Diễn viên lấn sân
Chương 45
Lục Văn bị tiếng chuông gọi dậy, hắn móc di động trong khe ghế sô pha ra, trượt nút nhận máy. Say rượu nên cổ họng khô rang, cơn cáu kỉnh lúc mới dậy dồn trong ngực, hắn chỉ hừ mũi rồi thôi.
Tôn Tiểu Kiếm cất lời: “Anh đây, uống nhiều lắm à?”
“Không sao.” Giọng Lục Văn khản đặc: “Có chuyện gì nói nhanh.”
Tôn Tiểu Kiếm nói: “Chẳng là vẫn còn một phân đoạn chưa quay, đoàn phim gửi thông báo.”
Lục Văn nói: “Thế anh cứ gửi thẳng qua đây, đêm hôm gọi điện chả ra thể thống gì.”
“Anh à, anh nằm mơ đấy hả anh?” Tôn Tiểu Kiếm gào: “Sắp 10 giờ rồi!”
Điện thoại biến thành tiếng báo máy bận tút tút, Lục Văn dụi dụi khóe mắt và mở mắt ra, phòng khách sáng trưng, kim đồng hồ trên tường đúng lúc dừng lại, 10 giờ tròn.
Lục Văn ngồi dậy, men say tản hết, nhưng thái dương nhức nhối nặng nề, trên bàn uống nước rải đầy chai rượu, hầu như rỗng tuếch, tối qua ai cũng nốc nhiều.
Lục Văn xốc chăn lông lên, bước vào phòng tắm đánh răng rửa mặt. Nước lạnh hắt lên mặt làm tỉnh táo hẳn, hắn vừa bôi kem cạo râu thì Tô Vọng đẩy cửa, mơ mơ màng màng đi thẳng đến bồn cầu đứng ngay đó tụt quần ra.
Tiếng nước róc rách vang lên, Lục Văn nói: “Nín hỏng rồi à.”
“Đừng có xàm.” Tô Vọng nào: “Đàn ông có thể hỏng bất cứ chỗ nào, trừ chỗ này.”
Đang nói thì Cố Chuyết Ngôn và Liên Dịch Minh cũng bước vào, tối qua thằng nào thằng nấy bết bát bê tha, giờ thì chen lấn xô đẩy tranh nhau một cái nhà tắm, Lục Văn thấy phiền chết mất: “Chúng mày có biết thứ tự trước sau không hả?”
Ấy thế nhưng Liên Dịch Minh đã cởi sạch, bước vào cabin nhà tắm: “Biết, bọn tao xuất hiện trên cuộc đời này trước mày nên là câm mồm vào cho bố mày.”
Lục Văn sinh nhật muộn nhất, lần nào so tuổi cũng chịu thiệt, Tô Vọng ấn nút xả nước, bày trò chọc ghẹo: “Em Văn, em cứ tìm vợ có em trai thế là được trải nghiệm cảm giác làm anh thôi.”
“Ừ, em trai được đấy.” Cố Chuyết Ngôn ngậm bàn chải đánh răng, thổ lộ cõi lòng: “Nói chung đừng tìm ai có em gái, tổn thọ.”
Liên Dịch Minh thò đầu ra: “Anh vợ tương lai, mả cha mày nguyền rủa ai đấy?”
Phớt lờ cuộc tranh cãi xung quanh, Lục Văn lặng lẽ cạo râu, chẳng hiểu sao bên tai cứ quanh quẩn giọng nói của Nguyễn Phong, cười tủm tỉm gọi hắn là “Anh“. Thoáng thừ người, lưỡi dao sắc bén rạch một vệt nhỏ xuống cằm.
Lục Văn rửa sạch bọt cạo râu, ngước cằm lên soi gương, giọt máu rỉ ra từ vết rách bị nước pha loãng nhòe nhoẹt. Cố Chuyết Ngôn ngẩng đầu súc miệng, nhìn vào gương theo và hỏi: “Có sâu lắm không?”
“Chuyện nhỏ.” Lục Văn mở nắp chai dung dịch sau khi cạo râu.
Cố Chuyết Ngôn nói: “Không phải cố tình đấy chứ.”
“Hả?” Lục Văn nhe hẳn mấy cái răng: “Sao tao phải cố tình làm mình bị thương, tự ngược đâu.”
Cố Chuyết Ngôn cầm khăn chấm chấm mặt: “Hôm qua được người ta ôm cằm xem mũi, hôm nay cũng có thể ôm cằm xem vết cứa, có khi ngày mai được ôm cằm xem vết lở trong khoang miệng ấy chứ.”
Ký ức ùa về trí óc, Lục Văn nhớ lại những gì hắn nói với Cố Chuyết Ngôn sau khi say. Nếu bình thường, hắn chắc chắn sẽ chửi thằng bạn là nói xằng nói xiên, hoặc tỏ ra ngạc nhiên, nhưng có lẽ vì thái dương nhức nhối, bấy giờ hắn dừng mọi hành động, chẳng nói được câu nào.
Cố Chuyết Ngôn cũng chả thích thú gì tâm sự với hắn trong nhà tắm, anh giục: “Rửa xong chưa, phắn ra đi.”
Lục Văn phắn, nỗi hoảng hốt chẳng biết từ đâu bỗng ùa về, hắn nói to: “Đi ăn trưa sớm nhé, tao mời.”
Nhà hàng trong khách sạn, bốn anh em đói cồn cào, ăn ngấu nghiến quên cả chuyện trò, ăn no rồi tất cả về nhà, Tô Vọng không tiện đường, còn Liên Dịch Minh phải đi họp nên Lục Văn ké xe Cố Chuyết Ngôn quay về Nam Loan.
Thời tiết hôm nay tuyệt đẹp, trời xanh mây trắng nắng vàng nom chẳng giống ngày đông giá rét gì cả, Lục Văn hạ tấm che xuống, trò chuyện đôi câu: “Cuối năm rồi, năm nay mày đón tết Nguyên đán ở đâu?”
“Vợ” của Cố Chuyết Ngôn bắt đầu lại việc học ở nước Mỹ, ngày lễ ngày tết bao giờ cũng anh sang hoặc em về, anh nói: “Ở đây, đến tết Phàm Tâm sẽ về.”
Lục Văn suy nghĩ vẩn vơ: “Mày nói xem sinh thời tao có được một lần lên Gala cuối năm không nhỉ?”
Cố Chuyết Ngôn nói: “Lên Gala cuối năm thì có gì hay, ở nhà ăn sủi cảo với chú Lục thích hơn. À đúng rồi, phim mày đóng đã quay xong chưa?”
“Sắp đóng máy rồi.” Lục Văn thở dài: “Bộ phim đầu tiên tao đóng nam chính trong đời đấy, lưu luyến quá.”
Cố Chuyết Ngôn sửa lại: “Bộ phim mày đóng nam chính đầu tiên là Đêm nay không ngủ.”
Cái bộ phim kinh dị não tàn ấy được chiếu vào đầu năm ngoái, có tỷ lệ suất chiếu và tỷ lệ ghế kín [1] lẹt đà lẹt đẹt kém xa các bộ phim cùng thời gian, cuối cùng ngừng chiếu trước thời hạn và bị Lục Văn chôn chặt vào sâu trong kí ức.
[1] Tỷ lệ suất chiếu: số suất chiếu trong 1 khung giờ; Tỷ lệ ghế kín: số ghế kín/tổng số ghế.
Ngày đầu tiên chiếu phim, Liên Dịch Minh phát vé cho toàn thể nhân viên khách sạn Sophie, Tô Vọng bao hết cả rạp, Cố Chuyết Ngôn mời cả khoa của em gái đi xem phim.
Đêm đó, bốn người họ cùng đi xem phim, lúc bước vào phòng tình cảm bền chắc, lúc đi ra suýt thì cạch mặt nhau. Vì cái bộ phim nát này mà Lục Văn phải dỗ ngon dỗ ngọt trong box chung cả nửa tháng trời mới giữ được tình anh em.
Hôm nay nhớ lại, Cố Chuyết Ngôn hãy còn khiếp sợ: “Bộ phim lần này có đáng tin không đấy?”
“Đương nhiên là có rồi.” Lục Văn cảm thấy chưa nhấn mạnh đủ bèn bồi thêm câu nữa: “Nói thừa.”
Cố Chuyết Ngôn nói: “Thế được rồi, nhưng đừng có mìn nổ chết người đấy.”
Lục Văn giơ chân đạp trong khoang xe chật chội, làm xộc xệch cả tấm thảm dưới chân, hắn phản bác: “Thằng chó mày mới nổ chết người, bộ phim này là tác phẩm của thầy Cù, là tác phẩm đầu tay chính thức của anh ấy!”
“Tao chỉ đẹp trai chết người thôi.” Cố Chuyết chẳng giận mà còn phì cười: “Mày không khoe mày diễn đỉnh hay đạo diễn quay đỉnh mà chỉ chăm chăm gân cổ lên bảo vệ cái ông thầy Cù.”
Lục Văn: “Thì làm sao?”
Cố Chuyết Ngôn: “Chẹp chẹp.”
“Mày chẹp cái cứt.” Lục Văn đấm thằng bạn, đổi chủ đề: “Đợi tao đóng máy xong anh em mình gặp lại.”
Chẳng mấy đã đến khu Nam Loan, Cố Chuyết Ngôn giảm tốc độ chạy đến trước cổng, dừng xe nhưng không mở chốt ngay. Anh không lo thằng bạn mình bị bắt nạt, nhưng con người có khi đầu óc chập cheng, nhất là chìm nổi trong giới giải trí đầy cám dỗ.
“Mọi chuyện đừng xốc nổi.” Cố Chuyết Ngôn dặn dò: “Dù gì cẩn thận tí cũng chẳng chết ai, đúng không người anh em?”
Lục Văn tháo đai an toàn: “Tao biết rồi, mày cứ yên tâm.”
Cố Chuyết Ngôn mở chốt cửa: “Có biến thì cứ nói với tao khi nào cũng được.”
Lục Văn thấy thằng bạn mình dông dài ghê, bèn đánh thẳng bảy tấc, chọc thẳng điểm yếu: “Mày bận lắm mà, để tao tâm sự với Phàm Tâm vậy.”
Cố Chuyết Ngôn nói: “Phắn nhanh cho tao.”
Lục Văn khắp người nồng nặc mùi rượu về đến nhà, chị Linh Linh ngửi phát choáng, tắm rửa thay quần áo, thơm tho sạch sẽ rồi rúc trong phòng, pha một ấm nước hạt đười ươi và học thuộc kịch bản.
Tôn Tiểu Kiếm đã gửi thông báo quay phim, sáng ngày kia sẽ quay, địa điểm ở một khu chung cư ngoại thành.
Kịch bản đã thuộc làu làu, Lục Văn noi theo cách Cù Yến Đình dạy, phân tích từng lời thoại một, nắm bắt trọng tâm, thiết lập tốc độ nhịp nhàng, đảm bảo từng giây từng phút khi diễn không bị giả trân.
Điện thoại vang lên mấy bận – có SMS có wechat, Lục Văn chả thèm để ý, chị Linh Linh bê đĩa hoa quả bước vào và bảo hắn chăm chỉ hơn cả cái hồi thi Đại học.
Uống cạn một ấm nước, Lục Văn nghỉ giải lao 10 phút, mở wechat ra trả lời tin nhắn chưa đọc rồi lướt vòng bạn bè.
Trạng thái mới nhất là của Nhâm Thụ đăng – bức ảnh chụp tổ đạo cụ đang chuẩn bị cho phần diễn ngày mai trong studio, caption sặc mùi đàn ông thô kệch: Quyết chiến quyết thắng trận đánh cuối cùng!
Đồng nghiệp trong đoàn phim thả like nhiệt tình, bình luận dài dằng dặc, Cù Yến Đình chen vào giữa để lại một câu “Vất vả rồi” đơn giản. Nhâm Thụ chẳng để ý đến ai, chỉ trả lời mỗi Cù Yến Đình: Ngày kia đến đây chơi chứ.
Lục Văn cầm lòng không đặng nhấn nút like đầy chân thành.
Hắn làm mới hết lần này đến lần khác nhưng mãi Cù Yến Đình chẳng trả lời.
*
Giữa giường lõm xuống, Cù Yến Đình nằm xải lải, cả bữa sáng lẫn bữa trưa anh chẳng thèm ăn uống gì, đọc hết quyển sách về nghề thủ công dân gian truyền thống.
Anh đồng ý suy nghĩ về chuyện cho kịch bản mượn tên, nhưng thực ra trong lòng anh hiểu không có chỗ cho sự thương lượng.
Làm cô trò hơn 10 năm, lần đầu tiên Vương Minh Vũ lôi “công ơn” ra nói, đến nước này rồi thì Cù Yến Đình chẳng thể từ chối được nữa. Vì anh có được ngày hôm nay là nhờ Vương Minh Vũ giúp đỡ tận tình.
Khắp người Cù Yến Đình bứt rứt cứ nằm lì ra đấy đến tận giờ, thỉnh thoảng cầm điện thoại đọc tin tức, bình luận bài viết, xóa ảnh không dùng trong album, càng gần đến thời gian phải đưa ra đáp án thì anh càng lề mề không chịu gọi cho Vương Minh Vũ.
Bỗng wechat kêu lên.
Cù Yến Đình phiền muộn lăn vòng vòng, cong người ngồi dậy, mở khóa điện thoại, ngây ra nhìn vòng tròn đỏ trên biểu tượng wechat. Anh không ấn vào, đoán rằng Vương Minh Vũ hỏi anh đã suy nghĩ xong chưa.
Cù Yến Đình chơi vơi trong cảm giác bất lực chẳng hề xa lạ, khi không có gạo nấu cơm, khi nợ học phí bị các bạn nhòm ngó và khi lần đầu tiên đến khu biệt thự Tử Sơn, thảng thốt luống cuống đứng ngồi không yên, anh luôn bị cảm giác ấy quấn chặt.
Nhưng tháng ngày khó khăn nhất đã qua, có thể Cù Yến Đình sẽ đau khổ và phiền muộn nhưng anh không bao giờ bị đánh gục dễ dàng. Ngồi tựa vào đầu giường chốc lát, anh mở danh bạ bấm vào số của Vương Minh Vũ.
Vương Minh Vũ lập tức nhấc máy như đang đợi anh: “Yến Đình à?”
“Cô.” Cù Yến Đình lược bớt cái bước rào trước đón sau vô dụng, thậm chí cắt cả chào hỏi: “Em đã suy nghĩ kĩ về kịch bản cô đưa.”
Vương Minh Vũ hỏi: “Ý em sao?”
Cù Yến Đình túm góc chăn, trả lời hết sức bình tĩnh: “Em đồng ý cho mượn tên.”
Đáp án đúng với dự đoán của Vương Minh Vũ, có lẽ bà chẳng ngạc nhiên đâu mà hẳn là thấy yên lòng, bà vui mừng nói: “Yến Đình, thế tốt quá rồi, em đừng quan trọng hóa vấn đề lên, không có bất cứ ngành nghề nào hoàn toàn giữ vững quy tắc cả.”
Cù Yến Đình nói: “Em không ủng hộ chuyện đó, chỉ vì cô quan trọng hơn nguyên tắc của em thôi ạ.”
“Cô biết em luôn nghe lời.” Vương Minh Vũ không định tranh luận: “Về chuyện tiền nong em đã nghĩ kĩ chưa? Không cần băn khoăn, cô sẽ không để em thua thiệt đâu.”
“Cô quyết đi ạ.” Cù Yến Đình nói: “Nhưng em có một điều kiện.”
Vương Minh Vũ hỏi: “Điều kiện gì?”
Cù Yến Đình chọn cách thỏa hiệp nhưng không chấp nhận tất cả: “Nếu kịch bản này đã mượn tên em thì em sẽ viết rõ trong hợp đồng, em được toàn quyền sửa đổi nội dung.”
Đầu bên kia im lặng hai giây, Vương Minh Vũ khuyên lơn: “Yến Đình à, em cần gì phải thế, kịch bản ấy không đáng để em tốn thời gian.”
Cù Yến Đình nói: “Em làm vì thanh danh của mình.”
“…Thôi được.” Vương Minh Vũ đồng ý: “Cứ làm như em nói đi.”
Cù Yến Đình thả góc chăn ra, nhẹ nhàng vuốt mặt và kiên quyết nói: “Cô, không có lần sau đâu ạ.”
Cù Yến Đình chẳng bận tâm phản ứng của Vương Minh Vũ, anh thấy vô nghĩa và cả sợ sệt, tóm lại dứt lời bèn cúp máy luôn. Chốt chuyện này xong, sắp xếp công việc ban đầu sẽ chịu ảnh hưởng, anh báo lại cho Vu Nam một tiếng.
Danh tiếng hào nhoáng bên ngoài quả đúng là thứ giả dối nhất trần đời, đằng sau mỗi người đều có nỗi khổ chẳng tài nào giải quyết.
Xử lý xong xuôi mọi chuyện, rốt cuộc Cù Yến Đình cũng ấn vào wechat bị bơ nãy giờ, tin nhắn chưa đọc nằm đầu danh sách, chẳng phải Vương Minh Vũ gửi mà là Lục Văn.
Đồ ngốc: Thầy Cù, ngày kia em đóng máy rồi, anh có rảnh không?
Truyện khác cùng thể loại
74 chương
71 chương
102 chương
16 chương
17 chương
79 chương