Diệu Diệu
Chương 5 : Rải cẩu lương những năm 70 (5)
"........." Thiểu năng trí tuệ a.
Tần Trường An vẻ mặt ghét bỏ, ai muốn đánh nó?!
Tần Thắng Lợi nhẹ nhàng thở ra, hậm hực buông cái tay đang ôm đầu xuống.
Sửa sang lại cổ áo, khôi phục lại bộ dạng cao lớn uy mãnh, sờ sờ cái mũi.
Tần Trường An nhìn nhìn, đánh mất ý tưởng hỏi cậu, dù sao hai ngày sau cứ trực tiếp kéo nó tới đây, không tin nó không làm.
Suy nghĩ cẩn thận, Tần Trường An dừng bước, thuận tay dựa vào cửa, ý không cho cậu đi vào nhà. "Tới đây làm gì?"
Có câu nói như nào nhỉ? Phía sau lưu manh phải có côn đồ, nếu Tần Trường An là tên lưu manh, vậy Tần Thắng Lợi chính là tên côn đồ, cậu cũng coi như là một người đánh bài cùng hắn.
Tần Thắng Lợi ngạc nhiên, bình thường Tần Trường An đều cho phép cậu mở cửa nhà hắn thoải mái, trừng lớn đôi mắt, không dám tin tưởng. "Tam ca! Anh sẽ không quên lời anh nói tối qua chứ!"
—— Tối hôm qua hắn may mắn, thắng rất nhiều tiền, Triệu Tứ thua tiền tự nhiên không cam lòng, nói hôm nay muốn lấy lại.
Hắn cũng hưng phấn, tỏ vẻ hôm nay theo chân bọn họ tiếp tục chơi, chắc chắn phải thắng hết tiền vốn của Triệu Tứ.
Kết quả ba người bọn họ chờ từ sáng sớm, vẫn luôn chờ đến bây giờ nhưng ngay cả bóng người cũng không thấy!
Tưởng ở trên núi vui vẻ lắm sao?! Muỗi sắp ăn luôn bọn họ rồi có được không?!
Nói thật, nếu ba người bọn họ có bài, ba người cũng có thể đánh, cũng sẽ không ngồi chờ hắn ở đó, nhưng mà hắn không cho mượn a!
Bộ bài đó chính là bảo bối của hắn, bình thường chơi còn được, lúc không chơi còn giấu kín hơn cả giấu vợ.
Mấy người bọn họ chỉ có Tần Trường An nhiều tiền, mấy năm nay trong thôn dư dả hơn mấy năm trước không ít, Tần Trường An lại được yêu thương, có thể tích góp mua một bộ bài.
Hắn không có ở đây, bọn họ còn chơi cái quỷ gì??
Lại không dám xuống núi, bởi vì sợ lúc bọn họ xuống núi thì Tần Trường An lại đi lên, vì thế ngồi trên núi cả một ngày, trên người bị muỗi đốt chi chít.
Trở về mới nghe mấy người trong thôn nói, nói Trường An và vợ hắn tình cảm tốt, hôm nay hai vợ chồng đi vào trong trấn còn ôm đi......
Mẹ nó thấy sắc quên bạn!
Tần Thắng Lợi nhìn Tần Trường An từ trên xuống dưới, trong ánh mắt tràn đầy bi phẫn, như đang lên án hắn sao có thể làm như vậy.
...... Có thể nhìn ra cậu ta đã tức đến ngốc luôn rồi, bởi vì bình thường cậu ta không bao giờ gọi hắn là Tam ca.
Tần Trường An ánh mắt dao động một chút, lại rất nhanh cảm thấy đúng lý hợp tình, này không thể trách hắn, tức phụ của hắn mềm như vậy, ôm tức phụ thơm ngào ngạt, ai còn có thể nhớ tới mấy người bọn họ!
Kém xa như vậy... Tần Trường An cảm thấy mình làm không sai, người thông minh đều sẽ lựa chọn như vậy được không? "... Còn trách tôi được."
Đột nhiên, hắn giật mình, biểu tình trong chớp mắt thay đổi, sửa lời nói, "Ân, đúng là nên trách tôi, chuyện này là tôi không đúng."
Hắn vỗ vỗ bờ vai của cậu, như đang tự hỏi, "Mấy hôm nay nhiều việc quá, phỏng chừng không chơi với mấy người được, để ba người cũng không chơi... Có chút quá đáng..."
Hắn than một tiếng, cắn chặt răng, "Như vậy, vì chúng ta đều là anh em, tôi nhịn đau bỏ đồ yêu thích, bán bài cho mấy người được không?"
"Gì?!" Tần Thắng Lợi sửng sốt, không thể tin được, biểu tình quả thực có thể nói là kinh khủng, "Anh nói gì?"
Đối với bọn họ mà nói, những ngày không được sờ vào bài quả thật rất khó chịu, trước kia hắn hận không thể ôm bài ngủ mà hôm nay lại bán đi?!
Hai đêm trước hắn còn không buông bài ra cơ mà?
Không phải đùa cậu đi?!
Tần Trường An vẻ mặt luyến tiếc, "Tôi cũng luyến tiếc, nhưng chúng ta nhiều năm như vậy, cũng không thể để mấy người không được chơi..."
"Cậu nhìn tôi có phải loại người như vậy không?"
...... Muốn trả lời là có.
Tần Trường An cũng cảm thấy buồn nôn, sau một câu nói chân thành tha thiết cực kỳ, "Thắng Lợi, tôi thật sự muốn chuyển bài cho các cậu."
Tần Thắng Lợi đối diện với hắn, thật sự!!
Cậu nhịn không được vui vẻ, lại có chút cảm động, không nghĩ tới Tần Trường An lại tốt như vậy! Trước kia đã trách lầm hắn!
Cậu kích động không biết nói gì cho tốt, "Tốt quá! Anh yên tâm, bọn em tuyệt đối sẽ không để anh thiệt! Em lập tức đi về gộp tiền!"
Tần Trường An kéo kéo khóe miệng, mấy người dám! Mặt ngoài lại không có biểu hiện gì, "Được, tôi tin các cậu mà!"
"Tốt tốt tốt." Tần Thắng Lợi sợ hắn lại đổi ý, lập tức đi ra bên ngoài, "Từ từ, em về lấy tiền ngay đây!"
Vẻ mặt như kiếm được lợi lớn, sợ hắn đổi ý.
Tần Trường An: "........." Chậc, quá ngốc.
—— Mua cái gì mua...... Đánh bài chỉ có bốn người bọn họ, mua hay không hắn đều có thể chơi? Có gì khác nhau a?
Đương nhiên, hắn trước kia cũng rất ngốc. Trước kia rõ ràng đều là bốn người chơi, chỉ có hắn bỏ tiền!
Tần Trường An chắp tay về phía sau, bẹp bẹp miệng, đi vào trong phòng, hắn hiện tại đã biết rõ ~~
Đắc ý, có thể cho tức phụ một sự bất ngờ!
Người không nên có mặt đều đi rồi.
Tần Trường An nhịn không được cọ đến bên cạnh tức phụ, "Tức phụ, cậu ta đi rồi...... Chúng ta tiếp tục?"
Hắn cũng không biết tại sao hắn lại như vậy, bắt đầu từ ngày hôm qua hắn đã rất muốn ở bên cạnh cô, sờ sờ ôm ôm một cái giống như lưu manh vậy, cách khá xa một chút trong lòng đã không thoải mái, không thể hiểu được muốn cọ cọ.
Rõ ràng hắn chưa từng như thế bao giờ!
Diệu Diệu không nghĩ ╯^╰
Diệu Diệu liếm liếm lông, biểu tình bận rộn, "Bên ngoài vẫn là ban ngày, có người thấy làm sao bây giờ? Buổi tối tắm."
Tần Trường An cảm thấy cô nói có lý. Ngừng trong chốc lát, nhìn cô đi tới đi lui không quan tâm hắn, giống như hắn không tồn tại, lại có chút hụt hẫng...
Nhịn không được lại cọ tới, "Kia, kia cái gì, tức phụ, buổi tối muốn ăn gì?"
Chỉ muốn ôm tức phụ thôi......
Diệu Diệu nhẹ nhàng thở ra, cho hắn một cái sáng lạn tươi cười, "Không phải có bánh bao thịt mới mua sao?" Giữa trưa bọn họ đi ăn bánh bao thịt, còn mang về một ít, cũng đủ buổi tối ăn.
Đẹp đến chói mắt.
"A, đúng vậy." Tần Trường An thật lâu mới hoàn hồn, nhéo chính mình một phen, dựa vào gần liền cảm thấy vui vẻ, "Vậy tối nay ăn bánh bao."
"Vậy tức phụ muốn uống gì?"
"Cháo khoai?"
"Có thể a có thể a."
"Hôm nay đi đường có mệt không, chân có đau không a?"
"........."
Diệu Diệu xoay người, để quần áo bẩn sang bên cạnh, sắp xếp đồ vật theo ý mình, lúc trở về đụng phải người vẫn luôn đi theo sau. Cô nghiêng nghiêng đầu, "Trường An, anh tránh ra một chút."
Tần Trường An không quá muốn xê dịch về phía sau, rất không vui.
—— cơ thể hắn cũng đâu lớn lắm, cũng không chiếm nhiều chỗ a...
Mặt trời dần dần xuống núi, sắc trời tối dần.
Ánh nến trong phòng lập lòe.
"Anh đã đun nước giúp em, đi tắm rửa đi." Có giọng nam ở bên trong nói chuyện.
Diệu Diệu rũ mắt, "Hiện tại tắm có chút lạnh a..."
"Sẽ không." Tần Trường An khụ khụ, bên tai có chút hồng, "Nước đã đun ấm." Lúc nãy hắn nghĩ nếu cô muốn tắm rửa, vậy không thể dùng nước lạnh như hắn, bèn nhanh chóng đun một nồi.
Đồ ăn hắn không biết làm, nhưng trước kia nấu cơm hắn còn nhóm lửa, đun chút nước chỉ là việc nhỏ.
Diệu Diệu, "Nhưng, em tắm có khả năng sẽ phải đối nước, một nồi không đủ..."
Trường An: "Anh đun nhiều mà, tức phụ yên tâm..."
Diệu Diệu hấp hối giãy giụa, "Em còn chưa rửa bát đâu..."
"Này tính cái gì, trở về anh làm..."
Diệu Diệu:...... Trường An gì đó, ghét nhất ╯^╰
Diệu Diệu hít sâu hai lần, vươn một chân, chậm rãi vói vào bồn gỗ...
Càng ngày càng gần...
Tần Trường An lấy ra một cái khăn lông, bên tai hơi hơi đỏ lên, cổ vũ bản thân, đó là tức phụ của mình, hắn là đàn ông thẹn thùng cái gì!
Hắn nâng ngực ngực, "Tức phụ! Muốn thêm nước không?!"
Diệu Diệu giật mình, mũi chân chạm vào nước, lại vèo một chút thu lại.
"........."
Ai?? Từ từ, không có cảm giác như trước??
Diệu Diệu lại thử một chút, ánh mắt sáng lên, thật không có!!
Cô nhanh chóng để chân vào.
Meo meo, hóa ra sau khi biến thành người không giống trước kia a! Tắm còn rất thoải mái!
Sự thỏa mãn khi chinh phục nước tự nhiên sinh ra, Diệu Diệu hừ hừ một tiếng, lớn tiếng nói, "Thêm!"
Tác giả có lời muốn nói:
Diệu Diệu: Nước tính cái gì, Diệu Diệu Đại vương không sợ hãi! Đắc ý.jpg
Trường An:...... Thích tức phụ.
Diệu Diệu biết mình là mèo biến thành người, nhưng tiềm thức vẫn coi mình là mèo, không hiểu được sự khác nhau giữa người và mèo.
( Mèo không thích nước vì nước dính vào lông rất khó chịu, biến thành người liền không giống nhau, đây là cơ hội a.)
- ---------------------Vote vote vote
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
58 chương
18 chương
62 chương
22 chương
369 chương
55 chương