Diệp Tẫn Dạ Tam Nguyệt FULL
Chương 86
Qua hai ngày, đoàn người Tây Dương đến La Mã, tìm gặp Lăng Lạc.
Nghe nói lần này là Lăng Lạc chủ động liên lạc với Ngải Lệ Toa, mọi người đều cho rằng tiểu nha đầu này cách xa ái nhân nhiều ngày nên nhung nhớ cho nên cũng không ai có ý kiến gì, tất cả đều tùy theo ý nàng.
Ngải Lệ Toa đến La Mã nửa chữ La Mã cũng không biết, vặn vẹo nói ra được mấy từ Trung Nguyên đã là quá tốt rồi, mọi người nói chuyện với nàng chỉ biết cắn răng ôm bụng cười.
Nhưng Ngải Lệ Toa rất có phong thái, tuyệt không cùng mọi người nói tiếng Tây Dương, không làm khó dễ bên nhà vợ, cố gắng cùng mọi người giao tiếp bằng tiếng Hán.
Lăng Tam Nguyệt nhịn cười đến mệt mỏi, quay lại nhìn Lăng Hàm, nói: "Xem xem, đây gọi là có phong thái."
Lăng Hàm xua tay: "Loại phong thái này khiến nhi nữ vô cùng ngưỡng mộ!"
Nói xong hai mẫu tử nàng lại cúi đầu khúc khích cười.
Cuối cùng là Lăng Lạc bất bình thay cho phu quân tương lai của mình, lên tiếng cắt đứt câu chuyện, đem Ngải Lệ Toa kéo về phòng nói chuyện riêng.
Hồ Tiểu Mạch nhìn theo, rồi mờ mịt hỏi Diệp Tố Cung: "Rốt cuộc nha đầu Tây Dương đó tên gì vậy?"
Diệp Tố Cung hào hứng nói: "Ngải Lệ Đa."
Phụt!!!
Cẩm Phù và Triệu Tuyên phun ra nước trà, ôm ngực vừa cười vừa ho, hoàn toàn không có bộ dáng quân quý ôn nhu hiểu lễ.
Lại nói đến hai nhân vật xấu số bị nói xấu, Lăng Lạc không ngại mình là quân quý chưa gả đi, một phát kéo Ngải Lệ Toa vào phòng của mình, còn không quên đóng cửa cẩn thận.
Ngải Lệ Toa hoa tay múa chân nói: "Lạc a...!nàn...!có chuyện nì?"
Lăng Lạc bất đắc dĩ cười khổ, xua tay nói: "Ở đây có hai chúng ta thôi, dùng tiếng Tây Dương đi."
Ngải Lệ Toa lắc đầu, nói: "Nàn gả...!cho ta...!cho lên ta phải...!nói tiếng Trung Nguyên!"
Mất rất lâu Ngải Lệ Toa mới nói hết câu, Lăng Lạc đợi nàng nói xong cũng đã ngáp hơn mười lần, trừng mắt nói: "Nói tiếng Tây Dương!!"
Ngải Lệ Toa ngậm miệng lại, liên tục gật đầu.
"Chuyện này ta không dám viết trong thư, chỉ có thể gặp ngươi ở đây mới có thể nói rõ được."
Vừa nói Lăng Lạc vừa chạy đến đầu giường bê ra một rương gỗ, cẩn thận đặt lên trên bàn, sau đó từ trong rương lấy ra một tấm bản đồ.
"Chuyện về nương ta đã kể cho ngươi nghe rồi, đúng không?"
Ngải Lệ Toa gật đầu, lưu loát nói bằng tiếng Tây Dương: "Phải, nàng nói qua rồi, nương nàng bị Lăng Ly Quân và Diệp Tú Anh bức phải treo cổ tuẫn tiết theo mẫu thân nàng."
"Vì vậy thù này ta không thể không báo!" Lăng Lạc nghiêm túc nói: "Ngải Lệ Toa, ta biết ta yêu cầu như vậy có hơi quá phận, nhưng ngươi là công tước cai quản một phương, quyền lực tất nhiên rất lớn.
Coi như ta cầu xin ngươi, giúp cho La Mã được không? Giúp ta báo thù cho nương thân, được không?"
"Nàng không cần phải nói như vậy đâu." Ngải Lệ Toa vội khoát khoát tay: "Kẻ thù của nàng cũng là kẻ thù của ta, nàng không nói ta cũng sẽ giúp, yên tâm, mặc dù thành trì ta cai quản không tính là lớn, nhưng mười vạn quân là không thành vấn đề, chỉ cần nàng muốn ngay lập tức ta cho La Mã mượn quân ngay."
Lăng Lạc nghe nàng nói vậy cực kỳ vui mừng, kích động ôm chầm lấy nàng: "Ngải Lệ Toa, ngươi vẫn là tốt nhất!!"
Ngải Lệ Toa kinh ngạc mở to mắt, nàng nghe nói quân quý phương Đông vẫn rất hay e lệ, không bao giờ chủ động ôm ấp tước quý, lần này Lăng Lạc chủ động ôm khiến nàng có chút bất khả tư nghị.
Có lẽ nhận ra mình có chút quá phận, Lăng Lạc xấu hổ thu tay lại, nói: "Xin lỗi, ta..."
"Không sao." Ngải Lệ Toa cười cười: "Ta lại muốn nàng thoải mái một chút, giống khi nãy ôm ta vậy."
Lăng Lạc trừng mắt nhìn nàng: "Không biết xấu hổ!"
Ngải Lệ Toa nhe răng cười: "Nàng trước sau gì cũng phải gả cho ta mà, cần gì phải xấu hổ?"
"Không nói lại ngươi." Lăng Lạc phất phất tay, nói: "Chuyện này nhờ cả vào ngươi."
Ngải Lệ Toa lấy lại dáng vẻ nghiêm chỉnh, gật đầu cam đoan: "Được, chuyện này cứ giao hết cho ta."
--------------------------------------
Kiệu xe lộc cộc dừng lại cách cổng thành hai mươi bộ, bốn phía bị quân La Mã bao vây, gương giáo hướng về người trong kiệu.
Tiểu thái giám ở bên kiệu nuốt khan một ngụm nước bọt, đưa mắt nhìn về phía kiệu xe, kia mành xe vẫn chưa từng được xốc lên, người bên trong dường như không có ý lên tiếng.
Lính canh cửa trao đổi với nhau bằng tiếng La Mã, sau đó tên đi đầu bước lên, quát to: "Người bên trong là ai? Mau khai ra danh tính!"
Tiểu thái giám hốt hoảng ngăn lại: "Đại nhân đừng bước tới, người trong kiệu không dễ dàng đắc tội đâu."
"Không nói ta sẽ không cho vào!" Lính canh hung hăng đẩy tiểu thái giám ra, hướng giáo về phía kiệu xe: "Ngươi mau ra đây!"
Người trong kiệu dường như đã hết kiên nhẫn, chậm rãi mở miệng: "Bào tỷ của đương kim hoàng thượng, Diệp Tú Anh."
Lính canh đưa mắt nhìn nhau, nói: "Bọn ta không tin, Diệp thị phản bội La Mã trở thành Yến quốc hoàng hậu, sao có thể đến đây?"
"Diệp Hy bắt con gái của ta, ta đến cùng nàng thương lượng."
"Lấy gì để chứng minh?"
Diệp Tú Anh vén lên mành kiệu, đưa cho tiểu thái giám một miếng ngọc bội, hắn liền chạy đi đưa cho lính canh.
Lính canh nhìn qua một cái, nhận ra ngọc bội của Diệp gia, đưa mắt nhìn nhau một cái, quyết định nhường đường cho kiệu xe của Diệp Tú Anh đi vào.
Kiệu xe tiếp tục lộc cộc di chuyển, dần khuất dạng sau cổng thành.
Đi thêm nửa canh giờ, kiệu xe cũng tiến được vào sân rồng, lại bị lính canh chặn lần nữa.
Diệp Tú Anh dứt khoát đi xuống kiệu, một thân chế lễ vương hậu cao quý, theo sau còn có một hàng dài cung nữ thái giám hộ tống.
Nhìn người vừa đến nhất phái khí thế uy nghiêm, lính canh cũng không dám cản trở, để nàng tiến thẳng vào trong chính điện.
Đến trước điện, Diệp Tú Anh liếc nhìn cung nữ, nàng ta hiểu ý bước lên tính đẩy cửa.
Ngay lúc đó đại môn bật mở, xuất hiện một cô nương mặc y phục nguyệt nha bạch, tay bưng theo một khay canh đã vơi hơn phân nửa.
Ánh mắt Diệp Tú Anh lộ ra một tia hãi hùng, lui về một chút, cả người run rẩy.
Tiểu cung nữ vội vàng đỡ lấy nàng: "Hoàng hậu nương nương ngài làm sao vậy?"
Nguyệt nha bạch nữ tử liếc nhìn Diệp Tú Anh, khóe môi hơi nhếch lên, đi lướt qua nàng.
Sự tình trôi qua một lúc Diệp Tú Anh mới bình tâm lại được, tự nhủ là nàng nhìn nhầm rồi, hít một hơi thật sâu, lấy lại khí thế của một bậc vương hậu, nhấc chân tiêu sái bước vào điện.
Thái giám đứng hầu thấy nàng bước vào liền vội vàng chặn lại: "Ngươi là ai?! Sao dám bước vào đây?"
Thái giám theo sau Diệp Tú Anh vung tay đẩy hắn ra, nhường đường cho nàng đi vào trong điện.
Diệp Tú Anh phất phất tay áo, nói: "Diệp Hy, đã lâu không gặp!!"
Diệp Hy từ sớm đã hay tin đoàn xe của Diệp Tú Anh tiến vào hoàng cung, nàng cũng đặc biệt ở đây chờ nàng ta.
"Diệp Tú Anh, đã lâu không gặp."
"Ta cũng không vòng vo, Diệp Hy, ngươi nói điều kiện đi." Diệp Tú Anh phất phất tay áo, cao giọng nói: "Làm sao thì ngươi mới thả Liên nhi ra?"
Diệp Hy xoa cái cổ đau nhức của mình, ung dung rời khỏi tọa ỷ, ánh mắt vẫn dán chặt trên người Diệp Tú Anh: "Ta muốn thứ gì, chắc ngươi hiểu rõ đi."
Diệp Tú Anh nhướn mày: "Ngươi nói!"
"Ta muốn thủ cấp của Lăng Ly Quân..." Diệp Hy khuynh thân thì thầm vào tai của Diệp Tú Anh: "Thế nào? Ngươi đáp ứng ta không?"
Diệp Tú Anh giận dữ rống giận: "Hỗn trướng!!!"
"Không được thì ngươi về đi." Diệp Hy nhếch nhếch môi: "Ta không tiễn."
"Diệp Hy ngươi đừng bức người quá đáng!!" Diệp Tú Anh chỉ tay vào mặt nàng mà mắng: "Điều kiện gì cũng được, nhưng chuyện ngươi vừa nói ta tuyệt không đáp ứng!"
"Ta kỳ thật là người rất dễ hài lòng, ngoài chuyện vừa nói ta cũng không có yêu cầu gì."
"Diệp Hy!! Nàng là tỷ phu của ngươi!!"
"Tỷ phu?" Diệp Hy trừng trừng Diệp Tú Anh, rống giận: "Ta xem nàng là tỷ phu, nàng xem Diệp gia của ta là gì? Trước đối xử tàn tệ với mẫu thân, sau giết hại tam ca tứ tỷ, đây gọi là hành vi của người làm tỷ phu sao?"
Diệp Tú Anh hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng nói: "Coi như vì Liên nhi, nàng là chất nhi của ngươi, ngươi có thể nể tình nàng không?"
"Nếu năm đó ngươi nể tình hai đứa con nhỏ của tứ tỷ mà không giăng bẫy hãm hại tỷ phu và bức chết tứ tỷ thì ta cũng sẽ nể tình Lăng Tương Liên." Diệp Hy nhấc nhấc mi: "Nhưng ngươi không có."
"Hy nhi..." Diệp Tú Anh bước đến, kéo tay áo của Diệp Hy, tha thiết nói: "Làm ơn, tha cho Liên nhi đi, nó vô tội, ngươi biết mà đúng không?"
"Nhưng mẫu thân của nó có tội." Diệp Hy quét mắt nhìn nàng: "Vì vậy người chịu quả báo chỉ có thể là Lăng Tương Liên."
"Đừng mà!" Diệp Tú Anh hoảng hốt kêu lên: "Ngươi bắt giữ ta đi, thả Liên nhi được không?"
"Ta bắt giữ ngươi để làm cái gì!!" Diệp Hy dùng sức hất mạnh Diệp Tú Anh, trong mắt lộ ra tia chán ghét: "Ta hận ngươi, hận đến mức muốn giết chết ngươi, nhưng ta sẽ không giết ngươi mà giết chết con ngươi! Phu quân ngươi!! Để ngươi sống không bằng chết!!!"
"Đừng mà Diệp Hy!!!"
Diệp Tú Anh dùng tứ chi bò đến, nắm lấy vạt áo Diệp Hy mà khóc rống: "Đừng hại hoàng thượng!! Đừng hại Liên nhi!! Tính hết lên đầu ta đi, Diệp Hy, ta cầu xin ngươi!!"
"Ngươi cút!!"
Diệp Hy lần nữa đẩy Diệp Tú Anh ra, phất phất tay áo trở về tọa ỷ của mình.
Diệp Tú Anh sõng soài ở trên đất, tiếng nức nở vẫn cứ vang vọng, còn đâu bộ dáng cao ngạo của một bậc mẫu nghi?
Đại môn được đẩy ra, bóng dáng nguyệt nha bạch uyển chuyển bước vào, dịu dàng dìu Diệp Tú Anh đứng dậy.
Diệp Tú Anh run rẩy đón nhận ý tốt của nàng ta, môi mấp máy nói hai chữ cảm ơn, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã bị dọa cho thất thanh hét toáng.
"Không!!!"
Diệp Hy sửng sốt nhìn Diệp Tú Anh dùng tứ chi bò trên đất cố tránh càng xa Cẩm Phù càng tốt, không khỏi nghi hoặc, nhướn mày tiếp tục quan sát.
Cẩm Phù bình tĩnh bước đến thì Diệp Tú Anh càng ra sức lùi về sau, tiếng thét càng lúc càng chói tai.
"Đừng bước đến!! Ta xin ngươi đừng bước đến!!"
Cẩm Phù mỉm cười, chìa tay ra: "Nương nương đừng sợ, ta chỉ muốn đỡ ngươi dậy."
"Ta không cần!! Ngươi đi ra đi!!!" Diệp Tú Anh hoảng hốt ôm đầu: "Quỷ!! Có quỷ!! Bệ hạ mau đến cứu thần thiếp!!"
"Diệp Tú Anh ngươi điên rồi sao?" Diệp Hy dùng sức kéo mạnh Diệp Tú Anh đứng dậy: "Làm cái gì mà la hét như vậy?"
"Quỷ!!! Nàng ta là quỷ!!" Diệp Tú Anh chỉ vào Cẩm Phù hét toáng lên: "Ngươi đừng có bước đến đây!! Ta không có muốn hại chết ngươi!!! Là ngươi tự chuốc lấy mà thôi, đừng có đến gần ta!!!!"
Diệp Hy liếc nhìn sang Cẩm Phù, hỏi: "Ngươi quen nàng?"
Cẩm Phù lắc lắc đầu.
"Đúng là điên rồi." Diệp Hy dùng sức đẩy Diệp Tú Anh giao cho một tiểu cung nữ, nói: "Giam nàng ta cùng với Lăng Tương Liên."
"Vâng."
Tiểu cung nữ ra sức dìu Diệp Tú Anh như bùn nhão đứng dậy, trong miệng vẫn văng vẳng gào thét có quỷ, đi xa như vậy vẫn nghe thấy tiếng nàng ta vọng lại.
Diệp Hy nhướn mày, nàng nhìn sang Cẩm Phù, không khỏi khó hiểu, rốt cuộc là Diệp Tú Anh đã nhìn thấy cái gì vậy?
Truyện khác cùng thể loại
116 chương
23 chương
36 chương
41 chương