Diễn viên lấn sân
Chương 41
Đến khu biệt thự Tử Sơn, vào cổng thứ nhất, một tay Cù Yến Đình đánh vô lăng giảm tốc độ, chậm rãi băng qua vòng ngoài công viên Tử Sơn, sau hai mươi phút đến cổng thứ hai, tiến vào trong khuôn viên biệt thự.
Dọc đường đi chỉ thấy được một phần ba khu biệt thư, có nhà sách Minh Tâm, đê Dương Liễu, hồ Vĩnh nhìn chẳng thấy bờ, trên bãi cỏ ven hồ là những chú hươu sao đang tự do hoạt động.
Ngoại trừ Tằng Chấn và Vương Minh Vũ, không ít diễn viên hạng nhất lẫn nhà đầu tư nổi tiếng trong giới giải trí mua bất động sản ở đây. Việc sống ở khu biệt thự Tử Sơn từng bị truyền thông đùa là “tiêu chuẩn của kẻ có tiếng có miếng”.
Cù Yến Đình không định ở lại lâu, anh dừng xe trước cổng, theo Vương Minh Vũ lên nhà copy kịch bản gốc và cả một xấp tệp tin bản cứng. Anh nhét chúng vào túi rồi nhanh chóng ra khỏi biệt thự.
Chẳng quay đầu lại, Cù Yến Đình lái xe thẳng theo con đường rợp bóng râm, đến khúc cua ở đầu đường, anh thấy một chiếc xe tải to của công ty vận tải.
Thùng xe mở toang, bên trong toàn là những thùng gỗ vuông hoặc dẹt đứng riêng lẻ, đựng tranh vẽ và đồ thủ công mỹ nghệ. Ngoài công nhân bốc vác thì còn có nhân viên bảo hiểm và người môi giới phòng đấu giá đang kiểm tra từng cái một.
Cù Yến Đình đi ngang qua đưa mắt nhìn, phía sau là một căn biệt thự màu trắng, chắc vừa sửa sang và đang sắm thêm đồ trang trí.
Buổi chiều trên đường vắng người, Cù Yến Đình chạy một mạch về nhà, điện thoại ở chế độ im lặng có vang lên một lần giữa đường.
Tư Lệnh Hoàng chỉ nhiệt tình được hai ngày, hôm nay đã chán, mặc kệ Cù Yến Đình mở cửa vào nhà. Nhưng Cù Yến Đình cũng đếch thèm để ý đến nó, anh đi thẳng ra ban công chăm sóc hoa cỏ.
Làm vườn xong, rốt cuộc Cù Yến Đình cũng rảnh rỗi, cầm điện thoại lên kiểm tra tin nhắn chưa đọc lúc lái xe – là tin nhắn wechat của nhân viên kế toán gửi đến. Sau khi nhắn nhủ vài câu đặng kết thúc cuộc đối thoại, anh không thoát ra ngay mà trượt danh sách trò chuyện một cách tẻ nhạt.
Chỉ ba ngày ngắn ngủi, ảnh đại diện của Lục Văn đã chen lên vị trí thứ mười.
Cù Yến Đình không thích xem vòng bạn bè, bấy giờ anh mở ra, lướt qua những người khác trượt xuống dưới.
Hơn 10 giờ sáng, Lục Văn đăng một bức ảnh, trong ảnh hắn khoác vai diễn viên đóng thế của mình, diễn viên đóng thế ôm một cái bánh kem Black Forest và một hộp quà trước ngực.
Caption nhiệt tình dào dạt: Chúc mừng “tôi” đóng máy! Chỉ có người đẹp trai như cậu mới có thể đóng thế cho người đẹp trai như tôi thôi, lần sau hợp tác chúng ta làm song nam chính đi!
Diễn viên đóng thế thường là quần thể bị xem thường, được đoàn phim thuê và lương không cao cho lắm, chỉ là những người thay thế thầm lặng bên cạnh diễn viên chính, tựa như một cái bóng. Bộ phim từng đạt giải thưởng của Cù Yến Đình – “Bóng hình” đã nói về cuộc sống của những diễn viên đóng thế ấy.
Dựa theo quy trình, sau khi đóng máy rồi nhận lương trong một lần là có thể rời khỏi đoàn phim, không ai quan tâm. Bởi thế bức ảnh này mới sống động đến vậy, quà và bánh do Lục Văn tự tay chuẩn bị, câu song nam chính là sự tôn trọng hắn dành cho ước mơ to lớn của đối phương.
Chén chú chén anh ép buộc, nói cười vờ vịt dối gian, quan hệ vợ chồng bằng mặt không bằng lòng, quy tắc ngầm bừa bãi buông tuồng,… Cù Yến Đình nhìn chăm chú khuôn mặt vui vẻ của Lục Văn trên hình, dường như cất giấu cái trong veo đầy ngốc nghếch.
Bên dưới có bình luận của Nguyễn Phong: Anh Lục Văn, lần sau cho em diễn chung với nhá.
Lục Văn trả lời: Ngộ nhỡ thầy Cù muốn anh diễn chính thì sao?
Mặt mũi cũng to phết nhờ, Cù Yến Đình cầm lòng không đặng phì cười, vả lại liên quan gì tới anh, chưa gì đã đang nhớ thương bộ phim tiếp theo của anh rồi hả? Nếu đã bị điểm tên, anh chuyển động ngón tay để lại một cái like.
Không đến năm phút sau, wechat nhận được một tin nhắn. Cái like của Cù Yến Đình như một tín hiệu, Lục Văn đã từng nói sẽ không quấy rầy bừa bãi, vì vậy nhận được tín hiệu thì mới vui vẻ trả lời.
Đồ ngốc: Thầy Cù ơi?
Cù Yến Đình: Ừ.
Đồ ngốc: Sau khi về anh thế nào rồi?
Cù Yến Đình: Vẫn ổn.
Đồ ngốc: Buổi trưa ăn gì?
Cù Yến Đình: Đắt.
Đồ ngốc: Hẹn hò với ai à?
Cù Yến Đình nheo mắt nhìn cuộc hội thoại một hỏi một đáp, sao cứ như đang điều tra vậy, anh không quen bị Lục Văn dắt mũi, bèn nắm ngược quyền chủ động, gõ chữ: Có chuyện quan trọng hẵng tìm tôi.
Đồ ngốc tranh thủ từng giây nhắn: Ấy!
Đồ ngốc: Em có!
Đồ ngốc: Anh khoan hãy đi!
Cù Yến Đình ngồi im trên ghế sô pha cầm chiếc điện thoại hơi nóng, thái độ lười biếng kiêu ngạo không khác Tư lệnh Hoàng nằm trong ổ là bao, anh khiến người ta rối rít, rồi chậm rãi hồi âm: Chuyện gì?
Màn hình hiển thị đang nhập, lâu ơi là lâu, phải viết xong một cuốn nhật kí năm trăm chữ rồi ấy chứ, Cù Yến Đình kiên nhẫn chờ, thậm chí còn đi lấy xấp tài liệu vừa đem về.
Bỗng nhiên, Lục Văn gửi tới: Anh sẽ không quên em đâu nhỉ.
Chỉ vẻn vẹn bảy chữ như cất chứa sự thăm dò và lo lắng, vẽ nên hình ảnh Lục Văn suy đi tính lại, xóa xóa sửa sửa. Cách xa ngàn dặm chẳng thấy nét mặt, Cù Yến Đình bèn tỏ ra khốn nạn, trả lời vô cùng cứng cỏi: Vẫn chưa.
Đồ ngốc: Vẫn chưa nghĩa là sao?!
Cù Yến Đình: Có khi hôm nào đó bận quá quên mất tiêu.
Khung trò chuyện im lìm, Lục Văn dừng trả lời. Cù Yến Đình gõ gõ ngón tay, thất vọng ư? Hay tức giận? Anh hối hận và muốn sửa lời, nhưng thân là một kẻ làm việc với câu chữ ấy mà lại lần lữa sắp xếp ngôn từ chẳng ra đâu vào đâu.
Bỗng dưng, ảnh đại diện của Lục Văn làm mới, đổi thành ảnh của hắn.
Lục Văn mặc một chiếc áo phao dài béo phồng màu đen, vạt áo phanh ra, bên trong là áo hoodie liền mũ, quần thể thao và giày thể thao, hắn đút tay túi quần mỉm cười xán lạn như một chàng sinh viên Đại học tràn trề sức sống đủ sức giành được hạng nhất chạy đua ba nghìn mét vậy.
Bối cảnh quen lắm, ấy là ban công trong phòng 101 – nơi nghỉ ngơi của biên kịch, Cù Yến Đình ấn vào ảnh phóng to lên ngắm nghía, rồi bấm thêm một cái, cuối cùng Lục Văn cũng gửi tin nhắn tới.
Đồ ngốc: Thầy Cù, xem ảnh đại diện mới của em đi!
Cù Yến Đình: Xem rồi.
Đồ ngốc: Đẹp trai không?
Cù Yến Đình: Ai chụp cho cậu đấy?
Đồ ngốc: Em trai anh á.
Cù Yến Đình quay lại trả lời câu hỏi trước đó: Đẹp trai.
Đồ ngốc: Anh đăng nhập wechat sẽ thấy ảnh đại diện này của em, đến thế mà còn nói quên thì em đành ngày ngày gửi lì xì cho anh thôi.
Chụp xong bức ảnh ở ban công phòng 101, Lục Văn chưa rời đi ngay, hắn không ngại bẩn tựa vào tường nói chuyện phiếm với Cù Yến Đình, mãi đến khi stylist nhoài người ra khỏi cửa sổ tầng hai, gọi hắn và Nguyễn Phong lên tầng thay đồ.
Lục Văn lưu luyến nói “Tạm biệt” với Cù Yến Đình, vừa gửi xong, Nguyễn Phong bỗng chạy tới, cái thói sai khiến người khác y như ông anh ruột: “Anh Lục Văn, anh mời mọi người uống trà chiều đi.”
“Tại sao lại là tôi mời?” Lục Văn cầm điện thoại, chưa thoát khỏi wechat.
Nguyễn Phong nói: “Sáng nay em mời rồi.”
Lục Văn nghi ngờ rằng trong mắt người khác, hắn và Nguyễn Phong là hai thằng công tử Bạc Liêu vung tiền như rác ở đoàn phim. Hắn đồng ý, gào lên gọi Tôn Tiểu Kiếm đứng đằng xa, bảo đối phương đi đặt trà chiều.
Nguyễn Phong tò mò hỏi: “Anh đang nói chuyện với ai vậy?”
“Hả?” Lục Văn ấp úng: “Sao, sao vậy?”
Nguyễn Phong nói: “Anh nhìn điện thoại cười miệng toét đến mang tai luôn.”
Lục Văn không biết nét mặt của mình ra sao, bị Nguyễn Phong vạch trần thì bối rối vuốt vuốt tóc, nhưng càng giấu giếm thì càng kì lạ, hắn thừa nhận luôn: “Tôi tán gẫu với thầy Cù vài câu.”
“Anh trai em á?” Nguyễn Phong ngạc nhiên: “Anh trai em đó giờ không thích tán gẫu.”
Lục Văn sửng sốt, lặng lẽ ghi nhớ điều ấy, quyết định sau này sẽ không quấy rầy Cù Yến Đình nhiều nữa. Nhưng hắn sợ mình không khống chế được, cố gắng kiếm cớ: “Tôi… tôi chỉ muốn ngắm mèo tí thôi.”
Nguyễn Phong cho là thật, lập tức lấy điện thoại ra: “Đơn giản, em có nhiều lắm, để em gửi cho anh.”
Lục Văn đâm lao đành phải theo lao nói: “Cảm ơn nhé.”
Hai người châu đầu vào nhau, một tên gửi một tên nhận, Nguyễn Phong quả là người chân chất, ting ting ting gửi vèo vèo hơn mười bức ảnh của Tư lệnh Hoàng, moi sạch cái album ảnh quý báu luôn.
Điện thoại kêu lên liên hồi, toàn ảnh mèo là ảnh mèo, cảm giác như màn hình sắp đầy lông đến nơi, Lục Văn khéo léo nói: “Cậu nhiều lưu lượng 3G phết nhỉ.”
“Anh ơi, anh bị ngố à.” Nguyễn Phong nói: “Em dùng wifi phòng 101 mà, cứ hễ rảnh rỗi là anh quanh quẩn dưới ban công nên em tưởng anh biết chứ.”
Rốt cuộc tiếng thông báo cũng ngừng lại, Lục Văn ấn vào bức ảnh cuối cùng, xem ngược từ dưới lên.
Tư Lệnh Hoàng với các đủ tư thế, nằm trong ổ, nằm trên sàn nhà, thè lưỡi liếm lông, rụng lông, lướt qua từng cái một, Lục Văn cũng không quan tâm đến bản thân con mèo.
Sô pha vải, sàn gỗ sáng màu, ngăn tủ trầy xước, Lục Văn nhìn màn hình như một tên trộm, nhặt từng mảnh nhỏ về bối cảnh trong từng tấm ảnh, cố gắng ghép lại thành ngôi nhà Cù Yến Đình sinh sống thường ngày.
Không giống căn phòng 6206 cao cấp, nó ấm áp và đơn giản, thậm chí hơi tầm thường và bừa bộn, sống trong ngôi nhà như thế, liệu Cù Yến Đình có nhiều thêm phần nào hơi thở nhân gian chăng?
Lục Văn suy nghĩ miên man, lướt đến ảnh tiếp theo, hắn chợt dừng lại.
Màu sắc của bức ảnh cực kỳ rực rỡ, giữa hoa cỏ xanh um tươi tốt, Cù Yến Đình ôm mèo ngồi trên chiếc sô pha nhỏ màu vàng nhạt, hơi nghiêng đầu nhắm mắt nghỉ ngơi. Trong bình hoa trên bàn cắm một bó hồng châu Âu nở rộ, nhành hoa diêm dúa ngả mình bên gương mặt anh. Ánh nắng vàng cam hắt vào từ khung cửa sổ thủy tinh phía sau, ôm trọn người anh, lông mi ngả bóng cong cong.
Bức ảnh, màu sắc, bông hoa nhành cỏ và cả chàng trai ấy, ngoài đẹp ra thì Lục Văn không tài nào tìm được từ ngữ để hình dung nữa.
Hắn gào lên nửa kinh ngạc nửa cảm thán: “Cái đệt.”
Nguyễn Phong ngơ ngác ngẩng đầu: “Đệt cái gì?”
Lục Văn chửi bậy biết bao năm nhưng đây là lần đầu tiên có người truy hỏi tới cùng, màn hình vẫn đang sáng, bụng ngón tay vẫn đè lên người của Cù Yến Đình, hắn sợ hãi rụt tay lại và giải thích: “Đệt… Độ phân giải của bức ảnh này cao quá.”
Bước vào chung cư, Lục Văn đi chậm hơn vài bậc cầu thang, trong hành lang cũ kỹ loang lổ lén lút lưu tấm ảnh nọ về máy, chỉ có những hạt bụi li ti bay lượn lờ mới biết.
Buổi tối kết thúc công việc, nhân viên hậu cần phát thông báo quay phim mới, nhiệm vụ quay phim tiếp theo ngày càng dày đặc. Đạo diễn an ủi mọi người, nói vất vả là chuyện không thể tránh khỏi.
Trước đó Lục Văn và Nguyễn Phong ở hai tổ AB, hiện tại Nguyễn Phong cũng ở tổ A, hai người sẽ có nhiều đoạn đối diễn.
Diệp Sam và Lâm Yết thi vào cùng một trường đại học và trở thành bạn cùng phòng. Đối với Lâm Yết mà nói, Diệp Sam vừa lạ lẫm vừa quen thuộc, cùng sinh hoạt dưới một mái nhà, hắn dần dần phát hiện hành vi khác thường của Diệp Sam.
Lục Văn và Nguyễn Phong dần thân quen, không nói đến quay phim, lúc nghỉ ngơi cũng phải chui chung một chiếc xe RV để đối diễn và học thuộc lời thoại, quần áo bẩn tích lũy trong nhiều ngày quay phim bận rộn không kịp thay, thế là mượn của nhau mặc.
Một ngày đầu mùa đông, kết thúc công việc đã nửa đêm, sasaeng fan ngủ như chết con mẹ nó hết rồi, Nguyễn Phong dẫn Lục Văn đi ăn lẩu. Rốt cuộc Lục Văn cũng được ăn món óc heo hầm đầu tiên trong đời, cảm giác lúc đó tức thì thông minh hơn.
Ngày hôm sau quay phim, nam chính nam phụ đều bị sưng mặt, Đoàn Mãnh vác máy quay phim cầm tay, không nhịn được hỏi: “Đêm qua hai cậu đi tiêm botox đấy à?”
Bình thường Lục Văn hay chăm chút cho Nguyễn Phong nhiều hơn, vì người ta đã gọi mình “Anh, anh” rồi, lại còn là em trai của Cù Yến Đình nữa. Nhưng hắn chưa từng hỏi Nguyễn Phong về việc cá nhân, thậm chí về thời thơ ấu, gia đình, hay quá trình trưởng thành, hắn chưa từng dò la nửa chữ.
Thời tiết Trùng Khánh ngày càng lạnh, Lục Văn nghĩ mình sẽ không bao giờ quen nổi, nhưng chẳng sao hết, mỗi ngày đi sớm về khuya, dù là nơi xó xỉnh thì ở lâu cũng đem lòng yêu mến chứ nói chi đến thành phố núi xinh đẹp nhường này.
Khi bận rộn không thể lên mạng, mười ngày nửa tháng mới nhín được tí thời gian nghịch điện thoại. Lục Văn và Nguyễn Phong follow weibo của nhau nhằm mục đích tuyên truyền. Tôn Tiểu Kiếm bảo hắn đăng weibo, nhưng hắn lại thích đăng trên vòng bạn bè hơn, bởi vì như thế Cù Yến Đình mới nhìn thấy được.
Lục Văn sợ làm phiền Cù Yến Đình nên không liên lạc nhiều, có đôi khi thực sự không nhịn được nữa mới ngốc nghếch gửi một câu “Cảm ơn lời khen của anh”, gửi xong im lìm tiếp, hắn thấy mình ăn hơi ít óc heo.
Điều đáng nói là hắn đã vượt qua được thời gian thử việc tình nguyện viên, vì để làm tốt công việc này, hắn đã mua hẳn một chiếc laptop ở Trùng Khánh.
Ban đầu “Nhà văn nhỏ sợ xã hội” thường cạn lời phải gửi dấu ba chấm, sau này tiến bộ gửi icon “Ói máu”, tóm lại là hoạt bát hơn tí.
Lục Văn thừa thắng xông lên, hi vọng có thể thêm QQ để trò chuyện cho tiện lợi và kịp thời hơn. Nhà văn nhỏ suy tính trọn ba ngày, khiến hắn không khỏi nghĩ ngợi, nếu có người cầu hôn nhà văn nhỏ, chẳng lẽ sẽ phải đắn đo hơn nửa năm sao?
Đáng mừng là nhà văn nhỏ đã đồng ý.
Cả hai đều là acc clone, không có thông tin lẫn ảnh đại diện, có lẽ trong list friend cũng chỉ mỗi đối phương.
Đồng nghiệp trong đoàn phim lần lượt đóng máy, đêm trước Giáng sinh, Nguyễn Phong cũng đóng máy, Lục Văn tiễn cả anh cả em ở sân bay Giang Bắc, lúc tiễn anh trai thì bịn rịn quyến luyến, khi tiễn em trai thì suýt nữa bị fan chen lấn đến mức rơi giày.
Đêm đó, Nguyễn Phong ở lại nhà Cù Yến Đình, hai anh em cùng nhau trải qua đêm Giáng sinh.
Lục Văn lướt thấy status của đối phương thì đẩy hộp cơm ra, ghen tị hát vang: “Mạng sống của người khác, là khung vàng lõi bạc, còn mạng sống của tôi, thì chẳng đáng đồng nào… Rẻ mạt!” [1]
[1] Bài “Vàng bọc bạc” của Trác Y Đình.
Sau Tết dương, rốt cuộc đoàn phim “Đêm đầu tiên” cũng sắp thắng lợi trở về.
Nhưng vẫn còn một cảnh diễn của Lục Văn và Đào Mĩ Phàm, nghỉ tết xong phải trở lại lấy cảnh.
Tới lúc sắp về, nỗi nhớ nhà sẽ cồn cào hơn hẳn, Lục Văn không buồn ngủ không mệt mỏi, bước đi ngày một hăng hái, xem rồi mua mấy thùng đặc sản Trùng Khánh to tướng.
Ngày cuối cùng là ngày nghỉ, thu dọn hành lý xong, Lục Văn dẫn Tôn Tiểu Kiếm và Lí Đại Bằng ra ngoài đi dạo, đầu tiên đến Tra Chỉ động, sau đó đến Từ Khí Khẩu, không bỏ qua bất cứ danh lam thắng cảnh nào mà người vùng ngoài thích.
Buổi chiều lái xe vào nội thành hóng mát, ngắm nhìn những tòa chung cư cao thấp chen vai, nhìn những quán ăn nhỏ nhộn nhịp rộn ràng, nhìn những ông bà cụ bước đi chầm chậm.
Ngày hôm sau, trả phòng từ sáng sớm, 6206 và 6207 luôn luôn đối diện nhau, bình hoa trên tường đã đổi sang tường vi kiều diễm, không biết hai người tiếp theo vào ở sẽ là người ra sao.
Lục Văn lại đến sân bay Giang Bắc.
Từ giờ phải chào tạm biệt đất trời và cỏ cây của thành phố này rồi, mọi người trong đoàn phim tập trung ở đây hết, Tôn Tiểu Kiếm đứng bên cạnh, sau lưng người đến người đi, vạn vật dường như hóa thành bóng hình của biệt ly.
Lục Văn chuẩn bị sẵn sàng, hai tay mở ra kề bên miệng, hét lên với bầu trời: “——Trùng Khánh! Tạm biệt! Sayonara!” [2]
[2] さようなら: Tạm biệt trong tiếng Nhật.
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
53 chương
39 chương
5 chương
9 chương