Điền Viên Cốc Hương
Chương 77
Trần Giang Sinh thấy Cốc Vũ bọn họ ôm lá sen về, không cam lòng chạy tới hỏi, "Cốc Vũ! Cốc Vũ! Vừa rồi các ngươi đi nơi nào? Cũng không kêu ta, làm hại ta một mình đi hái lá chuối tây."
Cốc Vũ thấy bộ dáng nghiêm cẩn của hắn buồn cười, Trần Giang Sinh khoẻ mạnh kháu khỉnh có chút mập mạp, nhưng nhìn đáng yêu, chỉ là đầu óc luôn chậm nửa nhịp, nàng quen tật sai sử hắn, "Dựa vào cái gì phải gọi ngươi a, ai kêu ngươi đã học qua hai năm tư thục, ngay cả lời không nhận được đầy đủ."
Cốc Vũ muốn nhắm vào bữa tiệc trăm ngày của Hạ Xuyên, Kinh Trập viết câu đối, Trần Giang Sinh chỉ nhận được một nửa, nghe Cốc Vũ nói như vậy, hắn vò đầu vặn ngón tay ngây ngô cười.
Bánh ngàn tầng đã chưng chín, lá sen nắm* cũng đã làm xong, Lí Đắc Tuyền cùng Trần Vĩnh Ngọc cũng giết gà xong, hương nến đều được chuẩn bị tốt, thấy Hứa Tần Thị đem lồng hấp bánh ngàn tầng đến, lá sen nắm cũng để lên trên hương án, bọn họ bắt đầu đem gà bỏ vào nồi luộc, lấy ba ly rượu, ba bát cơm, chuẩn bị xong kêu Giang thị dẫn Vương thị cùng bọn nhỏ đi cũng bái điền thần cùng thổ địa.
* lá sen nắm = món cơm nếp gói lá sen
Cốc Vũ kỳ quái, hỏi Hứa Tần thị, "Mỗ mỗ, vì sao cha ta không đi?"
Hứa Tần Thị không hiểu rõ, chỉ nói, "Đây là quy củ lão tiền bối truyền xuống, đàn ông không thể đi, bao nhiêu năm qua đều là như vậy."
Kinh Trập ôn nhuận cười, nói, "Ta có nghe nói qua, dĩ nhiên cũng là quy củ lão tiền bối truyền xuống, sứ mạng của nữ tử từ xưa là sinh con dưỡng cái, cho nên đi hiến tế điền thần, để cầu được mùa thu hoạch nhiều lương thực. Gạo thóc không phải do mạ sinh ra sao?"
Trần Giang Sinh sửng sốt, than thở nói: "Cha ta bọn họ cũng không đi, bọn họ không đi có thể được mùa thu hoạch sao?"
An Cẩm Hiên tiếp nối câu chuyện vừa rồi của Kinh Trập, "Không phải, cược sống của tổ tông trước kia, nam vào núi săn thú, săn thú đó là hoàn thành sứ mạng, mà sứ mạng của nữ là sinh dưỡng con cái, cho nên gieo trồng hái lượm do nữ nhân cùng bọn nhỏ đi làm."
"Vì sao đứa nhỏ lại có thể đi?" Trần Giang Sinh vẫn chưa từ bỏ ý định.
Cốc Vũ đoán mò, "Đứa nhỏ đi, về sau có thể săn thú, có đủ năng lực gieo trồng, mói có tương lai a."
Hứa Tần Thị há to miệng, nhìn Kinh Trập lại đánh giá An Cẩm Hiên, cuối cùng sờ đầu Cốc Vũ, "Ta sống nửa đời người, thật không bằng các ngươi mấy đứa trẻ, Kinh Trập, Cẩm nhi, các ngươi nói như vậy ta cũng thấy chính là đạo lý này, sao các ngươi biết vậy? Thấy các ngươi mỗi ngày đóng cửa đọc sách viết chữ, ban đầu ta cảm thấy như vậy rất già dặn, xem ra đọc sách hiểu lý lẽ."
Trần Giang Sinh không phục, "Ta cũng đọc sách a, tiên sinh lại không dạy chuyện này."
Một câu nói làm người lớn cười rộ lên, Giang thị vỗ bả vai hắn, "Được rồi tiểu tử, ngươi đọc sách, ta cũng chỉ trông cậy ngươi nhận được vài chữ."
Trở ra cửa, vào trong vườn, chọn một bãi đất trống lớn, dọn xong bát cơm ly rượu, gà cũng bày lên, còn có bánh ngàn tầng cùng lá sen bao, người lớn thở dài, trẻ con dập đầu.
Trên đồng ruộng lúa đã lên cao, xanh biếc, thẳng tắp chỉ lên trời, Cốc Vũ lại nghĩ đến lời nói vừa rồi của Kinh Trập và An Cẩm Hiên, nghĩ bụng cây lúa sẽ chậm rãi căng tròn, từ xanh biến vàng, cuối cùng thu gặt, không phải là một lần quá trình sinh mệnh dựng dục sao, nghĩ đến đây, tự đáy lòng Cốc Vũ cảm thấy những người này thật thông minh, thì ra tập tục gì cũng đều có lý có chứng cứ, truyền đến truyền đi, cuối cùng chỉ là thừa kế nghi thức mà thôi.
Không khí vui sướng, hòa với gió thổi qua đám mạ, trên sông có mấy con vịt hoang, lúc ra cửa, An Cẩm Hiên còn đem vài miếng lá sen còn thừa lại ra, người lớn đội mũ rơm, bọn nhỏ mỗi người che một mảnh lá sen, bờ ruộng quá nhỏ, chỉ có thể đủ một ngươid đứng, người xếp thành một hàng đi tới, lại có một loại thú vị khác.
Cốc Vũ không chịu ngồi yên miệng, cười nói: "Trẻ con chúng ta đội lá sen, là lúa chưa chín, các ngươi đội mũ rơm vàng chính là lúa chín."
Buổi nói chuyện làm mọi người cười, Hứa Tần Thị đội mũ rơm vừa khéo có chút cũ, đã ngả sang màu đen, tự giễu nói: "Cốc Vũ, mỗ mỗ chẳng phải là lúa già sao."
Cũng điền thần xong, lại đi miếu thổ địa công công của thôn trang cúng bái một hồi, xong Giang thị mang theo cả nhà đi ra sông Thanh Sa, hiến tế một hồi, nói lúc trước nàng ở đây chăm sóc ruộng đất, lúc sinh hạ Giang Sinh, ngay từ đầu tưởng không thể nuôi sống, liền nhận sông Thanh Sa làm mẹ đỡ đầu, nhờ vậy hắn mới có được bộ dạng khỏe mạnh không cần lo lắng, cho nên hàng năm đều hiến tế.
Trần Giang Sinh nghe xong, cắn môi, chờ Giang thị thu thập mọi thứ vào rổ xong, hắn đi theo, nét mặt nghiêm cẩn.
Đoàn người trở về, Lí Đắc Tuyền cùng Trần Vĩnh Ngọc đã thu thập xong mọi thứ, chỉ chờ chặt gà là có thể bày bàn ăn cơm.
Các nữ nhân rảnh rỗi, cũng không thêu thùa, tán gẫu chờ ăn cơm.
Sân bên đây không lui tới với sân bên kia nhiều, Lí hà Thị không biết có phải nghe lời Nguyệt Nga khuyên, lúc Hạ Xuyên trăm ngày tuy mượn cớ ốm không đến, nhưng cũng tặng xấp vải, Vương thị kêu Tiểu Mãn đem bánh ngàn tầng cùng lá sen nắm đưa qua một ít. Hứa Tần Thị cùng Giang thị cũng nói là nên làm.
Lúc Tiểu Mãn trở về, trong rổ có một ít bánh gạo, bao bằng lá bưởi, đã chưng chín, bánh gạo nhiễm màu xanh của lá, xem thật đẹp mắt, nói là Nguyệt Nga mang đến.
Người một nhà không nói chuyện, bắt đầu chuẩn bị ăn cơm.
Người không đông lắm, Lí Đắc Tuyền cùng Trần Vĩnh Ngọc còn có Kinh Trập ba tên nhóc bọn họ một bàn, còn nhóm phụ nữ mang theo Tiểu Mãn, Cốc Vũ một bàn, nhưng Hạ Xuyên không yên, khóc náo dỗ thế nào cũng không được, đặt lên giường cũng không yên, Vương thị không thể ăn cơm. Là Trần Giang Sinh nói Hạ Xuyên là bé trai muốn đi bàn của bọn họ, người lớn không tin lắm, nhưng khi ôm qua Hạ Xuyên thật sự nín khóc, chọc cho một đám người cười một trận.
Ăn cơm, rửa chén xong, sắc trời cũng còn sớm, mùa hè trời tối trễ, nhất thời không biết làm cái gì. Vương thị muốn đi thêu hoa.
Bị Hứa Tần Thị ngăn cản, "Ngày nào mà không có chuyện làm, dứt khoát nhàn một ngày thôi."
Vì thế một đám người vây quanh Hứa Tần Thị kể chuyện xưa, nói trước kia mùng sáu tháng sáu là ngày ngồi thuyền đi dạo.
Cốc Vũ thấy cả nhà ít khi có dịp hưng trí, đề nghị, "Nhị thúc công không phải có mấy cái xuồng sao, hay là cả nhà chúng ta đi chơi, mang theo đèn lồng đi, chúng ta chèo thuyền đi hồ sen ở sông Thanh Thuỷ, lần trước tới không ở lâu. Nhiều người như vậy không nề hà."
Lí Đắc Tuyền do dự, Trần Vĩnh Ngọc vỗ tay nói tốt lắm, Tiểu Mãn ngày ấy nghe nói bọn họ đi Liễu Bá Tử bằng xuồng cũng động tâm, vừa vặn lần này cả nhà đều đi, đều muốn ngồi thuyền. Hứa Tần Thị do dự một lúc lâu, vẫn quyết định không đi, "Ta còn muốn qua bên kia sân nhìn xem, các ngươi cứ đi, mỗ mỗ vừa lên thuyền là say sóng, vừa vặn ta đi xem khuê nữ ở bên kia thế nào, các ngươi yên tâm, lại nói ta cũng muốn ở lại giữ nhà, bị trộm không có cách nào qua."
Chạng vạng, gió thật mát mẻ, Lí Đắc Tuyền cùng Trần Vĩnh Ngọc kéo một cái xuồng, Giang thị cùng Trần Giang Sinh một đầu, Kinh Trập cùng An Cẩm Hiên một đầu, cũng nâng một cái, lần này so với lần trước Kinh Trập bọn họ hai người nâng thoải mái không ít, Tiểu Mãn cùng Vương thị mỗi người cầm một cái rổ, bên trong là bán ngàn tầng, lá sen bao còn có đồ ăn nắm lấy từ bên kia, nhân tiện đem theo điểm tâm hôm qua người khác đưa, Trần Vĩnh Ngọc còn cố ý dặn Giang thị về nhà mình lấy hai cái hồ lô, đi cửa hàng mua nửa Hồ Lô rượu, cùng Lí Đắc Tuyền mỗi người một cái đeo ngang hông, Cốc Vũ cũng không nhàn rỗi, trong tay cầm hai chiếc đèn lồng, dù trời tối cũng không sợ .
Trên đường thôn, những người chờ ăn cơm chiều tụ tập dưới gốc cây tán gẫu, thấy bọn họ đùa hỏi, Trần Vĩnh Ngọc cũng không quay đầu lại đáp: "Mang bọn nhỏ đi hồ sen chơi, dù sao việc cũng làm không xong."
Sau lưng vang lên tiếng chắc lưỡi, "Người trong thành trở về không giống chúng ta, nhà nghèo thành như vậy, vẫn có thể an nhàn bực này."
"Ta nói như vậy mới tốt, nghèo thì nghèo, cũng không cần phải khổ lo cả ngày, nếu không còn có hy vọng gì."
Vô luận bọn họ nói cái gì, xuồng vẫn xuống nước.
Dưới sự kiên trì của Kinh Trập và Trần Giang Sinh, Trần Vĩnh Ngọc bọn họ cũng đồng ý, bốn người lớn ôm Hạ Xuyên một thuyền, Kinh Trập, An Cẩm Hiên, Trần Giang Sinh, Tiểu Mãn, Cốc Vũ một thuyền, một trước một sau chậm rì bơi đi.
Lúc này không cần sào trúc, đổi thành khua chèo, Kinh Trập, Trần Giang Sinh luân phiên nhau chèo, Cốc Vũ rảnh rỗi, đem chân Tiểu Mãn thành gối đầu, tà tà nằm.
Chạng vạng gió thật thoải mái, ngẫu nhiên một tia nắng yếu ớt lấp ló sau núi, trên đỉnh đầu có vài con sâu không biết tên trên cành cây, ruộng lúa hai bên bờ sông theo gió ngả nghiêng, trong ánh nắng chiều thấp thoáng, mọi thứ đều trở nên hết sức tốt đẹp.
Mọi mệt nhọc khổ đau như tan biến, Cốc Vũ ngửa mặt nhìn ánh nắng chiều đỏ au, cảm thấy mình thật nhỏ bé, nhỏ đến có thể xem nhẹ mọi thứ, những khó khăn của bản thân càng không đáng giá nhắc tới, nàng vẫy đầu, nở nụ cười.
Phía trước nhóm người lớn không yên tâm, cách không xa luôn dặn dò bọn họ, nhìn một hồi, thấy Kinh Trập và An Cẩm Hiên bọn họ khua chèo lão luyện, thuyền cũng vững vàng, liền an tâm.
Rất nhanh đã đến hồ sen, bọn họ tìm một chỗ tấp thuyền vô, đem điểm tâm mang lên, vừa ăn vừa cười, trong hoàng hôn lá sen cũng biến thành màu tối, nhưng hương hoa sen không giảm, ngược lại ở đây yên tĩnh càng làm hương hoa thêm nồng đậm, ngẫu nhiên còn nghe thấy thanh âm của ếch nhảy xuống nước cùng tiếng kêu.
Trần Vĩnh Ngọc và Lí Đắc Tuyền vừa uống rượu vừa nhắc lại thời niên thiếu của bọn họ, thuở tuổi cỡ Kinh Trập bây giờ, Vương thị cũng cùng Giang thị nói giỡn không ngừng, Cốc Vũ bọn họ bên này đều là đứa nhỏ, càng là náo nhiệt hơn.
Bất tri bất giác trời đã tối đen, trăng non đã lên một vòng cong cong trên bầu trời, chung quanh là những vì sao đêm, uống rượu không không uống rượu, lúc này đều như say.
Ăn uống xong, người lớn nói chưa hết chuyện, Trần Giang Sinh không muốn trở về, cùng An Cẩm Hiên đánh đố muốn xuống nước, bắt cá đào củ sen, thấy Giang thị đòi đi về, không cam lòng, mãi đến khi người lớn đáp ứng lần tới lúc quá tiết sẽ đi nữa, mới bỏ qua.
Trên đường về, Hạ Xuyên đã ngủ say trong lòng Vương thị, mọi người không nói chuyện, lắng nghe tiếng mái chèo khua trong nước.
Đất trời lúc đó, một mảnh yên tĩnh.
Truyện khác cùng thể loại
501 chương
270 chương