Điều Lệnh Thứ Mười Một
Chương 18
Nguồn: thuquan
Ba chiếc BMW trắng xịch tới bên ngoài khách sạn. Mấy người ngồi cạnh ghế lái xe của tất cả các xe nhảy ra, kiểm tra xuôi ngược dọc phố. Sau khi họ đã yên tâm, cửa chiếc xe đi giữa bật mở, Alexei Romanov chui ra. Gã thanh niên cao lớn này mặc một chiếc áo khoác dài đen bằng len casmere. Không hề nhìn sang hai bên, gã đi nhanh vào khách sạn. Ba người kia đi theo, làm thành một vòng tròn xung quanh gã.
Theo như lời mô tả qua điện thoại, Romanov nhận ngay ra người Mỹ cao lớn đứng Ở giữa phòng vẻ như đang chờ ai.
- ông Jackson? - Gã hỏi bằng giọng cổ.
- Phải - Jackson đáp. Chắc gã đã tiến tới bắt tay nếu như Romanov không quay đi và bước thẳng ra cửa.
Ba chiếc xe đã nổ máy và cửa xe đã mở sẵn khi Jackson bước ra phố. Gã được mời ngồi vào ghế sau của chiếc xe đi giữa, bên cạnh người không thèm bắt tay với gã cùng với một người nữa cũng ít nói không kém nhưng to con hơn nhiều.
Ba chiếc xe chạy vào làn đường Ở giữa, cứ như có phép lạ, tất cả những xe khác đang chạy trên đường đều tránh sang bên để nhường đường cho họ. Dường như chỉ có những ngọn đèn giao thông là biết bọn họ đang đi qua.
Trong khi đoàn xe nhỏ lướt qua thành phố, Jackson lại tự chửi rủa mình lần nữa. Sẽ chẳng cần đến những thứ này, nếu như tối hôm qua gã liên lạc được với Lloyd.
Nhưng đó cũng là một sự nhận thức muộn màng - gã nghĩ - điều bao giờ cũng gắn với một nhà chính trị.
***
Sergei đã nói:
Chú cần phải gặp Nicolai Romanov.
NÓ đã quay số điện thoại của mẹ nó và khi có tiếng trả lời nó đã nói chuyện cứ như không hề có Jackson hiện diện bên cạnh. Gã đã rất tôn trọng lắng nghe chăm chú mà không hề chen vào lần nào. Hai mươi phút sau thằng bé mới đặt ống nghe xuống, nói:
- Cháu nghĩ mẹ cháu sẽ gọi điện. Vấn đề là cháu không thể trở thành thành viên của băng "Những tên trộm trong vòng pháp luật" - tức là Mafya như các chú vẫn gọi - được, nếu như chưa đủ mười bốn tuổi. Ngay cả đối với Alexei, con trai duy nhất của Sa hoàng (tên lóng gọi trùm Mafya Nga ) cũng thế thôi.
Sergei giải thích tiếp là nó đã yêu cầu để Jackson được phép gặp Sa hoàng, lãnh tụ của băng "Những tên trộm trong vòng pháp luật". TỔ chức này được thành lập từ thời nước Nga còn bị cai trị bởi Sa hoàng thật sự và nó vẫn tồn tại để trở thành tổ chức tội phạm đáng sợ và được kính nể nhất thế giới.
- Mẹ cháu là một trong số rất ít những người mà Sa hoàng thèm nói chuyện với. Mẹ cháu sẽ xin để Sa hoàng thử nghe chuyện chú xem sao - Sergei nói.
Chuông điện thoại réo, tháng bé nhanh nhẹn nhấc lên ngay. Trong khi lắng nghe những gì mẹ nó nói, mặt thằng bé tái nhợt và nó run lên bần bật. NÓ lưỡng lự hồi lâu, rồi cuối cùng đồng ý với bất cứ điều gì mẹ nó yêu cầu Tận đến khi đặt ống nghe xuống, tay nó vẫn còn run rẩy .
Jackson hỏi:
- ông ta có đồng ý gặp chú không?
Sergei khẽ nói:
- CÓ Sáng mai sẽ có hai người đến đón chú. Một là Alexei Romanov, con trai của Sa hoàng, người sẽ kế vị khi ông ta chết. Người kia là Stefan Ivanitsky, anh họ của Alexei và là nhân vật quyền lực thứ ba.
- Vậy có gì khó khăn?
- Bởi vì họ không biết chú là ai cho nên đưa ra một điều kiện.
- Ðiều kiện đó là gì?
- Nếu Sa hoàng nghĩ là chú làm phí thì giờ của ông ấy thì hai người ấy sẽ trở lại và bẻ gãy một chân cháu, để cho về sau cháu đừng có quấy rẩy họ nữa.
- Vậy thì tốt hơn hết là bao giờ chú về thì cháu chớ có Ở đây.
- Nếu cháu không Ở đây thì họ sẽ gọi điện để người ta bẻ gãy một chân mẹ cháu. Và khi nào bắt được cháu thì họ sẽ bẻ gãy cả hai chân. ÐÓ là điều luật bất thành văn của Mafya.
Jackson tự hỏi không hiểu mình có nên yêu cầu hủy cuộc gặp gỡ không. Gã không muốn chịu trách nhiệm về việc Sergei bị trừng phạt. Nhưng thằng bé nói là đã quá muộn rồi, nó đã nhận các điều kiện của người ta.
***
Vừa thoáng nhìn thấy Stefan Ivanitsky, cháu trai của Sa hoàng ngồi bên cạnh, Jackson đã tin rằng gã chỉ cần một tích tắc là bẻ gãy được chân Sergei, và sẽ quên việc mình vừa làm còn nhanh hơn.
Khi mấy chiếc BMW đi qua ranh giới thành phố đoàn xe nhỏ liền tăng tốc độ lên tới sáu mươi dặm một giờ.
Trong khi chạy lên con đường nhỏ ngoằn ngoèo dẫn lên vùng đồi núi họ gặp rất ít xe cộ. HỌ lướt qua những người nông dân bên đường, ai cũng cúi đầu, vẻ mặt dửng dưng bất cần đời. Jackson bắt đầu hiểu vì sao những lời lẽ của Zerimski có thể khích động được chút hy vọng mong manh nào còn sót lại trong họ.
Không hề báo trước chiếc xe đi đầu đột ngột ngoặt sang bên trái và dừng lại trước một cánh cổng sắt đồ sộ, trên có hình con chim ưng dang rộng hai cánh. Hai người cầm súng Kalashmkov bước tới, người lái xe hạ cửa sổ kính màu khói để anh ta nhìn vào. Ðiều đó khiến Jackson nhớ đến những lần vào trụ sở của CIA - có khác chăng là Ở Langley thì lính gác chỉ đeo súng bên cạnh mình.
Sau khi cả ba xe đã được kiểm tra xong. một trong hai người lính gác gật đầu và hai cánh của con chim ưng liền tách ra. Ðoàn xe chạy tiếp với tốc độ như cũ trên con đường rải sỏi uốn lượn trong dải rừng rậm. Năm phút sau Jackson mới nhìn thấy bóng ngôi nhà đầu tiên- mặc dầu đó không chỉ là một ngôi nhà. Một thế kỷ trước đây nó đã từng là cung điện dành cho hoàng đế. Bây giờ một người con cháu xa xôi thừa hưởng nó.
Sergei đã dặn trước với gã:
- Ðừng nói năng gì với Sa hoàng trước khi ông ấy cất tiếng. Và nhất thiết bao giờ cũng phải cư xử với ông ấy như với hoàng đế tổ tiên của ông ấy.
Jackson không muốn nói với Sergei là gã chẳng hề có khái niệm là phải cư xử với thành viên của Hoàng gia Nga như thế nào.
Ba chiếc xe dừng lại trước một cánh cửa nữa. Một người đàn ông trẻ cao lớn mặc chiếc áo đuôi tôm dài màu đen, sơ mi trắng thắt nơ đang đứng chờ sẵn trên bậc thềm trên cùng. Anh ta cúi rạp chào Jackson, gã cố tỏ ra cũng biết đáp lễ với cung cách đó. Dù sao đi chăng nữa gã cũng đã từng có một lần gặp Richard Nixon.
Viên quản gia nói:
- Chào mừng ngài đã đến, ngài Jackson. Ngài Romanov đang chờ ngài Ở Phòng Xanh.
Alexei Romanov và Stefan Ivanitsky đưa Jackson đi qua cánh cổng mở. Sau đó Jackson và con trai Romanov theo người quản gia đi dợc hành lang bằng đá cẩm thạch, còn Stefan đứng lại bên ngoài. CÓ lẽ Jackson sẽ rất thích được dừng lại để chiêm ngưỡng những bức tranh hoặc pho tượng có thể khiến cho bất cứ bảo tàng nào trên thế giới cảm thấy tự hào, nhưng người quản gia đi rất nhanh khiến gã không thể dừng lại được. Ðến cuối hàng lang người quản gia dừng lại trước hai cánh cửa màu trắng cao đến gần trần nhà. Anh ta gõ cửa rồi mở một cánh và đứng sang bên để Jackson bước vàn.
- CÓ ngài Jackson đến ạ - Anh ta thông báo rồi khẽ kháng đóng cửa lại.
Jackson bước vào một gian phòng rộng mênh mông, đồ đạc bày biện rất xa hoa. Sàn nhà trải một tấm thảm Thổ Nhĩ Kỳ mà có lẽ cả đời gã cũng chẳng mua nổi. Một ông già mặc bộ vét kẻ sọc xanh hồng ngồi trên chiếc ghế tay ngai kiểu Lui XIV, nước da xanh xao cho thấy ông ốm đã lâu ngày. ông ta đứng dậy, thân hình gầy guộc hơi run run khi ông ta bước tới một bước để bắt tay Jackson. ông ta nói:
- Ngài Jackson, thật quý hóa là ngài đã chịu lặn lội đường xá xa xôi để đến thăm tôi thế này. Ngài phải tha lỗi cho tôi, bởi vì tôi đã quên gần hết tiếng Anh rồi. Từ
Jackson không biết phản ứng ra sao.
ông trùm giơ tay về phía chiếc ghế kia:
- Ngồi xuống đi, ngài Jackson.
Jackson nói:
- Cám ơn ngài - Từ lúc rời khỏi khách sạn đến giờ lần đầu tiên gã mới lên tiếng.
Romanov chậm rãi hạ mình ngồi xuống ghế, đổi giọng nói:
- ông Jackson, bây giờ nếu tôi hỏi câu gì thì hãy đảm bảo trả lời thật chính xác. Nếu có gì nghi ngại thì hãy cân nhắc cẩn thận trước khi trả lởi. Bởi vì nếu như ông định nói dối tôi thì sẽ thấy ngay rằng không phải chỉ có cuộc gặp này là bị chấm dứt ngay lập tức thôi đâu.
Jackson có thể ra khỏi đây, nhưng gã biết rằng đây có lẽ là người duy nhất trên thế giới có thể cứu toàn tính mạng Connor ra khỏi Crucifflx. Gã gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Romanov nói:
- Tốt. Bây giờ tôi muốn được biết ít nhiều về ông, ông Jackson. Chỉ nhìn qua tôi cũng biết ông làm việc cho một cơ quan hành pháp. Và vì hiện nay ông đang có mặt trên đất nước của tôi - ông ta nhấn mạnh hai chữ của tôi, cho nên tôi đoán đó là CIA thì đúng hơn là FBI? Tôi nói có đúng không?
- Tôi làm việc cho CIA hai mươi tám năm, và đến tận gần đây mới thôi, khi người ta lấy người khác thay tôi. - Jackson chọn từng từ rất kỹ càng.
- BỔ nhiệm một người đàn bà làm giám đốc là ngược với quy luật tự nhiên - Romanov nhận xét, không hề mỉm cười - Cái tổ chức mà tôi đang điều hành đây sẽ không bao giờ phạm phải sự ngu ngốc như vậy.
ông trùm quay sang chiếc bàn bên cạnh, cầm lên một cái cốc nhỏ đựng một thứ chất lỏng không màu mà từ lúc vào Jackson không để ý thấy. ông ta nhấp một ngụm và đặt lại chiếc cốc lên bàn rồi mới hỏi câu tiếp theo:
- Hiện nay ông có đang làm cho một cơ quan hành pháp nào khác không?
Jackson quả quyết đáp:
- Không.
ông trùm hỏi:
- Vậy hiện giờ ông làm việc một cách tự do ư?
Jackson không đáp.
Tôi hiểu rồi. Bằng vào sự im lặng của ông tôi biết rằng ông không phải là người duy nhất không tin tưởng Helen Dexter.
Một lần nữa Jackson không nói gì. Nhưng gã đã nhanh chóng hiểu ra rằng mình sẽ phải trả giá như thế nào nếu định nói dối Romanov.
- ông Jackson, tại sao ông lại muốn gặp tôi?
Jackson đoán rằng ông trùm đã biết rõ vì sao gã đến nhưng vẫn chơi trò đố chữ.
- Tôi đến đây, thay mặt một người bạn của tôi, người đã bị bắt và bị giam Ở nhà tù Crucifflx do sự ngu ngốc của chính tôi.
- Một nơi không mấy nổi tiếng về sự nhân từ, nhất là khi phải xem xét một đơn xin ân xá.
Jackson gật đầu tán thành.
- Tôi biết rằng bạn của ông không phải là người đã thông báo với giới báo chí rằng tổ chức của tôi đã trả ông ta một triệu đô la để loại Zerimski khỏi cuộc chạy đua vào ghế tổng thống. Nếu đúng như vậy thì lúc này anh ta đã bị treo cổ lủng lẳng trên tường xà lim từ lâu rồi.
Không, tôi cho rằng kẻ đã đưa ra một thông tin sai lạc như vậy chính là một trong những người của Helen Dexter. ông Jackson, giá như ông đến đây sớm một chút thì tôi đã có thể cảnh báo ông đôi chút về Michell - ông ta uống một ngụm nữa trong cái cốc của mình rồi nói thêm - ÐÓ là một trong những người tôi có thể cân nhắc tuyển dụng vào tổ chức của mình. Tôi thấy ông ngạc nhiên về những hiểu biết của tôi rồi đấy.
Jackson cứ nghĩ mình không hề động đậy một thớ thịt nao.
- ông Jackson, chắc hẳn ông sẽ không giật mình khi biết rằng tôi cũng có những người của mình đặt Ở những vị trí cao của cả CLA lẫn FBI? - Nụ cười mong manh trở lại trên khuôn mặt ông ta- Và nếu tôi thấy là cần thiết thì cũng có thể có cả người của tôi được gài vào Nhà Trắng nữa. Nhưng bởi vì Tổng thống Lawrence có vẻ như đã bày tỏ mọi điều trong các cuộc họp báo hàng tuần rồi thì có lẽ điều đó chẳng cần thiết nữa. Vậy thì đây là câu hỏi tiếp theo của tôi: Bạn ông làm việc cho CIA phải không?
Jackson không đáp.
- A, tôi thấy rồi. Ðúng như tôi nghĩ. Ðược lắm, tôi nghĩ rằng anh ta có thể tin tưởng rằng Helen Dexter sẽ chẳng lên ngựa giải cứu cho anh ta trong trường hợp này đâu.
Jackson vẫn không nói gì.
Tốt lắm - ông trùm nói - Như vậy bây giờ tôi đã biết rõ ông mong đợi gì Ở tôi - ông ta ngừng lại một lát - Nhưng tôi vẫn thiệt thòi vì chưa được biết ông định sẽ trả lại tôi cái gì?
Jackson nói:
- Tôi không hề có khái niệm là giá cả như thế nào.
ông trùm bắt đầu cười phá lên:
- Jackson, ông không tin là tôi lôi ông đến đây để bàn về chuyện tiền nong chứ, phải không? Cứ thử nhìn xung quanh đi và sẽ thấy là ông có định trả giá đến bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng không thể đủ được. Tờ Timme hoàn toàn sai lầm khi đưa ra đánh giá mới nhất về tài sản và thế lực của tôi. Năm ngoái, chỉ riêng tổ chức của tôi cũng đã có doanh thu 187 tỷ đô la, nhiều hơn toàn bộ nền kinh tế Bỉ và Thụy điển. Hiện nay chúng tôi có chi nhánh Ở 142 nước trên thế giới. Cứ mỗi tháng lại mở thêm một chi nhánh mới, để theo kịp khẩu hiệu của Mc Donald mà. Không đâu, ông Jackson, tôi chẳng còn nhiều ngày tháng sống trên đời nữa để mà lãng phí một ngày nào vào chuyện tính toán tiền nong với một người chẳng có xu nào dính túi.
Jackson hỏi:
- Vậy thì tại sao ngài lại đồng ý gặp tôi?
Romanov sẵng giọng nói:
- ông Jackson, ông sẽ không đặt ra các câu hỏi. ông hãy chỉ trả lời mà thôi. Tôi thấy ngạc nhiên là ông không tỏ ra đã được căn dặn đầy đủ.
ông trùm nhấp một ngụm nữa thứ chất lỏng không màu rồi chậm rãi nói rõ ông ta chờ đợi cái gì nếu muốn ông ta giúp Connor trốn thoát. Jackson biết gã không có quyền thay mặt Connor để nhận các điều kiện của Romanov, nhưng bởi vì đã được lệnh không được hỏi, cho nên gã im lặng.
ông trùm nói tiếp:
- ông Jackson, có thể ông cần thêm thời gian để cân nhắc các điều kiện của tôi- Nhưng nếu bạn ông đã chấp nhận các điều kiện của tôi mà sau đó không thực hiện phần việc của mình thì anh ta sẽ phải hiểu rõ thật đầy đủ những hậu quả sau đó do hành động của anh ta. - ông ta dừng lại để hít một hơi dài - ông Jackson, tôi hy vọng rằng anh ta không phải loại người đã đặt bút ký vào một thỏa thuận để rồi sau đó lại trông cậy vào một luật sư thông minh nào đó để tìm ra một lỗ hổng khiến anh ta có thể chạy tội. ông thấy đấy, trong phiên tòa này tôi vừa là chánh án vừa là hội thẩm, và tôi sẽ chỉ định Alexei con trai tôi làm luật sư buộc tội. Tôi đã giao cho nó trách nhiệm cá nhân về việc trông nom sao cho hợp đồng này được thực hiện chính xác đến từng chữ. Tôi đã ra lệnh là nó sẽ đưa cả hai người các ông về Mỹ, và nó sẽ không được trở về cho đến khi nào thỏa thuận đã được thực hiện xong. ông Jackson, tôi nghĩ là về phần mình tôi đã nói rõ.
***
Văn phòng của Zerimski không thể nào tương phản với văn phòng của Sa hoàng hơn nữa. ông ta làm việc Ở tầng ba một ngôi nhà điêu tàn Ở khu vực ngoại Ô phía bắc Moscow- mặc dù nếu có ai được mời đến thăm nhà nghỉ của ông ta Ở bên sông Volga sẽ thấy ngay là ông ta chẳng hề lạ lẫm gì với những tiện nghi xa hoa.
Lá phiếu cuối cùng đã được bỏ vào lúc mười giờ tối hôm qua. Bây giờ tất cả những điều Zenmski có thể làm được chỉ là ngồi và chờ các nhân viên từ Baltic đến Pacific đếm các phiếu bầu. ông ta biết thừa là Ở một số quận người ta sẽ đi bầu nhiều lần. Còn Ở một số quận khác thì đơn giản là hòm phiếu sẽ chẳng bao giờ đến được tòa thị chính thành phố. Nhưng ông ta rất tự tin vì một khi đã có những thỏa thuận giữa ông ta với Borodin và Ðại tướng đã rút lui khỏi cuộc bầu cử thì ông ta thực sự có cơ may thắng lợi. Nhưng ông ta cũng đủ thực tế để hiểu rằng trong khi Chemopov được Mafya ủng hộ thì ông sẽ phải có đủ hơn một nửa số phiếu để đạt được đa số nhỉnh hơn một chút mới có thể tuyên bố là người chiến thắng được. Vì lý do đó ông ta quyết định sẽ thiết lập một mối quan hệ với đại bản doanh của Sa hoàng.
Kết quả bầu cử vẫn chưa thể có được trong một hai ngày tới, và hiện giờ trên hầu khắp đất nước người ta vẫn đang ngồi đếm từng lá phiếu bằng tay. ông ta chẳng cần ai phải nhắc mới nhớ đến lời trích dẫn của Stalin rằng việc có bao nhiêu người đi bầu thì chẳng thành vấn đề, mà vấn đề là Ở chỗ ai sẽ đếm phiếu.
Người của Zenmski đang làm việc liên tục trên các máy điện thoại tựa như họ đang theo dõi tất cả những gì đang xảy ra trên quốc gia rộng mênh mông này. Nhưng tất cả mọi chủ tịch các bang đều chỉ nói rằng chưa thể gọi lại cho họ được. Zerimski đấm bàn nhiều hơn tất cả các ngày trong tuần trước cộng lại và vẫn đóng chặt cửa văn phòng để gọi điện riêng đi đâu đó.
- Tin tốt đấy, Stefan- Zenmski đang nói - Chỉ cần anh để mắt được đến ông em họ của anh là được.
Zerimski đang lắng nghe câu trả lời của lvamtsky thì chợt có tiếng gõ cửa. ông ta đặt ống nghe xuống đúng lúc Tham mưu trưởng bước vào bởi vì không hề muốn Titov biết được ông ta vừa gọi điện cho ai.
- Các nhà báo băn khoăn không hiểu ngài có muốn nói chuyện với họ không?- Titov nói, hy vọng điều đó có thể thu hút sự chú ý của chủ vài phút. Lần cuối cùng Zerimski gặp bọn kên kên đó - ông ta thường gọi các nhà báo bằng cái tên này - là buổi sáng hôm qua khi tất cả mọi người nhìn thấy ông đi bỏ phiếu Ở Koski, một quận Ở Moscow nơi ông sinh ra. Ðiều đó cũng sẽ chẳng khác đi nếu như ông tranh cử Tổng thống Ở Mỹ.
Zerimski miễn cưỡng gật đầu và theo Titov đi xuống cầu thang và bước ra phố. ông ta đã ra lệnh cho các nhân viên của mình không cho phép một ai trong các nhà báo bước vào tòa nhà này vì sợ họ phát hiện ra tổ chức của mình lộn xộn và không hiệu quả đến thế nào.
Khi Zerimski bước ra hè phố, ông ta gặp ngay một đám đông các nhà báo đã quen mặt từ khi bắt đầu chiến dịch vận động bầu cử.
- Ngài Zerimski, ngài có tự tin vào kết quả bầu cử không?- Một ai đó hét lên trong khi Zerimski chưa kịp chào mọi người.
- Nếu kẻ thắng là người mà hầu hết mọi người đã bỏ phiếu bầu, thì tôi sẽ là Tổng thống tiếp theo của Nga.
- Nhưng Chủ lịch của ủy ban quan sát quốc tế đã nói rằng đây là cuộc bầu cử dân chủ nhất Ở Nga từ trước đến nay. Ngài không chấp nhận lời phán xử ấy ư?
Zerimski đáp:
Tôi sẽ đồng ý với ông ta, nếu như người ta tuyên bố là tôi thắng cử.
Ðám nhà báo cười lịch sự trước trò đùa nho nhỏ đó của ông ta.
Nếu được bầu thì bao giờ ông sẽ đi thăm Tổng thống Lawrence Ở Washington?
Zerimski trả lời ngay lập tức:
- Ngay sau khi ông ta sang Moscow thăm tôi.
- Nếu ngài trở thành Tổng thống thì điều gì sẽ xảy ra với người bị bắt Ở quảng trường Tự do và bị buộc tội mưu sát ngài?
- Tòa sẽ quyết định chuyện đó. Nhưng các ông có thể yên tâm là anh ta sẽ nhận được một bản án công bằng.
Tự nhiên Zerimski cảm thấy chán ngấy. Không hề báo trước ông ta quay ngoắt đi và biến mất vào tòa nhà, không thèm để ý đến những câu phỏng vấn đang được hét lên Ở đàng sau.
- CÓ phải ngài đã hứa cho Borodin một chân trong nội các của ngài không?
- Ngài định làm gì đối với Chesnya?
- Mục tiêu đầu tiên của ngài có phải là Mafya không?
Trong khi uể oải bước lên những bậc đá mòn vẹt để đi lên tầng ba, ông ta quyết định dù thắng hay thua thì đây cũng là cuộc gặp gỡ cuối cùng với báo chí. ông ta sẽ chẳng ganh đua với Lawrence để cố gắng điều hành một đất nước mà trong đó các nhà báo được đối xử ngang bằng. Về đến văn phòng ông ta ngồi thụp xuống chiếc ghế bành tiện nghi duy nhất trong phòng, và lần đầu tiên sau bao nhiêu ngày ông ngủ thiếp đi.
***
CÓ tiếng chìa khóa xoay trong ổ, rồi cánh cửa xà lim bật mở. Bolchenkov bước vào, tay xách một chiếc túi to bằng vải thô và một chiếc cặp tài liệu bằng da.
Chỉ huy trưởng Cảnh sát St. Petersburg ngồi xuống đối diện với Connor và nói:
- ông thấy đấy, tôi đã quay lại. Từ đấy ông có thể hiểu là tôi muốn có thêm một cuộc nói chuyện ngoài biên bản với ông. Tuy nhiên tôi buộc phải nói rằng tôi hy vọng nó sẽ có kết quả hơn cuộc gặp trước một chút.
Viên Chỉ huy trưởng nhìn chằm chằm vào người đang ngồi trên giường. CÓ vẻ như trong năm ngày qua Connor đã sụt đi khá nhiều cân.
- Tôi thấy hình như ông vẫn chưa quen với đầu bếp của chúng tôi- Bolchenkov châm một điếu thuốc và nói - Tôi buộc phải thú nhận rằng ngay những người nghèo khổ Ở St. Petersburg cũng phải mất vài ngày mới thích nghi được với thực đơn Crucifflx. Nhưng rồi cuối cùng họ cũng phải quen khi hiểu rằng họ sẽ phải Ở đây cho đến hết đời, và chẳng có một sự lựa chọn nào khác.
Connor mỉm cười. Chỉ huy trưởng cười nói:
- à, tôi nhận thấy là ông vẫn còn sống đấy chứ. Bây giờ tôi phải nói để ông biết là từ sau cuộc gặp gỡ lần trước của chúng ta đến giờ đã có một số tiến triển thú vị mà tôi cảm thấy có lẽ ông cũng muốn biết.
ông ta đặt chiếc túi vải thô và chiếc cặp lên bàn.
- Hai cái này là do anh tổ trưởng tổ bốc xếp của khách sạn National báo cáo là không có người nhận.
Connor nhường một bên lông mày.
Chỉ huy trưởng nói:
- Ðúng như tôi nghĩ. Và để cho công bằng thì khi chúng tôi đưa ảnh của ông ra anh ta đã khẳng định là có một người giống như thế gửi lại cái túi này, nhưng anh ta không nhớ có cái cặp. Tuy nhiên tôi cho rằng không phải mô tả, ông cũng biết trong đó đựng gì rồi.
Chỉ huy trưởng cảnh sát bật nắp chiếc cặp ra, để lộ ra bên trong là một khẩu Remington 700. Connor vẫn nhìn thẳng về phía trước coi như không nhìn thấy gì cả.
- Mặc dầu chắc chắn trước kia ông từng sử dụng loại súng này, nhưng tôi cũng tin chắc là ông chưa bao giờ nhìn thấy khẩu này, mặc dầu mấy chữ viết tắt P.D.V (mấy chữ đầu tên Piet de Villier) được in một cách tiện lợi trên chiếc cặp. Ngay cả một nhân viên tập sự cũng có thể biết được là người ta đã sắp đặt trước cả cho ông rồi.
Bolchenkov rít một hơi thuốc lá.
- Chắc hẳn CIA nghĩ rằng chúng tôi là lực lượng cảnh sát đần độn nhất thế giới. Không hiểu có phải họ nghĩ rằng chúng tôi không biết thực ra Michell làm nghề ngỗng gì không? Tùy viên Văn hóa ư? - ông ta xì một tiếng - CÓ lẽ ông ta nghĩ rằng Hermintage chỉ là một cái kho chứa đồ. Trước khi ông nói một câu gì đó, tôi muốn đưa lại một thông tin nưa có thể có ích cho ông - ông ta lại rít một hơi thuốc lá nữa và để cho chất nicotin thấm tận vào phổi mới nói tiếp - Victor Zerimski đã thắng cử, và thứ Hai tới sẽ nhậm chức Tổng thống.
Connor mỉm cười yếu ớt.
- Và tôi không thể hình dung rằng ông ta sẽ mời ông ngồi hàng ghế đầu trong lễ nhậm chức của mình.
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
124 chương
69 chương
60 chương
30 chương