Diễn viên lấn sân
Chương 27
Lục Văn ngồi bật dậy như xác chết sống lại, vành mắt chưa hết đỏ lừ, trợn tròn nhìn Lý Đại Bằng: “Anh nói gì cơ? Sắp xếp trợ lý sinh hoạt cho em là biên kịch Cù á?”
“Ừ.” Lý Đại Bằng nói: “Tiểu Trương nói với anh thế.”
Chăn từ bả vai trượt xuống, Lục Văn trần truồng phơi hai cánh tay, đần thối mặt. Tôn Tiếu Kiếm đứng cạnh há hốc mồm, dáng vẻ bất ngờ y chang.
“Tôi đi dọn dẹp đây, giặt quần áo bẩn mai còn trả lại stylist.” Lý Đại Bằng cầm khăn mặt và cốc nước bước ra ngoài phòng khách và khép tấm ngăn lại.
Lục Văn và Tôn Tiểu Kiếm nhìn nhau chốc lát.
Lục Văn sốt ruột gãi gãi tóc ngắn, thế là buổi chiều hôm ấy Cù Yến Đình vừa giúp hắn nhập vai vừa sắp xếp trợ lý cho hắn. Hắn hưởng thụ sự quan tâm của Cù Yến Đình suốt từ đó tới giờ nhưng hồn nhiên không nhận ra.
Tôn Tiểu Kiếm nói: “Biên kịch Cù làm vậy chứng tỏ anh ấy rất thích cậu, mục tiêu ban đầu của chúng ta đã thành công?”
Lục Văn chui vào trong chăn, quay mặt vào tường. Thích hay không hắn không rõ lắm, hắn chỉ nhớ mình từng xúc phạm Cù Yến Đình vô số lần, hiện tại lồng ngực căng đầy, áy náy tràn ngập.
Đột nhiên, thân xe giảm tốc, xóc nảy lên.
Bấy giờ Lục Văn mới để ý, bèn quay đầu hỏi: “Chuyện gì thế? Xe chạy à?”
Tôn Tiểu Kiếm nói: “Mệt ngu người à, đứng im thì về khách sạn kiểu gì?”
Lục Văn vội gào lên: “Nhưng thầy Cù chưa lên xe mà!”
Ngoài diễn viên và tổ trang phục makeup ra thì những người khác vẫn chưa xong việc. Quay cảnh tông xe xong cần quay tiếp một cảnh ngoại cảnh không có người.
Lúc rạng sáng là một trong những nút thay đổi ánh sáng, phải đánh giá lại ánh sáng tại hiện trường. Cù Yến Đình ngồi dưới lán trú mưa, vắt chéo chân, đặt giấy bút trên đùi vẽ sơ đồ mới.
Anh ngẩng đầu quan trắc con đường, thiết kế sự phân bố ánh sáng cho từng vị trí một. Khóe mắt liếc thấy Đoàn Mãnh chạy tới đây, anh cúi đầu xuống, căng thẳng xoay xoay cán bút.
“Biên kịch Cù.” Đoàn Mãnh chui vào lán: “Máy móc được bảo vệ cẩn thận, không có vấn đề gì cả.”
Cù Yến Đình đáp ngắn gọn: “Ừ, vất vả rồi.”
Mưa to quá, Đoàn Mãnh không định rời đi, bèn đứng cạnh: “Biên kịch Cù, nhìn anh trông như đang vẽ vật thực ấy. Anh học vẽ từ trước hay là lúc học khoa đạo diễn mới học?”
Cù Yến Đình từng học vẽ từ trước nhưng không chuyên nghiệp, học ngành đạo diễn không thể thiếu vẽ kịch bản phân cảnh được, nhưng cũng sơ sơ thôi. Anh quy công cho người dạy vỡ lòng, nói: “Hồi bé học cùng bố tôi.”
Đoàn Mãnh nói: “Ông cụ chắc là người trí thức nhỉ, là họa sĩ à?”
Cù Yến Đình mím môi cười nhạt, nhưng đáy mắt tĩnh lặng không gợn sóng – là cách qua quýt thông thường của người trưởng thành.
Đánh dấu xong nét bút cuối cùng, anh nói thẳng: “Đưa máy A lên cần cẩu [1], bắt đầu làm việc.”
[1] Cần cẩu quay phim:
<img alt="Cho thuê boom cẩu 9m 12m tại Hà Nội" src="https://hanoiflycam.com/wp-content/uploads/2020/04/boommm.jpg" data-pagespeed-url-hash=3127079577 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">
Quay lại khách sạn.
Lục Văn ngâm nước nóng, rửa ráy sạch sẽ từ đầu đến chân. Đến đầu ngón tay hắn cũng lười nhúc nhích, ngồi xuống trước bàn trang điểm như ông sư già ngồi thiền, gọi Tôn Tiểu Kiếm đi vào hầu hạ.
“Sấy tóc đã.”
Tôn Tiểu Kiếm vén tay áo, đứng sau lưng Lục Văn sấy tóc, sấy khô xong Lục Văn bèn cúi đầu.
“Gì đấy?”
“Lau cổ.”
Đàn ông hay mặc áo sơ mi, bẻ cổ áo phẳng phiu, phần gáy lộ ra chính là khuôn mặt thứ hai của đàn ông nên phải chăm sóc cẩn thận. Lục Văn cúi thấp đầu, Tôn Tiểu Kiếm lau giúp hắn những giọt nước lấp lánh, hành động dịu dàng, sợ lỡ tay làm da hắn đỏ tấy.
Trong lúc lơ đãng, Lục Văn nghĩ đến cảnh Cù Yến Đình sờ mặt hắn và nghĩ đến hắn cầm tay Cù Yến Đình.
Đôi tay cầm bút gõ chữ lẽ ra phải được chăm sóc tỉ mỉ và mềm mượt mới đúng, thế nhưng hắn lại thấy những vết chai thô sần cũ kĩ trên tay Cù Yến Đình.
Lục Văn quay về phòng ngủ nằm xuống giường, một ngày một đêm làm việc quần quật nên vừa đặt mình xuống giường, xương cốt toàn thân thả lỏng hết cỡ.
Trên đèn ngủ đặt ở đầu giường dán một tờ giấy nhớ được viết trước khi ra ngoài, liệt kê một chuỗi gạch đầu dòng: Tắm rửa, xông hơi, mát xa toàn thân và chiếu phim cá nhân đã đặt trước.
Tôn Tiểu Kiếm hỏi: “Cậu đã nằm rồi à? Có đi nữa không?”
“Đi cái cứt.” Lục Văn lười như chó chết: “Giờ trời có sập em cũng không rời khỏi giường đâu.”
Tôn Tiểu Kiếm lấy làm tiếc nuối: “Thế thì lãng phí quá.”
Lục Văn luôn luôn hào phóng, bèn nói: “Anh muốn đi thì đi đi, theo em suốt đêm cũng mệt lắm rồi, gọi cả anh Bằng nữa, muốn chơi thêm gì thì cứ đăng kí số phòng em là được.”
Lý Đại Bằng nấu canh gừng xong bưng một bát tới.
Lục Văn uống một hơi hết sạch, trong ngoài ấm áp cả rồi, hắn bảo Tôn Tiểu Kiếm và Lý Đại Bằng về nghỉ ngơi.
Cả căn nhà rơi vào yên tĩnh, Lục Văn nằm cong người, vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi mà mãi không ngủ được. Bầu trời ngoài cửa sổ hửng ánh rạng đông giữa màn đêm tù mù – là bình minh trong mưa.
Những tổ khác đã xong việc chưa?
Quay có thuận lợi không?
Cù Yến Đình đi xe nào về?
Lục Văn càng nghĩ càng mất ngủ, điện thoại rung lên ù ù, Tôn Tiểu Kiếm gửi tin nhắn: Đã ngủ chưa?
Cổ tay đè lên gối đầu, Lục Văn trả lời: Sao thế?
Tôn Tiểu Kiếm: Lên weibo đi, Nguyễn Phong theo dõi cậu rồi, cậu theo dõi lại đi.
Lâu rồi Lục Văn không lên mạng, hắn nghi ngờ mở weibo ra và sợ hết hồn. Người theo dõi mới tăng thêm mấy chục nghìn, hắn lướt lướt qua, tất cả đều là fan của Nguyễn Phong.
Bình thường mỗi bài đăng trên weibo của hắn có tầm một trăm bình luận, hiện tại khung bình luận có gần nghìn cái chưa đọc. Lục Văn ấn vào xem, fan của Nguyễn Phong dặn dò hắn, đại ý là: Anh đẹp trai, quan tâm đến Nguyễn Nguyễn nhà em nhé, bắn tym.
Cờ lờ giờ tờ.
Diễn viên trong đoàn theo dõi nhau là điều hết sức bình thường, Lục Văn cầm di động, nhưng lề mề mãi không ấn nút theo dõi. Hắn đờ ra một lúc, cuối cùng thoát khỏi weibo.
Tin nhắn của Tôn Tiểu Kiếm gửi tới: Theo dõi chưa?
Lục Văn chém gió: Quên mật khẩu rồi.
Ngoài cửa sổ mưa rơi tầm tã, thỉnh thoảng gió dữ rít gào xốc tung tán ô của người qua đường.
Lục Văn trằn trọc khó ngủ, khoác áo ngủ chuyển sang ghế sô pha ngoài phòng khách, nửa tiếng sau, láng máng thấy hành lang có tiếng bước chân, hắn lập tức bật dậy.
Cù Yến Đình xong việc trở về, dầm mưa suốt cả đêm, toàn thân ướt sũng. Anh cầm áo khoác trong tay, áo len màu tím khỏi ướt nhượt chuyển sang sẫm màu, trên lông tơ dính đầy những hạt nước li ti.
Anh cực kỳ mệt mỏi, bước chân chậm chạp nặng nề, đi đến 6206 cúi đầu quẹt thẻ, sợi tóc đen nhánh ẩm ướt xõa xuống trán, lúc ngẩng đầu bị anh vuốt ngược ra sau.
Cù Yến Đình vào nhà, quay người đóng cửa, anh cởi một cúc áo sơ mi trong lúc cửa dần dần khép lại.
Cửa đóng chặt, để lại vết nước lờ mờ bên ngoài nắm cửa.
Phía sau cánh cửa 6207, Lục Văn dí sát mắt mèo, không nhòm thấy cái gì nữa. Nhưng bóng người trong đầu vẫn chưa biến mất, khác hẳn vẻ căng thẳng lúc bình thường, khác hẳn sự quyết đoán chỉ huy lúc ở studio, vừa rồi Cù Yến Đình trông nhếch nhác hơn, sa sút hơn.
Như một thân cây run rẩy mà kiên cường trong gió mưa.
Cù Yến Đình vừa lạnh vừa mệt, tắm nước nóng xong, chẳng còn sức sấy tóc nữa. Chuông cửa vang lên, anh cố tình mặc kệ, không lâu sau tiếng chuông đổi thành gõ cửa.
Nhân viên phục vụ không thể nào mất dạy thế được, anh đoán ra là ai rồi.
Cù Yến Đình đã quá mệt mỏi để so găng, anh vắt khăn lông lên cổ bước ra mở cửa, keo kiệt hé cửa rộng một bàn tay.
Ngoài cửa, hai tay Lục Văn bưng một cái nồi: “Thầy Cù, trợ lý của em nấu canh gừng còn thừa một bát. Em nghe tiếng anh về nên cầm sang cho anh uống.”
Cù Yến Đình ngạc nhiên hỏi: “Cậu uống rồi à?”
Cuối hành lang, nhân viên phục vụ làm ca sáng đang đi tuần về phía bên này. Cù Yến Đình sợ phục vụ hỏi thăm mình, bèn mở rộng cửa cho Lục Văn vào nhà.
Lục Văn vừa vào vừa bảo: “Em uống rồi, chỗ còn thừa nguội ngắt, định hâm nóng xong mới bưng sang cho anh cơ, nhưng mà em không biết dùng đồ điện trong bếp.”
Đóng cửa lại, Cù Yến Đình nói: “Tôi tự hâm nóng được rồi.”
Hai căn phòng có kết cấu giống nhau, Lục Văn bưng canh gừng vào phòng bếp kiểu mở. Cù Yến Đình lấy một cái bát trong tủ, múc canh ra cho vào lò vi sóng.
Anh thuận miệng hỏi: “Trợ lý nấu cho cậu à?”
Lục Văn không đáp mà hỏi ngược lại: “Thầy Cù, là anh sắp xếp trợ lý cho em à?”
Cù Yến Đình đờ hai giây, anh không để bụng mấy việc nhỏ nhặt ấy, phải ngẫm nghĩ một lúc mới nói: “Hình như…. tôi nói với Tiểu Trương.”
Lục Văn tì tay lên bệ bếp, giống như ngày ấy áp lên thành bể bơi, cứ nóng hầm hập. Hắn là một đứa hạng 18, từ trước đến nay chỉ nhận được sự lạnh nhạt, chưa từng có ai quan tâm đến hắn như vậy.
“Anh…” Hắn hỏi vừa mạnh miệng vừa chờ mong: “Vì sao đối xử tốt với em đến thế?”
Cù Yến Đình sửng sốt thấy rõ: “Đâu có.”
“Sao lại không?” Lục Văn sốt ruột vô cớ: “Đoàn phim nhiều diễn viên đến thế, vì sao anh cứ phải xếp trợ lý cho mình em?”
Cù Yến Đình trả lời: “Vì người khác có trợ lý sẵn rồi.”
Lục Văn nghẹn lời, trái tim hơi phiền muộn.
Nét mặt chỉ thay đổi trong chớp nhoáng thôi Cù Yến Đình đã hiểu, anh nhướng mày hỏi: “Gì đây, cậu tưởng tôi đặc biệt chú ý đến cậu à?”
Bị chọc trúng nỗi lòng, Lục Văn chột dạ che giấu: “Đâu có, em có gì đáng để chú ý đâu, chẳng qua đẹp trai hơn người khác tí thôi.”
Cù Yến Đình hỏi tiếp: “Cảm động lắm à?”
“Như anh nói đấy.” Lục Văn càng nói càng dở: “Chuyện này có gì đáng để cảm động đâu, em chỉ xác nhận lại thôi, không có ý gì khác.”
Cù Yến Đình bắt đầu chọc ghẹo ai đó: “Thế sao cậu xong việc không ngủ, cứ ngóng tôi về để chạy sang đưa canh gừng?”
Lục Văn lúng túng gần chết, nói không biết lựa lời: “Em uống thừa, không muốn lãng phí thôi. Với cả, thực ra em…. thực ra em sang đòi lại áo len.”
Tính đi tính lại mà không nghĩ đến việc này, Cù Yến Đình bớt bớt chút: “Áo len… ướt rồi.”
“Thế cũng phải trả em.” Lục Văn không kiểm soát nổi cái miệng nữa: “Em chỉ có một cái áo đấy làm nổi bật làn da đen thôi, anh trả em ngay đi.”
Cù Yến Đình bị đòi mà bối rối, anh định giặt sạch rồi mới trả cơ, ấy thế mà cái tên ngốc này lại đến tận cửa đòi. Anh đi về phía nhà tắm, áo len cởi ra bỏ vào giỏ quần áo bẩn mất rồi.
Bỗng nhiên, điện thoại đặt trên ghế sô pha kêu lên, 80% là Nhâm Thụ gọi tới hỏi thăm tình hình quay phim.
Cù Yến Đình quay lại nhận điện thoại, quen miệng sai khiến Lục Văn: “Áo len trong giỏ quần áo bẩn đấy, tự cậu lấy đi.”
Lục Văn mạnh miệng nhất thời, giờ đành đâm lao phải theo lao thôi. Hắn bước vào phòng tắm, đèn sáng trưng, cửa thủy tinh của buồng tắm nửa mở, hơi nóng chưa tản hết bay ra.
Giỏ quần áo bẩn để ngay bên cạnh bồn rửa mặt, chất đầy quần áo, Lục văn cúi người lục.
Không đến năm giây sau, Lục Văn tay không lao ra khỏi phòng tắm, gào toáng: “Em không cần áo len nữa đâu!”
Cù Yến Đình câu giờ đến tiếng chuông cuối cùng đang định nhận máy, bị tiếng gào của hắn làm cho giật mình, lỡ tay cúp máy. Anh thắc mắc: “Vừa nãy sốt xình xịch lên cơ mà, sao giờ lại không cần nữa?”
Lục Văn lắp bắp: “Cũng, cũng ướt biến dạng rồi, nói chung em không cần nữa.”
Cù Yến Đình nói: “Tôi đền cho cậu cái khác.”
“Không cần đâu.” Lục Văn nói: “Coi như em tặng anh vậy.”
Hắn vào bếp lấy nồi rồi đi thẳng ra ngoài, lúc tới huyền quan mở cửa, hắn trông thấy một bông hoa cẩm chướng cắm trong bình. Cánh hoa đã héo rũ, nhưng Cù Yến Đình vẫn cắm đấy không ném đi.
“Thầy Cù.” Lục Văn dừng lại: “Nói chung, cảm ơn anh đã quan tâm đến em.”
Cù Yến Đình đáp: “Đừng khách sao.”
Vừa dứt lời, Lục Văn siết chặt nắm đấm cửa, nói năng hùng hồn như ra lệnh: “Nhưng chuyện nào ra chuyện nấy, em vẫn phải nhắc nhở anh rằng sau này đừng tùy tiện cho người khác vào phòng tắm của anh nữa!”
Rầm! Cửa phòng đóng sập lại.
Cù Yến Đình đứng đờ bên cạnh sô pha, nét mặt ba phần lơ mơ một phần hoảng sợ.
Anh bị cái đồ ngốc ấy gào vào mặt á? Chẳng biết do quá mệt mỏi hay là quen rồi, thế mà chẳng thấy bực tức tí nào, chỉ ù ù cạc cạc thôi.
Cù Yến Đình kéo khăn lông ướt trên cổ xuống, bước vào phòng tắm, tới gần giỏ quần áo bẩn, định xác nhận mức độ biến dạng của áo len. Nếu không có vấn đề gì lớn thì anh sẽ đem đi giặt.
Trong giỏ là bộ quần áo cởi ra trước khi tắm, ném vào đầu tiên là áo khoác, tiếp theo là áo len, quần dài, áo sơ mi, càng lớp ngoài thì càng đè bên dưới.
“Chưa lấy ra làm sao biết biến dạng được.” Cù Yến Đình lầm bầm, nhấc từng thứ từng thứ lên.
Bỗng anh cứng người lại, ngón tay khều một thứ – là thứ cuối cùng anh cởi ra, ướt đẫm – quần lót tam giác màu đen.
Thế là, cái quần lót này nằm trên cùng từ nãy á?
Vậy lúc Lục Văn tìm áo len, chẳng phải….
Cù Yến Đình rụt tay lại như bị điện giật, ném quần lót vào trong giỏ. Anh đứng thẳng người dậy, giờ thì đã hiểu vì sao Lục Văn không cần nữa và vì sao Lục Văn nói thế.
Anh ngẩng đầu nhìn gương, ánh sáng trắng, áo ngủ đen và hai gò má ửng rặng mây hồng.
Tác giả: Lục Văn: Em bị xấu hổớ.
Truyện khác cùng thể loại
82 chương
124 chương
73 chương
514 chương
323 chương