Số 007
Trưởng trạm S. (bộ phận của Cục Tình báo phụ trách Qari) rất sôi nổi về kế hoạch diệt trừ Le Chiffre, về căn bản là kế hoạch của chính ông ta; rằng đích thân ông đem bản ghi nhớ lên tầng trên cùng tòa nhà u ám nhìn xuống công viên Regent, bước qua cánh cửa màu xanh thẫm và đi dọc hành lang đến căn phòng cuối.
Ông ta hung hăng bước đến bàn Trưởng ban của M., một anh chàng công binh trẻ đã leo đến chức vụ thư ký cho hội đồng Tham mưu trưởng sau khi bị thương trong một chiến dịch phá hoại năm 1944, và vẫn giữ được óc khôi hài bất kể hai trải nghiệm.
“Nghe đây, Bill. Tôi muốn bán một thứ cho sếp. Lúc này thích hợp chứ?”
“Cô nghĩ sao, Penny?” Trưởng ban quay sang cô thư ký riêng của M., người cùng chia xẻ phòng làm việc với anh.
Có thể nói cô Moneypenny là đáng yêu ngoại trừ đôi mắt lạnh nhạt, thẳng thắn và giễu cợt.
“Hẳn là được. Sáng nay ông ấy đạt chút thành công với F.O. và không tiếp khách trong nửa giờ nữa”. Cô gái mỉm cười khích lệ Trưởng trạm S., người cô ưa thích vì chính bản thân và tầm quan trọng của bộ phận do ông ta nắm.
“A, thuốc kích thích đây, Bill”. Ông ta đưa ra cặp hồ sơ màu đen có ngôi sao đỏ, biểu tượng Tối Mật. “Vì Chúa, cậu hãy tỏ vẻ sốt sắng khi giao cái này cho ông ấy. Và nhớ báo cáo là tôi sẽ chờ tại đây và đọc một quyển mật mã hay trong lúc ông ấy xem xét. Có thể sếp muốn biết thêm chi tiết; dù sao tôi cũng không muốn thấy hai vị quấy rầy ông ấy với bất cứ điều gì, trước khi ông ấy đọc xong”.
“Vâng, thưa ông”. Trưởng ban nhấn nút, cúi người về phía điện thoại nội bộ đặt trên bàn.
“Vâng?” một giọng nói khẽ, nhạt nhẽo cất lên.
“Thưa ngài, Trưởng trạm S. có hồ sơ khẩn cho ngài”.
Một thoáng im lặng.
“Đem vào đây”, giọng nói ra lệnh.
Trưởng ban nhả nút bấm và đứng dậy.
“Cảm ơn Bill. Tôi sẽ ở phòng bên cạnh”, Trưởng trạm S. nói.
Trưởng ban băng ngang văn phòng, đi qua những cánh cửa đôi dẫn vào phòng của M. Một lúc sau anh ta bước ra và một ngọn đèn xanh nhỏ trên dầu khung cửa bật sáng, báo hiệu không được làm phiền M.
* * * * *
Sau đó, trưởng trạm S. đắc thắng nói với Số Hai của ông: “Suýt nữa chúng ta tiêu vì đoạn văn sau cùng. Ông ấy phê bình là lật đổ và tống tiền. Rất gay gắt về chuyện đó. Tuy nhiên ông ấy tán thành. Nói ý tưởng điên rồ nhưng cũng đáng thử nếu Kho Bạc chịu chơi, và ông ấy nghĩ họ sẽ đồng ý. Ông ấy sẽ thuyết phục họ rằng ván bài này hay hơn là đổ tiền cho các viên đại tá Qari đào thoát, để rồi sau vài tháng ‘tị nạn’ ở đây trở mặt thành điệp viên đôi. Và ông ấy muốn tóm được Le Chiffre, vả lại đã có người thích hợp và muốn thử sức anh ta trong công tác”.
“Ai thế?” Số Hai hỏi.
“Một trong những số 00 - tôi đoán là 007. Anh ta dày dạn; và M. nghĩ có thể có rắc rối với bọn xạ thủ của Le Chiffre. Hẳn anh ta phải giỏi cờ bạc, nếu không đã chẳng ngồi lì ở Monte Carlo suốt hai tháng trước chiến tranh để quan sát bọn Roumanie đó giở trò với mực vô hình và mắt kính đen. Sau cùng anh ta và Phòng Nhì đánh bại chúng, và 007 giao nộp 1 triệu franc đã thắng trong cuộc đỏ đen. Một khoản tiền béo bở vào thời ấy”.
* * * * *
Cuộc phỏng vấn giữa James Bond và M. diễn ra ngắn ngủi.
“Thế nào, Bond?” M. hỏi khi Bond trở vào văn phòng của ông sau khi đọc bản ghi nhớ của Trưởng trạm S., và nhìn những ngọn cây xa xa trong công viên qua cửa sổ phòng đợi trong 10 phút.
Bond nhìn qua bàn giấy với đôi mắt lanh lợi, trong trẻo.
“Sếp thật tử tế, thưa sếp. Tôi muốn nhận nhiệm vụ này. Nhưng tôi không thể hứa chắc sẽ thắng. Tỷ lệ trò baccarat cao nhất sau 30’ và 40’ - những ván hòa, ngoại trừ ‘cagnotte’ nhỏ nhoi - nhưng tôi có thể gặp vận rủi và thua nhẵn túi. Tiền đặt cửa rất cao - tôi nghĩ lúc khai cuộc sẽ lên đến nửa triệu”.
Đôi mắt lạnh lẽo đã chặn đứng lời lẽ của Bond. M. biết tất cả những điều đó, biết tỷ lệ thắng thua của trò baccarat cũng như Bond. Đó là nghề nghiệp của ông - biết tỷ lệ thắng thua trong tất cả mọi thứ, hiểu con người - những con người của ông và của kẻ thù. Bond ước gì đã im lặng không nói ra những e ngại của mình.
“Gã cũng có thể gặp vận rủi”, M. nói. “Cậu sẽ có thừa thãi tiền bạc. Đến 25 triệu như gã. Chúng tôi sẽ đưa trước 10 triệu và gửi 10 triệu nữa khi cậu đã nắm rõ tình hình. Năm triệu kia cậu có thể tự kiếm ra”. Ông ta mỉm cười. “Hãy đến đó trước khi bắt đầu ít ngày để thăm dò. Hãy trò chuyên với Q. về những căn phòng và chuyến xe hỏa, cùng bất cứ thiết bị nào cậu muốn. Nhân viên phát lương sẽ sắp xếp quỹ. Tôi sẽ yêu cầu Phòng Nhì ủng hộ. Đó là lãnh thổ của họ, vì thế chúng ta sẽ may mắn nếu họ không gây khó dễ. Tôi sẽ cố thuyết phục họ gửi Mathis đến. Dường như cậu rất hợp với anh ta ở Monte Carlo trong vụ Casino kia. Và tôi sẽ cho Washington biết vì góc độ Liên Minh. C.I.A. có một hoặc hai người giỏi tại Fontainebleau, cùng bộ phận tình báo phối hợp ở đó. Hỏi gì khác không?”
Bond lắc đầu. “Chắc chắn tôi muốn có Mathis, thưa sếp”.
“À, để xem. Hãy cố hoàn thành vụ này. Chúng ta sẽ mất mặt nếu cậu thất bại. Và nhớ cảnh giác. Chuyện này nghe như trò đùa nhưng tôi không nghĩ thế. Le Chiffre là một tay cừ. Thôi, chúc cậu may mắn”.
“Cảm ơn sếp”, Bond đáp và đi ra cửa.
“Khoan đã”.
Bond quay lại.
“Bond này, tôi nghĩ nên có người che chắn cho cậu. Hai cái đầu thì tốt hơn một, và cần có người chạy liên lạc cho câu. Tôi sẽ suy nghĩ. Người ta sẽ liên lạc với cậu ở Royale. Cậu không cần phải lo. Sẽ có người giỏi”.
Bond thích làm việc một mình nhưng không cãi lại M. Anh rời phòng, hy vọng người được gửi đến sẽ trung thành với anh và không ngu ngốc, hoặc tệ hơn nữa: tham vọng.
Truyện khác cùng thể loại
29 chương