Diệp Hữu Khô Vinh
Chương 10
Cố Diệp Canh để Vinh Quân ở trong căn nhà mình mua năm đó, mặc dù đã mười năm trôi qua, nhưng nơi này nằm trong khu cao cấp, thiết bị hiện đại tân tiến, nội thất nhiều năm không ai ở chỉ cần quét dọn một phen sẽ mới toanh như lúc mua.
Vinh Quân đứng ở phòng khách rộng rãi thoáng mát, kinh ngạc liếc mắt hiện rõ mồn một. Cố Diệp Canh cho là anh vừa mới chuyển sang môi trường mới, tạm thời chưa thích ứng kịp, một lát sau nghe anh mừng rỡ nói: “Cái này… Quả thực rất giông!”
“Giống cái gì?”
“Giống với giấc mơ ngôi nhà tôi thường mơ thấy nhiều lân.”
Đồng tử Cố Diệp Canh thu nhỏ, thấy khoé môi Vinh Quân gợi lên nụ cười hiền hòâ.
“Không rõ lần đầu mơ tới là lúc nào.” Vinh Quân đứng ở trước ban công của cửa sổ sát đất, tay phải sờ mặt kính, âm thanh có chút run rẩy, “Làm sao mà giống như thế…”
Tim Cố Diệp Canh như thắt lại, nhớ tới khoảnh khắc mười năm trước ở đây hôn môi Vinh Quân, còn cam kết đây là “gia đình” của hai người, ngày đó bọn họ điên cuồng làm tình, Vinh Quân cắn môi hắn, khàn khàn gọi tên của hắn.
Vinh Quân nhẹ nhàng mở cửa sổ sát đất, đứng ở ban công đón lấy ánh nắng sáng lấp lánh. Tia sáng chiếu vào thân thể đơn bạc của anh, da dẻ được ánh sáng rọi vào ngỡ như trong suốt. Cố Diệp Canh than nhẹ một tiếng, cười đi lên phía trước, “Nếu có thể mơ thấy thì có thể nói rằng em có duyên với ngôi ngà này. Sau này em cứ ở đây cùng Bách Doãn, đợi lát nữa anh dẫn em đi gặp một vị đông y.”
Bách Doãn đối với chuyện dọn nhà vốn có chút mâu thuẫn, liền đi tới khu đó mà “Dò xét” một vòng, nhìn thấy thiết bị tập thể hình cùng vòng đai xanh (khu vực cây xanh bao quanh), không chỉ chủ động xách hành lý cho Vinh Quân mà còn xung phong nhận việc sắc thuốc cho anh uông.
Mấy năm nay Vinh Quân chủ yếu dùng những loại thuốc tây tương đối rẻ tiền. Thuốc bắc giá đắt, kại còn phải trị liệu trong thời gian dài, anh không uống nổi. Coi như uống được, anh cũng không nỡ phung phí tiền.
Xem bệnh xong, Cố Diệp Canh mua gàng chục thứ thuộc quý như vàng trở về. Anh băn khoăn, suy nghĩ xem bản thân phải làm làm sao để từ chối, cuối cùng viện ký do sợ đắng.
Cố Diệp Canh động viên anh: “Sợ đắng cũng phải uống.”
Năm đó, Vinh Quân thật sự sợ đắng.
Rất khó mà tưởng tượng rằng một vị quân binh mạnh mẽ hiên ngang lại sợ cái đắng của Đông y, uống một chén thuốc khổ đến nỗi phải rơi nước mằt.
Mùa đông mười năm trước, có một bệnh dịch hoành hành, cơ quan nắm chắc các chiến sĩ thế nào cũng sẽ “trúng đạn”, đại đội trưởng đội cảnh vệ vì đau lòng binh của mình nên bảo nhà bếp nấu một nồi thuốc to, mỗi người ai cũng phải uống.
Cố Diệp Canh đúng lúc đến cơ quan tận mắt nhìn thấy Vinh Quân bị đại đội trưởng cùng một trung đội trưởng buộc uống thuốc, một cái chén to, uống đến đỏ cả mặt, mặt mũi nhăn như khỉ, còn rớt gai gịot nước mặt.
Đại đội trưởng mắng “Mẹ nó”, một trung đội trưởng cả kinh không ngậm mồm vào được, các chiến sĩ khác cũng cười phá lên, Vinh Quân chỉ cảm thấy mất mặt, lau ước mắt quăng cái chén thuốc bỏ chạy.
Cố Diệp Canh rất muốn cười nhạo anh, lại cảm thấy dáng dấp anh khi bị đắng vừa đáng yêu vừa đáng thương, kục trong áo mình tìm ra một cục kẹo sữa bò, nhanh chóng xé ra nhét trong miệng anh.
Anh hấp tấp nhai cót ca cót két, lúc nuốt xuống còn lườm một cái, dáng vẻ thô bạo hiếm thấy, “Mẹ, đây là cái thuốc chó gì, giết ông luôn cho rồi!”
Mới vừa nói xong thì trán bị cốc cho một cái, anh cau mày nhăn mũi nhìn Cố Diệp Canh.
Cố Diệp Canh đùa anh chơi đến vui, giả vờ uy nghiêm nói: “Dám chửi bậy hả?”
“Không chửi.” Anh lập tức nhận sai, le lưỡi một cái rồi tập kích túi áo Cố Diệp Canh, vừa mò vừa hỏi: “Còn kẹo không? Cho em viên nữa đi.”
“Không còn, chỉ có viên kia thôi.” Cố Diệp Canh hỏi: “Em còn phải uống thuốc kia mấy lần?”
“Uống ba ngày!” Vinh Quân làm ra dáng vẻ sắp sửa hy sinh tới nơi, “Giết em chết cho rồi!”
Cố Diệp Canh vừa đau lòng lại cảm thấy chơi vui, ngày sau mua cho anh cả một hộp, vân vê tai anh nói, “Anh Quân, anh cũng thiệt mất mặt, là một quân nhân mà uống thuốc Đông y cũng khóc, có phải chỉ có mình anh là kỳ như thế phải không?”
Đương nhiên anh biết mất mặt, chủ đành thở dài, không đầu không đuôi tìm lý do, “Chắc là từ nhỉ đến lớn em đều ngọt.”
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Cố Diệp Canh cố định cằm của anh, quét sạch từng chút ôn nhuận trong khoang miệng. Hắn hôn xong liền tổng kết một câu: “Anh Quân đúng là ngọt.”
Mười năm sau, sự ngọt ngào kia dường như đã hao mòn không còn trên người Vinh Quân, nhưng tật sợ uống thuốc Đông y dường như chưa thay đổi, thậm chí ngửi thấy mùi thuốc Đông y sẽ theo bản năng trốn qua một bên.
Bách Doãn bưng thuốc Đông y đi ra, cùng người giám hộ ép anh uống, anh không đấu lại đành nhấp một miếng, cả mặt cũng đỏ rần.
“Anh uống nhanh đi nà! Có ai sợ như anh đâu?” Bách Doãn thúc giục: “Em còn một buổi tự học vào buổi tối đó.”
Cố Diệp Canh xuống lầu mua về một hộp kẹo sữa bò, lấy ra một viên, “Uống xong thì ăn cái này.”
Vinh Quân cũng không phải trẻ con cần được mọi người dỗ, anh không muốn gây thêm phiền phức gì cho nên nín thở một cái, ngửa đầu uống sạch sành sanh, lúc đặt chén xuống mặt mạnh xanh xao, cứ như bị thuốc đắng làm hỏng.
Cố Diệp Canh lập tức đem kẹo sữa bò bỏ vào miệng anh, anh không nhịn nổi mà ngậm vào, đầu lưỡi vô tình đụng phải ngón tay Cố Diệp Canh.
Bách Doãn đã ra ngòai đến trường học, Cố Diệp Canh bất động thanh sắc mà đưa ngón tay dịch đến bên môi, nhẹ nhàng hôn một cái.
Điện thoại di động vang lên không đúng lúc, là của Hải Lê gọi đến.
Cố Diệp Canh liếc mắt nhìn, rồi trực tiếp nhấn tắt. Vinh Quân ăn kẹo không nhai chóp chép như trước đây nữa, mà chỉ nhẹ nhàng mím môi, thấy điện thọai di động bị ngán tắt, liền nhìn Cố Diệp Canh nghi ngờ hỏi: “Không nghe sao?”
“Không có chuyện gì.” Cố Diệp Canh lấy khăn giấy lau chút thuốc còn sót lại rồi lấy ra một tờ danh thiếp, “Tôi đã sắp xếp công việc cho em, chừng nào em đi được thù níi với tôi, tìm người trên danh thiếp này, Từ Phàm.”
Vinh Quân nhẹ nhàng “À” một tiếng, cầm lấy danh thiếp: “Từ Phàm là trợ lý của Quý tổng?”
“Đúng, cậu ta sẽ dẫn em đến đoàn đội của Diêu Diệp” Cố Diệp Canh cười cười, “Tiểu Diêu rất tốt, cậu ta sẽ không làm khó em. Nhưng mà anh nghe nói cậu ấy mới vừa đi nam bộ quay phim, em không cần chạy theo, trước tiên cứ ở công ty làm quen một chút.”
Vinh Quân đã từng gặp Diêu Diệp ở Tinh Hoàn, đối với vị minh tinh ôn hòa lễ độ này ấn tượng rất tốt, nghe nói mình được điều đến đoàn đội của cậu thì khẩn trương đến mức nói lắp, “Diêu, Diêu, Diêu Diềp?”
“Ư, đoàn đội của cậu ấy nhiều người, sẽ có người an bài công việc cho em, trước tiên cứ học những cái mình có thể làm, không cần phải gấp, cứ từ từ.” Cố Diệp Canh nói: “Nếu có cái gì không thích ứng được thì em cứ việc nói cho tôi biết. Vinh Quân, chúng ta là bạn bè, khám bệnh cũng được, tìm việc làm cũng được, em không cần khách khí với tôi.”
Hai ngày sau, đây là lần thứ hai Vinh Quân đến Tinh Hoàn, anh mang theo balo chứa thuốc mình cần uống và hộp kẹo Cố Diệp Canh mua cho.
Từ Phàm tươi cười cười tiếp đón rồi dẫn anh đến đoàn đội Diêu Diệp. Suốt lúc đi anh luôn cúi gầm mặt, lo lắng sẽ gặp được Hải Lê và Viên Chiêu, xui xẻo thay, cửa thang vừa mở ra, người đứng ở ngoài cửa đúng lúc lại chính là Hải Lê.
Hải Lê nhăn mày, do có Từ Phàm ở đây đành phải âm thầm đè xuống lửa giận, lạnh lùng liếc mắt anh cười khan một tiếng, rồi xoay người rời đi.
Đêm đó, Cố Diệp Canh nghe điện thoại của Quý Chu Hành—— “Ngày mai em mang Khâu Thành đến Phong Bách Độ.”
Cố Diệp Canh mơ hồ nhớ tới bộ dáng Khâu Thành —— gầy gò, thanh tú, trầm mặc, thành thật, mới nhìn liền cảm thấy không hề giống lính mũi nhọn chút nào
Khi đó Khâu Thành mới vừa bị xâm phạm, toàn thân một mùi chết chóc nặng nề, không biết hắn là ai chỉ mở to đôi mắt vô hồn mê man mà nhìn hắn.
Nếu không phải là có người kéo hắn đi, có lẽ gắn đã đạp tên này mấy cú.
Bây giờ gặp lại Khâu Thành, lửa giận trong lòng còn dồi dào hơn so với mười năm trước.
Cai người đàn ông có chút phát tướng đứng ở trước mặt hắn, tóc tai đầy mỡ, cúi đầu nói: “Chào, ông chủ Cố.”
Hắn để cho Khâu Thành ngồi xuống, thái độ không tính là tàn nhẫn, lại lộ khí thế bức hàn rét run, “Anh em tôi xảy ra chút chuyện với cậu, nếu cậu tự nguyện đến chắc là có lời muốn nói. Tôi không ép buộc cậu, tôi chỉ muốn biết chân tương.”
Ánh mắt Khâu Thành chốp chớp, hai tay không ngừng mà xoa tới xoa lui, đôi môi co giật run rẩy nhưng vẫn ngoan cố không nói ra chữ nào.
Cố Diệp Canh từng tra hỏi vô số người, hắn nhìn dáng vẻ của cậu, suy đoán trong lồng ngực chậm rãi kéo tới. Lúc này hắn chỉ có thể cố gắng giữ bình tĩnh, chậm rãi mở miệng, “Chuyện năm đó, hi vọng cậu có thể thành thật nói cho tôi nghe.”
Khâu Thành chặt chẽ siết lấy hai tay, sau đó tự tát mình một cái.
Trong lòng Cố Diệp Canh nặng thêm một phần.
“Tôi xin lỗi đội trưởng! Tôi xin lỗi đội trưởng!” Giọng Khâu Thành trở nên ngột ngạt nghẹn ngào, đáy mắt ửng hồng đều là sợ hãi cùng xấu hổ, gần như mất khống chế gầm nhẹ: “Là tôi hại đội trưởng… Nhưng tôi không còn cách nào khác, có người ép tôi làm, mười năm này không ngày nào mà tôi thôi hối hận về những việc mình đã làm cả…”
Cố Diệp Canh cắn chặt răng, nhắm mắt cố gắng chặn lại sự đau đớn cùng dằn vặt, trầm giọng nói: “Nói đi, chuyện gì đã xảy ra.”
Khâu Thành che mắt, vai không ngừng run rẩy, qua hơn mười phút mới tỉnh táo lại, nghẹn ngào mở miệng, “Chuyện cưỡp hiếp kia, là tôi vu oan cho đội trưởng, đội trưởng anh ấy… Anh ấy vốn không hề làm gì cả!”
Cố Diệp Canh nghe thấy xương ngón tay mình phát ra tiếng khanh khách, ánh mặt sắc bén như thanh đao nhìn về phía Khâu Thành.
Khâu Thành thở dài một tiếng, “Là một vị chiến sĩ có danh có thế ép buộc tôi, tôi cũng không còn cách nào. Nếu như không nghe theo, thì một binh lính nhỏ bé như tôi suốt đời sẽ không được đề bạt thăng cấp.”
“Là ai.” Giọng Cố Diệp Canh khàn khàn, “Người đó là ai?”
Khâu Thành trở nên sợ hãi, “Hắn rất…”
“Hắn là ai!”
“Chu…” Hầu kết Khâu Thành chuyển động mấy lần, rốt cục vì quá hổ thẹn đành nói ra cái tên, “Chu Dật.”
Cố Diệp Canh căng thẳng, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, bật môi ra cũng không nói nổi từ nào.
Ngay cả Quý Chu Hành ngồi ở một bên cũng đứng lên, khó có thể tin quát: “Chu Dật? Làm sao có thể như thế?”
Khâu Thành càng căng thẳng hơn, mồ hôi bắt đầu thấm ướt cả trán run rẩy nói: “Thực sự là hắn, tôi không lừa hai anh đâu! Tôi biết gia thế của anh ta rất lớn, bằng không tôi cũng chẳng nhận lời. Ông chủ Quý, anh đã đồng ý bảo vệ tôi, anh không thể nuốt lời!”
Quý Chu Hành nhíu chặt đôi lông mày, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Cố Diệp Canh. Cố Diệp Canh đứng dậy, rút ra một điếu thuốc, châm nhiều lần cũng không ra lửa đột nhiên nổi điên đập hộp thuốc cùng bật lửa xuống đât.
Có chết hắn cũng không dám tin, người hại Vinh Quân lại là Chu Dật.
Quý Chu Hành đi tới vỗ vỗ vai anh họ, hắn hít sâu để tìm lại chút lý trí, “Nói tiếp.”
“Lúc còn là lính mới, tố chất quân sự của tôi không tệ, được giao vị trí chủ chốt ở đội 2.” Khâu Thành ực một hớp nước, cố hết sức làm lời nói của mình đáng tin “Đội trưởng đối với tôi rất tốt. À, phải nói là anh ấy đối với tất cả chúng tôi đều rất tốt. Chỉ là khi đó tôi chăm chỉ hơn so với những người khác, bình thường thích theo anh ấy học hỏi, anh ấy hỏi gì tôi đáp nấy, không giữ lại cái gì dạy hết kỹ năng cho tôi. Cho nên trong mắt người khác, anh ấy đối với tôi vô cùng tốt.”
Khâu Thành dừng một chút, đấm mấy cái lên trán mình, “Không nghĩ tới chỉ vì như vậy mà tôi bị Chu Dật theo dõi.”
“Hắn tìm tới tôi nói rằng muốn tôi giúp hắn ‘Làm việc’, cam kết rằng sau khi tôi huấn luyện xong sẽ phân cho tôi đến một liên đội tốt, một năm sau đề cử tôi vào chiến khu của chiến sĩ tinh anh, còn giúp mẹ tôi chữa bệnh. Sau khi nhập ngũ thì mẹ tôi phát hiện bản thân bà bị ung thư gan, cả nhà tôi lấy đâu ra nhiều tiền chữa cho bà. Hơn nữa Chu Dật nói, hắn đã nói cho tôi biết kế hoạch của hắn, nếu như tôi từ chối, hắn sẽ dễ dàng phá hủy tương lai của tôi”
Cố Diệp Canh dựa vào bên tường, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Quý Chu Hành lạnh lùng nói: “Tôi không có hứng thú nghe chuyện khó xử của anh, chuyện mượn cớ này tôi nói trăm lần cũng được. Ngày hôm đó cậu và Chu Dật đã làm cái gì?”
Mồ hôi trên mặt Khâu Thành cũng dần biến mất, cậu quẫn bách nắm chặt quần dài, khó khăn lên tiếng, “Chu Dật đã sớm ngờ tới lúc đó đội trưởng sẽ uống say, còn kêu tôi kích động bảo mọi người rót rượu. Lúc tôi đỡ đội trưởng leo lên khu huấn luyện, Chu Dật liền ở phía sau. Đèn đường đoạn đó bị hỏng, góc khuất camera ở chỗ nào chúng ta đều rất rõ ràng, không cần lo lắng sẽ bị chụp ảnh hay bắt gặp.”
“Lúc đó thực ra lớp trưởng còn có một chút thần trí, biết là tôi ôm anh ấy, cho nên sau khi tỉnh rượu, anh ấy cũng cho là chúng tôi xảy ra chuyện thật.” Khâu Thành nuốt ngụm nước bọt, “Chu Dật đứng ở ngoài tầm mắt, bảo tôi cở quần anh ấy.”
Cả người Cố Diệp Canh phát lạnh, toàn thân nặng nề bị mây mù kéo tới.
Khâu Thành trầm mặc một lúc lâu, rốt cục nói ra chuyện cũ mười năm phủ đầy bụi rêu.
“Tôi lấy tay giúp Vinh Quân cứng lên, sau đó Chu Dật bảo tôi ngồi lên. Tôi bảo tôi không dám, kêu hắn thu tay lại, nhưng hắn ép buộc tôi, nói tôi nếu như không giúp thì sẽ không đưa tiền cho mẹ tôi trị liệu nữa, tôi..” Khâu Thành ôm đầu, gấp gáp thở dốc, “Tôi không còn cách nào khác. Thế nhưng lúc tôi định vào thì đội trưởng đẩy tôi ra một cái. Chu Dật đột nhiên thay đổi chủ ý, bảo tôi lấy tay làm cho đội trưởng ra là được rồi. Tôi làm theo, không, không hề nghĩ tới…”
Trong phòng khách quanh quẩn tiếng khóc trầm thấp của Khâu Thành, một lát sau Quý Chu Hành mới nói: “Báo cáo điều tra nói hạ thế của cậu có vết tích xâm phạm, hậu môn cùng giữa hai chân có tinh dịch. Tinh dịch là của Vinh Quân, mà vết tích xâm phạm là của Chu Dật làm ra phải không?”
Khâu Thành khóc lóc gật đầu, tự cho mình một bạt tai, “Tôi xin lỗi đội trưởng! Tôi và Chu Dật đều là súc sinh!”
Cố Diệp Canh dường như không còn sức để đứng thẳng nữa.
Quý Chu Hành nắm cổ áo Khâu Thành, lạnh lùng nói: “Cậu có biết là cậu đã hủy hoại cả đời Vinh Quân hay không!”
Khâu Thành tử cắn môi dưới gật đầu, “Tôi biết, tôi biết, tất cả chuyện sau khi đội trưởng rời đi tôi đều biết hết!”
Cố Diệp Canh rùng mình, “Chuyện quán bar cũng do các người làm?”
“Không phải, lần đó thực sự là bất ngờ.” Khâu Thành nước mắt giàn giụa, “Còn chuyện xâm phạm mới là Chu Dật tìm người làm. Tôi chỉ nghĩ đội trưởng ít ra cũng chỉ bị khai trừ, không ngờ anh ấy lại bị… Bị thảm đến như vậy. Tôi xin nghỉ đến xem thì thấy anh ấy bị một đám người vây quanh đánh. Lúc đó anh ấy chưa bị thương, người lợi hợi như vậy chỉ biết ôm đầu mà gục xuống mặt đất, một chút cũng không chịu động tay.”
Cố Diệp Canh ù tai, dường như thấy được hình ảnh người thanh niên áy náy cùng bất lực của mười nằm về trước.
“Đời tôi coi như xong, làm xong chuyện mất nhân tích, ngay cả mẹ tôi cũng chịu không được,.” Khâu Thành thở dài một tiếng, “Biết được thương tổn của đội trưởng tôi cũng không muốn ở lại quân đội. Lúc xuất ngũ Chu Dật cho tôi một khoản tiền, một đồng tôi cũng không động, ông chủ Cố cùng ông chủ Qúy có thể giúp tôi đưa tiền đó cho anh ấy không? Tôi đã nợ anh ấy quá nhiều.”
Quý Chu Hành giơ tay đánh một quyền, “Không cần làm bộ làm tịch, nếu như cậu thật sự có tâm giúp, đã sớm lấy số tiền kia chữa bệnh cho Vinh Quân. Hiện tại cậu nghĩ Vinh Quân còn cần chút tiền này hay sao?”
“Tôi…” Khâu Thành gần quỳ trên mặt đất, ” Lúc đó tôi thực sự không còn cách nào khác!”
Cố Diệp Canh thất hồn lạc phách quay người lên lầu, Quý Chu Hành gọi một tiếng “Anh”, nhưng hắn dường như không nghe nên không có phản ứng nào.
Một lát sau, lầu hai truyền đến tiếng khóc ngột ngạt chứa đầy nỗi ân hận.
Mười năm qua, hắn vẫn cho là Vinh Quân phụ lòng hắn.
Bây giờ mới biết, là hắn không tin tưởng, suy nghĩ phiến diện mà phụ lòng Vinh Quân.
Truyện khác cùng thể loại
49 chương