Cù Yến Đình đóng laptop, anh hơi mệt bèn khoanh tay tựa vào đầu giường, chẳng để ý bẩn hay sạch mà áp gáy lên tường. Anh thầm đếm trong lòng, 1 lần, 2 lần, 3 lần, mãi cho đến 9 lần. “Đủ rồi đấy.” Cù Yến Đình không chịu được nữa: “Đừng xem đi xem lại nữa được không?” Lục Văn ấn nút tạm dừng video đang phát lần thứ 10, hưng phấn dạt dào nói: “Sướng quá sướng quá sướng quá, đã ấn vào xem rồi thì không dừng được nữa.” “…” Cù Yến Đình đành chịu cho êm chuyện: “Phiền em đeo tai nghe vào.” Lục Văn tắt video, ấn vào bảng hot search muôn màu muôn vẻ, “Video Cận Nham Dư” vẫn giữ no.1, vị trí thứ hai là tên hắn, “Miền đất hứa đính chính” theo sát đằng sau. Cận Nham Dư đúng là lưu lượng đang nổi, vừa đăng video đã dậy lên sóng to gió lớn. Chắc fan cũng mông lung lắm, một giây trước hãy còn diễu võ dương oai thay thần tượng, một giây sau bị thụi đến mức chỉ biết gõ cả đống dấu hỏi chấm. Từ lúc share weibo tới video hôm nay, đăng lần nào Lục Văn đáp trả lần ấy, không hề ngấm ngầm hãm hại, không hề dài dòng văn tự, chỉ ngắn gọn súc tích bày tỏ thái độ và bằng chứng. Chuyện này đã lật kèo rốt ráo, giấy gói kẹo xinh đẹp bọc bên ngoài của Cận Nham Dư bị xé toang, tính cách thật bị bóc phốt cho hàng triệu người chứng kiến, đừng nói fan trở tay không kịp, e rằng ekip quan hệ xã hội hàng đầu cũng chả nghĩ được cách nào hay. Lục Văn trượt màn hình mãi không thôi, lướt đến bài đính chính đăng lúc 10 giờ của ekip chương trình, bấy giờ hắn mở bình luận, tình hình đã xoay chuyển 360 độ. Hắn hỏi: “Thầy Cù, anh nghĩ bây giờ ekip chương trình đang làm gì?” Giọng điệu Cù Yến Đình biếng nhác: “Hỏi người đại diện của em ấy.” Vừa dứt lời, Tôn Tiểu Kiếm đã gọi tới, trăm phần trăm là muốn nói chuyện video, Lục Văn bật loa ngoài, đối phương phấn khích bật thốt cả chuỗi từ cảm thán: “Oh shit oh shit oh shit.” Lục Văn bị khuấy động cảm xúc theo: “Trâu bò vãi!” Cù Yến Đình đến chịu cặp đôi vàng trong làng đồng đội này rồi, cánh tay khoanh trước ngực hạ thấp xuống che tiếng bụng kêu ọt ọt. Lục Văn hỏi: “Tình hình bên anh sao rồi?” Tôn Tiểu Kiếm nói: “Anh đang ở trong phòng đây, ekip của Cận Nham Dư đến gõ cửa nhưng anh chả để ý, bọn họ đi rồi, chắc đang cuống cuồng nghĩ cách ấy mà.” Lục Văn hả giận nói: “Ai bảo cậu ta dám lên mặt với ông đây!” “Đúng thế, đã nể lắm rồi còn lên mặt.” Tôn Tiểu Kiếm rửa sạch nỗi nhục, không thấy sự chán chường ban sáng đâu nữa: “Siêu sao à, anh hết giận rồi, chuyện sau đó cứ để anh xử lý, cậu đi ngủ đi cho khỏe.” Lục Văn nào ngủ được, hắn hỏi: “Ekip chương trình thì sao anh?” “Người tổng phụ trách tự liên hệ với anh.” Tôn Tiểu Kiếm than thở: “Nhưng anh không có gì để nói cả, chuyện tiếp theo là vấn đề giữa họ và Cận Nham Dư thôi.” Lục Văn không muốn chịu oan uổng tí nào, hắn nói: “Phải xin lỗi công khai.” “Thế là nhẹ đấy.” Tôn Tiểu Kiếm tỏ vẻ uyên thâm nói: “Rất có thể Cận Nham Dư sẽ phải rút khỏi chương trình.” Lục Văn kinh ngạc quay sang nhìn Cù Yến Đình, ánh mắt lấp lánh xin chứng thực chuyện này. Trong lòng hắn, Cù Yến Đình không chỉ là biên kịch nữa rồi, mà thành nam thần lường trước mọi sự. Tiếc rằng Cù Yến Đình rũ mi nhắm mắt nghỉ ngơi, trong thật tiên khí. “Thật à?” “Cậu nghĩ mà xem, Cận Nham Dư ồn ào với cậu tới mức ấy, tỏ thái độ đó với bác thợ Tào thì chương trình còn quay tiếp kiểu gì được? Dù bảo là chỉ diễn thôi cũng chả ai tin, vì như thế tương đương với việc ekip chương trình đã bịp bợm từ lúc tuyên bố sẽ sản xuất chân thậtnhất.” “Nói thế thì ekip chương trình khẳng định không che chở cậu ta?” “Không phát sóng thì dư luận xôn xao, để giữ gìn danh tiếng và rating, chương trình chắc chắn sẽ vạch rõ giới hạn. Nói trắng ra là tẩy sạch cho mình, cụ thể thế nào phải xem xin lỗi và đính chính nữa.” Lục Văn vội vàng hỏi: “Khi nào thì đăng?” “Yên tâm đi, người ta còn sốt ruột hơn cậu.” Tôn Tiểu Kiếm nói: “Chuyện này nóng sốt lắm rồi, muộn nhất là tối nay.” Rất nhiều phương tiện truyền thông liên lạc xin phỏng vấn, Tôn Tiểu Kiếm đã từ chối hết giúp Lục Văn, đứng nơi đầu sóng ngọn gió thì phải biết cách giữ im lặng. Hắn dặn dò: “Thông báo sẽ được điều chỉnh, hai ngày tới không ghi hình được đâu, cậu cứ nghỉ ngơi cho khỏe.” Lục Văn đáp: “Ừ, em biết rồi.” Trước khi cúp máy, Tôn Tiểu Kiếm gọi hắn lại: “Ông tổ à, lần sau mà có niềm vui bất ngờ thì nói trước cho anh biết một tiếng được không?” Lục Văn cười hê hê: “Lật kèo đỉnh không?” “Đâu chỉ vậy, cậu có biết lúc đó anh lướt weibo mà tim đập nhanh đến mức nào không?” Tôn Tiểu Kiếm bảo: “Suýt tí nữa ngoẻo luôn.” Lục Văn lành sẹo quên đau: “Lần sau em sẽ chú ý.” “Thôi cậu dẹp đi!” Tôn Tiểu Kiếm tàn nhẫn nói: “Lần này may mà có biên kịch Cù hỗ trợ đấy, cậu là ai mà dám có lần sau!” Chẳng kịp tắt loa ngoài, giọng nói vang khắp căn phòng nhỏ, Lục Văn cầm điện thoại không đáp lời được bèn cúp máy luôn. Trong phòng chợt im ắng, hắn bối rối di di hoa văn trên ga giường. Cù Yến Đình ung dung cất lời: “Nhà nghỉ gần đây nhất ở đâu?” Lục Văn khôn lỏi đáp: “Em chả rõ lắm. Anh mệt mà, đừng chạy đến nhà nghỉ nữa.” Cù Yến Đình không kén chọn: “Nhưng ở đây thì ăn gì?” Lục Văn giật mình hiểu ra, chỉ trách mình không chu đáo, bèn xuống giường ngày: “Phải nói sớm chứ, em mà để anh bị đói chắc? Anh ngủ đi, bao giờ được cơm em gọi anh xuống.” Cù Yến Đình không khỏi kinh ngạc, chương trình này rèn người được phết nhỉ, mới vài ngày ngắn ngủi đã biết nấu cả cơm? Nhà bếp dưới tầng 1 sử dụng bếp củi, Lục Văn kiên quyết đẩy bác thợ Tào vào trong, còn hắn ngồi trên ghế con đút củi quạt lửa làm trợ thủ. Tào Lan Hư nhanh nhẹn rang xào hầm rán, tiện thể nghe Lục Văn kể lại tình hình hiện giờ, có vẻ nhốn nháo lắm, bác nói: “Thế chẳng phải tôi cũng ra mắt cư dân mạng à?” “Đúng thế.” Lục Văn cầm quạt hương bồ to phè: “Giúp bác quảng cáo đấy nhá, nhiều người trên mạng khen vòng tay của bác đẹp lắm.” Tâm trạng Tào Lan Hư vui vẻ bèn luộc thêm con gà nữa, bác hất hất đầu về phía nóc nhà và hỏi: “Xám Anh, cậu biên kịch là gì của cậu?” Tốc độ quạt lửa của Lục Văn chậm lại, hắn đáp: “Bạn bè.” “Không giống.” Tào Lan Hư thả ớt vào trong nồi: “Cậu nghe lời biên kịch lắm, giữa bạn bè với nhau làm gì có cái kiểu ấy.” Lục Văn ngẫm nghĩ sửa lời: “Thật ra thầy Cù là sếp của tôi.” Tào Lan Hư càng không đồng tình: “Sếp nào ngàn dặm xa xôi chạy tới đây giúp cậu dọn dẹp mớ bòng bong? Đùa nhau à.” “Thế bác nói xem là gì?” “Tôi biết mà tôi còn phải hỏi cậu?” Lục Văn đút mạnh hai khúc củi, lửa cháy hừng hực, tiếng dầu mỡ nổ tí tách choán hết căn phòng, hắn nửa đáp, nửa thì thầm tự nhủ: “Bác phải hỏi anh ấy, xem anh ấy đồng ý làm gì của tôi.” Ba mặn một canh bưng lên bàn, Cù Yến Đình xuống nhà, trông thấy Lục Văn và cậu vàng sóng đôi canh giữ bên bàn cơm, bề ngoài giống nhau đến lạ. Anh đói lắm rồi, trước khi ra khỏi nhà chỉ chuẩn bị đồ ăn cho Tư lệnh Hoàng chứ chẳng để ý gì đến bản thân. Anh ngồi xuống bưng bát lên, không nói lời nào tập trung ăn, cánh môi nhuốm lớp dầu mỡ mỏng. Lục Văn rào trước đón sau bảo rằng: “Thầy Cù, trên tầng hai chỉ có 2 phòng ngủ được thôi, đồ đạc của Cận Nham Dư chiếm trọn một phòng rồi, anh ngủ chung phòng với em nhé.” Cù Yến Đình gật gật đầu, xé cánh gà. Lục Văn chỉ cánh cửa sau lưng: “Đó là nhà vệ sinh, không có đèn sưởi nên nếu tắm thì rét lắm. Vì vậy cứ để em tắm trước, có hơi nóng nghi ngút rồi thì anh không bị lạnh nữa đâu.” Cù Yến Đình gặm xương và đồng ý. Sắc trời dần tối, mặt trời ngả về Tây, Cù Yến Đình ăn no rồi lau tay, vén tay áo nhìn đồng hồ và bảo: “Đến lúc rồi đấy, lên mạng xem thử đi.” Lục Văn đăng nhập vào weibo, hộp tin nhắn đỏ chót với hàng đống tin chưa đọc, mở bình luận ra, có xin lỗi và cả khen ngợi của fan, khiến người ta bùi ngùi chuyện đời thật lắm đổi thay. Còn trong phần Chia sẻ, weibo chính thức của “Miền đất hứa” đã @ hắn vào 5 phút trước – xin lỗi và đính chính. Không ngoài dự đoán, phía chương trình phủi sạch quan hệ và xin lỗi Lục Văn thành khẩn, đồng thời tuyên bố Cận Nham Dư sẽ rút khỏi tập tiếp theo của “Miền đất hứa”. Phòng làm việc của Cận Nham Dư cũng đăng tin đính chính, đại ý và cách diễn đạt không khác là bao. Bấy giờ “nỗi oan Thị Kính” của Lục Văn mới chính thức được gột sạch, hắn tưởng mình sẽ thích chí và kích động, nhưng khi mọi chuyện kết thúc, thì ra hắn bình thản đến lạ. Hắn thở dài: “Thực ra, em chỉ nghĩ Cận Nham Dư vênh váo hống hách thôi, không đến nỗi nào nên mới không đề phòng.” Cù Yến Đình nói: “Người tốt không bao giờ đề phòng được kẻ xấu, nên tôi mới bảo em đừng đụng vào cậu ta.” “Cũng đâu thể trách em hết được.” Lục Văn thoát khỏi weibo: “Thằng cha ấy lạ lùng lắm, em mắng cậu ta chân ngắn, trái ý cậu ta không chịu thay quần áo, chọc ngoáy nhau với cậu ta mà có làm sao đâu, nhưng mới nói có mấy câu đã phát khùng.” Cù Yến Đình cầm lòng không đặng múc thêm bát canh nữa, anh hỏi: “Nói chuyện gì?” Lục Văn thẳng thắn: “Nói về anh.” Cù Yến Đình khựng lại, bát canh đưa đến miệng rồi mà không uống lại đặt xuống. Lục Văn thấy thế vội vàng giải thích: “Không nói linh tinh đâu, em khen anh đẹp trai hơn cậu ta.” Cù Yến Đình nói: “Sao tự dưng nhắc đến chuyện có đẹp trai hay không?” “Vì cậu ta hỏi em trông anh như nào.” Lục Văn nói: “Em bèn cho cậu ta xem ảnh.” Cù Yến Đình thấy sai sai: “Sao em có ảnh của tôi?” Lục Văn sững sờ, chột dạ gãi gãi cằm, nói quanh co: “Em trai anh gửi cho em, chủ yếu là ảnh mèo, trong đó có một bức có anh. Em nhỡ tay lưu về máy…. Xong quên xóa.” Cù Yến Đình nghe tên Nguyễn Phong là thấy đếch ổn rồi, anh em ruột ở nhà tềnh toàng quen thói, có khi lúc chụp ảnh mặc quần đùi áo may ô, rồi biểu cảm kì cục ấy chứ. Anh sợ lộ lịch sử đen bèn dụ dỗ: “Cho tôi xem tí nào.” Lục Văn nhanh trí tắt nguồn: “Ha ha ngại quá, hết pin rồi.” Buổi tối, Lục Văn đi tắm trước, thừa dịp vừa tắm xong cơ thể còn ấm bèn chui vào chăn, rồi thừa dịp Cù Yến Đình không có ở đây kéo hai chiếc gối sát lại gần nhau. Hắn sợ lộ liễu quá nên chèn thêm thỏi son dưỡng vào giữa. Nghe thấy cầu thang vang lên tiếng cọt kẹt, Lục Văn lập tức lăn sang bên cạnh, hạ thấp người dựa vào đầu giường và mở quyển sách chưa đọc lần nào từ lúc mang theo đến nay, cửa mở ra, hắn thong thả lật một trang. Đi vài bước lên tầng thôi mà hai chân Cù Yến Đình đã rét cóng, áo ngủ tơ tằm như lớp giấy bóng kính dán lên da thịt, anh định chui vào ổ chăn luôn, nhưng đến bên giường thì bị điệu bộ của Lục Văn hút mắt. Anh nhấc góc chăn lên, quỳ gối nhích vào trong: “Hiếm khi nào thấy em điềm đạm nho nhã thế.” “Có gì đâu.” Lục Văn bảo: “Em thích đọc sách trước khi đi ngủ.” Cù Yến Đình kìm chế không vạch trần, nghiêng người nằm xuống, nhiệt độ trong chăn ấm áp quyện lẫn mùi sữa tắm thơm thơm, ngấm vào người làm tim mềm nhũn, anh giả ngu hùa theo: “Đọc sách gì thế?” Lấy bừa một quyển trong phòng sách, tự dưng bị hỏi mà lại chẳng thể lật bìa ra xem ngay trước mặt anh được, Lục Văn cố gắng suy nghĩ và trả lời: “Tuyển tập văn xuôi, Lương thực trần gian.” Cù Yến Đình túm góc chăn, khóe miệng bành ra, nhưng mắt không kìm nổi mà hơi cong cong: “Lương thực trên trần gian có đủ ăn không?” “Chắc là đủ.” Lục Văn lật sang trang: “Chủ yếu phải xem trồng trọt thế nào.” Cù Yến Đình nhịn đến cực hạn, cười sằng sặc đỏ bừng mặt, anh duỗi tay giật sách của Lục Văn, gập lại vỗ bộp bộp lên ngực hắn: “Đồ ngố tàu, em ngoan ngoãn đi ngủ đi cho tôi!” Lục Văn thấy rõ tên sách, mọe, nhớ nhầm, thì ra là “Dưỡng chất trần gian”. [1] Lương thực (粮食) – Dưỡng chất (食粮) chỉ đảo từ đi thôi; Dưỡng chất trần gian (Les nourritures terrestres) của nhà văn André Gide. Hắn ngại ngùng cất sách đi và tắt đèn, tối đen như mực nên đỡ lúng túng hơn, Cù Yến Đình trở mình, yên lặng vùi trong chăn. Lục Văn không hề bối rối, đây là lần thứ hai hắn chung giường chung gối với Cù Yến Đình. Lần đầu tiên Cù Yến Đình say rượu, vừa yếu đuối vừa quấn người, đêm nay Cù Yến Đình tỉnh táo như thường nên cứ đưa lưng về phía hắn chả thèm xoay cả đầu luôn. Lấy điện thoại ra, Lục Văn chỉnh tối màn hình, hắn không biết nên tìm ai, ngẫm nghĩ chốc lát ấn vào QQ, dù sao hắn đã từng nói với Nhà văn nhỏ rồi, hắn gõ: Ngủ chưa? Cù Yến Đình mệt rã rời, nằm trên gối mơ mơ màng màng, điện thoại cài chế độ im lặng đột nhiên sáng lên, anh chợt giật mình, thấy rõ là tin nhắn QQ mới cố tỉnh táo mở ra xem. Không khí ướt lạnh, anh gần như trùm chăn kín mít, rũ mắt gõ chữ: Có chuyện gì thế? Ca sĩ nhỏ xui xẻo: Chia sẻ với anh tin tốt lành siêu to khổng lồ đây này. Nhà văn nhỏ sợ xã hội: Hửm? Ca sĩ nhỏ xui xẻo: Đồng nghiệp ngu ngốc từ chức rồi, cuối cùng thì tôi đã được giải thoát. Nhà văn nhỏ sợ xã hội: Ha ha, chúc mừng cậu. Ca sĩ nhỏ xui xẻo: Anh khỏe không, đã quyết định đi sưu tầm hay chưa? Nhà văn nhỏ sợ xã hội: Tôi đến nơi rồi. Lục Văn ngạc nhiên và vui mừng lắm, mừng cho sự dũng cảm dám tiến bước của đối phương và hắn thấy thành công với tư cách tình nguyện viên, hắn cổ vũ rằng: Cố lên, anh giỏi hơn anh tưởng đấy. Cù Yến Đình nở nụ cười im lặng, dẫu sao cũng chỉ là người xa lạ quen biết nhau qua mạng nên không cần dè dặt, anh chủ động thừa nhận: Thực ra tôi đến vì một người. Ca sĩ nhỏ xui xẻo: Mới đó đã tìm được bạn đời rồi á? Nhà văn nhỏ sợ xã hội: …. Lục Văn sợ vượt quá giới hạn, vội vàng gửi meme làm dịu bầu không khí, sau đó bẻ chủ đề sang mình, hắn gõ: Tôi từng nói với anh hình như tôi thích một người, anh còn nhớ không? Nhà văn nhỏ sợ xã hội: Nhớ. Ca sĩ nhỏ xui xẻo: Tôi nên chủ động hay rụt rè? Nhà văn nhỏ sợ xã hội: Tôi biết sao được. Ca sĩ nhỏ xui xẻo: Hoạt động bộ não viết văn của anh đi! Nhà văn nhỏ sợ xã hội: Nếu cậu muốn đánh người ta thì nên rụt rè chút. Ca sĩ nhỏ xui xẻo: Khả năng giao tiếp của anh chuyển hết vào tranh luận à? Nhà văn nhỏ sợ xã hội: Chứ cậu muốn làm gì? Đầu lưỡi Lục Văn tì lên hàm trên, hắn hé miệng hít hớp đầy không khí, sau lưng lặng thinh, không biết Cù Yến Đình ngủ chưa. Ngón tay hắn nhúc nhích, trình bày tất cả những gì trần trụi và chân thành: Muốn ôm anh ấy vào lòng, muốn đến phát điên. Cù Yến Đình buồn ngủ không chịu nổi nữa, không còn sức đâu mà làm quân sư quạt mo thiếu kinh nghiệm tình trường, cũng chẳng để ý đến chữ “anh”. Anh trả lời một câu rồi nhét điện thoại vào dưới gối đầu. Nhà văn nhỏ sợ xã hội: Cố lên, cậu giỏi hơn cậu tưởng đấy. Đệm giường lún xuống, sau lưng có tiếng sột soạt. Cơ thể rắn rỏi ấm áp dán chặt sau lưng, Cù Yến Đình chưa kịp nhắm mắt đã bị đánh lén và rơi vào cái ôm của Lục Văn. Tác giả có điều muốn nói: Cù Yến Đình: Sao cứ thấy là lạ đâu đó.