Diệp Tẫn Dạ Tam Nguyệt FULL
Chương 28
Cánh cửa đóng kín lại bị một lực bên ngoài bật tung ra, tiếng bước chân dồn dập truyền vào phòng thu hút sự chú ý của Diệp Tú Anh.
Qua gương đồng nhận ra là ai đang đến, Diệp Tú Anh vội buông lược trên tay xuống, hào hứng chạy ra đón tiếp.
"Ly Quân ngài về rồi?"
Lăng Ly Quân đón lấy cái ôm của Diệp Tú Anh, dịu dàng nói: "Ta về rồi, cực khổ cho nàng."
"Không có, ta không có cực khổ." Diệp Tú Anh nghiêng đầu mỉm cười, nâng tay vuốt ve gương mặt của đối phương: "Gia về rồi, ta ngày đêm tưởng niệm ngài, cuối cùng cũng có thể chạm vào ngài."
"Trong phủ có chuyện gì đặc biệt không?"
"Không có, chỉ là..." Diệp Tú Anh siết chặt khăn the trong tay, ánh mắt ngập tràn tia lo sợ: "Gia, ta sợ Thập nhất sẽ không dễ đối phó như chúng ta nghĩ, đến tận hôm nay ngay cả hoàng thượng cũng không tìm ra được một chút sơ sót nào của nàng ta."
"Chuyện này ta đã biết rồi." Lăng Ly Quân nâng tay dìu ái phi ngồi xuống ghế bành đặt trong phòng, dịu dàng mà nói: "Ta về rồi sẽ giúp nàng, đừng lo nghĩ gì hết, chuyện của Lăng Tam Nguyệt cứ để đó cho ta giải quyết."
"Vâng."
...
"Hoàng thượng, ngài hôm nay có chuyện phiền lòng sao?"
Lăng đế nâng mắt nhìn Ý phi, trong lòng không khỏi chấn động, cảm giác được nữ nhân trước mặt đã không còn là người mà hắn biết đến nữa.
Hiện tại đã hiểu rõ hơn về suy nghĩ của hắn, còn bắt đầu thăm dò tâm ý, xem ra chẳng ai còn giữ nổi sự thiên chân của mình khi bước vào chốn cung cấm này.
Ý phi cong mắt hạnh mỉm cười, đặt một con cờ trắng xuống, nói: "Hoàng thượng đánh cờ cùng thần thiếp lại lơ đễnh, có phải lại nghĩ đến nữ nhân khác rồi không?"
"Nàng lại nghĩ lung tung thì có."
Lăng đế tùy tiện ném lại con cờ vào bát sứ đen, đưa mắt quan sát Ý phi, dáng vẻ có chút đăm chiêu.
Hắn nhớ rõ lần đầu gặp Ý phi chính là lúc nàng ấy mười bốn tuổi, xinh đẹp, trong sáng, còn đặc biệt nhu thuận, vừa nhìn đã yêu thích.
Một năm sau Ý phi nhập cung, lại không giống dáng vẻ nhu thuận lúc trước mà hắn gặp qua, Ý phi điên cuồng gào thét đòi trở về, ngay cả tự sát cũng đã làm qua.
Nếu không phải hắn trăm phương ngàn cách đem Ý phi từ quỷ môn quan kéo về chỉ sợ người ngồi trước mặt hắn chỉ là một cô hồn dã quỷ.
Gượng ép qua một thời gian Ý phi cũng hoài thai, Lăng đế có thể nhìn thấy tia địch ý trong mắt của nàng ấy, nhưng hôm nay ngay cả một tia cảm xúc trong đôi mắt hạnh trong trẻo ấy hắn cũng chẳng nhìn ra nữa rồi.
Nữ nhân này chưa bao giờ chấp nhận hắn...
Lăng đế thoáng chau mày, nhẹ nhàng đáp lại ý cười của Ý phi: "Trẫm chỉ đang nghĩ chút chuyện của Diệp gia thôi."
"Hoàng thượng."
Ý phi cẩn trong dâng lên một chén trà, ôn giọng: "Lúc đầu hoàng thượng đáp ứng thần thiếp đem Diệp Cẩm gả vào Quỳnh Thiên cung, vậy mà lại đem Diệp Cẩm gả cho Lăng Tam Nguyệt, từ lâu thiếp thần đã biết nàng ta không phải là người đơn giản rồi."
Lăng đế cầm lấy chén trà, thổi nhẹ lá trà trong chén, hương thơm phảng phất say lòng người.
Không phải hắn không hiểu ý của Ý phi, nhưng hắn không muốn nữ nhân mà hắn sủng ái nhất quay lại cắn hắn một phát, tuyệt đối không bao giờ có chuyện đó xảy ra!!
"Thuần Chi còn nhỏ, nàng gấp gáp cái gì, cho nó thong thả thêm vài năm nữa đi."
Dứt lời Lăng đế đưa mắt nhìn quanh tẩm cung, nghi hoặc hỏi: "Mà nói đến mới nhớ, Thuần Chi đi đâu mất rồi?"
"Nó bảo đi dạo một lúc rồi sẽ về, vậy mà tới giờ vẫn không thấy đâu." Ý phi đảo mắt nhìn ra cửa, vừa vặn bắt gặp bóng dáng của Lăng Thuần Chi vội kêu lên: "Hoàng thượng ngài xem, vừa nhắc đến thì nó đã về rồi."
Lăng Thuần Chi bước vào nhìn thấy Lăng đế liền vội vàng hành lễ: "Nhi thần tham kiến phụ hoàng."
"Được rồi."
Lăng đế đưa mắt nhìn Lăng Thuần Chi từ trên xuống dưới, thấy chân váy của nàng bị cắt rách nát, ngoại bào cũng nham nhở vết cắt không khỏi nhăn mày lo lắng.
"Làm sao vậy?"
"A?"
Lăng Thuần Chi nhìn lại bộ dạng của chính mình, sực nhớ còn chưa thay y phục, vặn vẹo tay áo nghĩ ra lý do nào đó để che giấu việc bản thân trèo tường qua Huyền Minh cung.
"Khi nãy Thuần Chi đi dạo do chân váy quá dài, cảm thấy bất tiện nên đã cắt bỏ rồi."
"Nhưng chính con nói muốn mặc y phục dài một chút mà." Ý phi nhăn mặt không vui: "Sao giờ lại chê bất tiện?"
"Ách...!nhi thần..."
"Thôi không sao, hài tử luôn hay thay đổi mà, nếu không thích mặc váy dài nữa thì may ngắn một chút cũng không sao."
Lăng đế chống tay xuống bàn đứng dậy, lúc đi ngang qua Lăng Thuần Chi còn cẩn thận nhắc nhở.
"Lần sao có gì cũng hồi cung rồi tính, đừng có tùy tiện cắt xé y phục bên ngoài biết không?"
"Nhi thần biết rồi."
Lăng đế gật đầu hài lòng, xoay người rời khỏi Quỳnh Thiên cung, nội giám cung nữ cũng lần lượt rời đi.
Đợi khi Lăng đế đi khuất rồi Ý phi mới quay lại quở trách: "Con thật là, có phải bị ngã nên cố tình giấu không? Để mẫu phi xem qua một chút nào."
"Không có ngã mà." Lăng Thuần Chi ngăn Ý phi kéo váy của nàng, oai oái la to: "Nhi nữ dù gì cũng là tước quý, có ngã cũng không có vấn đề nghiêm trọng đâu."
"Còn nói nữa sao?" Ý phi tức giận nhéo tai của tiểu tước quý nhà nàng, cao giọng cảnh cáo: "Nếu còn ngã lần nữa thì đừng có mà vác mặt về Quỳnh Thiên cung này nữa, ta đủ mất mặt rồi!!"
"A!! Đau!! Mẫu phi tha ta, ta biết lỗi rồi mà!!"
"Hừ!"
Ý phi nhéo thêm một lúc nữa mới buông tha cho cái tai đáng thương của Lăng Thuần Chi, hừ lạnh một tiếng rồi trở về chỗ ngồi của mình.
Lăng Thuần Chi xoa xoa tai, lẽo đẽo đi theo phía sau mẫu phi, còn lẩm bẩm nói gì đó trong miệng, hoàn toàn không nghe ra được gì.
"Đang mắng mẫu phi sao?"
"Nhi thần nào dám!!" Lăng Thuần Chi cuống quít nói: "Chỉ là đang nghĩ đến một người thôi."
"Nghĩ đến một người?" Ý phi được khơi gợi một chút hứng thú, tò mò hỏi: "Là ai vậy? Quân quý sao?"
"Phải, là quân quý." Lăng Thuần Chi tặc tặc lưỡi hai tiếng: "Thật không ngờ a, nếu biết trước như vậy nhi nữ đã thú nàng rồi!"
"Con đang nói đến quân quý đã lập gia đình?"
"Đúng vậy, nàng thành thân cũng hơn ba tháng rồi, tiếc thật."
"Mới ba tháng chắc không sao đâu." Ý phi nghiêm giọng nói: "Nếu con thật sự thích mẫu phi đoạt nàng về cho con!"
"Ây, mẫu phi, ngài là quý phi chứ có phải là thổ phỉ đâu, hơn nữa đâu phải muốn đoạt là đoạt được, phu quân của nàng đâu phải người dễ đùa giỡn vậy.
Tiếc chết đi được, nàng là cực phẩm quân quý đó, tin tức tố đó ngay cả nhi thần cũng không cầm lòng được."
Vừa nói Lăng Thuần Chi vừa xoắn xoắn tay áo, dáng vẻ như đánh mất một món đồ chơi mà bản thân vô cùng yêu thích, vừa tiếc lại vừa không biết làm cách nào để lấy lại.
"Cực phẩm quân quý sao? Rốt cuộc người con đang nói đến là ai vậy?"
Ý phi kinh ngạc không thôi, ở trong cung cực phẩm quân quý thật sự không nhiều, ngoài Hoàng hậu nương nương ra thì nàng không biết còn ai là cực phẩm quân quý nữa.
Lăng Thuần Chi ấp úng cả nửa ngày mới nói ra được một câu: "Là Diệp Cẩm."
"À, là Diệp..." Ý phi vốn đang gật gù lại giật bắn người, hoảng hốt kêu lên: "Con nói Diệp Cẩm??"
"Phải a, mẫu phi ngài không biết sao? Diệp Cẩm chính là cực phẩm quân quý đó, mà quên mất, ngài là quân quý, có lẽ sẽ không cảm nhận được."
"Con...!con..."
Ý phi giận đến mặt nghẹn đỏ bừng, vươn tay chuẩn xác vỗ trán Lăng Thuần Chi một cái rõ kêu: "Lúc đầu kêu con lấy con lại không lấy, bây giờ lại cứ nằng nặc muốn lấy, có phải muốn chọc tức mẫu phi hay không?"
"Lúc đó con làm sao biết được Diệp Cẩm ra sao mà mẫu phi bảo con lấy?" Lăng Thuần Chi ôm trán, bĩu môi tố cáo: "Ai ngờ được Diệp Cẩm không xấu xí như con tưởng, còn là cực phẩm quân quý, ai nhìn thấy cũng muốn lấy thôi, chỉ có trách Diệp gia giấu quá kỹ nên không ai biết dáng vẻ của nàng ấy ra sao."
Ý phi trừng trừng mắt đe dọa: "Giờ Diệp Cẩm gả cho Lăng Tam Nguyệt rồi, con có tiếc cũng muộn!!"
"Mẫu phi~" Lăng Thuần Chi nhỏ giọng làm nũng: "Ngài nói sẽ giúp nhi thần mà."
"Bây giờ đến cả phụ hoàng của con còn không tìm nổi một sai sót của Lăng Tam Nguyệt thì con nghĩ chúng ta đấu lại nàng ta sao?"
"Nhưng mà..." Lăng Thuần Chi chuyển qua ngồi cạnh Ý phi, lay lay tay nàng: "Mẫu phi~"
Nhi nữ ở bên cạnh nũng nịu gọi như vậy không động lòng là không có khả năng, Ý phi liếc xéo Lăng Thuần Chi một cái, chỉ giỏi mỗi trò này!!
"Thôi được rồi, để mẫu phi tính." Ý phi chỉ tay vào trán nàng, cao giọng: "Chuyện này thành rồi thì con nhất định phải nghe lời ta, nếu còn cãi lời như vậy thì con biết ai là người thiệt thòi rồi đó."
"Con biết rồi mà~"
Truyện khác cùng thể loại
116 chương
23 chương
36 chương
41 chương