Lúc An Cẩm Hiên vàCốcVũ ôm trái cây vào phòng, gặp Kinh Trập lẳng lặng đứng ở kia, nhíu mày rồi mỉm cười, ngẫu nhiên còn lắc đầu, bọn họ rất ăn ý không lên tiếng, mãi đến khi Kinh Trập phát hiện bọn họ, hai người mới nhìn nhau nở nụ cười. CốcVũ đưa trái cây cho Kinh Trập, đến trên ghế dài ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào Kinh Trập. Điều này làm cho Kinh Trập không được tự nhiên, "CốcVũ, ngươi nhìn cái gì?" CốcVũ hé miệng cười, lại nói: "Ca, ta nghĩ, trước kia có phải Dao Hồng gì đó cũng nhìn ngươi như vậy, ta thấy ngươi mi thanh mục tú thật tuấn lãng, khó trách người ta nằm mơ cũng nói muốn thành thân với ngươi." Kinh Trập biết nàng đùa, nhưng không quen, "Được rồi được rồi, các ngươi cứ vui sướng khi người gặp họa đi." An Cẩm Hiên nói tiếp câu chuyện, chế nhạo Kinh Trập, "Chúng ta nơi nào vui sướng khi người gặp họa, nghe nói có thật nhiều điền sản, lại có tiệm xay bột, đồ cưới nhiều như vậy, cầu cũng cầu không được, là chuyện tốt a. Đến lúc đó thi trúng tú tài lại trúng cử nhân, không phải là áo gấm về nhà sao, thành tựu một đoạn giai thoại!" Nói hết lời, hắn cười, Kinh Trập bất đắc dĩ, cầm lấy một trái cây nhét vào miệng An Cẩm Hiên, "Được lắm, bây giờ ngươi cười ta, sau này xem ta cười ngươi như thế nào!" Hai, ba ngày kế tiếp, An Cẩm Hiên vàCốcVũ không có việc gì hay dùng những lời này cười chọc Kinh Trập, cuối cùng không cần phải nói nhiều, chỉ nhắc tới xay bột hai chữ, Kinh Trập liền chạy ra xa, để lại mọi người cười thành một đoàn, Vương thị trách cứCốcVũ bọn họ vài lần, nhưng không có hiệu quả. Đại Lâm ngạc nhiên, ngây ngốc hỏi: "Sao vậy, một tiệm xay bột có gì mà cười dữ vậy?" Bộ dáng nghiêm cẩn của hắn choc mọi người cười rộ lên,CốcVũ đã nằm dài trong lòng Hứa Tần Thị, Tiểu Hà cũng đứng không vững, Hứa Tần Thị hai bàn tay to, xoa bụng cho hai tiểu cô nương. CốcVũ mang thảo dược về hong khô, nàng nghĩ chọn một ngày cùng An Cẩm Hiên đi trấn trên thăm dò một chút, trước khi đi trấn trên, còn cố ý vào rừng hái một ít trái rừng, dùng sọt trúc đựng non một nửa, Kinh Trập trước sau như một đọc sách, ngay cả hắn hai người cũng giấu diếm. Cứ như vậy, An Cẩm Hiên đeo trên lưng nửa sọt trái cây,CốcVũ mang theo một ít mặc sinh khô, hai người hướng trấn trên đi. Đi đường xa nóng nực, dừng chân dưới gốc bên đường nghỉ ngơi một chút, thuận tiện uống nước. Dưới gốc cây có rất nhiều người đi tập hợp, lúa đã thu gặt xong, mạ cũng đã gieo trồng, sự tình coi như hoàn tất, nên đem rau quả trong nhà đi bán, đổi chút tiền mua chút muối ăn, đồ cần thiết, một đám phụ nhân ngồi nghỉ tạm, hơn phân nửa cũng là đi mua sắm trong nhà. GặpCốcVũ và An Cẩm Hiên hai thiếu niên còn nhỏ, hỏi: "Tiểu cô nương, ngươi đi trấn trên làm gì?" CốcVũ giòn tan đáp: "Làm buôn bán a, bán này nọ!" Phụ nhân quay đầu chậc chậc nói: "Đứa nhỏ này thực biết chuyện, mới lớn nhiêu đó đã biết mua bán, thằng nhóc nhà của ta chỉ biết chạy khắp thôn." "Đúng vậy, hai huynh muội này thực không kém." Ta xem bộ dạng cũng không quá giống, không chừng là một đôi tiểu uyên ương!" Vài cái phụ nhân nói xong cười ha ha. CốcVũ biết tính nết An Cẩm Hiên, nếu chọc hắn nóng nảy, cái gì hắn cũng dám nói,CốcVũ biết những phụ nữ này không có ác ý, nói xong sẽ quên bẵng đi, nàng vội kéo An Cẩm Hiên đi. An Cẩm Hiên ngạc nhiên, hắn ngheCốcVũ nói: "Cẩm Hiên ca, ngươi đừng nóng giận, các nàng nói chơi thôi." Có thế An Cẩm Hiên mới phản ứng, hắn cười một tiếng, thầm nói hơi đâu giận vu vơ, cho dù các nàng nói thật, hắn cũng vui vẻ cho qua, nhưng lời này chỉ có thể giữ ở trong lòng, hắn muốn hỏiCốcVũ, lời đến bên miệng lại trưng ra bộ dáng khác, "CốcVũ, ngươi nói chúng ta bán trái cây sao, cho dù bán đi, lần tới không có, cũng kiếm không xong vài đồng tiền." CốcVũ lại chắc chắn, nàng chính là muốn nhìn xem trái cây có thể bán đi hay không, nếu có thể bán đi nàng lại suy nghĩ đến nguồn cung cấp, nàng thấy dã trái cây mọc không sai, huống hồ cũng là lớn lên trên đất cát, nếu bán không ra, lại trồng thành công trên đất nhà mình cũng ăn không hết nhiều như vậy, lần này nàng đi là muốn nhìn xem trái cây này giá trị bao nhiêu. Việc này nàng cũng không muốn giấu giếm An Cẩm Hiên, "Cẩm Hiên ca, nếu trái cây này bán được, ta muốn đem cây non trồng trên 8 mẫu ruộng pha của nhà ta, về sau hái có thể bán lấy tiền." An Cẩm Hiên hiểu rõ gật đầu, cũng không hỏi nhiều. Đến bên đường, bọn họ tìm được chỗ đem sọt trúc bảy ra, chờ người mua tới. Bên cạnh có một người bán quả lê, cũng đựng trong giỏ trúc bày trên mặt đất,CốcVũ cùng chủ bán lê hàn huyên, hắn nói cây lê nhà hắn lớn lên so với nhà người khác trồng chín hơn,CốcVũ xem hắn bán, thầm nói qua lê này 5 văn tiền một cân, dã trái cây của mình tương đối khó được, dứt khoát tạm thời định mười văn tiền một cân, nếu trái cây này không có giá bằng lê, về sau nàng thà trồng lê, không cần nói vòng vo, nàng hiểu rõ làm buôn bán luôn cần quá trình trả giá, vẫn nên nói thách một chút, rao giá mười lăm văn. Vì thế nàng đứng lên thét to, "Uy, thần tiên quả, thần tiên quả, mau tới mua a, ê ẩm ngọt ngào thần tiên quả " An Cẩm Hiên nháy mắt sửng sốt, cái nàyCốcVũ cũng dám kêu, là dã trái cây trong rừng, nàng lại nói là thần tiên quả, thôi thôi, thấy nàng hưng trí như vậy, hắn cũng không tiện dội nước lạnh, ở một bên cũng kêu theo. Rất nhanh có người nghỉ chân hỏi giá,CốcVũ mở miệng là mười lăm văn, dọa bỏ đi không ít người, nhưng nàng không quá để ý, dù sao cũng không trông cậy được, một giỏ trái cây có thể kiếm bao nhiêu tiền. Người bán lê đã bán đi không ít, thấy bọn họ mua bán như vậy, hảo tâm nhắc nhở, "Tiểu cô nương, ngươi định giá rất cao, mua một cân trái cây có thể cắt một cân thịt, không ai dám mua." CốcVũ thấy vị đại bá này thiện tâm, cũng nghiêm túc, coi thường nhìn hắn một cái, "Không phải chúng ta chào giá cao, thứ này khó được đâu, chúng ta chỉ có nửa sọt, nếu bán ế cũng chỉ đành xin lỗi trái cây này." "Này nọ ăn ngon thì có ngon, nhưng đắt quá." An Cẩm Hiên cũng cười rộ lên, "Chúng ta định giá cao một chút, người đến không phải chỉ mua lê của ngươi sao, nếu không có chúng ta đối lập kề bên, chỉ sợ lê của ngươi cũng khôngbán xong nhanh như vậy." CốcVũ thầm nói An Cẩm Hiên quả thật không sai, lúc ở hiện đại nàng cũng nghe nói qua, làm buôn bán có rất nhiều bí quyết, có nơi hai cửa hàng kề bên, hàng hóa không sai biệt lắm, chính là một cái quý một cái tiện nghi một ít, người mua cho rằng chính mình nhặt được tiện nghi, không biết đều là một người bán. Không lâu, đại bá bán lê cũng bán hết, thừa lại mười mấy trái đưa choCốcVũ bọn họ ăn, mình dọn đồ về nhà. CốcVũ bọn họ còn đang chờ, rốt cục chậm rì rì nghênh đón một người cầm cây quạt,CốcVũ vội kêu lên: "Công tử, mua một ít thần tiên quả đi." Người nọ thái độ thật ngạo mạn, đi theo phía sau là gã sai vặt, vừa ngheCốcVũ nói là thần tiên quả, "Chúng ta muốn nếm thử, ta chưa từng thấy qua trái cây này, nếu không thể ăn phải làm sao bây giờ?" CốcVũ nói: "Nói rất hay, một văn tiền một quả, nếu ngươi ăn qua xong rồi mua ta sẽ không thu môt văn tiền này, nếu không mua ngươi trả cho ta một văn tiền, chúng ta buôn bán cũng không thể bị lỗ." Kia công tử nhẹ cười, bốc lên một trái ăn, chậm rãi nhấm nháp, đột nhiên hứng thú, "Ngươi nói đây là trái gì?" CốcVũ thấy hắn động tâm, vội nói: "Công tử, đây là thần tiên quả, già trẻ lớn bé đều thích ăn, lại nói tên cũng tốt, mình ăn cũng được, tặng lễ cũng được, ngươi đừng thấy trái cây này thô, đi mua một cái hộp tốt nhất, có khắc hoa văn, là có thể làm lễ tặng." Công tử kia sửng sốt, thầm nói tiểu cô nương này có thể nhìn thấu tâm sao, mình chưa có chuẩn bị kịp quà đại thọ của lão thái thái, đang nóng vội, không biết mua cái gì cho lão nhân gia vui, nếu so quý báu, mình kém đại ca, nhị ca khéo tay, nói không chừng sẽ làm ra gì đó làm lão thái thái cao hứng, mình đang lo buồn, ai ngờ ra cửa liền gặp gỡ chuyện tốt như vậy. Hắn cũng không hỏi nhiều, "Trái cây của các ngươi, trước kia chưa từng gặp qua, tập họp tiếp theo lại đến chứ?" CốcVũ vừa rồi chẳng qua là thuận miệng nói, nàng chiếu theo quảng cáo trên tivi, hơn nữa bày quán ven đường kết hợp thuận miệng nói, cái gì là già trẻ đều thích, tặng lễ hàng cao cấp gì đó, nào ngờ mèo mù đụng phải chuột chết, thấy hắn hỏi như vậy, sợ hắn không mua,vội nói: "Không có, trái cây này hiếm, chúng ta bán lần này, tập hợp lần tới không có, chỉ sợ năm nay cũng không có." Vừa vặn hợp tâm ý của thiếu gia, gã sai vặt phía sau hắn giật mình, "Tam thiếu gia, đã nhiều ngày nay lão thái thái nói khẩu vị không tốt, nếu lúc thọ yến ăn gì đó quá mức béo ngậy, chúng ta đưa trái này cho nàng nàng khẳng định vui mừng, đại thiếu gia nhị thiếu gia không có dịp chê cười chúng ta, thứ này về sau lại không có, bọn họ mua không được." Hai vị này đúng là phú hộ trấn trên Phương gia Tam thiếu gia và gã sai vặt, nghe gã sai vặt nói, Phương thiếu gia vung bàn tay to lên, "Tốt, trái cây của các ngươi ta bao hết." CốcVũ lại nở nụ cười, "Thế nào, các ngươi cũng không hỏi giá liền mua sao, trái cây của chúng ta khó được, mười lăm văn một cân." Gã sai vặt thở ra một hơi, "Sao đắt như vậy!" Phương thiếu gia không nói gì thêm, "Được, mười lăm văn thì mười lăm văn." CốcVũ không vừa ý, nàng nói: "Cũng không biết các ngươi mua làm cái gì, chúng ta nghĩ có nhiều người thích ăn trái này, các ngươi đã không chê quý, ta bán một nửa cho ngươi." Phương gia thiếu gia cùng gã sai vặt ngây ngẩn cả người, chưa từng gặp qua người mua còn không bán, hắn lo lắng vạn nhất cái này bị đại ca, nhị ca mua đi hoặc thấy, trở về còn không phải nói mình tùy tiện mua trái cây trên đường. Khuyên can mãi ,CốcVũ chỉ có thể cam đoan nàng bán thứ này một lần thôi, không đủ cho bọn họ mua hết, chờ lúc gã sai vặt đem lễ thọ của lão thái thái nói ra hy vọng đả độngCốcVũ,CốcVũ lại gợi ý cho bọn hắn, "Nếu không ngươi mua một trăm văn đi, hòa thuận mĩ mãn lão nhân gia nghe cũng cao hứng." Phương gia thiếu gia nghe lờiCốcVũ, mua trái cây, tự mình đi mua một cái hộp, lại kêu gã sai vặt canh giữ một bên, không cần phức tạp .