Điệu luân vũ của maria
Chương 1 : Điệu luân vũ của maria
Maria · Sheena · Roselle thức giấc trong mùi bùn đất sau cơn mưa ban mai.
Lại một buổi ban mai bình thường, ở Finisterre. Ban mai mùa đông chẳng mấy khi sáng sủa, mọi người ở nhà thờ Hibbis vẫn còn say giấc, chỉ có tiếng chim hót và tiếng thức dậy sớm của những con người ở ngôi làng xa xa truyền đến, thông báo một ngày mới lại đến.
Để không đánh thức bạn cùng phòng, Maria cố gắng hành động nhẹ nhàng, rón ra rón rén trượt xuống giường, cởi bỏ áo ngủ vải lanh thay vào áo Dòng dài màu xanh đậm của nữ tu sĩ. Nương theo tia nắng ban mai nhỏ nhoi, Maria dọn dẹp giường, chuẩn bị ra ngoài rửa mặt, lặng lẽ kéo cửa gỗ gần đó ra, nhìn thoáng qua cô bạn đang ngủ say sưa, khóe miệng đỏ hồng cong lên mỉm cười.
Cô heo lười Margaret, hôm nay cứ để cho cô bạn ngủ thêm một lát đi, Maria nhẹ nhàng đóng cửa lại đi ra sân sau.
Sau khi rửa mặt qua loa, nàng cầm chổi bắt đầu quét cửa lớn nhà thờ, vừa quét vừa nhìn về hướng xa xa kia.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhà thờ Hibbis nằm giữa sườn ngọn núi nhỏ ở miền nam Finisterre, nhà thờ cũng không lớn lắm, chỉ có 16 nữ tu bao gồm Maria, theo như lời nữ tu sĩ Narcissa lớn tuổi nhất ở đây, năm đó có một vị nữ tu sĩ tên là Hibbis mang theo rất nhiều cô nhi nhận nuôi trong chiến loạn, trốn vào thung lũng nhỏ này rồi xây lên nhà thờ, dần dần hình thành ngôi làng nhỏ, dân làng bây giờ gần như đều là hậu duệ của cô nhi thời chiến loạn, hiếm khi bọn họ giao lưu với người bên ngoài, cuộc sống hoàn toàn là kiểu trang trại nhỏ tự cung tự cấp, sau khi kết thúc chiến loạn, tuy rằng bị quốc vương chia vào vùng Finisterre nhưng vì quá nhỏ, cảm giác sự tồn tại quá thấp, thấp đến mức mấy vị lãnh chúa gần như quên đi nó, dần dần bề trên không còn phái người đến tuần tra.
Mặc dù ngôi làng có tổ chức uỷ ban tự trị nhưng tất cả dân làng đều coi nhà thờ Hibbis là lãnh đạo, với lại đều là giáo đồ thành kính, hôm nay là lễ Chúa Nhật, cứ một tuần một lần ai trong làng cũng đều gác lại công việc trong tay, đến tham gia lễ.
Hôm này cũng là ngày Maria vui vẻ nhất, chờ mong nhất.
Bởi vì toàn bộ dân làng sẽ tụ tập tại nhà thờ, Maria rất thích nói chuyện phiếm, chơi đùa cùng với mọi người, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt dân làng thuần phác mỉm cười và vẻ mặt chăm chú nghe Chúa dạy bảo, nàng cảm thấy đây là tất cả niềm tốt đẹp của thế giới.
Bản thân Maria 17 tuổi đã là một vị giáo đồ thành kính, cha mẹ nàng qua đời khi nàng mới 4 tuổi, đứa trẻ ở trong làng không có người thân nuôi nấng, đều được đưa đến nhà thờ nuôi dưỡng, phần lớn nữ tu sĩ trong nhà thờ đều như thế, có khi là góa chồng trẻ, có khi là thành kính với Chúa mà tự nguyện trở thành nữ tu sĩ, mọi người tựa như người một nhà, cùng nhau sinh sống, cùng nhau phụng sự Chúa.
Bấy giờ, nữ tu sĩ Helen quản lý Hibbis cũng như thế, lúc còn trẻ bà quyết định cả đời không lấy chồng, trở thành người hầu trung thành của Chúa. Bà cũng là nữ tu sĩ mà Maria sùng bái nhất, lúc còn rất nhỏ nàng quyết định hiến dâng mình như bà, vĩnh viễn phụng sự Chúa.
- Maria! Maria.
Tiếng gọi của Margaret vang lên từ xa, Maria tỉnh táo lại thoát khỏi suy nghĩ bản thân, nhìn cô bạn chạy chậm đến trước mặt mình.
- Làm sao vậy? Margaret, vội vội vàng vàng thế.
Maria hỏi han còn cô bạn khom lưng thở hổn hển, nghe thế đứng thẳng người lên.
- Maria, bạn còn hỏi tôi làm sao à? Chẳng lẽ bạn đã quên lúc này mọi người nên đi nghênh đón dân làng ư?
Margaret tức giận chống nạnh, sợi tóc vàng óng rối loạn giống như bé mèo xù lông lên, nhìn chằm chằm vẻ mặt cô gái bỗng hiểu ra trước mặt mình.
Maria chỉ lo đắm chìm trong thế giới của mình, thiếu chút nữa quên thời gian làm lễ, lúc này có lẽ dân làng đã tụ tập tại nhà thờ. Nàng nhanh chóng thả cái chổi lại góc tường, phủi phủi bụi đất trên người, vội vàng cùng Margaret chạy về phía cửa.
Ở cửa đã tụ tập rất nhiều dân làng, ai nấy đều khe khẽ nói chuyện, khi nhìn thấy hai cô gái tu sĩ chạy vùn vụt lại đây liền vui vẻ tươi cười.
- Là Maria cùng Margaret!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
- Hai cô gái tu sĩ vẫn đáng yêu thế đấy!
- Ha ha, đừng gấp thế, chạy chậm chút thôi.
- Hai đứa giống như hai chị em ghê.
Thật ra Maria và Margaret đều là cô nhi có cha mẹ mất sớm, được đưa đến nhà thờ nuôi dưỡng, tuổi hai người xấp xỉ nhau, tính cách cũng hòa hợp, vừa là bạn cùng phòng vừa là bạn tốt không giấu nhau điều gì, cả hai đều có khuôn mặt xinh đẹp, Maria có một mái tóc đen dài óng mượt như tơ lụa và đôi mắt màu xanh biếc còn Margaret có một mái tóc vàng ngang vai và đôi mắt màu xanh thẳm. Mọi người thích coi hai người thành một đôi chị em mà các nàng cũng rất thích được cho là như thế.
Mọi người đón hai người chạy đến.
Truyện khác cùng thể loại
236 chương
10 chương
1000 chương
18 chương
28 chương