Diệp Quải Đông Nam Chi
Chương 32 : Bảo bối
Lưu Trưng không hiểu sao bị đánh trúng hai cái, tiếp theo đó toàn bộ thân thể giống như bị khống chế lao thẳng về phía trước mặt đánh lên.
Cú đánh này thanh thế có chút kinh người.
Nhưng chỉ có trong lòng Lưu Trưng mới có thể hiểu được. Một kích kia tuy hung mãnh kỳ thực vô cùng yếu đuối. Kiếm gỗ trong tay khi đến trước mặt Thượng Quan Sách Vân, khí lực đã sắp hết. Tựa hồ vọt tới cuối chỉ cách một bước chân, nhưng kỳ quái chính là phảng phất có một đôi tay phụ giúp thân thể của nàng đi về phía trước. Trong lòng nàng vừa loạn vừa sợ, mà mũi kiếm đã phá vỡ Thanh Phong kiếm pháp của Thượng Quan Sách Vân------
Lao thẳng đến chổ yếu hại trên cổ họng hắn.
Thượng Quan Sách Vân hoàn toàn sợ choáng váng.
Hắn từ lúc bốn tuổi đã bắt đầu tập luyện kiếm pháp. Luyện hơn mười năm, lại chưa từng thấy qua chiêu số nào quỷ dị như vậy. Hắn vừa hoảng vừa sợ, ngay cả ngăn chặn đều đã quên, chính là không ngừng liều mạng lui về phía sau.
Thương Quan Sách Vân lui thật sự mau, nhưng mộc kiếm giống như lại đuổi theo nhanh hơn. Hắn rốt cuộc nhịn không được, kêu to một tiếng nhảy mạnh lên, lui về phía sau một bước dài.
“A-------”
Thượng Quan Sách Vân cuối cùng bị ngã xuống dưới đài.
Mà Lưu Trưng lúc này đã tới sát mép lôi đài, rốt cục kiệt sức, ngã xuống đất.
Lôi đài luận võ có quy tắc là nếu có một người ngã xuống đài liền tính là thua. Cho nên đến lúc này, Thượng Quan Sách Vân bị ngã xuống dưới đài, trận luận võ này đến đây coi như là kết thúc.
Nhưng trận đấu này..... Thật sự có chút kỳ quái.
Ai dưới đài cũng nhìn ra được, võ công của Lưu Trưng rõ ràng kém hơn so với Thượng Quan Sách Vân, nhưng cuối cùng người ngã xuống đài, thua luận võ lại là Thượng Quan Sách Vân.
Hơn nữa thua có chút khó coi.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Thượng Quan Sách Vân đang thở hổn hển, sắc mặt khó coi ở dưới lôi đài.
Lưu Trưng nhìn quanh đài một lần, cuối cùng thấy ở một góc sáng sủa cách nàng không xa có hai viên ngọc nhỏ. Nàng chậm rãi lại gần, thừa dịp chưa ai phát hiện, đem hai viên ngọc thu vào trong người. Làm xong, nàng nhẹ nhòm thở ra, đem cơ thể mệt mỏi căng thẳng bình tĩnh trở lại, nhất thời cảm thấy đau xót ở trên người đồng loạt phát tác.
Vết thương trên cánh tay nàng tuy sâu, nhưng không ở chỗ nguy hiểm. Chân chính khiến nàng ứa mồ hôi lạnh là kiếm khí của Thượng Quan Sách Vân khiến nàng bị thượng nội phủ. Lúc này phát tác thậm chí có chút giống hàn độc của lão quái vật ở Linh Tà thôn.
Lục phủ ngũ tạng như đảo lộn, lạnh như bị đâm đến tim.
“Lưu Trưng! Lưu Trưng, ngươi như thế nào...”
Nam Cung Nhã trực tiếp xông lên đài, ôm lấy cổ của Lưu Trưng, ánh mắt vô cùng lo lắng, không ngừng xem xét các nơi trên người nàng. Nhìn thấy vết thương dài trên tay Lưu Trưng còn đang chảy máu, nước mắt rơi như mưa.
Công Nghi Ngưng đi lên theo có vẻ bình tĩnh hơn, nhìn thoáng qua, nhân tiện nói: “Vết thương kia không ngại, quan trọng là không biết nàng có chịu nội thương hay không.”
Lưu Trưng giờ phút này khó chịu đến cực điểm, há miệng thở dốc, thế nhưng một chữ cũng không nói nổi.
Nhưng lúc này đột nhiên có người phi thân nhảy lên đài.
“Vị Diệp công tử này nếu thắng, vậy trận tiếp tiếp theo hãy để cho tại hạ lĩnh giáo một chút cao chiêu của Diệp công tử!”
Lưu Trưng cố sức mở mắt, lại thấy hình ảnh trước mắt chồng chất ngổn ngang, không nhìn rõ bộ mặt của đối phương.
“Hỗn đản! (Khốn nạn), Ngươi có phải đầu óc bị bệnh không! Ngươi...”
Trước khi mất đi tri giác, Lưu Trưng tựa hồ còn nghe thấy Công Nghi Ngưng đang ở đối diện chửi ầm lên.
...
Lưu Trưng nằm mơ một giấc mơ.
Trong mơ thế nhưng trở lại hơn mười năm trước. Khi đó, nàng vẫn là một tiểu cô nương năm tuổi nhưng tính tình đã có chút lạnh lùng quái gở.
Diệp gia ở trong tiểu sơn thôn cũng không phải không có tiểu hài tử cùng tuổi, nhưng cố tình Lưu Trưng lại không cùng bọn chúng có giao tập. Trong lòng Lưu Trưng hiểu được, đấy là bởi vì cha mẹ nàng cùng cha mẹ của bọn họ không giống nhau. Diệp gia ở trong thôn này cùng các gia đình khác ở trong sơn thôn này hoàn toàn khác nhau. Mặc dù đại thẩm, đại thúc ngày thường vẫn cùng bọn họ nói chuyện rất thân thiên, vừa ý nhưng là vẫn đưa bọn họ đến một chỗ khác...
Chỗ này không phải nam canh nữ chức (Đàn ông cày ruộng, phụ nữ dệt vải), không phải mặt trời mọc thì đi làm, mặt trời lặn thì nghỉ. Cũng không biết nơi này là nơi nào, cũng không biết tại sao lại ở trong này.
Chính là vào một ngày, nàng đột nhiên muốn đi ra khỏi thôn này ra bên ngoài nhìn một cái. Nhưng nàng đi thật lâu, đi đến mệt chết đi, lại phát hiện mình vẫn đi quanh quẩn một chỗ.
....
“Lưu Trưng...”
Tựa hồ có tiếng nức nở ở bên tai của nàng.
Thân thể...
Rất đau, rất lạnh.
Tri giác chậm rãi khôi phục, đầu óc cũng dần dần tỉnh táo.
Lưu Trưng giật giật mí mắt, cố sức mở mắt.
Nhớ ra rồi, đây không phải là lúc mình bốn, năm tuổi, cũng không phải ở tiểu viện trong thôn. Nàng ở trong Cẩm Quỳ sơn trang, vì Nam Cung Nhã, hoặc là nói vì mình, lên lôi đài cùng Thượng Quan Sách Vân tiến hành một trận luận võ.
Thiếu chút nữa liền...
Đã chết.
Lưu Trưng hơi ngoảnh đầu, chỉ thấy một quả cầu lông xù đang vùi đầu vào chiếc chăn, ở bên cạnh nàng khóc có chút thê lương.
“Khóc... Cái gì. Ta... không chết.”
Quả cầu khóc có chút run rẩy, đột nhiên dừng lại, tiếp theo ngẩng đầu lên. Trừ bỏ Nam Cung Nhã, tự nhiên không thể có khả năng là người nào khác. Hai con mắt của nàng tràn ngập nước mắt, chu miệng như một tiểu thư đanh đá, nhưng thật ra lại giống một con thỏ con bị ủy khuất.
“Lưu Trưng, ngươi rốt cục... tỉnh.”
Vừa nói chuyện còn vừa khóc nức nở.
Thật làm cho người ta thương yêu.
“Ân.” Lưu Trưng hù một tiếng, chậm rãi hoạt động thân thể, tựa hồ vẫn rất đau, hàn khí bên trong nội phủ vẫn còn tán loạn, nhưng so với lúc trước vẫn là tốt hơn nhiều. Nàng nghĩ nghĩ lại hỏi: “Ta nằm đã bao lâu?”
“Một ngày một đêm.” Nam Cung Nhã trả lời xong, lập tức đứng bật dậy: “Đúng rồi ta còn phải nói cho Liêu bá bá!”
“Từ từ...”
“Làm sao vậy?” Nam Cung Nhã ngừng chân quay đầu lại, không đợi Lưu Trưng mở miệng lại tự mình nói lên: “Đúng rồi! Ngươi nằm lâu như vậy nhất định là khát, để ta đi lấy nước cho ngươi uống.”
Lưu Trưng có chút buồn cười, nhưng vẫn không ngăn cản, nhìn Nam Cung Nhã chạy tới chạy lui, trong lòng thế nhưng ẩn ẩn có chút vui mừng.
Đợi cho đến khi Nam Cung Nhã cho nàng uống nước xong, Lưu Trưng mới hỏi: “Ngươi vừa rồi vì sao phải tìm Liêu tổng tiêu đầu?”
“A đúng!”
Nam Cung Nhã vừa nghe lời này, quay đầu lại muốn chạy ra ngoài. Hoàn hảo Lưu Trưng mau tay nhanh mắt, kéo lại Nam Cung Nhã.
“Nói trước cho ta biết tại sao lại vậy.”
Nam Cung Nhã chớp chớp mắt, tức giận lên. Cuối cùng mới giải thích.
Tuy rằng mọi người lúc ấy không rõ trên lôi đài đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Nhưng lúc ấy Lưu Trưng bị hôn mê bất tỉnh. Nam Cung Nhã cùng Công Nghi Ngưng tất nhiên nhanh chóng tìm người đưa nàng trở về phòng trúc. Nhưng Nam Cung Nhã đột nhiên phát hiện, tình trạng của Lưu Trưng rất giống với lúc khi bị hàn độc tái phát. Vừa lúc Liêu Uy biết Lưu Trưng bị thương, cũng đi tới thăm hỏi tình hình, nghe Nam Cung Nhã miêu tả, liền tiến vào thay nàng bắt mạch, tinh tế dò xét một phen.
“... Thật sự là hàn độc, hơn nữa lúc này bị thương so với lúc ở Linh Tà thôn quá nặng.” Nam Cung Nhã nói: “Liêu bá bá cũng thấy hết sức kỳ quái. Hàn độc lúc trước rõ ràng đã giải không sai biệt lắm, cũng không biết sau khi bị Thượng Quan Sách Vân có dẫn đến phát sinh cái gì. Tóm lại... Mạc danh kỳ diệu.”
Lưu Trưng nghe đến đó, cũng có chút kỳ quái, hàn độc? Như thế nào lại là hàn độc...
“Hoàn hảo, Liêu bá bá đối với xử lý chuyện này có kinh nghiệm, cho ngươi uống thuốc, lại tự mình hóa độc chữa thương cho ngươi.” Nam Cung Nhã nói tới đây dừng lại, có chút chần chừ nói: “Kỳ thật... Ta thấy hắn lúc bắt mạch cho ngươi có chút rất lo lắng. Ta nghe nói có một số cao nhân lợi hại có thể từ mạch phát hiện ra nam hay nữ... Bất quá nhìn thần sắc của Liêu bá bá như thường, chắc là không nhìn ra điều gì.”
Lưu Trưng gật đầu, nhưng thật ra không lo lắng điều này.
Liêu Uy cùng các nàng tuy tương giao không lâu, nhưng cũng là một người trọng tình trọng nghĩa, vô cùng đáng tin cậy. Bọn họ trải qua sinh tử, tình cảm không thể so với người bên ngoài. Lúc trước Liêu Uy có dũng khí đem tính mạng của mọi người cùng với băng tằm y giao phó cho Lưu Trưng, như vậy, cho dù biết được Lưu Trưng là nữ tử, cũng không có gì.
Tâm tư của nàng giờ phút này ngược lại, hoàn toàn bị “Hàn độc” theo như lời của Nam Cung Nhã vây khốn.
Lưu Trưng lúc này vừa tỉnh lại, mọi người rất nhanh đã nghe được tin tức.
Vài người quen biết đã liên tiếp đến phòng trúc thăm hỏi,
Liêu Uy vẫn thay nàng bắt mạch, còn dong dài công đạo (dặn dò) một đống thứ. Nghe nói nàng đang luyện võ, thế nhưng vô cùng khẳng khái dạy nàng một bộ nội công pháp môn cơ bản, để cho nàng thử xem. Đây thật ra cũng không thể làm cho nàng tự trị được hàn độc, chính là xem có thể hay không thông qua điều tức giảm đi một ít đau đớn.
Nam Cung Tụng thế nhưng cũng rất nhanh chạy đến. Tuy rằng vẫn trưng ra một bộ khó xem, thậm chí còn hừ lạnh một tiếng: “Ngươi vô dụng như vậy. Tương lai làm sao bảo hộ được tiểu Nhã nhi nhà ta?”
Bất quá, sau khi hắn đi, Nam Cung Nhã nói trộm cho Lưu Trưng biết tin tức Thượng Quan Sách Vân đem Nam Cung Nhã làm tiền đặt cược còn thua trận, chính là do Nam Cung Tụng cố ý truyền ra. Sau Lưu Trưng lại hôn mê, có người của Thượng Quan gia lên khiêu chiến Lưu Trưng, Công Nghi Ngưng mắng người nọ. Một lúc sau, Nam Cung Tụng thế nhưng cũng nhảy lên, chỉ cây dâu mắc cây hòe vừa châm chọc vừa thông suốt. Cuối cùng, còn tự mình động thủ giáo huấn người nọ.
Như vậy, xem ra Nam Cung Tụng...
Coi như là đứng về phía các nàng đi.
“... Bất quá, sau ta lại nhìn đại ca của ta ở bên dưới. Sắc mặt của hắn thật khó coi, ta... Ta phỏng chừng, hai chúng ta về sau trở lại cũng không có quả gì ngon để ăn...”
Lúc trước Lưu Trưng hôn mê bất tỉnh, Nam Cung Nhã trông coi một ngày một đêm, lo lắng hãi hùng, thấp thỏm lo âu.
Lúc này rốt cuộc thấy nàng tỉnh lại, Nam Cung Nhã liền thao thao bất tuyệt không ngừng. Thẳng đến khi nhớ ra bếp lò trong phòng bếp vẫn còn đang đun thuốc bổ, nàng mới kêu lên vội vàng chạy ra ngoài.
Lưu Trưng lẳng lặng nằm ở trên giường, thế nhưng cảm thấy cuộc sống như thế...
Cũng thật không tồi chút nào.
Lại qua hai ngày, Liêu Uy giúp nàng giải hàn độc thêm một lần nữa. Hai ngày này Lưu Trưng vẫn không ngừng bị Nam Cung Nhã nhồi thuốc bổ, nàng cảm thấy chính mình không sai biệt lắm cũng tốt được hơn phân nửa.
Thừa dịp trong phòng không có người, Lưu Trưng tự mình đứng lên, đi lại ở xung quanh phòng.
Ân khôi phục xem như không tồi.
Lưu Trưng dùng thanh tre chống cửa sổ lên, đã thấy Công Nghi Ngưng kích động chạy về phía này. Nàng chạy rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã vào trong phòng.
“A, xem ra ngươi khôi phục không tồi. Vừa lúc dùng được nó...” Công Nghi Ngưng cười hì hì: “Ta chờ hai ngày, vẫn luôn thúc giục cuối cùng cũng cho người ta đem được bảo tới nơi này.” Nàng vừa nói, một bên đưa đến trước mặt Lưu Trưng một cái hộp gỗ nhỏ, sơn màu đỏ đang cầm ở trên tay mình, vừa cười vừa nói: “Đây, Cái này chính là... Bảo bối! Nhìn Lưu Trưng có chút khó hiểu, nàng nhướn mày kẽ nhắc nhở: “Ngươi không nhớ rõ? Ta đã nói rồi, nếu ngươi thắng Thượng Quan Sách Vân. Ta sẽ tặng cho ngươi một bảo bối.”
“A.”
Lưu Trưng gật đầu, nhớ ra rồi.
Chiếc hộp nhỏ sơn màu đỏ rất bình thương, thật không nhìn ra bên trong có thể chứa vật gì. Lưu Trưng suy nghĩ, Công Nghi Ngưng mở Kim Ngọc đổ phường, phỏng chừng phải là người có rất nhiều tiền bạc. Nói đến “Bảo bối”, đại khái chắc là trang sức châu báu linh tinh gì đó,
Lưu Trưng đưa tay muốn mở hòm.
Công Nghi Ngưng khoa trương kêu lên một tiếng: “Chờ... Từ từ! Trước không cần mở ra! Thứ này sao có thể tùy tiện mở ra! Ngươi phải chờ ta đi rồi, sau đó một mình xem trộm là được rồi.”
Nghe nàng nói như thế, Lưu Trưng cũng cảm thấy có chút không đúng.
“Cái gì vậy?”
Công Nghi Ngưng ra vẻ cao thâm, ho khan hai tiếng. Cuối cùng lại vỗ vỗ bả vai Lưu Trưng, cười đến ý vị thâm trường: “Ta đây, chỉ có thể giúp ngươi như vậy. Tiểu Nhã nhi nhà ta là một đứa nhỏ đơn thuần... A không không, rõ ràng là ngu ngốc. Cho nên các ngươi ngày sau....
...Hắc hắc, chỉ có thể toàn bộ dựa vào ngươi tới lĩnh ngộ.”
Trong lòng Lưu Trưng lại càng nghi ngờ, nhưng mà Công Nghi Ngưng giảo hoạt cực kỳ, nói một đống thứ như vậy liền chạy mất.
Chỉ chừa lại Lưu Trưng một mình ngồi đối mặt với chiếc hộp đỏ.
Lưu Trưng suy nghĩ, Công Nghi Ngưng người này tuy rằng cổ quái lại hồ nháo, nhưng bản chất không phải là xấu. Hẳn là không phải thứ gì hại người, cho nên nàng cũng không tiếp tục do dự, đưa tay cầm lấy chiếc hòm. Cạch một tiếng mở ra.
Bên trong...
Dĩ nhiên là một tập tranh nhỏ.
Bên ngoài bìa vẽ một đình viện, trong đình viện có một tháp trúc, trên tháp trúc có hai nữ tử dựa vào nhau mà ngủ. Thần thái của hai người vô cùng thân thiết tự nhiên, còn... Có chút rất cổ quái.
Trực giác của Lưu Trưng nói cho nàng biết, tập tranh này hẳn không phải thứ gì tốt. Nhưng nhìn đến bức họa như vậy, lại khiến nàng nhịn không được muốn mở ra xem nội dung bên trong nó.
Hai nữ tử? Chẳng phải giống như nàng cùng Nam Cung Nhã...
Chỉ khi mở ra, Lưu Trưng mới hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Trong mỗi trang của tập tranh này đều có hai nữ tử. Nữ tử hoặc mặc tiết y (áo lót), hoặc chỉ khoác một tầng lụa mỏng như ẩn như hiện, thậm chí rõ ràng là xích/ thân/ lỏa/ thể. Mỗi một bức hình không có giống nhau, đều lấy các loại tư thế kỳ quái khiến cho người ta thấy xấu hổ quấn quanh ở chung một chỗ.
Mà mỗi một bức hình, còn viết chú thích, đánh dấu, đặt tên.
Cái gì...
Ma kính, hàm châu, tham nhị...
Ma kính là chỉ quan hệ nữ nữ giống đoạn tụ ấy. Còn hai cái hàm châu, tham nhị thì do tác giả tự bịa ra thôi. Mình cũng không biết dịch thế nào , các bạn tự hiểu nhé .
Truyện khác cùng thể loại
47 chương
126 chương
40 chương
263 chương
25 chương
127 chương
211 chương
1 chương
9 chương