Từ lúc trở về đến giờ Tư Hoa cảm thấy chủ tử đã có chút kỳ quái, về đến phòng đã giận đùng đùng đập phá đồ đạc, ai can ngăn cũng không được. Biết rõ tiểu thư rất nóng tính, nhưng cũng chưa từng mất kiềm chế như vậy, đây là lần đầu tiên, Tư Hoa không khỏi cảm thấy sợ hãi. "Ngũ tiểu thư, ngài làm sao vậy?" "Cút đi!!" Diệp Hy điên cuồng gào lên, đem bình sứ thanh hoa trong tay ném xuống đất, âm thanh đổ vỡ vang lên vô cùng chói tai. Nha hoàn trong phòng hoảng sợ la hét, chen chúc nhau bỏ chạy tán loạn, chỉ sợ ở lâu thêm một chút nữa sẽ bị chủ tử giết chết. Tư Hoa chăm sóc Diệp Hy từ nhỏ, làm sao không hiểu oa nhi này, vội vàng quỳ xuống đất mà hô lên: "Tiểu thư, ngài có chuyện gì tức giận cứ nói với Tư Hoa, Tư Hoa nhất định sẽ giúp được ngài, làm ơn đừng trút giận lên đồ đạc trong phòng được không?" "Ta ngay cả trút giận lên đồ đạc cũng không được sao!?" Diệp Hy điên tiết ném hết những thứ trong tầm tay: "Cho nên đến cả một cái nho nhỏ thư đồng cũng dám xem thường ta!!" "Thư đồng?" Tư Hoang chấn kinh, hỏi: "Triệu Tuyên chọc giận ngài sao?" "Nàng ta...!nàng ta..." Diệp Hy không biết nghĩ đến cái gì, hốc mắt lại đỏ bừng lên, ánh mắt gắt gao dán chặt vào cánh cửa đóng kín, đến phút yếu lòng nhất mới nặng nề buông xuống một giọt nước mắt. "Ngũ tiểu thư!!" Tư Hoa vội vội vàng vàng rút khăn tay giúp Diệp Hy lau nươc mắt lại bị đối phương gạt đi, còn giận dữ vung tay hất ngã cái bàn bên cạnh. Chưa bao giờ Tư Hoa thấy ngũ tiểu thư khóc, oa nhi này thật sự rất cứng đầu, tập võ ngã bị thương khắp người vẫn không khóc, bị Diệp tướng quân đánh vẫn không khóc, ấy vậy mà lại vì một quân quý mà khóc. Có phải vị trí của Triệu Tuyên trong lòng ngũ tiểu thư hoàn toàn khác biệt với mọi người? Tư Hoa không hỏi, nàng vẫn có thể biết được, ánh mắt ưu tư dán chặt vào thân thể nhỏ đó, có còn là ngũ tiểu thư mà nàng biết nữa không? "Ngũ tiểu thư, ngài giận dữ như vậy chi bằng để Tư Hoa đi rút danh ngạch của Triệu Tuyên để sau này ngài không phải nhìn thấy nàng ta nữa." "Không được!!" Diệp Hy đột ngột quát lên, ánh mắt toát lên vẻ lo lắng: "Danh ngạch đó rất quan trọng với Triệu Tuyên, tuyệt đối không được rút!" "Nhưng ngài nói..." "Được rồi, ngươi đi ra ngoài đi, ta muốn ở một mình." Tư Hoa nhìn theo phía sau Diệp Hy rất lâu, suy nghĩ thêm một lúc mới chịu rời đi, nàng tin ngũ tiểu thư sẽ không làm chuyện gì dại dột đâu. Cánh cửa đóng lại thân thể kia liền suy sụp đổ xuống, nơi ánh dương quang không rọi tới, càng không ai có thể nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối này. Diệp Hy vòng hai tay qua đầu gối, chôn vào vào hai tay, nhẹ nhàng run rẩy lại nhẹ nhàng gặm nhắm nỗi cô độc. Sinh ra trong Diệp gia, từ nhỏ Diệp Hy đã không cần quan tâm chuyện gì, chuyện lớn chuyện nhỏ đều có mẫu thân và nhị tỷ gánh vác. Về sau đại tỷ thành thân, Thất gia cũng thay Diệp gia an bài mọi chuyện, dù cho là tước quý nhưng Diệp Hy lại sống trong một cuộc sống vô tư vô lo. Ngông cuồng, bướng bỉnh, kiêu ngạo, không ai đánh đổ được Diệp Hy, càng không ai dập tắt được sư kiêu ngạo ẩn sâu trong nàng. Chính bởi vì như vậy mà Diệp Hy đã phải rất khó khăn mới chấp nhận được chuyện bản thân có cảm xúc xa lạ với Triệu Tuyên, đã phải đấu tranh tư tưởng rất lâu thậm chí còn muốn cãi lời nương thân để nạp Triệu Tuyên vào phủ. Bao nhiêu rối loạn trong lòng, bao nhiêu cảm xúc lạ lẫm ấy đều do một người mang đến, cố gắng phủ định lại càng thêm rõ ràng, ở trong lòng của nàng đã có một vị trí đặc biệt dành cho Triệu Tuyên. Ấy vậy mà Triệu Tuyên lại là người đạp đổ đi sự kiêu ngạo của nàng, thà làm một cái nho nhỏ thư đồng cũng không nguyện ý gả cho nàng, chẳng còn sự xúc phạm nào lớn hơn nữa. Che đậy đi nỗi tiếc hận trong lòng, cố gắng đối diện với con người bao lần tiêu diệt sự ngông cuồng của nàng, rõ ràng đã vì một người mà thay đổi, lại không ngờ người đó chẳng thèm quan tâm đến. Rốt cuộc Triệu Tuyên là ai lại có thể thản nhiên chà đạp lên sự kiêu hãnh của nàng và nàng vì sao lại cam tâm để bị chà đạp như vậy? Trong lòng Triệu Tuyên có người khác rồi... Diệp Hy mở lòng bàn tay ra, hốc mắt đỏ bừng lên, chưa bao giờ thứ nàng muốn có lại vụt qua tầm tay nhanh đến như vậy, có thể nói là chưa từng nắm giữ bao giờ. Từ nay về sau, sẽ chẳng có ai đạp được lên sự kiêu ngạo của nàng, càng không có ai cản ngăn sự ngông cuồng càng ngày càng lớn ấy. Bởi vì nàng là Diệp Hy, không ai có thể coi thường, càng không kẻ nào có thể chạm đến nơi yếu đuối trong lòng nàng nữa, cả Triệu Tuyên không phải là ngoại lệ. ... Học đường vắng vẻ, ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ giấy phản chiếu sắc màu nhợt nhạt. Nắng hôm nay có vẻ yếu ớt hơn mọi ngày, xa xa một sắc trời u ám, có lẽ sắp mưa rồi. Triệu Tuyên ngồi trong học đường, đưa mắt quan sát về một hướng vô định nào đó, nàng thoáng cảm nhận được hương hoa lan, lại không biết rõ hương thơm đó từ nơi nào mà đến. Tâm tư cũng phức tạp theo, hôm qua có phải nàng đã làm gì sai không? Thân là nô tỳ sao lại có thể quát mắng chủ tử như vậy? Dù cho thật sự nha đầu đó có mắng nặng lời hơn nữa, nàng cũng không thể quát lên như vậy, tương lai của mẫu tử nàng đều đang nằm trong bàn tay của hài tử đó. Nếu lúc đó có thể thông suốt được như vậy, Triệu Tuyên thà chết cũng không cãi lại nha đầu đó, bây giờ nàng thật sự rất lo lắng, liệu oa nhi đó có rút danh ngạch của nàng hay không? Còn đương mải mê suy nghĩ lại nghe thấy tiếng thông truyền bên ngoài, Triệu Tuyên vội vàng bước ra đón tiếp, vừa vặn bắt gặp Diệp Hy đang cùng Triệu Dư Oanh vừa trò chuyện vừa vui vẻ tiến vào học đường. Triệu Tuyên sửng sốt hồi lâu, chẳng phải Diệp Hy nói chỉ cần nàng làm thư đồng thôi sao? Vậy Triệu Dư Oanh đến thì vị trí thư đồng của nàng sẽ ra sao? Diệp Hy nhẹ nhàng lướt qua Triệu Tuyên, ánh mắt hoàn toàn chưa từng liếc qua, nhẹ nhàng như một cơn gió, tuyệt tình đến cõi lòng run rẩy. Triệu Tuyên hoảng hốt quay lại nhìn chỉ thấy Diệp Hy đang ngồi xuống cùng Triệu Dư Oanh, câu chuyện giữa hai người vẫn chưa kết thúc, lâu lâu nghe thấy tiếng cười của Triệu Dư Oanh khe khẽ vang lên. "Tiểu thư..." Tiếng nói run rẩy của Triệu Tuyên truyền đến, Diệp Hy ngẩng đầu lên, vừa vặn bắt gặp một đôi mắt trong trẻo ánh lên tia lệ quang. "Tiểu thư, chuyện này là thế nào? Ngài giải thích một chút được không?" Triệu Tuyên cố ngăn cơn xúc động, chậm rãi hỏi tiếp: "Ngài...!ngài muốn rút danh ngạch của ta sao?" Diệp Hy không trả lời, thản nhiên nhìn Triệu Tuyên. Trái tim trong lồng ngực đập nhanh đến mức không cách nào thở được, Triệu Tuyên hoảng sợ quỳ trên đất, nàng không thể mất danh ngạch này được, có chết cũng không thể mất!! "Tiểu thư ngài nghĩ lại có được hay không? Nô tỳ cầu xin ngài, làm ơn đừng rút danh ngạch của nô tỳ!!" Vừa nói Triệu Tuyên vừa níu tay áo của đối phương, chỉ sợ bản thân chưa đủ thành khẩn nên đã cố gắng dập đầu thật mạnh đến mức có thể nghe thấy tiếng đầu va vào nền đất thô cứng. Diệp Hy hoàn toàn không để tâm đến, đối với chuyện Triệu Tuyên dập đầu cũng xem như rất bình thường, không ít kẻ đã quỳ xuống dập đầu cầu xin nàng, so với Triệu Tuyên còn thảm thương hơn nhiều. Triệu Dư Oanh khinh khỉnh cười, kéo tay Diệp Hy mà nói: "Tiểu thư, ngài không cần để tâm đến nàng ta, để Dư Oanh gọi người lôi nàng ta xuống thay ngài." "Không cần." Diệp Hy nhẹ nhàng kéo tay Triệu Dư Oanh ra, nàng không thích ai đụng vào người mình, nói là tính xấu cũng được, và có thể là tính xấu không bao giờ bỏ được. Triệu Dư Oanh định nói thêm lại bị Diệp Hy khoát tay ngăn lại, ánh mắt rơi trên người Triệu Tuyên. "Ta sẽ không rút danh ngạch của ngươi." Triệu Tuyên kinh ngạc ngẩng đầu lên, trên trán có một mảng da bị kéo rách, máu chảy không ngừng. Dáng vẻ lúc này vừa có chút chật vật lại vừa vô cùng đáng thương, hốc mắt đã đỏ bừng bừng lên, chỉ chờ đến lúc yếu lòng nhất nước mắt sẽ rơi xuống. "Tiểu thư, ngài nói thật sao?" Diệp Hy dời đi ánh mắt, nhưng vẫn không nhịn được liếc nhìn vết thương trên trán của Triệu Tuyên, tùy tiện nói: "Phải, ngươi lo mà đi tìm thái y đi." "Nhưng mà..." Triệu Tuyên ngập ngừng một lúc, hỏi: "Nô tỳ vẫn là thư đồng của ngài chứ?" Triệu Dư Oanh lúc này oai oái kêu lên: "Tiểu thư đã đáp ứng để ta trở về làm thư đồng của ngài rồi, ngươi không cần phải làm nữa." "Nếu như vậy nô tỳ không lấy danh ngạch của ngài nữa." Vốn dĩ Triệu Tuyên chấp nhận làm thư đồng là vì danh ngạch, nay không còn được làm thư đồng thì nàng cũng không còn mặt mũi gì mà giữ lại danh ngạch. "Lắm chuyện." Diệp Hy khó chịu chau mày: "Không làm thư đồng vẫn có thể tiếp tục ở Quốc Tử Giám mà." Triệu Tuyên lại từ tốn đáp: "Nhưng nô tỳ không thể mặt dày đến mức giữ lấy danh ngạch mà không làm được gì cho tiểu thư." "Vậy thì ngươi tiếp tục làm nha hoàn cho Dư Oanh đi." Diệp Hy thản nhiên mà nói, qua lời nói có thể thấy rõ ràng nàng đang cố ý làm khó Triệu Tuyên. Những tưởng Triệu Tuyên sẽ không đồng ý, nào ngờ lại vô cùng dễ dàng mà đáp ứng, còn quỳ xuống lạy tạ Diệp Hy. Triệu Dư Oanh nghĩ Diệp Hy muốn dùng Triệu Tuyên làm nha hoàn chiếu cố cho mình, không khỏi cảm thấy vui vẻ, xem ra trong lòng của ngũ tiểu thư nàng vô cùng quan trọng. Triệu Tuyên quỳ lạy xong thì đi vòng ra phía sau, nhẹ nhàng dùng tay áo lau đi trên thương trên trán, cảm giác đau rát đột ngột xông tới, nhịn không được mà chau mày rên khẽ một tiếng. Diệp Hy vốn không muốn để ý, lại bị tiếng rên đau của Triệu Tuyên thu hút sự chú ý, mấy lần dặn lòng không được quay lại, cuối cùng vẫn không có tiền đồ mà quay lại nhìn thử. Bốn mắt vừa vặn chạm nhau, Diệp Hy giống như bị bắt quả tang, vội vàng quay đầu lại, ngồi thẳng lưng nhìn chằm chằm vào lão sư đang đi vào. Triệu Tuyên khó hiểu, có phải ngũ tiểu thư bị kiến cắn rồi không? Sao lại cứ quay tới quay lui vậy?