Điền Viên Nhật Thường
Chương 21
"Tiểu Tây."
"Vâng?"
Đổng Chí không chắc chắn lời đồn này có liên quan đến Lục Lăng Tây hay không, nhưng có vài chỗ trong lời đồn giống Lục Lăng Tây. Cửa hàng cây cảnh, con trai tên là Lăng Tây, quan trọng nhất là Nhan Việt xuất hiện khiến Đổng Chí nhớ tới chiếc xe đã đâm người kia. Anh do dự nói qua chuyện này với Lục Lăng Tây, ở đường phố sầm uất bỗng nhiên có một người đàn ông trung niên tự sát, bởi vì cờ bạc mà vợ bỏ con mặc kệ, con trai làm thuên ở cửa hàng cây cảnh, cuối cùng chủ xe đâm người kia mang ông ta đi bệnh viện, hơn nữa chiếc xe đâm người là xe Jaguar. Nếu như chỉ trùng hợp thì chỉ một điểm thôi, còn nhiều điểm giống nhau như vậy thì Đổng Chí cảm thấy không phải là trùng hợp.
Lúc Đổng Chí nói xong thì Lục Lăng Tây ngây ngẩn cả người. Lúc cậu nghe xong cũng cảm thấy có gì đó không đúng, người đàn ông trung niên trong lời đồn rất giống Lục Nhất Thủy. Nghe ý Đổng Chí là người chủ xe có thể bị lừa bịp tống tiền kia là Nhan Việt, vì sao lúc nãy Nhan Việt không nói gì cả? Lại liên tưởng đến việc hôm qua Lục Nhất Thủy bỗng nhiên đồng ý chuyện ly hôn, Lục Lăng Tây đã hoài nghi trong lòng, muốn gọi điện hỏi Vương Thục Tú.
"Anh Đổng cám ơn anh, tôi về trước đây."
Lục Lăng Tây vội vã nói lời tạm biệt, cậu vừa đi, Đại Hắc vẫn luôn lười biếng nằm sấp lập tức đứng lên, theo sát phía sau cậu.
Lục Lăng Tây trở về Khu Vườn Nhỏ, cầm di động do dự không biết phải nói với Vương Thục Tú thế nào. Lục Nhất Thủy tự sát ở khu phố cậu không tin, nếu ông ta hối hận thật sự thì sẽ không vô lại ép Vương Thục Tú bán nhà trả nợ rồi mới đồng ý ly hôn. Nhưng người anh Đổng miêu tả rất giống Lục Nhất Thủy, nhất là câu hỏi của chủ xe là "Cha Lăng Tây", ở gần đây có ai làm việc ở cửa hàng cây cảnh mà cũng tên là Lăng Tây sao?
Cậu đang do dự thì Vương Thục Tú gọi điện đến.
"Lão chết tiệt đó không đi tìm con chứ?" Vương Thục Tú vừa bắt máy đã hùng hổ hỏi.
Cho dù không phải là lần đầu tiên nghe thấy, nhưng Lục Lăng Tây cũng phải mất vài giây mới tiêu hóa được cái từ lão chết tiệt này, "Không có, sao vậy ạ?"
"Lão chết tiệt đó không biết lấy tiền từ chỗ nào mà trả hết nợ rồi." Vương Thục Tú mới từ trong miệng anh Phong nghe được tin này, đầu tiên nghi ngờ Lục Nhất Thủy giấu cô đi tìm Lục Lăng Tây cầm nhà đi trả nợ.
Lục Lăng Tây lập tức nghĩ đến lời đồn kia, nhẹ giọng hỏi: "Rất nhiều tiền sao ạ?"
Nếu Lục Nhất Thủy không đi tìm Lục Lăng Tây, Vương Thục Tú cũng không thèm để ý nữa, thuận miệng nói: "Chắc là khoảng bốn mươi vạn. Được rồi, lão chết tiệt kia không đi tìm con là được, cho dù gã có phát tài cũng không liên quan gì với chúng ta, mẹ cũng không thèm tiền của gã. Mẹ đã nghi sao hôm qua gã ly hôn nhanh gọn như vậy, chắc chắn là gã phát tài rồi sợ mẹ con ta được dính lây."
Vương Thục Tú nói rõ ràng xong thì cúp điện thoại, nhưng Lục Lăng Tây lại bị tin tức này đập vào càng thêm lo lắng không yên. Nếu người đàn ông mà anh Đổng nói thật sự là Lục Nhất Thủy, chủ xe bị lừa tiền kia là Nhan Việt, vậy thì tiền trả nợ của Lục Nhất Thủy từ đầu ra không cần nói cũng biết. Giả thiết này khiến Lục Lăng Tây không ngồi yên được, cậu vội tìm số của Nhan Việt trong di động rồi gọi.
Lúc di động vang lên, Nhan Việt đang ở một nơi cách Khu Vườn Nhỏ không xa chờ Lục Lăng Tây tan làm. Anh chưa từng nghĩ rằng mình đã sống 27 năm lại vào một ngày nào đó phát hiện hóa ra mình còn có tiềm năng biến thành tên biến thái. Gần một tuần nay, anh đều đến gần khu phố này mỗi ngày, lén lút nhìn thiếu niên. Chờ cậu tan làm, lại lén lút đi phía sau cậu, theo cậu về nhà.
Anh không kiềm chế được muốn gặp thiếu niên, không khống chế được muốn xuất hiện bên cạnh cậu. Anh thậm chí còn ghen tị với con chó ngốc ngày ngày đều đi bên cạnh thiếu niên, tưởng tượng một ngày nào đó anh có thể thay thế vị trí của con chó ngốc kia.
Tiếng chuông điện thoại vang lên khiến Nhan Việt thấy bực dọc, ai lại gọi điện cho anh vào lúc này cơ chứ. Anh tiện tay cầm di động lên định tắt máy, nhưng lúc nhìn thấy tên người gọi thì hơi sửng sốt. Lúc đầu là không dám tin, sau đó là sự vui sướng và kích động không thể nói thành lời thổi quét toàn thân.
"Alo". Nhan Việt sợ bị thiếu niên nghe thấy khác thường, kìm nén cảm xúc ra vẻ lạnh lùng nói.
"Chào ngài Nhan, tôi là Lục Lăng Tây." Giọng nói của thiếu niên truyền ra từ điện thoại, mềm mại, lại mang theo một phần khách khí cẩn trọng.
"Có việc gì sao?"
Giọng nói ở đầu bên kia tạm dừng vài giây, rồi sau đó mang theo ý thăm dò vang lên, "Bây giờ có thể nói chuyện với anh được không? Tôi có việc muốn hỏi anh."
Nhan Việt suýt nữa thốt ra từ "Được", nhưng anh kịp phản ứng rất nhanh, "Bây giờ tôi có chút việc, như vậy đi, cậu có ở cửa hàng không? Xong việc tôi sẽ đi tìm cậu."
"Vâng, tôi ở. Vậy làm phiền anh rồi." Thiếu niên khách khí nói.
Nhan Việt hô to trong lòng "Không phiền", nhưng ngoài miệng vẫn thản nhiên nói: "Không sao."
Cúp điện thoại, Nhan Việt đã biết thiếu niên muốn hỏi anh cái gì, đa phần là về Lục Nhất Thủy. Thực ra anh cũng không nghĩ sẽ giấu được thiếu niên chuyện này. Dù sao là người ai cũng thích tám chuyện, loại chuyện tự sát này rơi vào trong tai thiếu niên cũng chỉ là vấn đề về thời gian. Còn về việc phải nói tại sao anh cho tiền Lục Nhất Thủy thì có rất nhiều cách, dựa vào tính cách của Lục Nhất Thủy thì chắc chắn sẽ không nói sự thật ra, hơn nữa qua vài ngày nữa thì gã muốn nói cũng không có cơ hội nữa rồi.
Nhan Việt lái xe vòng quanh nơi đó vài vòng, nhìn thấy đã được nửa tiếng rồi, mới làm bộ dạng mới đi đến, xuất hiện trước mặt Lục Lăng Tây.
Trước lúc Nhan Việt tới, Lục Lăng Tây luôn nghĩ về chuyện này. Tuy cậu không có kinh nghiệm xã hội, nhưng nếu một việc suy nghĩ quá nhiều thì luôn có thể nhìn ra được vài thứ. Bây giờ cậu gần như đã chắc chắn người đàn ông kia là Lục Nhất Thủy, hơn nữa Lục Nhất Thủy chắc chắn cố ý đụng vào xe của Nhan Việt. Thậm chí trước đó ông ta biết mình quen Nhan Việt nên mới cố ý nhắc đến tên mình.
Lục Lăng Tây nghĩ đến Nhan Việt, trong lòng thấy áy náy. Chắc là do ấn tượng ban đầu luôn làm chủ, nên ấn tương của cậu với Nhan Việt không tồi. Từ việc Nhan Việt cứu Đại Hắc trong đêm mưa là có thể thấy tâm địa Nhan Việt rất tốt. Lục Nhất Thủy đánh con bài đau khổ trước mặt Nhan Việt, lại giả vờ tự sát, chuyện Nhan Việt tại sao lại cho gã số tiền cũng đã là quá khứ rồi. Có lẽ số tiền kia không là gì với Nhan Việt, nhưng Lục Lăng Tây không thể xem như không biết gì cả, dù sao Lục Nhất Thủy cũng dựa vào cậu để đến gần Nhan Việt.
Nghĩ tới đây, cậu hơi đau lòng nhìn cây lan mình đã cứu sáng nay. Lục Nhất Thủy lừa bốn mươi vạn trong tay Nhan Việt, cây lan này sau này có thể bán được khoảng ba mươi vạn, tính ra nếu cậu định trả lại tiền cho Nhan Việt vẫn còn thiếu mười vạn.
Lục Lăng Tây cắn môi, vô thức vuốt đầu Đại Hắc, nhỏ giọng nói: "Đại Hắc à, xem ra chân gà của mày không có rồi."
Lỗ tai Đại Hắc vèo cái dựng thẳng lên, cảnh giác nhìn cây lan trên bàn.
Khi Nhan Việt đi vào là hình ảnh một người một chó đang ngẩn người nhìn cây lan trên bàn. Đương nhiên Lục Lăng Tây là ngẩn người, Đại Hắc là cảnh giác bảo vệ.
Thấy Nhan Việt đi đến, Lục Lăng Tây xấu hổ hoàn hồn.
"Ngài Nhan, anh đã đến rồi."
Nhan Việt bình tĩnh đi vài bước về phía Lục Lăng Tây, đứng ở một nơi sẽ không khiến thiếu niên thấy phản cảm nhưng lại gần vị trí của cậu nhất, tựa như tùy ý mà gật đầu.
Đôi mắt Lục Lăng Tây cong cong, tiếp đón Nhan Việt ngồi xuống, lại đi rót một chén nước cho anh.
Tầm mắt của Nhan Việt vẫn luôn dõi theo động tác của thiếu niên, đợi đến khi cậu làm xong thì lập tức quay đầu giống như đang thưởng thức bồn hoa ở góc tường kia vậy. Lại nói, đây là lần đầu tiên Nhan Việt đi vào Khu Vườn Nhỏ, có thể là do thiếu niên, anh bất ngờ khi thấy những hoa cỏ này rất thú vị. Hơn nữa bồn hoa trước mắt nở rất kỳ quái, giống như là một đống nấm đang chen chúc nhau vậy.
Lục Lăng Tây đặt nước trước mặt Lục Lăng Tây, không quanh co lòng vòng mà nói thẳng: "Hôm qua... ba tôi có tới làm phiền anh không?"
Thiếu niên trực tiếp nói ra cũng được Nhan Việt đoán trước, anh hơi trầm ngâm, sau đó gật đầu.
Lục Lăng Tây chăm chú nhìn Nhan Việt, nói: "Có phải ông ta lừa tiền của anh không?" Không đợi Nhan Việt trả lời, Lục Lăng Tây đã mở miệng nói: "Tôi nghe mẹ tôi nói hôm nay ba tôi đã trả hết tiền nợ rồi, tổng cộng bốn mươi vạn. Số tiền này là ông ta lừa từ chỗ anh phải không?"
Nói tới đây Lục Lăng Tây có hơi xấu hổ, lo lắng nhìn Nhan Việt nói: "Số tiền này tôi sẽ trả thay ông ta. Nhưng bây giờ tôi không có nhiều tiền như vậy, tôi có thể viết giấy nợ trước cho anh được không." Vì phòng ngừa việc Nhan Việt không tin, Lục Lăng Tây cẩn thận nâng cây lan trên bàn lên cho anh nhìn, "Ông Tô nói cây lan này nếu được chăm sóc tốt thì có thể bán được ba mươi vạn, anh cho tôi ít thời gian chờ cây lan này lớn lên, sau khi bán lấy tiền tôi nhất định sẽ trả lại cho anh."
Khi Lục Lăng Tây vừa đụng tới cây lan kia, Đại Hắc lập tức đứng thẳng người, tầm mắt đi theo Lục Lăng Tây chuyển đến trên người Nhan Việt.
Nhan Việt vốn không để ý phản ứng của con chó ngốc kia, thực ra ngay cả thiếu niên nói gì anh cũng không nghe vào tai. Anh nhìn vẻ mặt nghiêm túc mà lo lắng của thiếu niên, tầm mắt không khống chế được dừng lại trên môi cậu. Hình dáng môi của thiếu niên rất đẹp, màu sắc cũng là màu hồng nhạt sáng bóng. Một suy nghĩ điên cuồng bỗng hiện lên trong đầu, Nhan Việt nhịn không được nghĩ, không biết nếu hôn lên thì sẽ có vị gì?
"Tôi biết như vậy có hơi quá đáng, nhưng bây giờ tối thật sự không có tiền, anh có thể chờ một thời gian được không?" Lục Lăng Tây lúng túng giải thích.
Nhan Việt cắt đứt lời cậu nói, "Không cần trả."
Lục Lăng Tây: "..."
Nhan Việt bắt buộc mình dời tầm mắt khỏi khuôn mặt của Lục Lăng Tây, trầm giọng nói: "Là tôi đụng cha cậu, số tiền này là để bồi thường cho ông ta."
"Nhưng mà..."
"Thật sự không cần!" Nhan Việt lại nói thêm lần nữa.
Lục Lăng Tây cắn môi không nói gì, chỉ lấy ra một tờ giấy trắng, nghiêm túc viết nợ bốn mươi vạn, sau đó ký tên đưa tới trước mặt Nhan Việt.
Nhan Việt vốn định không nhận, nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên trì của thiếu niên, không biết tại sao lại bại trận nhận lấy. Trong lòng anh nghĩ đây cũng chỉ là một tờ giấy mà thôi, chỉ cần anh không nhắc tới chuyện trả tiền này, vậy tờ giấy này cũng chỉ là giấy vụn. Hơn nữa chữ của thiếu niên rất đẹp, ở dưới cùng là hai cái tên Lục Lăng Tây và Nhan Việt song song với nhau, Nhan Việt không nỡ vứt bỏ.
Lúc nhận giấy nợ, không biết Nhan Việt cố ý hay vô ý mà chạm vào ngón tay thiếu niên. Ngón tay của thiếu niên rất đẹp, trắng nõn lại thon dài, móng tay hồng nhạt được cắt gọn gàng, giống như là đồ mỹ nghệ hoàn mỹ nhất. Anh chỉ thấy ngón tay thiếu niên khá lạnh, khi chạm vào giống như đồ bằng ngọc tốt nhất vậy, trơn bóng trắng mịn. Anh nhìn thiếu niên buông tay ra, trong lòng có hơi lưu luyến.
Mãi cho đến khi Nhan Việt nhận lấy giấy nợ, Lục Lăng Tây mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu lại lần nữa nghiêm túc cam đoan: "Tôi nhất định sẽ trả lại tiền cho anh."
Nhan Việt không nói gì gật đầu. Anh nhận ra chỉ cần anh không nói lời nào thì thiếu niên sẽ chủ động nói chuyện với anh. Anh thích nhìn thấy bộ dáng thiếu niên chăm chú nhìn anh nói chuyện, tầm mắt không tự giác được dừng trên môi thiếu niên.
Lục Lăng Tây không biết những suy nghĩ này của Nhan Việt, ở trong mắt cậu, tuy Nhan Việt có hơi lạnh lùng nhưng thật ra tâm địa rất tốt, chuyện của Lục Nhất Thủy lần này đã chứng minh điều này. Cậu vuốt đầu Đại Hắc nghĩ thầm, Nhan Việt thật sự là một người tốt a.
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
8 chương
27 chương
89 chương