì đến voi?
“Sao? Quên rồi à?” Tưởng Nam thấy tôi không phản ứng gì, lại nói: “Hồi trước chả gửi cho người ta cái tin nhắn ấy!”
Trời! Bấy giờ tôi mới nhớ ra cái tin nhắn “nhân văn” mình từng gửi cho Tưởng
Nam! Sặc! Tôi đã quên béng chuyện này từ lẩu lâu rồi, không ngờ Tưởng
Nam đến giờ vẫn còn nhớ.
“Ha ha.” Tôi cười nói: “Hồi đó là gửi nhầm, xong rồi sợ chết được.”
“Người ta biết là gửi nhầm rồi,” Tưởng Nam nói, giọng điệu bỗng trở nên kỳ lạ: “Cậu hồi trước chả toàn cố tình gửi nhầm tin nhắn cho người ta còn gì?”
Nghe xong câu này của Tưởng Nam, tim tôi bỗng thắt lại: Bảo sao Tưởng Nam lại cuồng nhiệt như vậy? Hóa ra chị vẫn coi tôi như người con trai kia!
Nhưng nghĩ lại: chẳng phải tôi cũng coi chị như Bạch Lâm sao? Vừa nghĩ tới Bạch Lâm, lòng tôi đã lại quặn đau nhức nhối.
Ngày hôm sau ăn trưa xong, tôi và Tưởng Nam mới quay về Trấn Giang. Trên đường về,
Tưởng Nam như nhớ ra chuyện gì, chị rút từ túi ra một chiếc điện thoại, bảo tôi: “Tiểu Triệu! Thật ngớ ngẩn quá, mãi mà không nhớ trả lại điện thoại cho cậu này, sim của cậu vẫn còn bên trong đấy!” Nói rồi chi giơ điện thoại ra, tôi vừa lái xe vừa liếc mắt nhìn, vẫn là chiếc N70 lần trước chị tặng tôi, bèn đưa tay ra nhận lấy.
Về nhà nghỉ, Tưởng
Nam bảo tôi cứ về phòng trước, nói mình còn có việc rồi một mình lái xe đi. Tôi về đến phòng, vừa mới ngồi xuống điện thoại trong lòng đã vang lên nhạc bài “Yesterday”, là Tưởng Nam gọi. “A lô!” Tôi bắt máy ngay, chỉ nghe đầu bên kia truyền lại tiếng Tưởng Nam buồn rầu: “Tiểu Triệu!
Xin lỗi!”
“Sao cơ?” Tôi bất giác ngẩn người, hỏi: “Xin lỗi cái gì?”
“Tôi phải đi rồi!” Tưởng Nam nói: “Tôi chuẩn bị kết hôn với Lâm, sau đó sẽ sang Melbourne.”
“Cái gì?” Câu trả lời của chị thực sự nằm ngoài dự liệu của tôi. “Vậy Đá Nhỏ thì thế nào? Còn cả tôi nữa?” Tôi gào lên trong điện thoại.
Tưởng Nam không trả lời, một lúc sau, chị dập máy. Trước khi điện thoại bị ngắt, tôi hồ như nghe thấy tiếng òa khóc từ đầu dây bên kia. Tôi cuống cuồng lập tức gọi lại không biết bao nhiêu lần, nhưng Tưởng Nam đều không nghe máy. Đang không biết làm thế nào, bỗng nhiên nhận được tin nhắn từ chị: “Tiểu Triệu! Xem trong file tài liệu trên điện thoại có một bức thư cho cậu.”
“Tiểu Triệu!” Bức thư Tưởng Nam lưu lại trong điện thoại của tôi có nội dung như sau: “Thực ra chị muốn nói rõ ràng những chuyện này trước mặt cậu, nhưng chị không nói nổi. Chị sắp kết hôn cùng Lâm rồi, chính là tên khốn họ Lâm mà chắc chắn cậu cũng biết! Cậu đừng ghen, chị cưới hắn hoàn toàn không phải vì yêu hắn, mà là vì chị hận hắn, chị muốn trả thù hắn, trả thù thật thâm độc. Hắn ta đã gần 50 tuổi rồi nhưng vẫn chưa có con trai, lúc nào hắn cũng muốn có con trai kế thừa tài sản. Ha ha, mấy hôm nay là ngày nguy hiểm của chị, chị lên giường cùng cậu mấy ngày nay chính là vì muốn có con với cậu. Tuy thời gian chúng ta ở bên nhau không lâu, nhưng tối nào cậu cũng rất mãnh liệt, chị nghĩ chắc chắn mình đã mang trong người giọt máu của cậu. Đợi sau ba tháng, chỉ cần biết cái thai là con trai, chị sẽ kết hôn cùng
Lâm. Chị sẽ khiến hắn nuôi con cho chúng ta, khiến hắn đem tất cả tài sản để lại cho con chúng ta. Đúng vào thời khắc trước khi hắn lâm chung, chị sẽ nói ra toàn bộ sự thật với hắn, để hắn chết không nhắm nổi mắt!”
Đọc đến đây, tuy tôi cũng vô cùng căm ghét tên khốn họ Lâm nhưng vẫn bất giác lạnh buốt sống lưng. Tôi không biết tên vô lại ấy đã làm chuyện gì biến thái với Tưởng Nam để chị phải hận hắn đến như thế.
“Còn về
Đá Nhỏ...” Tôi kéo xuống dưới, đọc tiếp: “Lần trước đi Singapore chị không tìm được thằng bé, chị nghĩ chị sẽ mãi chẳng thể tìm được thằng bé nữa...” Lúc này hình ảnh Đá Nhỏ chợt hiện lên trong đầu tôi, thằng nhóc đáng yêu như chú gấu nhỏ ngoác miệng gọi tôi “cậu! cậu!”, nó đã đi đâu? Trong đầu tôi lóe lên một ý nghĩ: “Tưởng Nam sinh con cho tôi lý do một phần là vì chị đã mất đi Đá Nhỏ, chị muốn có một đứa con nữa.”
“Tiểu Triệu!” Tôi kéo xuống phần sau bức thư, Tưởng Nam đột nhiên đổi giọng:
“Có chuyện này nói ra cậu đừng giận nhé, được không? Thực ra rất nhiều lúc chị nghĩ cậu là người đó. Hai người quá giống nhau, nên chị không thể nào phân biệt rạch ròi. Hì, chị cũng rất thích cậu, thật đấy. Nhưng chị nghĩ cậu cũng không buồn quá đâu nhỉ, vì người cậu yêu không phải là chị mà là Bạch Lâm kìa! Đúng không? Thực ra chuyện dự án thu mua lần này, người Cao Trào muốn đối phó là chị, lúc đó chị không hề biết vì sao hắn ta khăng khăng muốn dồn cậu vào chỗ chết. Mãi đến sau này Bạch Lâm gọi điện cho cậu, khi đó điện thoại của cậu đang ở chỗ chị, chị đã nghe điện thoại. Mãi đến lúc đó chị mới biết hóa ra người cậu thích không phải chị, cũng không phải cô bạn học kia, mà là cô ấy. Còn Cao Trào sở dĩ muốn cậu chết, chắc chắn là vì Bạch Lâm đã nói đỡ cho cậu trước mặt hắn ta. Con người Cao Trào rất nhỏ mọn, Bạch Lâm vốn định giúp cậu nhưng vì thế lại càng khiến Cao Trào muốn ép cậu phải chết!”
Tôi không ngờ Tưởng Nam lại nhắc đến Bạch Lâm trong bức thư gửi cho tôi, hơn nữa từ câu chữ của chị, có thể thấy Bạch Lâm không hề đến nỗi tuyệt tình như tôi nghĩ. Hóa ra Bạch Lâm từng gọi điện cho tôi, nàng còn xin hộ tôi với Cao Trào. Trong thư Tưởng Nam không hề nhắc đến chuyện sau khi chị nhận điện thoại của Bạch Lâm, bọn họ có nói chuyện với nhau không. Nếu có thì là chuyện gì? Bạch Lâm liệu có xin Tưởng Nam tha cho tôi không?
“Được rồi!” Bức thư của Tưởng Nam cũng đã đến trang cuối cùng: “Nói đến đây thôi! Chị yêu cậu! Chị biết cậu nhận món tiền kia của ông chủ Mã chắc chắn là có lý do. Chị không trách cậu. Trước khi trở lại Trấn Giang, chị đã chuyển một triệu tệ vào tài khoản của cậu, cậu không được không nhận đâu đấy. Cậu cũng không phải lo cho chị, mấy năm nay chị kiếm được không ít tiền, ở Thượng Hải chị cũng còn mấy căn nhà. Dù cho có không mang thai con trai thì chị vẫn đủ tiền để sống. Số tiền này cậu cứ cầm lấy, muốn dùng vào việc gì thì dùng! Ờ, đúng rồi, còn một chuyện nữa, bài ‘Yesterday’ trong điện thoại của cậu là do cậu hát đấy à? Nghe hay lắm, guitar cũng rất tuyệt, là cậu đánh hả? Ha ha, trước kia người đó chơi guitar cũng hay lắm...”
Đọc đến chữ “lắm” cuối cùng, ngón tay cái của tôi vẫn di xuống tiếp, tôi không muốn bức thư của Tưởng Nam kết thúc như vậy, nhưng mặc tôi có kéo xuống bao lần, màn hình vẫn không có gì biến đổi. Tôi thất vọng nhìn trân trân màn hình điện thoại, muốn khóc nhưng lại không khóc nổi. Thực ra đến hiện giờ tôi cũng không hiểu giữa mình và Tưởng Nam là kiểu tình cảm gì. Hai chúng tôi yêu nhau, nhưng người cả hai yêu nhất lại không phải người kia. Có lẽ ban đầu chị cũng muốn mãi mãi làm chị tôi, nhưng chuyện Đá Nhỏ đã kích động chị.
Khiến chị cuối cùng đã cùng tôi vượt qua giới hạn. Giờ nghĩ lại, tối đó bên hồ Đáp Ảnh, có lẽ chị cố tình ăn mặc cho giống với Bạch Lâm, chị đã sẵn chủ định làm chuyện đó với tôi.
Chị rốt cuộc vẫn phải ra đi, chẳng trách chị cứ nhất định muốn tôi cùng chị tới Trấn Giang. Chị muốn trước khi ra nước ngoài được về thăm và cảm nhận quê nhà một lần nữa.
Giờ chị đã đi rồi, tôi lại chỉ có một mình. Tìm trong điện thoại bài
“Yesterday”, bật lên. Trong tiếng đàn và tiếng hát của chính mình, tôi nhận ra mình bỗng hiểu được Tưởng Nam. Thực ra Tưởng Nam vẫn mãi sống trong ngày hôm qua, và đứa con chị muốn mang, chắc chắn cũng là con trai của người con trai đã chết vì chị kia.
90.
Tôi ở lại nhà nghỉ Nhất Tuyền thêm một đêm nữa rồi hôm sau bắt xe quay về. Lúc trả phòng mới biết Tưởng Nam đã gửi lại quầy nhà nghỉ hơn mười nghìn tệ dưới tên tôi, chị nghĩ thật chu đáo, biết tôi hiện giờ đang không có tiền nên đã chuẩn bị trước mọi thứ.
Sau khi quay về tôi kiếm một nhà trọ mới, chuyển khỏi nhà bà dì tên tiểu nhân La già. Cuộc sống vẫn sa sút lại thêm mờ mịt. Gần như ngày nào tôi cũng gọi điện cho Tưởng Nam, nhưng chị đều tắt máy. Tôi đành gửi tin nhắn, nhưng lại thấy chẳng có gì để nói. Tôi cũng nhớ Bạch Lâm. Tôi gọi điện cho Trần Hữu Dung hỏi Bạch
Lâm đã quay lại công ty chưa. Trần Hữu Dung nói chưa, còn nói phòng nhân sự đã có tin đồn Bạch Lâm được điều lên tổng công ty ở Thượng Hải rồi.
Những lúc buồn tôi lại nhớ đến Bạch Lộ, không biết bệnh của em đã đỡ chưa? Em và cậu bạn học kia còn tiến triển nữa không? Em còn nhớ tôi không?
Cứ vậy qua mười mấy ngày, trời đã bắt đầu nóng lên. Một buổi trưa thứ Bảy cuối cùng trước mùng 1 tháng Năm, tôi bất ngờ nhận được một cú điện thoại. Nhạc chuông là bài “Lam liên hoa”, khi đó tôi đang nằm ngủ trên giường, nghe giai điệu này vang lên liền nhảy bật dậy. Là điện thoại của Bạch Lộ?! Tôi nhanh như chớp chộp lấy điện thoại ấn nút nghe, đầu bên kia vang lên một giọng nam giới xa lạ: “A lô! Xin hỏi anh có phải Triệu... Triệu Cản Lư không?”
“Vâng!” Tôi đáp, đầu óc vẫn mù mịt. Đây rõ ràng là số điện thoại của Bạch Lộ mà, sao người gọi lại là nam giới?
“Ừm...” Người ở đầu dây bên kia thấy tôi xưng là Triệu Cản Lư, im lặng một lúc mới nói: “Tôi là Dương Phong, là bạn học của Bạch Lộ...”
Hai chữ
“Dương Phong” vừa lọt vào tai đã khiến tim tôi nặng trĩu. Bà nó chứ, cậu dùng điện thoại của Bạch Lộ gọi cho tôi là có ý gì? Huênh hoang hả?
Đang rầu cả lòng, tôi lại nghe tên Dương Phong kia nói: “Ngày mai anh có thời gian không? Nếu có mong anh tới Thượng Hải một chuyến, Bạch Lộ có đồ nhờ tôi chuyển cho anh.”
Bạch Lộ? Đồ? Tôi hơi sững sờ, thoáng có dự cảm chẳng lành, lập tức hỏi cậu ta: “Thế còn Bạch Lộ đâu? Vì sao em ấy không đích thân đưa cho tôi?”
“Bạch Lộ đã đi Nhật từ tháng trước rồi.”
“Cái gì? Bạch Lộ đi Nhật làm gì?”
“Làm phẫu thuật!” Dương Phong đáp. “Lần trước Bạch Lộ đột nhiên ngất xỉu, bác sĩ nói tim bạn ấy đã sắp không chịu nổi nữa rồi, bắt buộc phải tiến hành phẫu thuật mới có thể sống được! Nhưng tỷ lệ thành công rất thấp,
Tokyo có bệnh viện rất vượt trội về phương diện này, tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật ở đó cũng cao hơn trong nước, nên hai chị em bạn ấy đã cùng sang Nhật...”
Tên nhóc này dường như vẫn còn muốn dông dài nói tiếp nhưng tôi đã lập tức cắt ngang: “Chiều nay cậu có rảnh không?
Giờ tôi tới Thượng Hải ngay đây!” Từ lời Dương Phong tôi mơ hồ cảm thấy có thể mình đã hiểu nhầm rất nhiều chuyện.
Tới được Thượng Hải đã hơn ba giờ chiều, xuống xe khách, tôi lập tức nhảy lên một chiếc taxi, chạy thẳng đến Đại học Sư phạm Hoa Đông. Ngồi trên xe, tôi gọi cho Dương Phong qua số Bạch Lộ, cậu ta nghe máy, hẹn gặp tôi trước cổng trường.
Trên đường đi không liên lạc gì thêm, đến cổng trường Sư phạm Hoa Đông,
Dương Phong quả nhiên đang đứng đó đợi tôi. Cậu ta ôm trước ngực một gói đồ to, không biết là cái gì, trên tay phải còn móc một cái túi, lẽ nào đây đều là đồ Bạch Lộ muốn gửi cho tôi? Vừa suy đoán tôi vừa xuống xe bước tới chỗ Dương Phong. Cậu ta cũng thấy tôi, có điều không hề tiến lại. Có thể thấy, cậu ta hoàn toàn không có thiện cảm gì với tôi, thậm chí còn có chút thù địch. Sặc, thực ra tôi cũng chẳng có cảm tình gì với cậu ta.
Tới gần cậu ta rồi, tôi thấy hơi kỳ kỳ, rất gượng gạo.
Cậu ta cũng không muốn nói nhiều với tôi, đưa hai túi đồ trong tay ra trước mặt, nói: “Đây đều là của Bạch Lộ nhờ tôi giao lại cho ạnh.” Tôi hơi sững người, ngỡ ngàng đưa tay ra đón lấy. Dương Phong đưa đồ cho tôi xong liền quay người đi luôn, được mấy bước chợt dừng lại, rồi như lưỡng lự một thoáng, mới quay người lại, tới trước mặt tôi, rút ra một chiếc điện thoại, đưa cho tôi nói: “Đây là điện thoại của Bạch Lộ, cũng giao cho anh!” Nói xong dúi điện thoại vào tay tôi rồi quay người chạy biến.
Tôi bất giác thấy hơi kỳ lạ, giờ Bạch Lộ đang qua lại với cậu ta cơ mà! Sao ánh mắt cậu ta nhìn tôi lại mang lòng đố kỵ thế kia.
Còn nữa, vì sao cậu ta đưa điện thoại của Bạch Lộ cho tôi? Tôi nhìn theo bóng lưng như đang chạy trốn của cậu ta, bỗng nhiên lại thấy hơi thinh thích tên nhóc này.
91.
Đợi Dương Phong đi xa rồi, tôi mới nhìn xuống món đồ trong tay. Gói to là một tập tranh, còn trong túi đựng một bưu phẩm, nhìn chữ bên trên thì là của Bạch Lộ gửi từ Nhật về.
Tôi lập tức tìm một quán cà phê gần trường, vào gọi một cốc cà phê rồi ngồi xuống bàn giở tập tranh. Bên trong từng trang đều là tranh vẽ Bạch
Lộ. Có bức em mặc đồng phục trong lớp học, có bức em mặc váy dài đứng bên hồ Lệ Oa, ôm gối ngồi bên sân vận động, có bức tóc dài có bức tóc ngắn. Tôi lật mãi giở mãi, chợt nhớ tới hôm trông thấy Dương Phong và
Bạch Lộ ở bên nhau, khi ấy sau lưng Dương Phong hình như cũng có đeo giá vẽ. Lẽ nào Bạch Lộ đi cùng Dương Phong không phải vì em thích cậu ta mà chỉ là muốn cậu ta giúp vẽ tranh cho mình? Và cả, Bạch Lộ cắt tóc ngắn cũng không phải vì muốn quên tôi mà là muốn lưu lại cho tôi thêm nhiều hình ảnh hơn? Càng nghĩ tôi lại càng thấy chắc chắn là vậy, vì thái độ của Dương Phong lúc nãy đã chứng minh rất nhiều chuyện, nếu thực sự là một đôi với Bạch Lộ, cậu ta còn dùng ánh mắt đố kỵ đó nhìn tôi làm gì?
Cậu ta có trả điện thoại của Bạch Lộ lại cho tôi không? Lẽ nào Bạch Lộ vốn không hề thay lòng đổi dạ?
Lật tới bức tranh cuối cùng, bất ngờ lại là cảnh Bạch Lộ nằm trên giường bệnh! Tối hôm tôi tới thăm Bạch
Lộ, trong phòng bệnh đã có bức tranh này, chỉ có điều khi đó còn chưa hoàn thành. Nhìn kỹ lại, dưới bức tranh có một hàng chữ nhỏ viết bằng bút máy: “Lư lừa, em nguyện mãi làm bông lam liên hoa trong đời anh!”
Đọc dòng chữ này, cuối cùng tôi đã xác định được tình cảm Bạch Lộ đối với mình. Sống mũi tôi lập tức cay cay, tròng mắt nóng rực, nước mắt không ngăn nổi trào ra. Lách tách mấy giọt rơi lên bức tranh, đúng vào hàng chữ nhỏ, lòng tôi lại càng nhức nhối, nước mắt không ngừng tuôn như mưa.
Lặng lẽ khóc hồi lâu mới chợt nhớ đến gói bưu phẩm, bên trong sẽ là gì đây?
Nghĩ vậy, tôi nhẹ nhàng mở gói đồ ra. Sau đó, tôi đờ đẫn, bên trong là chiếc MP3 Sony NW-A605 Bạch Lâm từng nhờ tôi tặng Bạch Lộ vào ngày sinh nhật em.
Tôi lau nước mắt, lấy chiếc MP3 ra, đeo tai nghe vào rồi bật máy. Một tiếng sáo du dương vang lên bên tai tôi, giai điệu quen thuộc đến lạ, còn đang ngẩn ngơ thì tiếng sáo đã yếu đi, tiếng hát của tôi vang lên, tiếp đó là tiếng guitar, tiếng trống. Tôi giật mình, đây chẳng phải bài “Lam liên hoa” tôi tặng Bạch Lộ làm quà sinh nhật sao?
Khi đó tôi từng nói với Bạch Lộ, muốn em dùng tiếng sáo của mình hoàn thiện bài hát này, đó thực ra chỉ là màn kịch tôi bày ra hòng giành lấy tình cảm của em, không ngờ em lại coi đó là thật, còn thu lại hoàn chỉnh bài hát này nữa.
Tôi nghe bài “Lam liên hoa”, trong đầu không khỏi nhớ đến buổi tối sinh nhật Bạch Lộ, em quay người lại gào to với tôi rằng em đồng ý. Nước mắt tôi vốn vẫn chưa dứt lúc này lại càng ào ra ồ ạt, tôi không đưa tay lau, bởi tôi biết có lau nữa lau mãi cũng chẳng thể ngăn nổi những giọt nước mắt đang tuôn như mưa này. Vài người trong quán cà phê thấy vậy bèn nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ như thể đang trông thấy người sao Hỏa. Tôi chẳng còn tâm trí đâu để ý đến họ. Bên tai tôi chỉ có tiếng nhạc trong MP3, trong đầu tôi chỉ có hình ảnh Bạch Lộ.
Lâu sau, bài hát đã kết thúc, nhưng tôi vẫn không tắt MP3, chỉ ngồi đó đờ đẫn. Một thoáng sau, từ MP3 lại vang lên tiếng đàn guitar. Tôi vừa nghe đã nhận ra đó là bài “Những đóa hoa ấy” của Phác Thụ, chỉ có điều ngón đàn vẫn rất trúc trắc. Đoạn dạo đầu trôi qua, tiếng Bạch Lộ vang lên:
“Tiếng cười nơi ấy làm em nhớ lại... những đóa hoa ấy của anh... lặng lẽ nở trong từng góc nhỏ cuộc đời vì anh...” Tiếng hát từ từ yếu đi, nhưng vẫn không hề biến mất mà tồn tại như nhạc nền, sau đó tôi nghe tiếng
Bạch Lộ gọi tôi Lư lừa, sau đó nữa, tôi nghe tiếng em bắt đầu nói chuyện với tôi.
“Lư lừa! Khi anh nghe được những lời này thì em đã phẫu thuật xong rồi. Không biết khi đó em có còn trên thế gian này không.
Giờ em đang ở Tokyo, Nhật Bản, thời gian ghi âm là ngày 26 tháng Ba. Hôm qua em đã đi công viên Ueno ngắm hoa anh đào, thật sự là rất đẹp rất đẹp. Em vẫn luôn muốn trở thành bông lam liên hoa không bao giờ héo tàn trong bài hát của Hứa Nguy, nhưng em nghĩ chắc mình chỉ có thể là hoa anh đào được thôi. Nghe nói Nhật Bản có câu ngạn ngữ là ‘đào hoa bảy ngày’, em nghĩ đợi đến khi em trải qua phẫu thuật thì những bông hoa đẹp đẽ kia e là đã rụng cả rồi! Ha ha, anh nghe bài ‘Những đóa hoa ấy’ em đánh chưa? Anh dạy em cả kỳ nghỉ đông nhưng em vẫn chẳng đánh được bằng một phần mười anh. ‘Chúng ta cứ vậy, mỗi người một phương trời.’ Câu này Phác Thụ viết hay quá đi! Ừm... Lư lừa, em yêu anh! Em thật sự rất rất yêu anh, em đã nói với anh rồi đấy, em yêu anh, ngay từ lần đầu gặp anh em đã thích anh rồi, và sẽ mãi mãi không thay đổi, đấy chính là tình yêu của con gái cung Ma kết bọn em. Lư lừa, em yêu anh! Em rất cảm ơn anh đã cho em một tình yêu đẹp lạ thường. Anh thực hiện ba ý nguyện của em, tặng em món quà sinh nhật tuyệt vời nhất, anh cùng em đón một năm mới ấm áp, anh còn cùng em ngắm những chiếc đèn đẹp nhất thế gian này... Lư,
Lư lừa, em hận anh! Em thật sự rất hận anh! Bởi tình yêu hoàn mỹ anh dành cho em chỉ là giả, người trong trái tim anh không phải là em! Lư lừa, em hận anh, em hận anh, đúng lúc em cứ ngỡ đã tìm được một tình yêu hoàn mỹ anh lại đập vỡ ảo ảnh đó! Lư lừa, em hận anh, yêu bao nhiêu thì hận bấy nhiêu! Nhưng Lư lừa, em vẫn rất yêu anh, hận bao nhiêu thì yêu bấy nhiêu! Em yêu anh, vì anh cho em niềm vui, cho em nỗi buồn, cho em hy vọng, cho em tuyệt vọng, cho em băn khoăn, cũng cho em phiền muộn.
Tất cả những cảm giác đó cộng lại mới được coi là tình yêu đích thực mà em nghĩ thế. Tuy đó chỉ là tình cảm đơn phương của em với anh. Ha ha, cứ cho là tình đơn phương đi, nhưng những tình cảm đó đều đã khắc sâu vào trái tim em. Em vốn muốn đem theo những tình cảm ấy lên thiên đường, nhưng chị nhất quyết bắt em làm phẫu thuật, nhất quyết bắt em sang đây thay tim. Em rất sợ, em thực sự rất rất sợ. Em sợ thay tim rồi, những ký ức, những cảm xúc anh khắc lên tim em sẽ tan biến hết. Có phải em rất ngốc không, rõ ràng em biết trái tim đó đâu phải quả tim tồn tại dưới dạng vật chất, nhưng em vẫn sợ.”
92.
Tôi ngồi trong quán cà phê, lặng lẽ nghe Bạch Lộ ríu rít bên tai, nước mắt ướt nhèm cả mặt.
Lúc tôi nhớ nhung Bạch Lâm, lúc tôi làm tình với Tưởng Nam, lúc tôi oán hận Bạch Lộ thay lòng đổi dạ, tôi đâu nghĩ người con gái này lại dành cho tôi tình cảm sâu đậm là vậy, những tổn thương mà con tim yếu ớt của em phải chịu đựng thật quá sâu nặng.
“Lư lừa, em đoán lúc này anh chắc chắn đang gạt nước mắt. Hì hì, em yêu anh. Em biết anh nhất định sẽ khóc vì em. Đối với em thế đã là đủ lắm rồi. Lư lừa, bài ‘Lam liên hoa’ đầu tiên anh đã nghe chưa? Có nghe thấy tiếng sáo không? Em đã hoàn thành bài hát này vào ngày lễ Tình nhân, tối hôm đó em quay về tìm anh, thực ra là muốn tặng anh bài hát này làm quà 14 tháng Hai...”
Nghe đến đây, tôi bỗng nhớ đến buổi tối lễ Tình nhân hôm đó, hóa ra Bạch Lộ lặn lội đường xa quay về chỉ vì muốn đem bài hát này tặng cho tôi. Thế nhưng cả ngày hôm ấy tôi lại chẳng nghĩ gì đến em.
“Hồi đầu, em thực sự cũng hơi hận chị, hận chị sao lại ở bên anh. Nhưng sau này em đã hiểu ra, thực ra hôm sinh nhật em, tối hôm đó anh đã muốn nói rõ ràng với em, đúng không? Chỉ vì tính tùy tiện của em nên anh mới buộc phải tiếp nhận em. Chị đối với em thật sự rất rất tốt, từ nhỏ tới lớn, bất kể là thứ gì, chỉ cần em thích chị nhất định nhường em. Em nghĩ nếu chị biết em thích anh, nhất định cũng sẽ nhường anh cho em. Thế nên em mới chủ động chia tay anh trước. Tối hôm đó chia tay anh, em quay đi mặt giàn giụa nước mắt. Lư lừa, lúc ấy anh có khóc không? Tối hôm đó còn có tuyết rơi nữa, lạnh thật.”
“Sau khi quay lại trường, em liền nhờ
Dương Phong vẽ tranh. Vốn dĩ dùng máy ảnh chụp lại cũng được, nhưng em nghĩ vẽ ra chắc hay hơn. Mấy bức tranh ấy anh xem rồi chứ? Lúc ấy em sợ mình về sau sẽ không còn gặp lại anh được nữa, nên còn cắt cả tóc ngắn, để anh biết em cắt tóc ngắn trông sẽ thế nào. Có phải em rất trẻ con không?”
“Nhưng về sau chúng ta vẫn gặp lại nhau, trong bệnh viện. Thực ra khi đó em suýt chút nữa đã không kìm nổi, em biết đó chắc chắn là lần cuối em được gặp anh. Lúc quay đi anh đã khóc, he he, anh không giấu nổi em đâu. Lúc anh rơi nước mắt quay người mở cửa, em thật sự muốn gọi anh lại. Nhưng em không làm thế, vì em biết chị thực ra cũng rất thích anh. Tuy chị không nói nhưng em có thể nhìn ra. Em cũng biết chị nghĩ gì. Chị muốn em chữa khỏi bệnh, sau đó để anh và em ở bên nhau. Từ nhỏ tới lớn, lúc nào chị cũng nhường em như vậy đấy.”
“Lư lừa, chị em thực sự là một người rất tốt. Chỉ có điều chuyện gì cũng giấu trong lòng, không muốn nói ra. Chị đã hy sinh cho em rất nhiều. Em nói với anh chuyện này, nhưng anh không được coi thường chị đâu đấy. Hồi đó anh rể qua đời, chị một mình gánh vác tiền nhà, cho em ăn học, còn phải lo khám bệnh cho em, cuộc sống quả thực rất khó khăn. Có một lần em bị ngất phải nằm viện, cần gấp một khoản tiền, mà chị lại rất giữ thể diện, không muốn hỏi anh Hình. Khi ấy không hiểu sao chị lại lấy một khoản tiền không nên lấy ở công ty, kết quả bị người trong công ty điều tra ra. Giám đốc công ty là một kẻ rất xấu xa, đã dùng chuyện ấy uy hiếp chị, bắt chị phải... phải... Chuyện này không biết làm sao lại để anh
Hình biết được, có hôm hai người cãi nhau qua điện thoại, em khi đó mới học cấp III, vô tình nghe được mới biết chị đã từng vì mình mà phải chịu oan ức lớn như vậy. Chuyện này em vẫn giấu trong lòng, chưa từng nói ra với ai, với chị em cũng vờ như không biết, em không muốn làm chị buồn thêm. Nhưng em cảm thấy rất có lỗi với chị, chị vì em nên mới như vậy.
Hơn nữa anh Hình cũng vì chuyện ấy mà khúc mắc với chị, em thực sự sợ anh Hình sẽ vì thế mà không cần chị nữa.”
Nghe đến đây tôi mới hiểu Bạch Lâm nói nàng từng cùng Cao Trào, thì ra là thế này! Chẳng trách Bạch Lộ lại muốn tác hợp Bạch Lâm và tay Hình đến vậy, ra là vì em nghĩ mình đã hại hai người không thể ở bên nhau.
“Lư lừa! Em nghe chị nói lần phẫu thuật này của em tỷ lệ thành công là 20%, cũng chính là em có một phần năm hy vọng sống sót. Nhưng em nghĩ em không còn cơ hội gặp lại anh nữa đâu. Vì xác suất đến bốn phần năm là em chết. Cứ xem như may mắn sống được thì em cũng không muốn gặp anh nữa. Nếu phẫu thuật thành công, em sẽ ở lại nước ngoài, sau đó dùng quãng thời gian còn lại của mình để quên anh. Anh cũng không được tới tìm em, như vậy em sẽ giận đấy! Anh ở bên chị đi! Chị tuy nói với em rằng đã bán nhà để đủ tiền cho em điều trị, nhưng em lén dùng tiếng Anh hỏi bác sĩ ở đây, người ta nói viện phí của em lần này tổng cộng e phải đến một triệu tệ cơ. Chị tuyệt đối không thể có nhiều tiền như thế. Em rất lo vì bệnh của em chị lại làm chuyện gì đấy trái với lòng! Anh giúp chị nhé, được không?
“Thế thôi, Lư lừa, tạm biệt nhé! Ha ha, em nhầm, không phải tạm đâu! Hì hì, ghi âm lại cho anh là chuyện tùy tiện cuối cùng em làm trong đời này. Bên phòng bệnh bên cạnh có một cô gái người Nhật, cũng bị bệnh giống em. Em dùng máy tính xách tay của cô ấy để hoàn thiện đoạn ghi âm này đấy. Còn chuyện này nữa, dù phẫu thuật của em thành công hay thất bại, cuối cùng chị vẫn phải quay về. Nếu anh thực sự yêu chị thì hãy đợi chị! Chị là người tốt, chỉ không muốn mở lòng với người khác. Chắc chắn chị rất thích anh, chỉ có điều trước nay chị vẫn luôn thận trọng trong tình cảm. Anh nhất định phải đợi chị nhé!”
Đến đây giai điệu bài “Những đóa hoa đó” lại vang lên. Tôi lắng nghe nghĩ về Bạch Lộ ở Nhật Bản xa xôi giờ đã hoàn thành phẫu thuật rồi, không biết em đã khỏe lại chưa? Hình ảnh Bạch Lâm cũng bất chợt hiện lên trong đầu, hóa ra tất cả những gì nàng làm đều là để Bạch Lộ được hạnh phúc. Tôi nhớ lại lúc nàng vô tình cự tuyệt tôi trong thang máy tối hôm đó, nàng chịu ở bên Cao Trào chắc chắn là vì bệnh của Bạch Lộ. Còn nàng hôn tôi điên cuồng như vậy, lại là bởi nàng yêu tôi, nhưng cùng lúc không thể nào yêu tôi. Tôi lặng lẽ ngồi trong quán cà phê, nghĩ về tình yêu giữa mình và Bạch Lâm, nàng luôn cẩn trọng từng chút một như thế, luôn giữ mọi ý nghĩ trong lòng, luôn dao động bất định. Có lẽ con tim nàng đã phải chứa đựng quá nhiều đau đớn, chuyện chồng nàng qua đời, chuyện bệnh tật và hạnh phúc của Bạch Lộ, chuyện bẩn thỉu Cao Trào làm với nàng, chuyện chờ đợi và phản bội của tay Hình, tất cả những điều đó đều khiến nàng không thể thực sự yêu. Vì sự ra đi của người chồng, nàng trở nên không nơi nương tựa; vì Bạch Lộ, nàng luôn sẵn sàng hy sinh hạnh phúc bản thân mình bất cứ lúc nào; vì chuyện Cao Trào khiến lòng nàng sinh ra tự ti; vì sự bội bạc của lão Hình, khiến nàng nghi ngờ tình yêu.
Vậy, nàng yêu tôi thật không? Đúng thế, nhất định thế! Vì nàng từng lặng người nhìn tôi đánh đàn cho nàng, vì nàng từng rớt nước mắt vì tôi, vì nàng từng say sưa khiêu vũ cùng tôi trong tiếng hát của tôi, vì nụ hôn cuồng dại của nàng trong thang máy.
Tôi lặng nghĩ, lúc này cảnh vật bên ngoài đã nhuốm màu hoàng hôn. Ánh chiều tà quét vàng ruộm một góc cửa sổ kiểu Pháp trong quán cà phê. Tôi ngắm nhìn những tia sáng không quá chói mắt ấy, nghĩ về Bạch Lâm, nhớ đến Bạch Lộ, và cả Tưởng
Nam.
Tưởng Nam sẽ sinh con trai như ý nguyện chứ? Bệnh của Bạch
Lộ có khỏi không? Bạch Lâm liệu có quay về? Trong MP3, Bạch Lộ buồn bã hát: “Chúng ta cứ vậy, mỗi người một phương trời.”
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
25 chương
142 chương
24 chương
2 chương
19 chương
66 chương
15 chương