Nhận thức của Lillian trở lại với sự đưa đẩy cứ lặp lại một cách phiền toái. Cô rề rà thấu hiểu rằng cô đang bị vận chuyển trong một cỗ xe ngựa, nhồi nhún trên đường với tốc độ tên bắn. Một mùi hương kinh dị sực nức khắp nơi…một loại dung môi đậm đặc như nhựa thông. Cựa quậy trong bối rối, cô nhận ra tai cô bị ấn mạnh vào một cái gối nhét cứng với một vài vật chất cô đặc kê cao. Cô buồn nôn ghê gớm, như thể vừa bị đầu độc. Với mỗi hơi thở đều làm cổ họng cô bỏng rát. Cơn buồn nôn chộn rộn khắp người cô như những làn sóng dâng trào. Cô rên rỉ kháng cự, trong khi đầu óc đờ đẫn của cô làm việc để giải thoát khỏi những giấc mơ quái dị. Hé mắt ra, cô nhìn thấy một thứ gì đó ở bên trên…một khuôn mặt có vẻ lao vút như ngọn lao về phía cô và thoáng vụt mất. Cô cố hỏi, cố tìm hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng đầu cô dường như vẫn chưa thống nhất với phần cơ thể còn lại. Và dù cô mơ hồ khả năng nói chuyện, thì những từ phát ra từ miệng cô vẫn lắp bắp. “Suỵt…” Một bàn tay to lớn đặt lên đầu cô, xoa bóp da đầu và thái dương “Nghỉ ngơi đi. Chúng ta sẽ nhanh chóng đến nơi thôi em yêu. Chỉ cần nghỉ ngơi, và thở đều” Lillian hoang mang nhắm mắt và cố đôn đốc não cô liên hệ với quá trình thường lệ của nó. Một lúc sau, cô kết nối giọng nói với hình ảnh “St. Vincent…” cô lẩm bẩm, lưỡi cô không linh hoạt trong miệng. “Phải, em yêu” Nhịp tim lắc lư đầu tiên của cô là cảm giác nhẹ nhõm. Một người bạn. Một người sẽ giúp đỡ cô. Nhưng sự nhẹ nhõm chuyển sang trống rỗng khi bản năng của cô gióng lên hồi những hồi chuông cảnh báo liên hoàn, và cô lăn đầu trên đùi St. Vincent. Mùi nôn mửa đè nén cô…trong mũi và trên mặt cô, hương trầm xông lên làm cô hai mắt ngứa ngáy, và cô dùng móng tay với nỗ lực sinh tồn để hất nó xuống. St. Vincent nắm cổ tay cô, thì thầm “Không, không…tôi sẽ giúp em. Đặt tay em xuống đi, em yêu. Ngoan nào. Uống cái này đi. Một ngụm thôi, hoặc là nó sẽ không khỏi” miệng hay vòi của một thứ gì đó – có lẽ một chai rượu bỏ túi bọc da - ấn vào môi cô, và dòng nước mát lạnh dòng, chảy nhỏ giọt rót vào miệng cô. Cô nuốt ừng ực, và nằm im lìm cho một mảnh vải ướt di chuyển trên má, mũi và hàm. “Tội nghiệp” St. Vincent lẩm bẩm, lau cổ họng, rồi đến trán cô. “Thằng ngu nào đưa em đến cho tôi đã dùng lượng ête nhiều gấp hai lần bình thường. Lẽ ra em phải tỉnh lại từ lâu rồi” Ête. Thằng ngu đưa em đến cho tôi…ý niệm mơ hồ đầu tiên nhận biết ập đến trong đầu cô, và Lillian thẫn thờ nhìn hắn, chỉ nhận thức được dáng người nghiêng nghiêng từ mặt và màu tóc, vàng sẫm như biểu tượng Slavic mạ vàng cổ xưa “Không thể…” cô thều thào. “Lát nữa sẽ đỡ hơn” “Ête…” Lillian bối rối từ đó, nghe rất quen. Cô đã từng nhìn thấy nó trước đây, trong một cửa hiệu bào chế hay một tiệm nào đó. Ête…sunfat ngọt…dùng như chất làm say, và thỉnh thoảng được dùng trong quá trình cấp cứu y khoa. “Tại sao?” cô hỏi, không chắc sự run rẩy không kiểm soát nổi là tác động của thuốc mê hay nhận ra cô đang nằm bất lực trong vòng tay của kẻ thù. Mặc dù cô vẫn không thể trông thấy nét mặt của St. Vincent thì cô nghe thấy âm điệu hối lỗi trong giọng hắn “Tôi không có lựa chọn nào khác, em yêu, đáng ra tôi phải đảm bảo em được đối xử tử tế hơn. Những gì tôi được bảo là nếu tôi muốn em, tôi phải đến mang em đi không được chậm trễ, hoặc là em sẽ bị thủ tiêu dưới một hình thức khác. Quen biết nữ bá tước, tôi sẽ không ngạc nhiên nếu bà ấy chọn dìm em chết đuối như một con mèo nằm trong bao tải” “Nữ bá tước” Lillian mệt mỏi lặp lại, lưỡi cô vẫn nặng nề và sưng tấy. Nước bọt vẫn đổ vào miệng cô, ảnh hưởng sót lại của ête. “Westcliff…nói anh ấy…” Ôi, cô muốn Marcus biết bao. Cô muốn giọng nói sâu lắng và bàn tay yêu thương của anh, và cơ thể ấm áp của anh ở gần bên cô. Nhưng Marcus không biết cô ở đâu hay chuyện gì đang xảy ra. “Vận mệnh của em phải thay đổi thôi, bé con” St. Vincent êm ái nói vừa vuốt tóc cô. Hình như hắn có thể đọc được suy nghĩ của cô. “Không thể trông đợi Westcliff đâu…anh ta không thể tìm ra em đâu” Lillian loạng choạng và gắng sức ngồi lên, nhưng những gì cô có thể làm là gần như lăn quay trên sàn xe ngựa. “Thôi nào” St. Vincent thì thầm, nhấn giữ vai cô “Em chưa thể tự ngồi được đâu. Không, chưa được. Em sẽ làm cho bản thân mệt mỏi thêm đấy” Dù cô khinh miệt bản thân vì việc này, nhưng cô không thể ngăn một tiếng thút thít của tình trạng kiệt quệ khi cô ngã nhào vào hắn, đầu cô yếu ớt kê lên đùi hắn. “Ngài đang làm gì vậy?” cô hỏi khó nhọc, hối hả trong từng hơi thở và đấu tranh để không nôn mửa. “Chúng ta đang đi đâu?” “Tới Gretna Green. Chúng ta sẽ kết hôn, em yêu” Thật là khó khăn để ta vượt qua cơn buồn nôn và kinh hoàng tức thời. “Tôi sẽ không hợp tác” Lillian thì thầm, nuốt khan rồi lại nuốt khan. “Tôi e rằng em sẽ phải làm thôi” hắn điềm nhiên đáp “Tôi biết rất nhiều cách mồi chài sự tham gia của em, dù tôi muốn không làm em bị thương. Và sau lễ cưới, một đêm tân hôn đích thực sẽ làm liên kết bền chặt dài lâu” “Westcliff sẽ không chấp nhận” cô khọt khẹt “Bất kể ngài có làm gì. Anh ấy sẽ…anh ấy sẽ đưa tôi đi” Giọng St. Vincent vẫn êm dịu “Đến lúc đó anh ta không còn quyền về mặt pháp lý với em nữa đâu. Và tôi biết anh ta lâu hơn em đấy, đó là lý do tại sao tôi biết anh ta sẽ không muốn có em sau khi tôi đã cưới em” “Nếu đó là cưỡng bức” Lillian uất nghẹn, nao núng khi cô cảm nhận được lòng bàn tay hắn trượt nhẹ nhàng trên vai “Anh ấy sẽ không trách tôi” “Sẽ không phải cưỡng bức” St. Vincent dịu dàng nói “Nếu tôi biết một điều, em yêu, tôi sẽ…à, tôi không khoác lác đâu. Nhưng khá nguỵ biện trên những thuật ngữ chuyên môn, tôi cam đoan với em rằng mặc dù Westcliff không trách em, thì anh ta sẽ không đánh cược với khả năng vợ mình đang mang trong mình đứa con hoang của người khác. Anh ta cũng không chấp nhận một phụ nữ đã bị ô uế. Anh ta sẽ - với vẻ khiên cưỡng, tất nhiên rồi – sẽ báo cho em biết điều tốt nhất cho mọi người là hãy để sự việc trở về đúng vị trí của nó. Và rồi anh ta sẽ cưới một cô dâu Anh quốc được chọn lựa từ trước. Trong khi em” – ngón tay hắn lần theo đường cong trên má cô - “sẽ vui vẻ bên tôi. Tôi dám nói gia đình em sẽ hòa nhập với tôi sớm thôi. Họ là tuýp người thực dụng cơ mà” Lillian không đồng ý với phân tích của hắn, ít nhất là ở phần của Marcus. Cô tin vào sự thủy chung của anh nhiều hơn thế. Tuy nhiên, đó không phải là một giả thuyết cô muốn kiểm chứng – đặc biệt ở đoạn đêm tân hôn cưỡng chế. Cô nằm yên trong chốc lát, nhẹ nhõm vì tầm nhìn dần trở nên rõ ràng, và chứng buồn nôn giảm bớt đi một ít, dù nước bọt đắng nghét vẫn còn nhớp nháp trong miệng cô. Bây giờ sự bối rối lúc đầu của cô và làn sóng kinh hoàng theo sau đã kết thúc, cô có thể vận động trí não trì trệ để suy nghĩ một cách hiệu quả. Dù một phần trong cô điên lên vì tức giận thì cô không thể tìm thấy lợi ích nào từ việc đó. Tốt hơn nên khôi phục trí khôn, và cố tìm cách giải quyết hợp lý. “Tôi muốn ngồi lên” cô nói thẳng thừng. St. Vincent tỏ vẻ ngưỡng mộ và ngạc nhiên trước sự bình tĩnh của cô. “Chậm thôi, rồi, và cho phép tôi đỡ em cho đến khi em tự làm được” Tấm khăn trắng xanh lấp lánh che chắn tầm nhìn của Lillian khi hắn khéo léo đỡ cô ra góc xe ngựa. Nhiều nước bọt, một luồng hơi yếu ớt, và rồi cô xoay xở tập trung tư tưởng. Cô nhìn thấy váy cô được cởi ra, với mặt trước được tuột xuống thắt lưng để lộ áo nịt ngực xộc xệch bên trong. Tim cô đập thình thịch đầy lo âu trước phát hiện này, và cô gắng gượng khép hai vạt váy lại. Tia nhìn nhiếc móc của cô quẳng cho St. Vincent. Nét mặt hắn kín như bưng, nhưng mắt hắn sáng bừng và cười cợt “Không đâu, tôi chưa làm gì em hết” hắn thì thầm “Chưa thôi. Tôi thích nạn nhân tỉnh táo hơn. Tuy nhiên, hơi thở của em rất yếu, và tôi sợ rằng hỗn hợp ête quá liều và một cái áo nịt ngực chật cứng sẽ kết liễu đời em. Tôi cởi áo nịt ngực, nhưng không hoàn toàn cởi bỏ váy của em” “Thêm nước” Lillian cáu bẳn, và thận trọng hớp một hơi từ cái chai có mùi da thuộc hắn trao cho cô. Cô lạnh lẽo nhìn St. Vincent. Tìm kiếm bất kì dấu vết của sự đồng hành quyến rũ cô từng biết ở Stony Cross Park. Tất cả những gì cô thấy là đôi mắt thản nhiên của một gã bất chấp thủ đoạn để đạt được những gì hắn muốn. Hắn vô đạo đức, không biết liêm sỉ, không có tính người. Cô có thể khóc, gào thét, cầu xin nhưng không gì có thể lay chuyển hắn. Hắn không từ một việc gì, kể cả cưỡng bức, để đạt mục đích. “Tại sao lại là tôi?” cô đều đều hỏi “Tại sao không tìm một cô gái sẵn lòng thừa tiền khác hả?” “Vì em là lựa chọn tiện lợi nhất. Về phương diện tài chính, em là người có nhiều của hồi môn nhất” “Và ngài muốn tát vào mặt Westcliff” cô nói “Ngài ghen ghét anh ấy” “Em yêu, không đến mức đó đâu. Tôi không thèm những nghĩa vụ chất đống như địa ngục của Westcliff với bất kì giá nào. Tôi chỉ muốn cải thiện tình trạng của chính tôi” “Và ngài sẵn sàng cưới một cô vợ ghét cay ghét đắng ngài sao?” Lillian hỏi, lấy tay dụi mắt, đang trở nên nhạt nhòa và dính sát. “Nếu ngài nghĩ tôi sẽ tha thứ cho ngài thì ngài là một thằng ngu rỗng tuếch, tự cao tự đại. Tôi sẽ làm hết sức để khiến ngài khổ sở. Ngài muốn như thế sao?” “Vào lúc này, em yêu, những gì tôi muốn chỉ là tiền mà thôi. Sau này chúng ta sẽ tìm ra cách giúp em nhẹ nhàng với tôi hơn. Nếu thất bại, tôi luôn có thể quẳng em tới vùng quê xa xôi hẻo lánh với thú vui duy nhất là quan sát cừu bò qua ô cửa sổ” Đầu Lillian nhức như búa bổ. Cô xoa tay lên thái dương và ấn chặt lại để giảm cơn đau. “Đừng khinh thường tôi” cô nói với hai mắt nhắm nghiền, ngực cô như bị một tảng đá chặn lại. “Tôi sẽ biến đời ngài thành địa ngục. Thậm chí tôi sẽ mưu sát ngài” Nụ cười ngọt ngào, đượm buồn chào đón câu nói của cô “Không nghi ngờ gì một ngày nào đó sẽ có người làm như em nói. Cũng có thể người đó là vợ tôi” Lillian chìm vào im lặng, ép hai má hơn nữa trước dòng nước mắt vô dụng chực chờ tuôn trào. Tuy nhiên, cô không muốn khóc. Cô muốn đợi thời cơ…và nếu giết người là việc cần thiết để thoát khỏi đây, thì cô sẽ vui sướng làm ngay. Trước khi Marcus đến gần dãy phòng riêng của nữ bá tước, với Simon Hunt theo sát gót, thì sự rung chuyển anh tạo ra đã thu hút sự chú ý của một nửa số người trong nhà. Dự định tìm mụ chó cái hiểm độc vốn là mẹ anh, Marcus chỉ mơ hồ nhận biết những gương mặt kinh ngạc của những người hầu anh lướt ngang qua. Anh mặc kệ nỗ lực của Simon Hunt nhằm làm nguội lạnh tâm trạng của anh, giúp anh không hành động trong lúc nóng giận, và hành xử có lý trí. Chưa bao giờ trong đời mình Marcus lại điên tiết đến vậy. Đứng trước cửa phòng mẹ anh, Marcus thấy cửa bị khóa. Anh thô lỗ giật mạnh tay nắm “Mở ra” anh rống lên “Mở ra ngay!” Im lặng, và rồi giọng đáp sợ hãi của cô hầu vang lên gần đó. “Thưa ngài…nữ bá tước sai tôi báo cho ngài biết là bà đang nghỉ ngơi” “Tôi sẽ cho bà ta an giấc ngàn thu” Marcus thét lên “Nếu cánh cửa này không được mở ngay lập tức” “Thưa ngài, làm ơn – ” Anh lùi lại ba bốn bước rồi tông mạnh cánh cửa, nó lắc lư khỏi chốt và một phần tạo ra một tiếng động rạn vỡ. Hai khách nữ chứng kiến cơn giận cuồng loạn của anh phải nấc lên sợ hãi “Lạy Chúa!” một trong số họ ré lên “Ngài ấy điên rồi” Marcus lùi lại lần nữa và tông cửa, lần này gửi những cái mấu ván cửa văng lên không trung. Simon Hunt tóm anh từ phía sau, và anh xoay lại giằng nắm tay, sẵn sàng tấn công. “Giê-su” Hunt thì thầm, lui cui đưa tay tự vệ. Mặt anh căng thẳng và mắt anh trợn lên, anh nhìn Marcus như một kẻ lạ mặt. “Westcliff – ” “Mẹ kiếp, tránh ra!” “Rất sẵn lòng. Nhưng để tôi nói điều này, nếu vị thế của hai ta đảo ngược thì anh sẽ là người đầu tiên bảo tôi giữ bình tĩnh – ” Mặc xác bạn, Marcus chếch người về phía cánh cửa và nhắm thẳng ổ khóa đã trật khớp và tung ra một cú đá mạnh mẽ chính xác. Tiếng thét của cô hầu vang khắp hành lang khi cửa chính bị phá hủy mở tung ra. Ùa vào phòng khách, Marcus đâm đầu về phía phòng ngủ, nơi nữ bá tước đang ngồi trên một chiếc ghế cạnh lò sưởi. Ăn mặc chỉnh tề và đeo đầy ngọc trai, bà nhìn anh trân trối với thái độ khinh khỉnh buồn cười. Marcus thở khó nhọc tiến đến với cơn khát máu chạy loạn trong huyết quản. Rõ ràng nữ bá tước không hề hay biết rằng bà đang trong tình trạng nguy hiểm tính mạng, nếu biết bà đã không đón nhận anh với vẻ hững hờ như thế. “Hôm nay chúng ta hừng hực khí thế quá phải không?” bà hỏi “Sự sa đọa từ quý ông sang kẻ bạo lực hoang dã đã diễn ra hết sức nhanh chóng. Mẹ phải cảm ơn cô Bowman vì những thành công của cô ấy” “Mẹ đã làm gì cô ấy?” “Làm gì cô ấy?” Nét mặt bà săn lại với vẻ bối rối giả vờ. “Con có ý gì vậy, Westcliff?” “Sáng nay mẹ đã gặp cô ấy ở Trại Bướm” “Mẹ chưa bao giờ đi xa khỏi trang viên” nữ bá tước ngạo nghễ nói “Sao lại có ý tưởng buồn cười – ” Bà ré lên the thé khi Marcus nhào đến, ngón tay anh quấn quanh chuỗi ngọc trai và siết nó quanh cổ bà. “Nói cho tôi biết cô ấy ở đâu, hay là tôi sẽ quấn cổ bà giống một khúc xương chữ Y!” Simon cản anh lại từ phía sau một lần nữa, quyết tâm ngăn cản một vụ thảm sát. “Westcliff!” Marcus siết tay. Anh nhìn chằm chằm vào mặt mẹ anh, không bỏ sót tia sáng thắng lợi thù hằn lóe lên trong mắt bà. Anh không rời mắt khỏi bà dù nghe giọng Livia. “Marcus” cô hấp tấp nói. “Marcus, nghe em này! Em sẽ cho anh siết cổ bà ấy sau. Em sẽ giúp một tay. Nhưng ít ra chúng ta phải biết bà ấy đã làm gì” Marcus thít chặt chuỗi ngọc cho đến khi đôi mắt bà lão tỏ vẻ lồi ra từ hốc mắt khá cạn. “Bà còn giá trị đối với tôi” anh thấp giọng “là nhờ vào thông tin bà có liên quan đến Lillian Bowman. Nếu tôi không có những thông tin đó từ bà, thì tôi sẽ cho bà xuống địa ngục. Nói ngay đi, hoặc là tôi sẽ moi nó ra. Và hãy tin là tôi rất giống cha ở chỗ không cần suy nghĩ lại” “Ồ, phải, anh rất giống cha anh” nữ bá tước hằn học nói. Và tay anh nới lỏng viền chuỗi ngọc, bà cười thỏa mãn hiểm độc. “Những trò vờ vĩnh tỏ ra đạo mạo hơn, tốt đẹp hơn, thông minh hơn cha anh đã bị lột trần. Con bé Bowman đó đã đầu độc anh mà anh thậm chí - ” “Nói ngay” Anh gầm lên. Và lần đầu tiên, bà bắt đầu trông có vẻ không thoải mái, dù không mất âm điệu. “Ta thừa nhận, sáng nay ta đã gặp cô Bowman ở Trại Bướm – và cô ta đã bày tỏ ý định bỏ trốn cùng Ngài St. Vincent. Cô ta quyết định bỏ đi với anh ta” “Nói dối” Livia nấc lên giận dữ, trong khi những giọng phụ nữ rúng động phát ra từ cửa chính…nhóm cánh-hoa-cô-đơn, họ dường như quyết liệt phản đối phát biểu của nữ bá tước. Marcus buông bà ra như thể anh vừa bị bỏng. Phản ứng đầu tiên của anh là một phần nhẹ nhõm vì Lillian vẫn còn sống. Tuy nhiên, cảm giác nhẹ nhõm đó ngay lập tức theo sau bởi nhận thức cô còn cách an toàn thật sự một khoảng rất xa. Trước sự thật St. Vincent cần một gia tài, thì kế hoạch tốt nhất của hắn là bắt cóc Lillian. Marcus ngoảnh mặt đi, không bao giờ muốn gặp lại bà, không thể nói chuyện với bà. Tia nhìn của anh khóa chặt Hunt. Và Hunt đã nhanh chóng đưa ra những phép tính “Hắn đưa cô ấy đến Gretna Green” Hunt thì thầm, “Và họ sẽ phải đi về phía Tây theo đường cái đến Hertfordshire. Hắn sẽ không mạo hiểm đi đường tắt và rồi sa lầy trong sương mù, hay hư xe giữa đường đá lởm chởm. Từ Hertfordshire sẽ mất khoảng 45 giờ để đến Scotland…và với vận tốc 10 dặm 1 giờ, thỉnh thoảng dừng lại thay ngựa…” “Anh sẽ không bao giờ đuổi kịp họ đâu” nữ bá tước gào lên trong tiếng cười khúc khích “Ta đã bảo ta có cách của ta, Westcliff à” “Câm mồm, mụ phù thuỷ quỷ quái!” Daisy Bowman nức nở ngay bệ cửa, đôi mắt to kềnh nổi rõ trên khuôn mặt tái nhợt “Ngài Westcliff, tôi sẽ chạy đến chuồng ngựa và kêu họ chuẩn bị được không?” “Hai con” Simon Hunt cứng rắn nói “Tôi sẽ đi với anh” “Con nào – ” “Ebony và Yasmin” Marcus đáp. Chúng thuộc giống Ả rập tốt nhất cho những chặng đua đường trường. Chúng không nhanh như tia chớp giống ngựa thuần chủng, nhưng chúng có sức chịu đựng bền bỉ trong nhiều giờ liền, và chạy nhanh ít nhất gấp 3 lần cỗ xe của St. Vincent. Daisy biến mất trong chớp mắt, và Marcus quay sang em gái. “Đảm bảo nữ bá tước đã rời khỏi đây trước khi anh quay về” anh cộc cằn nói “Thu dọn bất cứ món nào bà ấy cần, và đưa bà ra khỏi lãnh địa” “Anh muốn em đưa bà đi đâu?” Livia hỏi, nhợt nhạt nhưng điềm tĩnh. “Anh cóc cần biết, càng xa càng tốt” Nhận ra bà đang bị trục xuất, mà gần giống như đi đày, nữ bá tước nhấc người khỏi ghế, “Ta sẽ không ra đi như thế này! Ta không đi!” “Và hãy nói cho nữ bá tước biết” Marcus nói với Livia “Nếu cô Bowman có mảy may bị tổn thương, dù là nhỏ nhất, thì tốt hơn bà ấy nên cầu nguyện để anh đừng tìm được bà ấy” Marcus cất bước bỏ đi, lách khỏi đám đông xôn xao ngay hành lang. Simon Hunt theo sau, chỉ ngừng lại thì thầm gì đó với Annabelle và hôn lên trán cô. Cô cau mày nhìn chồng, cắn môi để không gọi với theo sau anh. Sau một khoảng lặng thật dài, nữ bá tước lẩm bẩm “Đây không phải là vấn đề của ta. Ta vui lòng vì đã ngăn con ta bôi xấu dòng họ” Livia quay qua ném cho mẹ cái nhìn nửa cảm thương, nửa khinh thường “Marcus chưa từng gặp thất bại” cô êm ái nói “Trong suốt thuở ấu thơ anh ấy đã học được cách vượt qua những công việc tưởng chừng như không thể. Và giờ cuối cùng Marcus đã tìm được một người xứng đáng cho anh tranh đấu…mẹ có nghĩ anh ấy sẽ để ai đó ngăn cản mình hay không?”