Không…… Không thể nào……” Lục Thời Dư kích động toàn thân run run. Anh thật sự đã lầm sao? Cố gắng những năm gần đây, chẳng lẽ đều vô nghĩa? Anh đau xót, anh dày vò, anh ép mình thay đổi, lại trở nên buồn cười như thế…… “Chúng tôi lại chẳng ngờ đến, chuyện nắm đó, lại làm anh rập khuôn theo bước cha mẹ.” Hoắc Thiên Hành cảm thấy tiếc hận. Cho nên…… Là thật? Cha mẹ anh…… Là gián điệp? Mà anh…… Cũng làm chuyện ngu xuẩn? Vớ vẩn! Rất vớ vẩn…… “Ha……“Anh đột nhiên lớn tiếng cười. Lâm Ninh nhìn anh cười đến thê thảm, trái tim đau đớn. Cô thấy được anh đã chịu đả kích không nhỏ, mà chân tướng này đã phủ định hoàn toàn mười năm này của anh. “Giao hồ sơ D ra đây đi! Đây là cách duy nhất có thể miễn tội chết cho anh.” Hoắc Thiên Hành khuyên nhủ. “Ha……” Anh vẫn cười, cười không ngừng, cười liều mạng. Lâm Ninh bịt lỗ tai, không dám nghe tiếng cười của anh nữa, bởi nó khiến cô muốn khóc. “Lục Thời Dư!” Hoắc Thiên Hành nhíu mày hô to. “Ha…… Rất buồn cười….. Làm sao có thể có chuyện này? Cũng không phải viết tiểu thuyết…… Rất kỳ cục…… Rất không đạo lý…… Rất hoang đường……” Anh biên cuồng hò hét. “Lục Thời Dư, anh bình tĩnh một chút!” Hoắc Thiên Hành lại giận dữ. “Câm miệng! Không cần hơn nữa –” Anh xoay người nâng súng lên rít gào với Hoắc Thiên Hành. Động tác của anh rất khiêu khích, những người khác lập tức bắn anh. Tiếng nổ vang lên, viên đạn bắn trúng bờ vai anh, anh ngã xuống đất. “A!” Lâm Ninh quá sợ hãi, không tự chủ được muốn chạy đến. Kha Tấn Duy giữ cô lại, cả giận nói: “Em muốn làm gì? Em còn lo cho anh ta như thế ư?” “Tôi……” Cô á khẩu không trả lời được. “Đừng đến, Lâm Ninh, anh ta rất vất vả mới trả cô lại cho chúng tôi, đừng để anh ta phí công.” Trưởng phòng nhẹ giọng nói bên tai cô. Cô kinh hoàng, quay đầu nhìn trưởng phòng. Trưởng phòng chỉ vào hiện trường trước mắt, không nói thêm nữa. Nhưng trái tim cô bắt đầu chấn động. Máu lạnh băng lại bắt đầu sôi trào. Lục Thời Dư…… đó là…… Tất cả đều là đóng kịch? Anh muốn trả cô lại cho bộ đặc vụ Đông phương? Vậy còn anh? Anh cũng để bọn Toàn Phong đi, một mình anh, tính làm cái gì? Có lẽ căn bản anh không muốn trốn, không muốn trốn, hơn nữa chịu kích thích quá lớn…… Cô mơ hồ nghĩ tới cái gì, quay đầu nhìn Lục Thời Dư nằm ở kia, nhìn vẻ mặt đần độn nản lòng của anh, sắc mặt trắng xanh, toàn thân khổ sở. Không…… Không thể! Không thể! “Thời Dư –” Cô hoảng sợ hô to, chạy như bay đến chỗ anh. “Lâm Ninh!” Kha Tấn Duy không kịp giữ cô lại. Lục Thời Dư nghe thấy tiếng gọi của cô, quay đầu liếc nhìn cô, sau đó, nở nụ cười mệt mỏi. Đó là nụ cười cuối cùng mà Lâm Ninh nhìn thấy ở anh, bởi vì giây tiếp theo, anh nổ một phát súng đến bình xăng, nhất thời, cả ô tô nổ mạnh, nổ ầm ầm, một biển lửa nháy mắt nhấn chìm cả người anh! “Không –” Hết….