"Gia, ngài nói..." Diệp Cẩm sửng sốt la toáng lên: "Chúng ta đi dự yến tiệc cùng hoàng thượng!!??" "A Cẩm, nàng không cần kích động như vậy." Vừa nói Lăng Tam Nguyệt vừa ấn Diệp Cẩm ngồi lại xuống ghế, giúp nàng chải lại mái tóc rối như tổ quạ, sáng giờ Tiểu Hiểu cứ chạy theo Tử Minh làm không ai giúp kiều thê của nàng chải đầu. Diệp Cẩm vẫn chưa thôi kích động, hỏi dồn: "Chúng ta đi sao? Có nguy hiểm không? Có âm mưu gì không? Có cần phải gọi nhị tỷ đến không? Có cần..." "Khoan đã." Lăng Tam Nguyệt khoát tay ngăn Diệp Cẩm tiếp tục bắn liên thanh không ngừng, trộm đưa tay lau mồ hôi: "Không có gì phải lo, lần này không phải chỉ có chúng ta, tất cả mọi người đều sẽ tham dự." "Nhất định là có âm mưu!" Diệp Cẩm đứng bật dậy, một tay chống hông, một tay chỉ ra cửa nói lớn: "Năm ngoái có mời chúng ta đâu, năm nay lại mời nhất định là có âm mưu!!" Lăng Tam Nguyệt nhìn bộ dáng hùng hổ như sắp đi đánh trận của Diệp Cẩm nhịn không được cười lớn, lần nữa đem nàng ấn ngồi xuống ghế. "Ái phi a, nàng nghĩ nhiều quá rồi." Lăng Tam Nguyệt từ tốn gỡ phần tóc rối của Diệp Cẩm ra, nói: "Dù là âm mưu gì đi nữa chúng ta cũng không tránh được, chi bằng trực tiếp đối diện, đến đâu thì đến." "Ngài nói cũng có lý." Diệp Cẩm ủ rủ nghịch trâm cài trên bàn trang điểm, thoáng nhìn qua gương đồng, chán nản nói: "Chỉ mới một năm đã đủ chuyện xảy ra, trái tim nhỏ của A Cẩm sắp chịu không nổi rồi." Lăng Tam Nguyệt khẽ cười, hơi khom người xuống, áp má mình vào má nàng, thì thầm: "Để bản vương xoa cho nàng, nhé?" "Sắc lang!!" Trên mặt một mảng phiến hồng, Diệp Cẩm quát khẽ một tiếng, chủ yếu là muốn che giấu xấu hổ. Lăng Tam Nguyệt ha hả cười lớn, tiếp tục giúp Diệp Cẩm chải tóc, mất một lúc cũng xong. Từ khi lấy tiểu thê tử này Lăng Tam Nguyệt cũng học được cách vãn tóc, những hôm nào dậy sớm nàng cũng vãn tóc cho Diệp Cẩm, sau khi vãn xong có cảm giác đạt được thành tựu rất lớn. Chọn một kiểu vãn đơn giản, đem trâm cài cẩn thận cài lên búi tóc, ẩn hiện trong gương là một gương mặt không tính là trầm ngư lạc nhạn nhưng mang một vẻ đẹp rất riêng, thanh nhã thoát tục hoàn toàn bất đồng với những quân quý khác. Diệp Cẩm lắc đầu qua lại, vô cùng vừa ý với kiểu vãn tóc này, quay lại đặt lên gò má Lăng Tam Nguyệt một nụ hôn, híp mắt cười. "Thưởng cho ngài." "Cái này là thưởng, vậy lễ vật của ta đâu, hửm?" Lăng Tam Nguyệt ái muội mà nở nụ cười: "Ta vãn tóc cho nàng rồi, còn nàng thì làm gì cho ta đây?" "Ngài muốn lễ vật nào?" Diệp Cẩm ngây ngốc hỏi lại: "Ta vốn định tặng ngài một chậu bạch tử lan, nhưng tam ca nói đã hết rồi, giờ ngài nói đi ngài muốn gì, ta nhất định sẽ đáp ứng." "Là nàng nói, ta không có ép nàng." "Ân." Lăng Tam Nguyệt ý vị thâm trường nở nụ cười, trực tiếp ôm ngang Diệp Cẩm lên đi về giường, "Gia!!! Úc...!sắc lang!!" ... Tiếng đẩy cửa nhẹ nhàng vang lên, mang theo một cỗ ánh nắng xuân ấm áp, xua tan giá lạnh trong phòng. Nơi bệ cửa sổ còn vương vài hạt tuyết trắng, trong chậu sứ cắm vào nhành đào hồng tươi, xuân cuối cùng cũng về rồi. Người trong phòng mơ màng ngủ lại bị tiếng đẩy cửa đánh thức, nhịn không được chau mày, miệng lẩm bẩm: "Lui ra đi, đừng có làm phiền." "Ngũ tiểu thư, ngài vừa về đã vào phòng ngủ, còn chưa vấn an Tướng quân và phu nhân nữa mà." "Một lát ta đi gặp mẫu thân và nương, Tư Hoa, ngươi giúp ta nhắn lại với các nàng như vậy." Diệp Hy trở mình một cái, xoay lưng lại với Tư Hoa, nặng nề chìm vào giấc ngủ. "Tiểu thư!" Tư Hoa đi vào xốc chăn của Diệp Hy lên, đem nàng kéo ngồi dậy: "Ngài không phải nói ngủ là ngủ, hiện giờ người của Triệu gia đang chờ ở bên ngoài đó." "Người của Triệu gia..." Diệp Hy đang mơ màng ngủ đột nhiên giật mình tỉnh dậy, tròn mắt hỏi: "Có Triệu Tuyên không?" "Thật là!" Tư Hoa chống hông cất cao giọng: "Ngài cũng chỉ nghĩ đến Triệu Tuyên, yên tâm, Triệu Tuyên hôm nay không có đến..." Diệp Hy nghe xong liền sa sầm mặt, xua tay đuổi người: "Vậy đừng làm phiền ta nữa, đi đi." "Ta còn chưa nói xong mà." Cuối cùng cũng nhịn không được mà rống lên: "Còn chuyện gì nữa!?" "Còn chuyện này." Tư Hoa đối diện với lưng của Diệp Hy, cao giọng nói: "Triệu Tuyên nói còn nợ ngài lời hứa dẫn ngài đi dạo phố, hỏi ngài có còn muốn nàng ấy trả nữa hay không?" Diệp Hy từ trên giường bật dậy, ba bước biến hai chạy đến rương y phục lật tìm lung tung lên, cấp bách kêu: "Tư Hoa ngươi đến giúp ta chải đầu." Tư Hoa: "..." Có cần phải phô trương vậy không? Nghĩ vậy nhưng Tư Hoa vẫn tiến lên giúp Diệp Hy chải đầu, thay y phục, mất một lúc cũng chuẩn bị xong. Diệp Hy vô tình nhìn thấy một thanh đoản đao khảm lưu ly ở trên bàn, suy nghĩ một chút cũng mang theo, nếu lỡ trên đường gặp người của Lăng đế còn có thứ để đối phó. Thuận tay chỉnh lại đai lưng có hơi lệch, Diệp Hy hỏi: "Triệu Tuyên đang ở đâu?" "Đang ở cổng sau của Tướng quân phủ." Tư Hoa nghĩ gì đó, nói: "Nãy giờ cô nương đó cũng đứng ngoài trời lạnh gần một canh giờ rồi, không biết có sao hay không?" Trong nháy mặt gương mặt Diệp Hy chuyển sang trắng bệt, chạy đến giường cầm theo phi phong cùng xấp vải lụa, một đường chạy ra cửa sau Tướng quân phủ. Tư Hoa đưa mắt nhìn theo, nghi hoặc không thôi, đi dạo còn cần gì phải mang theo vải lụa!? Diệp Hy vừa chạy vừa cẩn thận quan sát xem có kẻ nào phát hiện ra nàng hay không, đến cổng sau liền trực tiếp dùng chìa khóa mở ra, lén lén lút lút lách người qua khe cửa, thần không biết quỷ không hay đem cổng đóng lại. Đi thêm một đoạn vừa vặn bắt gặp Triệu Tuyên đang ở đầu hẻm đợi nàng, trên người chỉ mặc một kiện y phục đơn bạc, ngay cả phi phong cũng không có, gương mặt đỏ bừng lên, lâu lâu lại đi qua đi lại nhảy tới nhảy lui cho đỡ lạnh. Diệp Hy thật không đành lòng, chạy tới đem phi phong phủ lên người Triệu Tuyên, đây là cống phẩm của La Mã, lông trên áo vừa dày vừa ấm mặc vào tuyệt đối sẽ không thấy lạnh. Triệu Tuyên kinh ngạc nhìn qua bên cạnh, bắt gặp đôi hắc mâu thăm thẳm của Diệp Hy, nhịn không được cảm khái, thật là đẹp! Qua một năm, nha đầu trước mặt nàng cũng đã mười ba tuổi, so với nàng đã bắt đầu cao hơn một chút, vài năm nữa có thể đàn áp cả nàng. Gương mặt nhỏ kia mất đi một vài tia ngây ngô, thay vào đó có vẻ thành thục hơn, xinh đẹp hơn, khiến người khác khó lòng rời mắt hơn. "Nhìn cái gì?" Diệp Hy chỉnh lại phi phong trên người Triệu Tuyên, thở ra một làn khói mỏng: "Trời lạnh như vậy lại còn ăn mặc mỏng manh, ngươi nghĩ ngươi lợi hại lắm sao?" Triệu Tuyên dẩu dẩu môi, có chút không khuất phục mà nói: "Ta không phải ngài, không giàu có như vậy, phi phong đều không dám dùng, nếu lỡ hỏng rồi sang năm lấy gì dùng đây?" Diệp Hy kinh ngạc mở to mắt, nhìn Triệu Tuyên từ trên xuống dưới, y phục tuy nói mới nhưng có lẽ cũng đã mặc qua vài lần, chất vải vừa không rũ vừa không mịn lại còn xù lông, thật sự là không thể nhìn thêm được nữa. "Sau này y phục của ngươi để ta lo." Diệp Hy nghiêm giọng nói tiếp: "Còn phi phong này cho ngươi, cứ lấy mà dùng, hỏng thì nói ta đưa cho ngươi cái mới." Triệu Tuyên luống cuống nghe phi phong trên người tháo xuống: "Ách, nô tỳ thật không dám nhận đâu." "Ngươi muốn mất danh ngạch sao?" Triệu Tuyên: "..." Cuối cùng vẫn phải đành thỏa hiệp, lúc này Diệp Hy mới cảm thấy hài lòng mà gật đầu, xoay người đi ra khỏi con hẻm nhỏ. Triệu Tuyên vội vã nhấc chân ngắn đuổi theo, nàng trước đến nay vẫn không hiểu tại sao tước quý đều di chuyển nhanh hơn quân quý, hôm nay cuối cùng cũng hiểu ra, khác biệt chính là ở đôi chân!! Nhìn đôi chân dài thẳng tắp của Diệp Hy, Triệu Tuyên bất giác bĩu môi, cao như vậy làm gì? Không khí trên đó có tốt hơn ở dưới này hay không? Nối gót theo sau bước chân vội vã của đối phương, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi: "Tiểu thư ngài tính đi đâu vậy?" "Hiệu may." "Sao!?" Diệp Hy có chút buồn bực khi Triệu Tuyên đi đứng chậm chạp như vậy, dứt khoát nắm lấy cổ tay nàng một đường kéo đi. Mặc dù nói là đi nhưng Triệu Tuyên là phải chạy theo phía sau Diệp Hy, đối phương sải một bước là nàng phải chạy đến hai bước, oán khí ngút trời mà trừng trừng tấm lưng thon dài của nha đầu trước mặt. Hiệu may mà người của Diệp phủ thường ghé đến Hy Y Cục, may sư là một quân quý họ Tiêu trẻ tuổi, mặc dù như vậy nhưng tay nghề của nàng đến cả lão ma ma trong cung cũng phải chịu thua. Vừa là may sư vừa là lão bản nương, Tiêu lão bản này thường hay đến các nước lân bang mua vải, đi nhiều học thêm nhiều kiểu may thêu khác nhau, gần đây nhất là nàng bắt đầu học may y phục Tây Dương rất được nhiều người ưa chuộng. Lúc đến trước cửa Hy Y Cục đã nhìn thấy vài mẫu y phục Tây Dương được treo ở vị trí dễ nhìn thấy nhất, màu sắc so với y phục của Yến quốc thì sặc sỡ hơn, cắt xẻ trên y phục cũng táo bạo hơn. Nhận ra Diệp Hy nên hạ nhân trong cục vội vàng chạy ra đón tiếp, cười cười mà nói: "Ngũ tiểu thư ngài chờ một chút, chủ tử đang ở trong trò chuyện với khách hàng." "Được rồi, ta không định gặp Tiêu Ngọc." Diệp Hy đưa xấp vải lụa trong tay mình giao cho hạ nhân, nói: "Mấy khúc vải ta chọn cùng với tấm lụa này đều đem ra may hết, nhắn với Tiêu Ngọc chọn thêm vài khúc vải màu sáng một chút mà tam ca ta mang về từ La Mã may thành phi phong, nếu thiếu thì cho người đến phủ lấy." Hạ nhân gật gù lắng nghe thật kỹ phân phó của Diệp Hy, đợi khi nàng dứt lời mới dám lên tiếng hỏi: "Tiểu thư ngài cần nhiều y phục vậy sao? Chẳng phải đầu tháng đã may mới hết rồi à?" "Không phải may cho ta." Diệp Hy quay sang nhìn Triệu Tuyên, nói: "Cho cô nương đó, số đo của nàng ta gửi cho các ngươi rồi." Triệu Tuyên chấn kinh một trận, vội vã xua tay: "Tiểu thư không dám làm phiền ngài, y phục của ta vẫn còn, ngài không cần phải..." Diệp Hy liếc nàng một cái, môi mỏng mấp máy. Triệu Tuyên đọc ra được hai chữ [danh ngạch], nhịn không được nghiến răng, lại lấy danh ngạch ra bức ép nàng!! "Đều đem bỏ hết đi." Diệp Hy ung dung phun ra từng chữ đủ gây sát thương: "Đã là nha hoàn của ta thì phải ăn mặc cho thật tử tế, ngươi nhìn lại bộ dáng của ngươi xem, để ngươi khác thấy được ta phải nhìn họ thế nào đây?" Triệu Tuyên hừ lạnh một tiếng, tuy bực tức nhưng cũng không có dám nói ra, đây chính là điển hình của việc quý tộc giàu có khinh thường những người thấp kém không có địa vị như nàng. Hạ nhân nhìn qua vị cô nương phía sau Diệp Hy, cẩn trọng suy nghĩ một lúc, trước giờ bọn họ chưa từng thấy ngũ tiểu thư phân phó may y phục cho ai cả, lần này lại phá lệ tỉ mỉ căn dặn phải may y phục thế nào, kiểu dáng ra sao, bọn họ liền cảm thấy cô nương trước mặt không tầm thường. Nhìn một cái đã đoán biết được đối phương là một tiểu quân quý, dáng người tương đối giống với nhiều quân quý mà bọn họ đã gặp qua, đồng dạng yếu ớt mảnh mai tựa như nhành liễu trong gió đông. Nhưng cô nương này khác biệt, đôi mắt thuần đen kia mang theo một tia quật cường, không siểm nịnh không lạnh nhạt, trái ngược hoàn toàn với thân thể yếu ớt của bản thân, và có lẽ đây cũng là sức hút riêng biệt của tiểu quân quý này. Hạ nhân cũng không dám nhiều lời hơn, cung cung kính kính vâng dạ đáp lại Diệp Hy, không quên đem những gì mà nàng căn dặn ghi lại vào sổ sách, đợi khi chủ tử tiếp khách xong sẽ nói lại. Diệp Hy cũng không có ý nán lại, nắm cổ tay của Triệu Tuyên tính kéo nàng đi lần nữa lại nghe thấy tiếng nói trong trẻo ở phía sau. "Ngũ tiểu thư đã đến sao không cùng Tiêu Ngọc uống một chén trà đã vội vã rời đi? Lẽ nào người của Hy Y Cục làm gì khiến ngài không hài lòng chăng?"