Điền Viên Cốc Hương
Chương 9
Đêm trừ tịch, một nhà Lí Đắc Tuyền ăn cơm tất niên cùng Nhị thúc công bọn họ.
Quen thân nên không cần khách khí, vừa khéo Lí Đắc Giang cho một ít thịt khô, trong nồi hầm xương heo với cải củ, tuy rằng không là đồ tốt, coi như có chút thịt.
Vốn Vương thị định chỉ dùng chút mỡ, thấy thân mình gầy yếu của Cốc Vũ, đến cùng khẽ cắn môi, băm nhỏ thịt cùng nhau ăn.
Ăn xong cơm tất niên, bảy người vây quanh đống lửa đón giao thừa, Cốc Vũ thức không nổi, ghé vào đầu gối Vương thị ngủ.
Đầu năm sáng sớm mồng một, Cốc Vũ đã bị Tiểu Mãn đánh thức, nàng nhu ánh mắt nói: "Tỷ, trời còn chưa sáng, ngủ tiếp một chút nữa."
Tiểu Mãn lôi kéo ổ chăn của Cốc Vũ, "Không được, hôm nay phải đi chúc tết.”
Nghe vậy Cốc Vũ càng thêm không vừa ý, "Chúc tết gì chứ, đến lúc đó không chừng bị đuổi ra"
Tiểu Mãn kiên định nói: "Dù thế nào cũng phải đi, không chỉ phải đi nhà của nãi nãi, còn có Tam nãi nãi, Ngũ nãi nãi bên kia, chúng ta không đi bị người ta nói, đến lúc đó truyền ra có lý biến thành không trên không dưới, chúng ta đi bọn họ không có nói được."
Trong 3 huynh muội, chỉ có Tiểu Mãn thường đi theo Lí Đắc Tuyền về lão gia, nên biết một ít việc ở thôn trang, đã nói đến nhường này, Cốc Vũ đành phải lười biếng thay áo bông. Ra cửa, đã thấy Kinh Trập chờ các nàng ở nhà chính.
Ba người dập đầu cha mẹ trước, xong dập đầu Nhị thúc công, mỗi lần đều nhận được giấy đỏ làm thành bao đỏ nhỏ.
Kinh Trập thấy bộ dáng rụt cổ vì lạnh của Cốc Vũ, đi lại nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng có chút lo lắng. Nhận được hồng bao nàng vội vàng chạy vào phòng cất dưới gối đầu, lại chạy đến, một tay nắm Kinh Trập, một tay nắm Tiểu Mãn, đi về hướng Lí gia.
Trên đường đã rất nhiều người đi lại, trẻ con chiếm đa số.
Lí gia gần nhà Nhị thúc công, vòng qua vườn rau là tới. Nhóm người lớn cũng đều đi lên, Lí Hà thị cùng Lí gia ngồi ở nhà chính, hai bên gia đình Đại bá phụ và Nhị bá phụ, đứng bên người Lí Hà thị là tứ thúc Lí Đắc Hà cùng tiểu cô cô Lí Linh Nga.
Vừa đến cửa phòng, Lập Thu mở ra hai tay ngăn ở trước cửa, mặc áo bông mới màu đỏ thẫm, trên đầu đeo một đóa quyên hoa, giống như cái trên đầu của Cốc Vũ, điều này làm cho Cốc Vũ hận không thể lập tức lấy hoa trên đầu xuống.
Cái này cũng chưa tính, Lập Thu miệng còn gọi: "Đại ca nhị ca, là bọn họ, muốn ăn hết của nhà chúng ta, còn có mặt mũi đến chúc tết!"
Kinh Trập phát ra một tiếng cười lạnh, đem mặt xoay qua một bên. Tiểu Mãn thấy hai vị đường ca có chút buồn cười, đứng ở nơi đó kêu lên: "Gia gia nãi nãi, chúng ta đến chúc tết, thật không ngờ bên này còn có mấy ông thần giữ cửa a."
Thấy người trong phòng không ai nhúch nhích, Linh Nga đi lại nói: "Lập Xuân, Lập Hạ, đừng nghe Lập Thu nói bậy, nhanh chút tránh ra, không được ngăn đón người đến chúc tết."
Lập Thu nghe thấy, chỉ huy 2 ca ca khờ của nàng, "Các ngươi nếu dám cho bọn họ vào đi, ta nói nương không bao giờ cho các ngươi ăn trứng gà nữa!"
Tiếng nói vừa dứt, Lập Thu đã bị nạt, Lập Thu vừa muốn náo, thấy Lí Đắc Giang nhìn nàng, vội chạy tìm Trương thị.
Thấy Lập Xuân, Lập Hạ còn chặn cửa, Lí Đắc Giang rống lên một câu: "Muội muội của ngươi không hiểu chuyện, các ngươi cũng không hiểu sự, đều bao lớn, xem Kinh Trập người ta, câu đối đều có thể viết, các ngươi trừ bỏ nghịch bùn còn làm được gì!"
Hai nam hài sợ tới mức chạy đến một bên, miệng lại còn gọi nói: "Lập Thu, không phải chúng ta không nghe, chính ngươi bỏ đi trước."
Trương thị căm tức kêu lên: "Thật sự là chó bắt chuột xen vào việc của người khác, con ta sinh tự nhiên có ta dạy, người khác muốn quản, liền chính mình sinh đi!"
Lí Đắc Tuyền cũng không ngăn cản nói: "Đại tẩu, đầu năm mồng một ngăn đón ở cửa là do ngươi dạy sao?"
Trương thị đành im miệng, không dám nói cái gì nữa. Qua một trận rối ren, cũng không biết ở làm gì.
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Cốc Vũ trong lòng thích thú.
Huynh muội ba người tiến lên, đoan chính dập đầu Lí Hà thị , Lí gia.
Lí lão nhân cười, "Ngoan ——" phát cho bọn hắn bao đỏ, Lí Hà thị sắc mặt mỉm cười đều không có, mặt không biểu cảm đưa qua ba cái hồng bao, Cốc Vũ dùng sức sờ sờ, đặt ở trong túi áo.
Xong đến chúc tết Đại bá, Nhị bá bọn họ, hồng bao của đại bá mẫu nhẹ bổng, Cốc Vũ cố ý để riêng, lát nữa xem coi là bao nhiêu. Nhị bá mẫu khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, mặt mày đoan chính, nhưng tướng khổ, lúc này tuy rằng là cười, lại vẫn cứ cảm thấy có chút buồn. Nhị bá phụ hồng bao thật nặng. Kinh Trập đang muốn nói chuyện, Lí Đắc Giang nói trước: "Tốt lắm, các ngươi đi qua Tam nãi nãi trước, đến lúc đó trong nhà còn chờ ăn cơm, ngày mai lại đến."
Kinh Trập nắm Cốc Vũ, huynh muội ba người ra cửa, đi nửa vòng thôn trang, cũng may mắn Tiểu Mãn nhận ra đường, cuối cùng cũng chúc tết xong.
Trở về nhà, Vương thị đang làm bánh cải củ, từng cái bánh cải củ trắng mềm, để trong giỏ trúc, cắt thành từng mảnh nhỏ, lúc này hai mặt đã chiên vàng. Xem còn chảy chút dầu.
Bên kia, Nhị thúc công nấu canh, "Ba đứa nhỏ đã trở lại, hôm nay nếm thử canh nước Nhị thúc công làm, các ngươi cẩn thận bụng nhỏ."
Từng đợt hương thơm truyền đến, Cốc Vũ cố nén cơn thèm ăn, chạy vào phòng, đem hồng bao mở ra, hơn phân nửa đều là 1, 2 văn tiền, có hai cái thật đặc biệt, một cái hồng bao tương đối nặng, mở ra có đến hai mươi đồng tiền, một cái, thế nhưng cái gì đều không có, một cái hồng bao trống rỗng, không là đại bá mẫu là ai?
Thấy thế, Cốc Vũ có chút giận, "Nương”
Vương thị cười: "Cốc Vũ đói bụng, lập tức là có ngay, đợi chút a."
Cốc Vũ không vừa ý, giật nhẹ Vương thị góc áo, tiếp tục kêu: "Nương”
Vương thị mới quay đầu đi lại, thấy Cốc Vũ quyệt miệng: "Cốc Vũ sao vậy, qua năm mới quyệt miệng."
Cốc Vũ đẩy đẩy tờ giấy hồng trong tay, "Nương, ta đi chúc tết đại bá mẫu, nàng cho cái hồng bao không.”
Vương thị nhướng mày, giao cái xẻng trong tay cho Tiểu Mãn, sờ mặt Cốc Vũ: "Cốc Vũ ngoan, có thể là ngươi không cẩn thận rớt, sao lại có không hồng bao.”
Kinh Trập cũng nói chuyện, "Nương, Cốc Vũ luôn cầm trong tay hồng bao của đại bá mẫu, còn không phải sao."
Tiểu Mãn nghe nói như vậy, liền nở nụ cười, "Nương ngài không biết, lúc chúng ta đến Lập Thu kêu Lập Xuân Lập Hạ chặn cửa, bị Nhị bá phụ la, đại bá mẫu tức giận, cho không hồng bao cũng không ngạc nhiên, chúng ta cũng không cần một cái đồng tiền lớn của nàng."
Nhị thúc công cười ha ha đứng lên, "Mệt nàng nghĩ ra, Cốc Vũ đừng buồn, chúng ta không thèm để ý tiền của nàng, nếu truyền ra ngoài, nãi nãi các ngươi là người sĩ diện, nói không chừng lại gây chuyện."
Cốc Vũ gật đầu, nhướng mày lên nói: "Nhị thúc công, Cốc Vũ sẽ không ra bên ngoài nói đâu, nãi nãi bên kia không tốt, cũng không thể nói ra, không cùng bọn họ so đo.”
Nhị thúc công lại là cười, "Ai u, Cốc Vũ của chúng ta biến thành người lớn rồi, bánh cải củ hôm nay cho ngươi ăn trước."
Cốc Vũ cũng không chối từ, cười hề hề nhận lấy, bánh cải củ nấu vừa đúng, canh nước món tủ của Nhị thúc công, mang lại mùi thơm ngào ngạt, thật là ngon miệng, cắn một miếng bánh cải củ, chỉ có mùi cải củ, cải củ toàn bộ đều mềm, sự bực bội vừa rồi trở thành hư không, từng miếng từng miếng ăn.
Truyện khác cùng thể loại
501 chương
270 chương