Điểu Đông
Chương 10
Chúng quan viên đều trở lại hoàng thành , lâm triều như cũ bắt đầu cử hành , ngày cứ như vậy hoặc bận rộn hoặc nhàn nhã trôi qua .
Trên triều trang trọng , quyền thần , đại thần , Phủ Tử Dục tranh cãi không ngớt , Thuận đế không yên lòng nghe bọn họ tự phun ra châu ngọc , trong mắt hiện lên vẻ nhàm chán .
Hắn vô thức nhìn về phía bên phải .
Diểu Đông yên lặng đứng ở nơi đó , như trước nửa híp mắt dáng dấp như đang lạc vào cõi thần tiên . Rõ ràng một vị trí khiến người chú ý , y lại có bản lãnh biến nó thành một góc bị quên lãng .
Quanh quẩn bên người thiếu niên có một cỗ khí an tĩnh nhàn nhạt , khí lưu luân chuyển không ngừng , tựa như ngăn cách bốn phía , dựng nên thế giới duy độc một người .
Thuận đế rũ mắt , dưới đáy lòng thầm than một tiếng .
Quốc gia vô sự , lâm triều sớm kết thúc , Diểu Đông len lén ngáp một cái , theo bá quan quỳ lạy bãi triều .
Qua một đêm , kiếm thuật có chút đột phá , y nhất thời hưng phấn luyện đến hừng đông mới nghỉ ngơi một chút , hiện tại thật muốn trỏ về ngủ một giấc thật ngon .
Tìm được Vô Xá đứng chờ ngoài điện , Diểu Đông định bước lên xe ngựa , phía sau bỗng nhiên có người gọi y—-
“Thái tử điện hạ .”
Diểu Đông quay đầu lại .
Tô Ẩm vận quan phục tiểu bộ chạy tới , thận trọng dò xét biểu tình trên mặt Diểu Đông ,nét mặt hiện lên vẻ ngượng nghịu .
“Nghe nói trước đó vài ngày thân thể điện hạ không khỏe ….”
Tô Ẩm vòng vo tựa hồ có chút khó nói , Diểu Đông nhìn tốp năm tốp ba quan viên rời đi , dẫn hắn tới chỗ không người.
“Thái tử phi rất tốt .” Diểu Đông nói .
Bị người nói toạc ra ý nghĩ trong lòng , Tô Ẩm đỏ mặt . Hắn ho nhẹ một tiếng , từ trong lòng ngực móc ra một túi lụa nhỏ .
“Hoa mai ở Bắc Hương rất đẹp , Thu Ngữ yêu mai , ta liền hái , thỉnh cầu điện hạ chuyển giao giúp ta .”
Diểu Đông ừ một tiếng , đưa tay tiếp nhận , “Ba ngày sau ,” y liếc mắt nhìn túi lụa tinh xảo trong lòng bàn tay , dùng ngữ điệu không chút phập phồng nói rằng “Thái tử phi muốn đi Phổ Huệ Tự cầu phúc .”
Tô Ẩm nghe vậy sửng sốt một chút , sau đó nhịn không được toát ra nỗi vui mừng khôn xiết .
“Đa tạ điện hạ, đa tạ điện hạ…..” lẩm bẩm tạ ơn , tâm tư Tô Ẩm đã bay tới nơi khác , vội vã cáo biệt , vội vàng trở về chuẩn bị ba ngày sau gặp lại Thu Ngữ .
Diểu Đông nhìn thân ảnh Tô Ẩm tiêu thất tại góc tường , khóe mắt cất giấu ý cười nhàn nhạt .
Y giơ cao túi lụa nhỏ , xuyên thấu qua ánh nắng vàng rực có thể thấy được từng cánh hoa đạm hồng nhạt hương thơm.
Như là có thể chờ mong hạnh phúc .
Thời gian trôi qua nhanh , nháy mắt đã tới lập đông .
Góc đường trong hẻm nhỏ xuất hiện càng nhiều món ăn vặt hơn , như là canh hồ lạt , bún tàu , bánh bao, còn có loại rượu nhưỡng khoai sọ mà Diểu Đông thích nhất .
“Nơi này rượu nhưỡng khoai sọ của lão bá là tuyệt nhất .” Trên một quán lộ thiên , Diểu Đông một tay cầm oản nóng hầm hập , một bên nhìn thanh y nhân trịnh trọng đề cử .
Lão bá bên cạnh sẳng giọng “tiểu tử thật tinh mắt “, cười hớn hở bỏ châm thêm cho y một muôi lớn. Diểu Đông trợn mắt , cười hì hì .
Thanh y nhân nghe Diểu Đông giòn thanh nói lời cảm tạ , nhìn ngón tay của y đỏ bừng bừng , kỳ quái nói “Ngươi sao lại dễ nhiễm lạnh như vậy ?”
“Trời sinh .” . Diểu Đông dùng cái muôi trong bát khuấy a khuấy , trả lời lấy lệ “Tuy rằng ta là Diểu Đông ,nhưng ta sợ nhất là mùa đông a .” Y nhăn nhăn mặt , nhăn mũi , cắn một ngụm khoai sọ , sau đó bị nóng lè lưỡi .
Thanh y nhân nở nụ cười , đưa qua một chén nước nói “Đừng nóng vội .”
Hắn cũng cúi đầu thưởng thức rượu nhưỡng mà Diểu Đông tiến cử , xác thực dịu ngọt vừa phải , hương thuần ngon miệng , chỉ là —-
“Cái này có vẻ có vị rượu hơn rượu quả trám chút — vị nồng như vậy , Diểu Đông chịu được sao ?”
Diểu Đông không trả lời , ngẩng đầu nhìn hắn một cái .
Lộ ra đằng đằng kháng khí ,nhãn thần trở nên yếu ớt , dường như có làn nước gợn sóng , lưu quang liễm nhiễm , dịu dàng .
Ngực thanh y nhân bị kiềm hãm , chỉ cảm thấy tim bỗng nhiên đập mạnh .
“Chỉ là một chén rượu nhưỡng khoai sọ mà thôi , sẽ không say a …..” Diểu Đông lầm bầm lầm bầm , thế nhưng chén rượu lớn như thế , y hiển nhiên đã say .
Nếu như hiện tại bỏ đi lớp diện cụ bên ngoài , sẽ phát hiện gương mặt trắng nõn đã nhiễm một tầng đỏ ửng nhàn nhạt . Đó là mỹ cảnh động lòng người biết bao .
“Trở về đi .” Thanh y nhân vươn tay ra với y .
Diểu Đông nhìn chằm chằm bàn tay duyên dáng hồi lâu , tâm tư càng thêm hỗn loạn .
Tối đến , y đặt tay mình ủ trong lòng bàn tay của người nọ , cảm giác ấm áp khiến y an tâm , nhưng thanh y nhân vì cảm xúc lạnh băng thì nhíu nhíu mày .
“Sao vẫn lạnh như vậy ?” hắn hỏi .
Theo lý mà nói ,uống một chén rượu lớn nóng hổi như vậy , tay phải ấm lên chứ .
Diểu Đông cười mà không nói , thanh y nhân thở dài , nắm trọn từng ngón tay nhỏ trong lòng bàn tay .
“Ấm áp hơn không ?”
Diểu Đông vừa định gật đầu , lại bị âm thanh ở hai bên tường cao bỗng nhiên truyền tới thu hút sự chú ý .
Hẻm nhỏ này không có người khác , rất an tĩnh , Diểu Đông có thể nghe thấy rõ ràng tiếng chửi bới và tiếng khóc than .
Y chăm chú nghe một hồi , tiếng chửi bới dần chuyển xa , chỉ còn lại tiếng khóc nữ nhân .
Diểu Đông giật giật , thanh y nhân nắm chặt tay y lại , lắc đầu .
“Phó gia bị Tôn gia bắt gánh tội chết.”
Chuyện giữa Tôn gia và Phó gia , Diểu Đông cũng biết .
Nghe đồn nhị thiếu gia Phó gia ỷ vào phụ thân quyền cao chức trọng , trong hoàng thành ương ngạnh kiêu ngạo , trước đó vài ngày tranh đoạt mỹ nhân với nhi tử Tôn gia , đánh chết người.
“Tôn gia và Phó gia , một bên tể tướng ,một bên thượng thư , Thuận đế không thể thiên vị bên nào ,liền ra một chủ ý nếu Phó gia hại Tôn gia thiếu mất đứa con , vậy Phó thượng thư sẽ đưa ra một đứa con bồi tôi với Tôn gia .”
Thuận đế nói cực kỳ xảo diệu , Tôn tể tướng vốn muốn lôi nhị thiếu Phó gia ra , đành nén căm giận tiếp nhận thánh chỉ , không nghĩ đế vương lại để lại chỗ trống cho thượng thư lách qua , dự định đem một đứa con của tì thiếp không được coi trọng ra cho xong việc .
“Rõ ràng gây rắc rối là nhị thiếu gia của Phó gia ….” Diểu Đông lầm bầm .
Nữ nhân bên kia tường khóc lóc kể khổ , lại bắt đầu dùng lời nói dối trấn an hài tử, đại ý chỉ cần hắn ngoan ngoãn , sẽ không chịu nhiều đau khổ.
Cái loại giả vờ từ mẫu này , càng nghe càng ghét .
“Phó gia nhị tử là con của chính thê.” Thanh y nhân mở miệng nói “Trang thị , tỷ tỷ của Trang thừa tướng , chính nhờ mối quan hệ đó, Phó gia mới leo lên tới vị trí này .”
“Phó thượng thư tại Trang gia say rượu , làm một nha hoàn có thai hạ sinh tứ tử , Trang thị đối với việc này phê bình kín đáo , Phó thượng thư sợ vợ , đối với đứa con ngoài ý muốn này tự nhiên không được hòa nhã .”
Diểu Đông cúi đầu , yên lặng nghe thanh y nhân dùng ngữ khí đạm nhiên đàm luận chuyện nhà người khác.
Nữ nhân muốn bán con cầu vinh kia còn đang liên miên , nói nàng thân bất do kỷ , Phó gia tứ tử vẫn trầm mặc , cái gì cũng không nói .
Thẳng đến khi nữ nhân kia bắt đầu tức giận , hắn mới thở dài một tiếng , nhàn nhạt nói “Nương , ta biết .”
Diểu Đông bỗng nhiên rút tay ra khỏi tay thanh y nhân , quay người thi triển khinh công , chạy vội vào bóng đêm .
Thanh y nhân sửng sốt một trận . Hắn nhìn vào bàn tay trống trải của mình một hồi ,lại nhìn về phía Diểu Đông tiêu thất , sâu thẳm trong mắt hiện lên mạt dị sắc .
Lúc thanh y nhân chạy tới Phong sơn , thấy Diểu Đông ngồi trên mái nhà.
Một mình , im ắng như trước ôm chân , gục đầu .
Thanh y nhân đi tới bên người y , nhưng không nhìn thấy biểu tình của y , bởi hiện tại y đang chôn mặt vào cánh tay .
“Diểu Đông ?” hắn nhẹ giọng gọi.
Thiêu niên cũng không để ý tới hắn ,cũng không ngẩng đầu , ánh trăng mờ mịt rọi vào mái tóc thủy mặc sắc của y , nhợt nhạt lóe sáng ,mê ly như không thuộc về thế giới này .
Thanh y nhân đợi một lúc lâu , cơn phiền muộn trong lòng trỗi dậy thì Diểu Đông mở miệng nói “Ta biết .”
Thanh âm của y từ trong hai cánh tay vọng ra , vẫn cúi đầu như thế , có chút mờ mịt , có chút yếu đuối .
“Ta đều biết hết .”
Y ngẩng đầu, nét mặt nhàn nhạt , con ngươi đen kịt , không chút gợn sóng .
“Đại cục và vân vân , bất đắc dĩ và vân vân , phụ mẫu luôn luôn có nhiều lý do …Thế nhưng …..thế nhưng ….. ” Y dừng lại một hồi , nói tiếp “Thế nhưng đứa nhỏ bị vứt bỏ kia , trong lòng cũng sẽ rất khổ sở ….”
“Diểu Đông ….”
Thanh y nhân chậm rãi ngồi xuống , muốn giang tay ôm lấy đứa bé nho nhỏ kia vào lòng , Diểu Đông lại bày ra tư thế không cho tiếp cận .
“Đại thúc,” y cúi đầu thì thào “Ta muốn một mình ngốc một chút …”
Hô hấp của thanh y nhân như bị bóp nghẹn , đứng lên lui ra sau mấy bước .
Hắn nhìn thiếu niên tịch mịch cố chấp kia , trong mắt hoang mang , lại như đang giãy dụa gì đó.
Cuối cùng hắn xoay người , chật vật chạy vội về hướng hoàng cung .
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
11 chương
5 chương
42 chương
21 chương