Diệu Diệu
Chương 63 : Rải cẩu lương trong hoàng cung (8)
Mấy đại thần nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu hắn muốn làm gì.
Tần Trường An không hài lòng, “Có khó coi như vậy?”
Tư thế của hắn đã rõ ràng như vậy…
Mấy đại thần bùm một tiếng lại quỳ xuống, liều lĩnh ngẩng đầu nhìn hắn —— ngoại trừ sắc mặt có hơi tái nhợt, không có gì không ổn.
Liễu tướng thật cẩn thận nói câu, “Hoàng Thượng long thể khoẻ mạnh, sắc mặt càng thêm tốt.”
Tần Trường An chậc một tiếng.
Hắn hơi rung rung túi tiền, có ý bảo, “Tâm tình tốt, thì thân thể cũng tốt.”
Tâm tình tốt…
Liễu tướng tứ chi mềm nhũn, im lặng, “Vi thần sợ hãi!”
Ông còn tưởng rằng Hoàng Thượng là đang trào phúng, trên đầu mồ hôi lạnh ròng ròng.
Tần * Hoàng Thượng * Trường An: “………” Cút đi!
Tần Trường An càng nghĩ càng giận, khi bước nhanh trên hành lang dài còn đang suy nghĩ, bỗng nhiên ngừng lại, “An Văn Hải!”
An Văn Hải giật mình, vội vàng lăn lại đây, “Có nô tài!”
Tần Trường An, “Đi! Nói cho Liễu tướng, cắt nửa năm bổng lộc!”
Không có ánh mắt!
“…………”
Tần Trường An vẫn luôn tức giận đến buổi trưa.
Buổi trưa, có cung nữ đến dò hỏi, cơm trưa dùng bữa ở nơi nào
Tần Trường An dừng một chút, “Sau điện đi.”
“Dùng bữa trong thư phòng không tốt lắm.”
An Văn Hải nói lừa ai đâu? Trước kia hắn dùng bữa ở chỗ này cũng không nói không tốt a.
Bởi vì hắn thường xuyên ở ngự thư phòng xử lý chính vụ, ngự thư phòng cũng có một cái bàn ăn, mười lần có chín lần, bữa trưa hắn đều dùng ở chỗ này, hiện tại nhưng thật ra biết không tốt.
Nhưng chửi thầm, mặt ngoài cũng không dám lộ ra chút nào, chỉ cung kính tuân mệnh, truyền yêu cầu xuống.
Thanh Hạnh cho tới bây giờ còn cảm thấy như lọt vào trong sương mù, từ tối hôm qua đến bây giờ đều như đang mơ —— tiểu thư nhà mình sao lại quen biết với Hoàng Thượng? Xem bộ dạng tối qua, ngay cả đại thái giám An công công cũng cung cung kính kính……
Bất quá chuyện này không ngăn cản nàng ấy đứng ở ngoài điện kích động sắc mặt đỏ bừng.
Nữ quan đứng ở ngoài điện với nàng ấy, thoạt nhìn cung kính mà thuận theo, không lộ ra bất luận cái gì không đúng.
Long bào đi tới từ phía xa, càng ngày càng gần.
Thanh Hạnh vội vàng quỳ xuống, “Tham kiến Hoàng Thượng.”
Nàng ấy chỉ nhìn thấy long bào lướt qua đáy mắt, một giọng nó trầm ổn vang lên trên đỉnh đầu, “Hoàng Hậu đâu?”
Hoàng Hậu??
Thanh Hạnh ngốc.
…… Hoàng Hậu… Là ai?
Ngự tiền cung nữ bên cạnh tựa hồ đã chuẩn bị tâm lý, giải vây, cung cung kính kính nói, “Hồi Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương còn chưa tỉnh.”
“Ừ.”
Thanh Hạnh chỉ cảm thấy thế giới có điểm mơ hồ, chỉ có thể mông lung nghe thấy Hoàng Thượng lên tiếng, trong đầu trời đất quay cuồng, chỉ có hai chữ to —— Hoàng Hậu!
Là Hoàng Hậu a!
Nàng ấy mơ mơ màng màng, chỉ nhìn thấy long bào đi xa, kẽo kẹt một tiếng đẩy cửa vào phòng.
Vẫn là căn phòng tráng lệ huy hoàng, rường cột chạm trổ, khắc hoa văn kim long.
Vì để Diệu Diệu ngủ, cửa sổ cũng không mở ra, hơi tối hơn so với bên ngoài.
Bất đồng chính là, trước kia trên bàn trống rỗng nay có vài cây trâm được gỡ xuống, trước giường đặt một đôi giày thêu, trên giường phồng lên một cục, cẩn thận nghe có thể nghe thấy tiếng hít thở nho nhỏ.
Rõ ràng trang trí vẫn là những cái đó, là những thứ hắn đã quen nhìn, nhưng lúc này đứng trong phòng, lại có một cảm giác khác biệt.
Là một loại hương vị làm người say mê lại quyến luyến.
Ánh mắt Tần Trường An vòng qua bình phong, rơi xuống một cục đang phồng lên trên giường, trong mắt ánh sáng nhu hòa chậm rãi tràn ra.
—— Chăn kéo đến cằm, khuôn mặt nhỏ ngủ đến đỏ bừng, trẻ con phì, hàng mi dài, trong cổ họng thậm chí còn ngáy nhỏ, đáng yêu quá phận.
Tần * bá chủ thiên hạ * Trường An ngón tay phía sau giật giật, ánh mắt bay loạn, chậm rãi vươn cánh tay tội ác…
“…Thanh Hạnh?” Diệu Diệu mơ mơ màng màng cảm giác được có người tới gần, liền mở bừng mắt, “Nên ăn cơm trưa sao?”
—— Mặt trời đã chiếu đến mông nhỏ, cũng nên tỉnh ~
Dậy ăn một chút… Sau đó lại tiếp tục ngủ ╯^╰
Tần Trường An vèo một tiếng thu tay lại, đặt ở sau người, khụ một tiếng, “Khanh… Hoàng Hậu, rời giường.”
“Đã đến buổi trưa.”
“Buổi trưa?” Diệu Diệu xoa xoa đôi mắt, ngồi dậy, kêu người múc nước rửa mặt, hoàn toàn đã quên trên người mình chỉ mặc trung y…
—— Tuy rằng nàng có ký ức của nguyên thân, nhưng bản chất vẫn là Diệu Diệu, đối với cổ đại kiêng kị rất khó thật sự để ở trong lòng.
Chờ khi ngồi dậy mới nghĩ ra, lôi kéo chăn, hô, “Hoàng Thượng ngươi đi ra ngoài một chút, ta muốn rời giường.”
Nàng ngồi dậy, trung y tuyết trắng phác hoạ ra thân hình, Tần Trường An nghĩ nghĩ, xoay người, để cung nữ đi qua giúp nàng rửa mặt, “Cơm trưa muốn ăn cái gì?”
—— Hoàng đế đứng ở trong phòng người ta cảm thấy mình phi thường chính nhân quân tử T^T
Xoay người chính là không nhìn thấy gì cả.
Hơn nữa…… Đi ra ngoài làm cái gì, những thứ cung nữ đó có thể nhìn, hắn thân là phu quân tương lai của nàng, người cùng chung chăn gối còn không thể nhìn?
Diệu Diệu cũng không thúc giục hắn, kỳ thật đều bao kín mít nha, Diệu Diệu trước kia có lông, ở nhà đều không mặc quần áo ~
Nàng không có một chút câu nệ nên có khi gặp Hoàng Thượng, liếm liếm môi, “Muốn ăn cá.”
Ngự trù làm thịt cá rất thơm, dư vị vô cùng.
“Còn có không?”
“Măng tây lư ngư?” Diệu Diệu vừa duỗi tay để các cung nữ giúp nàng mặc quần áo, vừa nghĩ, món này cũng rất ngon.
“Ừ, tiếp tục?”
“………”
“Còn lại ngươi chọn đi.” Diệu Diệu lại nói vài lần mới dừng lại, còn không tự giác khen một câu, “Ngự trù Trương làm cá là tuyệt nhất, đáng tiếc xương cá có hơi nhiều QWQ.”
Diệu Diệu chán ghét xương cá ╯^╰
“Yên tâm, không phải có trẫm sao!” Tần Trường An đặt tay ở sau người, liếc An Văn Hải một cái, bá khí trắc lậu tiếp một câu, “Trẫm giúp ngươi fowz xương!”
Gỡ xương tính cái gì?! Việc nhỏ.
… Có thể nói là phi thường khí phách vô song.
An Văn Hải từ trong chấn động bừng tỉnh, giật khóe miệng, không dám nói thấy một màn này trong lòng khiếp sợ, hơi hơi khom người, đi sang Ngự Thiện Phòng.
Sau khi Diệu Diệu rửa mặt xong, cung nữ đã bắt đầu bưng thức ăn lên, cá, măng tây lư ngư, cải trắng luộc, gạch cua đậu phụ, mùi hương ngập mũi.
Hoàng đế dùng bữa kỳ thật có quy củ nhất định, ví dụ như không ăn một món quá ba lần, nhìn Diệu Diệu ăn ngon, Tần Trường An cũng không tuân thủ cái gì quy củ, bảo nàng ngồi xuống, hai người cùng nhau ăn bữa trưa thơm ngào ngạt.
Sau khi ăn uống no đủ, Diệu Diệu nhìn ánh mặt trời, nghiêng nghiêng đầu, cảm thấy đến gườ phơi nắng, “Ta phải đi rồi.”
Nàng nói.
Nàng vẫn luôn là ta tới ta đi, Tần Trường An cũng theo nàng, trên thực tế, nàng xưng hô như vậy ngược lại làm hắn càng thêm vui vẻ.
Tần Trường An đang cười, nghe vậy mày kiếm dần dần nhíu, luôn có một loại cảm giác vi diệu, đại khái giống như kiểu ngủ rồi chạy nam nhân phụ bạc…… Loại này…
“Đi đâu?”
Hắn hỏi, “Ngươi muốn khi quân sao, tối hôm qua không phải đáp ứng làm Hoàng Hậu của trẫm?”
Diệu Diệu lắc đầu, “Đương nhiên không phải, Diệu Diệu nói chuyện giữ lời.”
“Nhưng bây giờ ta không nên về Trữ Tú Cung đợi sao?” —— Sáng mai nàng phải tham gia buổi tuyển tú cuối cùng nha.
“……” Hoàng đế không có cách nào phản bác.
Diệu Diệu thấy sắc mặy hắn không tốt lắm, chớp chớp mắt, nhỏ giọng thấu tới, huyên thuyên một bụng canh mơ hồ cho Tần Trường An…
(Giống kiểu thối gió bên tai hoàng thượng ấy)
Sau đó nói đi là đi, nhìn không ra một chút lưu luyến nào.
—— Khi ăn bữa tối, Hoàng Thượng nhìn thoáng qua đĩa cá, ruột gan cồn cào.
Ăn đến một nửa, vẫn không nhịn được, chỉ chỉ đĩa cá kia, “Đưa một đĩa cho Hoàng Hậu.”
Giữa trưa không phải muốn ăn sao, cũng không biết có ăn đủ không.
Sau khi tiểu thái giám lĩnh mệnh đi, hắn mới an tâm, lại ăn thêm một chút, mới buông đũa, lại đi xử lý chính vụ.
Chuyện tối hôm qua Diệu Diệu mất tích không có bất luận kẻ nào biết.
Tâm tình của Lê Minh Tuyết rất tốt, cũng không ở phòng trong.
Hai ngày này nàng ta đã có tin chính xác của Minh Vương, việc này sẽ không có sai sót, hiện tại đang vội vàng vụng trộm với Minh Vương, nơi nào có thể lo lắng Diệu Diệu.
—— Minh Vương cũng là người thông minh, dưới tình huống nàu, những thân vương khác vì cho thấy thái độ của mình, đều sôi nổi trình tấu, tỏ vẻ tùy ý Hoàng Thượng tuyển phi, nhưng Minh Vương lại cảm thấy, đây là tốt quá hoá lốp.
Ngày hôm sau tuyển tú tiến hành rất nhanh, trong các vị tú nữ, Tần Trường An và Diệu Diệu nhìn nhau một cái, lộ ra một nụ cười.
Tuyển tú kết thúc, các tú nữ lên kiệu đi về nhà.
Cùng lúc đó, Tần Trường An lấy ra thánh chỉ đã viết xong, nhẹ nhàng sờ sờ, cười, trịnh trọng ấn ngọc tỷ
—— Thánh — chỉ — đến!
Truyện khác cùng thể loại
2 chương
217 chương
20 chương
55 chương
63 chương
11 chương
47 chương
10 chương