Lời vừa nói xong liền bị hai quân quý trừng một cái: "Gả cho tước quý các ngươi tính là phúc phận sao!?" "..." Diệp Tố Cung vội sửa lại: "Ta chưa nói xong, là phúc phận của bọn ta." Lúc này mới nghe thấy tiếng hừ lạnh của các nàng. Diệp Viễn trộm lau mồ hôi, hỏi: "A Cẩm, Thập nhất gia không cùng ngươi đến sao?" "Sáng nào nàng cũng phải lên triều, còn bị hoàng thượng giữ lại cùng xem tấu chương, không còn cơ hội cùng A Cẩm dùng thiện." "Ha hả, xem A Cẩm tiếc nuối kìa." Diệp Viễn trêu chọc nói: "Còn không sợ người khác nói muội không e lệ sao?" "Đều gả cho Thập nhất lang rồi còn e lệ cái gì?" Diệp Cẩm bĩu bĩu môi: "Gấp gáp muốn chết, đến giờ còn chưa có động tĩnh, đáng ghét." "Gấp cái gì? Ngươi xem tam tẩu của ngươi còn chưa hoài thai kia mà." Diệp Tố Cung an ủi nói: "Ngươi mới gả đi một năm, thân thể chưa dưỡng hảo, gấp gáp mang thai cũng không tốt." "Ta biết rồi." Hòa Tri Lan bị nói đến liền mặt đỏ bừng bừng trách: "Phải nói tam ca của muội, suốt ngày đi La Mã, bỏ ta ở khuê phòng một mình sớm cũng gấp muốn chết!" Diệp Viễn hắng giọng ho, đổi chủ đề nhạy cảm này đi: "Nào, đi vào thôi, ngũ muội cũng chờ lâu rồi." Mọi người nghe ra được ý lảng tránh của Diệp Viễn, cũng không vạch trần, theo hắn đi vào trong phủ. Nha hoàn trong phủ đi ra, kính cẩn thống báo: "Chủ tử và phu nhân vẫn chưa dậy." "Đến giờ còn chưa dậy?" Diệp Viễn trợn mắt: "Hy nhi còn chưa vỡ lòng đã nháo đến lợi hại như vậy?" "Nói bậy cái gì vậy?" Diệp Tố Cung quay sang nhìn nha hoàn: "Làm sao đến giờ còn chưa dậy?" "Khởi bẩm nhị tiểu thư, đêm qua chủ tử bồi phu nhân đi xem thả hoa đăng, hai người đến tận khuya mới trở về." "Ây, thật là, chưa thấy Hy nhi nhiệt tình như vậy." Diệp Cẩm phất tay nói: "Vào trong đợi Hy nhi vậy, ngươi cũng không cần gọi chủ tử dậy, để các nàng nghỉ ngơi đi." Mọi người lần lượt trở về chỗ ngồi, nha hoàn nhanh chóng dâng trà bánh lên, xong việc liền hiểu chuyện mà lui xuống. Nói được vài câu bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân, không cần hỏi cũng biết là ai, nhất tề hướng mắt ra ngoài cửa. Người xuất hiện ở trước cửa, do đứng ngược nắng nên không thấy rõ gương mặt, dáng người cao gầy che khuất cả bầu trời sau lưng. "Nhị tỷ, tam ca, tam tẩu, tứ tỷ." Người kia lưu loát gọi xong liền dắt tay một người khác đi vào sảnh. Triệu Tuyên chưa chính thức được gả vào nên không dám loạn xưng hô, theo quy củ mà gọi: "Trừ Cung tướng quân, Truật Liệt tướng quân, tam phu nhân, Thập nhất vương phi." Diệp Hy nghe xong liền mặt đầy hắc tuyến, liếc Triệu Tuyên một cái: "Nàng mới gọi cái gì?" "Ách..." Triệu Tuyên đột ngột cảm thấy nguy hiểm, lo lắng đảo mắt: "Cái kia, là do ta chưa được chính thức gả vào Diệp phủ nên xưng hô vẫn không thể tùy tiện." "Muội tức thật nghĩ nhiều rồi." Diệp Tố Cung thong thả phất tay áo, cười cười: "Xem, đều khiến Hy nhi không vui rồi, sau này là người một nhà, câu nệ như vậy mọi người đều gánh lấy buồn bực." "Được rồi, mau ngồi xuống đi." Diệp Viễn cố tình lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm mặc: "Muội tức vừa vào phủ của Hy nhi đã đẹp lên trông thấy, đây là do đâu a?" Hòa Tri Lan mỉm cười nói: "Phu quân chàng tất hỏi câu này, vừa nhìn đã biết là xuân tâm nộ phóng, đều đã đẹp đến mê hồn rồi." Diệp Cẩm mù mịt nhìn mọi người, nàng một câu nghe cũng không hiểu, nhưng đại khái biết được mọi người đang khen Triệu Tuyên nên cũng gật gù theo. "Cái kia..." Diệp Cẩm quét mắt qua, nghi hoặc hỏi: "Thẻ...!thẻ kia là..." Mọi người theo hướng ánh mắt của Diệp Cẩm mà nhìn thử, khi nhìn thấy rõ là thứ gì khóe môi liền rút trừu, hấp liền mấy ngụm lãnh khí. Kia chính là hổ phù đó!!! Mười ba vạn quân La Mã đó!! Triệu Tuyên thừa biết mọi người vì cái gì mà hoảng sợ, đêm qua chính nàng cũng bị mảnh hổ phù này dọa cho sợ muốn khóc thét, nhưng Diệp Hy lại bình thản dúi vào tay nàng, phun châu nhả ngọc ra hai chữ sính lễ. Xem ra sính lễ của Triệu Tuyên nàng còn nhiều hơn cả công chúa hòa thân!! Diệp Hy bĩnh tĩnh nói: "Trữ quân La Mã không hẹp hòi như vậy." Diệp Viễn ngả ra sau, hắn muốn chết!! Người đâu mang đao đến!! Diệp Cẩm không hề suy nghĩ mà hỏi: "Hy nhi, phủ trạch này ai đứng tên?" Diệp Hy hất hất cằm, liếc nhìn Triệu Tuyên. Diệp Cẩm: "..." Ngươi tính làm một người tay trắng hay sao vậy!!??? Triệu Tuyên khó xử cười cười, lên tiếng xua đi bầu không khí cổ quái này: "Mọi người đến chắc chưa ăn uống gì, để Tuyên nhi đi gọi người chuẩn bị tảo thiện." "Đều không thở nổi rồi." Diệp Tố Cung trừng trừng nhìn Diệp Hy: "Có ăn cũng ăn không vô, may mắn vị trí trữ quân không chuyển giao được, nếu không sẽ có kẻ thật sự tay trắng không nhà không chức vị rồi." Diệp Hy: "..." Bây giờ Diệp Cẩm mới thấm thía câu Khi yêu người thông minh cũng biến thành kẻ ngốc, không ngờ lại hoàn hảo áp dụng lên người ngũ muội của nàng!! Tuy nói vậy nhưng mọi người vẫn lưu lại dùng tảo thiện với Diệp Hy và Triệu Tuyên, cũng sẵn tham quan phủ đệ mà tiểu ngũ lén lút mua để dưỡng tiểu tình nhân. Ăn xong mọi người cùng nhau đi dạo quanh phủ, sân trước trồng thật nhiều cây hạnh, hoa hạnh nở trắng xóa một góc trời, bên trái có hồ nước rộng đặt một hồ tâm đình, xa xa lụa xanh phất phơ bay. Nơi Triệu Tuyên ở là Phong Y Thiên Nguyệt, cũng là nơi lớn nhất ở phủ đệ này, xung quanh bao bọc bởi một rừng mai trắng, có hồ nước cùng một tòa giả sơn lớn, chẳng khác nào chốn bồng lai tiên cảnh. Từ rừng mai đến Phong Y Thiên Nguyệt có một lối mòn sỏi đá, đi một lúc mới biết nơi này còn dẫn đến thư phòng và chính viện, cũng có thể nói Diệp Hy cố tình xây dựng như vậy để tiện bề thăm hỏi phu nhân. Trên đường đi hạ nhân đều nhất mực cung kính gọi Diệp Hy là chủ tử, gọi Triệu Tuyên là phu nhân, không cần hỏi cũng biết người an bài là ai. Diệp Viễn nhịn không được mà ca thán: "Xem xem Hy nhi nhà chúng ta sủng thê có thừa, chưa chính thức gả vào đã để ở Phong Y Thiên Nguyệt, còn sợ thiên hạ không biết kia là thê tử của mình." Diệp Hy liếc trắng mắt, cũng không có phản bác, yên tĩnh dẫn Triệu Tuyên mặt đã đỏ bừng bừng đi tiếp. Diệp Cẩm ngước nhìn khung cảnh ở Phong Y Thiên Nguyệt, cảm thấy có chút quen mắt, nói: "Nơi này khá giống tẩm cung ở La Mã." "Sau này ta cũng phải trở về La Mã, lo lắng Tuyên nhi không quen cách bố trí ở đó nên cố tình sắp xếp như vậy." Hòa Tri Lan nghe xong vừa ngưỡng mộ vừa ghen tỵ: "Muội tức thật sự là có phúc, nhất định phải hảo hảo đối đãi ngũ muội đó." Triệu Tuyên xấu hổ cười: "Vâng, tam tẩu." Diệp Tố Cung đi lòng vòng quanh sân, chợt nhớ đến một chuyện, hỏi: "Kỳ thi Văn Hoa Uyển sắp tới ngươi cũng tham gia đi?" "Ân, ta cùng thi với Tuyên nhi." Diệp Hy vén sa mạn qua một bên, nhường Triệu Tuyên vào trước, cùng mọi người ngồi xuống ghế đợi hạ nhân mang trà lên. "Lại nói Văn Hoa Uyển không dễ thi, tam ca của ngươi rớt ba lần mới đậu nổi, ngươi không lo lắng sao?" Diệp Viễn mặt đỏ bừng trừng Diệp Tố Cung: "Nhị tỷ!!" Ba vị quân quý ở một bên che miệng cười. "So với tam ca, ta tin tưởng Tuyên nhi có thể làm được." Diệp Hy thản nhiên nói tiếp: "Dù sao đậu hay không cũng không quan trọng, nàng vào phủ của ta thì đã là người của ta, trước hay sau cũng sẽ cưới." Triệu Tuyên: "..." Người này còn có thể bá đạo hơn nữa sao? "Lo lắng ngươi chậm trễ vỡ lòng thôi." Diệp Viễn đưa mắt nhìn Triệu Tuyên, rồi nói: "Muội tức cũng không phải nhỏ hơn ngươi, nàng đợi ngươi mãi không vỡ lòng sẽ trở thành bà cô đó." Diệp Hy đảo mắt: "Yên tâm, ta bình thường, không có vấn đề gì đâu." "Ta nghĩ ngươi sẽ sớm hơn tam đệ." Diệp Tố Cung ha hả cười nói: "Tam ca của ngươi tận mười sáu mới vỡ lòng đó, coi như là tước quý vỡ lòng trễ nhất kinh thành!!" Diệp Viễn xắn tay áo lên muốn cùng Diệp Tố Cung đánh nhau một mất một còn!! Hòa Tri Lan phải ở bên cạnh can gián mấy lần Diệp Viễn mới chịu ngồi xuống, mũi thở phì phì ra khói, uống liền ba chén trà mới hạ hỏa. Diệp Cẩm đột nhiên nói: "Vỡ lòng rồi thì muội tức phải làm sao? Nàng cũng không thể ở bên cạnh được, sẽ khiến Hy nhi khó chịu." "Yên tâm, đến lúc đó ta sẽ túc trực trong phủ tùy thời giúp đỡ Hy nhi." Diệp Tố Cung cười nói: "Ngược lại, A Cẩm, giờ cũng đã quá giờ thượng triều rồi, kia thập nhất lang của ngươi sẽ đến chứ?" "Ta cũng nói với nàng rồi, nàng nói xong việc sẽ đến tìm chúng ta." Lời vừa dứt, một nha hoàn mặc y phục lam sắc uyển chuyển bước vào, cung cung kính kính mà nói: "Vương phi, thập nhất gia đến rồi." Diệp Viễn trêu chọc nói: "Xem A Cẩm vừa nhắc đã đến, đúng là tâm linh tương thông mà." Diệp Cẩm cũng không có ý kiến gì, phân phó nha hoàn dẫn Lăng Tam Nguyệt vào. Lát sau nha hoàn dẫn theo một thân ảnh mặc trường sam hạnh bạch bước vào, tóc dài được ngọc quan cố định gọn gàng, khuôn dung trắng nõn tinh tế, đôi hắc mâu sáng ngời như tinh tú giữa trời đêm. Diệp Viễn và Hòa Tri Lan là lần đầu nhìn thấy Thập nhất gia, tưởng tượng ra rất nhiều gương mặt xấu xí nhưng không ngờ được vị quỷ vương gia này lại có tướng mạo xuất chúng như vậy. Lăng Tam Nguyệt bước nhanh vào đình, đối với mọi người mỉm cười nho nhã nói: "Để các vị đợi, bản vương thật thất lễ." "Thập nhất gia bận rộn nhiều việc, đợi một chút mà có thể gặp gỡ xem như là may mắn của Diệp Viễn ta." Không hổ là người nói chuyện khéo léo nhất Diệp gia, Diệp Viễn vừa cung kính lại vừa bộc lộ ra sự ngưỡng mộ của mình, nếu là kẻ khác chỉ sợ không biết phải nói sao mới đúng. Hòa Tri Lan nhịn không được thì thầm vào tai Diệp Viễn: "Phu quân, ta muốn hồng hạnh vượt tường." Diệp Viễn trừng mắt nhìn nàng: "Còn nói bậy xem ta trừng trị nàng thế nào." Mặc kệ hai người còn đang đấu mắt qua lại, Diệp Cẩm lưu loát bước đến chỗ Lăng Tam Nguyệt, bày ra bộ dáng ủy khuất, nàng đều đợi đến mệt mỏi rồi. "Gia, ngài đến trễ." "Hôm nay hoàng thượng bắt ta lưu lại ở thư phòng, đều bận đến không thấy mặt trời, mãi một lúc Ý phi cầu kiến ta mới tìm được lý do thoát ra ngoài." Diệp Cẩm mặc kệ tỷ muội huynh đệ ở bên cạnh, dứt khoát bám lên người Lăng Tam Nguyệt làm nũng: "Gia, nhớ ngài muốn chết." Diệp Hy đảo mắt, thuận tay cầm lấy bàn tay của phu nhân nghịch một chút. Triệu Tuyên bất đắc dĩ để Diệp Hy nghịch tay của mình, nha đầu này thích nhất là nhìn gân tay của nàng, nhìn một hồi là bắt nàng ăn thật nhiều, phải triệt để đem gân xanh trên tay biến mất hết. Diệp Viễn cũng chuyển hết tâm tư lên kiều thê, cùng Hòa Tri Lan nói vài câu che giấu xấu hổ. Chỉ có Diệp Tố Cung là một thân một mình, không khỏi cảm thấy ủy khuất, nhịn không được hắng giọng ho: "Trưởng bối còn ngồi ở đây kia mà, thật là không biết xấu hổ, đều ngồi xuống hết cho ta." Diệp Cẩm thè lưỡi, nhưng vẫn nghe theo Diệp Tố Cung trở về chỗ ngồi, còn lôi kéo Lăng Tam Nguyệt phải ngồi xuống cùng mình. "Lâu ngày huynh đệ tỷ muội mới gặp nhau, A Cẩm cư nhiên đem bọn ta quăng hết sang một bên, thật sự đau lòng." Diệp Cẩm không phụ lòng mà nói: "Khi còn ở Diệp phủ chẳng phải tam ca là người thích cùng tẩu tẩu diễn một màn phu thê ân ái sao? Hôm nay bất quá là gậy ông đập lưng ông mà thôi." Diệp Viễn cứng họng, cúi đầu uống trà. "Ít nhiều cũng phải để lão nhân gia như ta chút mặt mũi chứ." Diệp Tố Cung trừng trừng mắt: "Ở đây ta lớn tuổi nhất, các ngươi không ai xem ta ra gì, diễn một màn ân ái khiến người ta ghen tỵ!" "Vậy thì nhị tỷ tìm một người bầu bạn đi, tỷ thân là tướng quân sợ gì không có quân quý, hơn nữa...!ây da!!" Diệp Viễn chưa nói xong đã bị Diệp Cẩm giẫm mạnh vào chân một cái, lần đầu tiên trừng mắt liếc hắn, phát ra một tia cảnh cáo. Diệp Viễn ngốc lăng ra, hoàn toàn không biết mình nói sai cái gì, nhìn qua thấy Hòa Tri Lan cũng một bộ dạng mù mịt như hắn. Ánh mắt Diệp Tố Cung bỗng trầm xuống, mang theo một tia bi thương, nhưng rất nhanh liền biến mất, cười cười mà nói: "Hiện tại chưa muốn, sau này muốn sẽ báo các ngươi." "Nhị tỷ." Diệp Cẩm lo lắng trong lòng nhị tỷ không thông suốt, nhưng bắt gặp ánh mắt ôn hòa cùng nụ cười trấn an kia, tâm tình nàng mới thả lỏng đôi phần. "Được rồi, chuyện này không nói tới." Diệp Tố Cung hít một hơi, duy trì nụ cười mà nói: "Xem, hoa hạnh đều nở đẹp như vậy, chúng ta cùng đi xem nhé?"