Điền Viên Y Nữ

Chương 5 : Truyền thừa y thuật

"Tốt lắm. Không cần náo loạn. Ngươi hay là trước đem tình huống nơi này giới thiệu cho ta một chút đi". Tần Tình Tình nghiêng đầu không nhìn tới cặp mắt to ướt nhẹp kia. Nàng ở bên ngoài còn có rất nhiều chuyện tình cần gấp rút, không thể ở chỗ này lãng phí nhiều thời gian. Quan trọng nhất là, nàng muốn nhanh lên biết đặc thù của không gian này. Mèo trắng thấy Tần Tình Tình sốt ruột, vội vàng quơ quơ móng vuốt chính mình. Dùng móng vuốt che lại hai mắt mình, bán manh nói: "Chủ nhân ngài đừng nóng vội, nhân gia sẽ đem tất cả mọi chuyện nói cho ngươi. Cái chỗ này chủ nhân trước gọi là Dược lư. Cuối cùng, chủ nhân trước nói muốn đem nơi này để lại cho người hữu duyên". "Trong căn phòng này chứa kiến thức trụ cột có thể làm cho chủ nhân ngài học tập y thuật. Đợi tới khi y thuật, ủa ngài đạt tới yêu cầu nhất định còn có kiến thức mới xuất hiện. Cái không gian này cũng sẽ trở nên càng lúc càng lớn, có thể trồng trọt rất nhiều dược liệu ở trong đó". "Trọng yếu nhất chính là cái linh tuyền này, nó hiệu quả đặc biệt tốt. Bên trong đựng lượng lớn linh khí có thể làm cho dược liệu chất lượng trở nên càng tốt. Còn có thể điều tiết thể chất người, còn có gia tăng hương vị đồ ăn. Bất quá, chủ nhân ngài hiện tại thể chất quá yếu, không thể trực tiếp ngâm trong ôn tuyền, phải pha loãng rồi từ từ cải thiện thể chất ngài. Ta cảm nhận được bên ngoài có hai cái tiểu chủ nhân, bọn họ thân thể thực không tốt. Chủ nhân, ngài hiện tại liền có thể dùng linh tuyền này giúp điều trị thân thể". "Chủ nhân, chủ nhân, nhân gia rất thích tiểu chủ nhân a. Ngài có thể hay không để nhân gia ra ngoài bồi tiểu chủ nhân chơi đùa. Làm ơn a làm ơn a.... " "Ngừng. Ngươi đừng nói chuyện". Tần Tình Tình bị nó ầm ĩ, đầu đều có điểm trướng. "Ta trước nhìn xem bên trong, chờ ta trở lại rồi nói. Đúng rồi, ta ở đây thời gian lâu như vậy rồi, sẽ không có vấn đề gì đi? ". "Không có. Chủ nhân, ngài yên tâm đi. Nơi này thời gian cùng bên ngoài không giống nhau. Hơn nữa, ngài đây là ý thức tiến vào bên trong, tại bên ngoài ngài xem như đang ngủ. Không có gì ảnh hưởng. Mặt khác, ở thời điểm tiểu chủ nhân tỉnh, ta sẽ nhắc nhở ngài". Tần Tình Tình yên lòng ngẫu nhiên đi vào nhà tranh, mới vừa bước vào cửa phòng liền thấy đầy phòng giá sách. Bất quá, chỉ có giá sách thứ nhất trên đó có rất nhiều sách về y thư, còn lại đều là giá trống không. Nàng nghĩ có lễ là do nàng còn chưa đạt yêu cầu nhất định, nên những giá này vẫn còn trống. Nàng tùy ý lật lật những quyển sách này, phát hiện số sách này đại bộ phận đều là giới thiệu một ít đặc thù của dược liệu với một ít các chứng bệnh thường thấy. Ở trong không gian này, Tần Tình Tình phát hiện trí nhớ của mình so với trước kia tốt hơn rất nhiều, thậm chí là đạt tới trình độ gặp qua một lần là không thể quên được. Điều này làm cho việc học tập của nàng đặc biệt trở nên đơn giản. Hơn nữa những dược liệu này từ hình dạng cho tới điều kiện sinh trưởng đều có hình ảnh miêu tả kỹ càng tỉ mỉ. Tần Tình Tình chỉ là tùy ý lật xem, phát hiện mấy thứ này đều rất hữu dụng. Nhưng là bởi vì không yên tâm tình huống bên ngoài, cho nên nàng vẫn là tính toán đi ra nhìn tình huống bên ngoài một cái. "Hắc.... Ngạch, ngươi tên là gì vậy? ". Tần Tình Tình vốn là muốn gọi cái bạch miêu kia tới, nhưng là nàng phát hiện nàng còn không có biết tên con mèo này. Bạch miêu chớp chớp mắt, lắc lắc cái đuôi nói: "Ta còn chưa có tên, Anh anh anh... Chủ nhân, ngươi không tính toán cấp nhân gia một cái tên sao? ". "Cái kia... ". Tần Tình Tình đồng dạng chớp chớp mắt. Thật ngượng ngùng, nàng chính là một cái kẻ không biết đặt tên. Cuối cùng, nàng suy nghĩ nửa ngày nói: "Vậy gọi ngươi là tiểu bạch, ngươi thấy tên này như thế nào?". "Cái tên này thực bình thường". Bạch miêu không biết nên nói như thế nào. "Vậy.... Đại bạch thì sao? Ngô, ta cảm thấy cái tên này không tệ, như vậy gọi ngươi là Đại bạch đi. Ngươi xem, gọi lên còn rất khí phách nữa. Tốt, liền quyết định như vậy đi. Đúng rồi, quyển sách này ta có thể mang ra ngoài sao? ". Tần Tình Tình giơ lên quyển sách trên tay, hỏi. Đại bạch gục xuống cái đuôi, có điểm không vui nói: "Không thể, trong không gian này ngoại trừ linh tuyền cùng các loại dược liệu, còn lại đều là căn cứ ý thức tồn tại. Ngài có thể nhân lúc trời tối mỗi ngày lúc ngủ dùng ý thức tiến vào trong không gian học tập những thứ này. Hơn nữa trong này còn có rất nhiều biện Pháp khiến trí nhớ ngài học tập nhanh hơn. Dựa theo tình huống trước mắt này mà nói, ngài có thể mỗi ngày mang một giọt linh tuyền ra bên ngoài, nhỏ vào trong vại nước rồi mọi người cùng uống. Lâu ngày, sẽ đề cao thể chất, của các ngươi. Tần Tình Tình đối với kết quả này rất là vừa lòng. Tiếp theo nàng bắt đầu đánh giá hoàn cảnh bên trong không gian. Hơn nữa căn cứ vào những kiến thức vừa mới học được, nàng phát hiện trên mảnh đất nằm gần linh tuyền có rất nhiều loại dược liệu trân quý. Nhân sâm, linh chi, hà thủ ô,... Xem năm thì đều là có tuổi đời rất lâu rồi. Đây tuyệt đối là thứ đồ tốt bảo vệ tính mạng. Đồng thời, đây cũng là phương thức kiếm tiền nhanh nhất. Tần Tinh Tình tưởng tượng những thứ này sẽ giúp nàng cải thiện sinh hoạt của bản thân như thế nào, cảm giác liền phi thường tốt đẹp. Nhưng là câu nói tiếp theo của Đại bạch đã đánh vỡ ảo tưởng của nàng: "Chủ nhân, những thứ dược liệu này là không thể mang đi ra ngoài. Chỉ có ngươi thông qua chúng nó chế tạo thành dược tề đạt tới tiêu chuẩn mới có thể mang đi ra ngoài. Đúng rồi, chủ nhân, ngài có thể mang nhân gia ra ngoài được không? Cầu xin ngài!! Nhân gia nghĩ bồi tiểu chủ nhân chơi đùa, tiểu chủ nhân thật là đáng yêu a". "Muốn đi ra ngoài, có thể. Bất quá, nguơi có thể có ích lợi gì?". Tần Tình Tình cũng không nghĩ sẽ nuôi dưỡng một cái vô dụng, cho dù thân phận nó rốt cuộc chỉ có thể xem như sủng vật. "Nhân gia có thể làm ấm giường, có thể đáng yêu, còn có thể trêu trọc làm chủ nhân vui vẻ nga". Đại bạch lắc lắc cái đuôi nói. "Chút chuyện này con chó con mèo đều có thể tùy tiện làm được. Ta nghĩ nó không đủ trở thành lí do để ngươi đi ra ngoài. "Nhân gia còn có thể bảo vệ tiểu chủ nhân, nhân gia rất tuyệt". Đại bạch một bên nói, một bên triển lộ tốc độ cùng móng vuốt sắc bén của bản thân cho Tần Tình Tình xem. Điểm này làm Tần Tình Tình rất là vừa lòng, bởi vì tương lai nàng sẽ rất bận, không có đủ thời gian để luôn luôn bên người chiếu cố bọn nhỏ. Có một cái sủng vật như vậy ở bên cạnh coi chừng bọn nhỏ, cảm giác vẫn là không tồi. "Tốt lắm. Nhưng hiện tại ngươi chưa thể ra ngoài được. Chờ đến buổi chiều chờ ta lên núi, ngươi lại cùng ta cùng nhau xuất hiện đi. Liền nói, ngươi là do ta ở trê n núi phát hiện. Tốt lắm, hiện tại ta phải đi ra ngoài, chỉ mong có thể kiếm được chút đồ bán lấy tiền. Núi lớn thế này, bên trong hẳn là có rất nhiều thảo dược. Tốt lắm, đưa ta ra ngoài đi, ta tới lúc phải đi rồi". "Được a chủ nhân, ngươi nhất định không được quên mang nhân gia ra ngoài đấy". Tần Tình Tình hoảng thần một cái, phát hiện nàng đã nằm ở trên giường. Nhìn nhìn xung quanh, nàng giống như chỉ mới rời đi thời gian không đến nửa giờ.Thoạt nhìn thời điểm buổi tối, nàng có đầy đủ thời gian học tập y thuật. Tần Tình Tình phân phó Viên Vinh Dịch ở nhà trông hài tử, bản thân thì đi lên núi xem một chút có gì có thể aen không. Cõng lên giỏ trúc, Tần Tình Tình lên núi.