Điền Viên Cốc Hương
Chương 73
Cốc Vũ kỳ quái, "Mỗ mỗ, tỷ tỷ vì sao phải bước qua chậu than?"
Hứa Tần thị thấy Tiểu Mãn đã bước qua chậu than, tự mình cũng bước qua, sau đem chậu than thu thập xong, lại thu xếp muốn dùng nước lá bưởi rửa tay, xong mới trả lời Cốc Vũ, "Còn không phải đi mời Nhị cô cô ngươi, nàng... Phi phi phi, xúi quẩy”
Cốc Vũ đành phải vụng trộm hỏi Tiểu Mãn, Tiểu Mãn vừa đi gấp cùng Hứa Tần thị, đầu đầy mồ hôi, mặt đỏ bừng, nàng trầm ngâm một hồi, "Nhị cô cô ở An Hoà Đường hỗ trợ đâu."
Thì ra là thế, lần trước nghe mỗ mỗ đâm chọt Nhị cô cô vài câu, thật không ngờ là sự thật, An Hoà Đường chuyên làm sinh ý với người chết, cái gì quan tài, áo liệm người giấy, hàng mã... trong nhà có phụ nữ có thai có đứa nhỏ, khó trách Hứa Tần thị phản ứng lớn như vậy.
Sau bữa trưa, Lí Đắc Giang vội vàng về nhà, từ xe ngựa dỡ xuống một ít đồ ăn, lại bàn công chuyện với Hứa Tần thị và Hứa thị, đưa cho Hứa thị một ít thuốc dưỡng thai, sau đó mói nói với Lí Đắc Tuyền, "Quán rượu tiếp được một mối lớn vào tháng sáu, Cùng nhi nói ta hỏi ngươi đến lúc đó có thể làm xong ba bốn cái bàn trước hay không, nếu không được phải nói trước với Cùng nhi."
Lí Đắc Tuyền lắc đầu, "Ca, ngươi trở về nói chỉ có thể làm tốt hai cái bàn, bên này gỗ chưa khô kịp, vội vã đảo qua rồi làm, ta chỉ sợ đến lúc đó sẽ có cái khe, chúng ta không làm được việc như vậy."
Thấy Lí Đắc Tuyền nghiêm cẩn như thế, Lí Đắc Giang cũng không thêm, đem đồ đạc cất gọn gàng, "Ta về nói là được." Nói xong hắn lại không chịu đi, bế Hạ Xuyên một hồi, ai ngờ Hạ Xuyên đang khoa chân múa tay vui sướng, ở trong lòng hắn xả cổ họng khóc.
Hứa Tần thị cười nói tay hắn thô, Lí Đắc Giang ngượng ngùng đưa Hạ Xuyên cho Hứa Tần thị, đang muốn ra cửa, lại bị Hứa thị gọi lại.
Bước chân hắn có chút chần chờ, cho rằng một mình Hứa thị bào thai lớn lên có chút lo lắng, đang muốn nói hai câu giải sầu. Hứa thị lại nói, "Ngày đó có thể về hay không, Hạ Xuyên được trăm ngày.”
Lí Đắc Giang vỗ ót, cười hề hề nói: "Ta quên, định ngày xong, ta nhất định có thể bớt chút thời gian trở về." Nói xong còn lưu luyến, đi đến bên người Hứa thị, nhỏ giọng nói vài câu, nói là muốn đi qua bên kia sân, cười rồi đi.
Vương thị ôm Hạ Xuyên, bộ dạng hắn chắc nịch, trừ bỏ yêu khóc náo một chút cũng không có tật xấu khác, có thể nuôi sống, chờ cho hắn trăm ngày, tâm tư của bản thân coi như yên ổn một chút, "Làm khó tẩu tử nhớ được Hạ Xuyên trăm ngày tuổi."
Hứa Tần thị đang dùng len sợi hài em bé, giống như vớ, lúc này cũng nói: "Ta tính ngày, Hạ Xuyên trăm ngày tuổi đúng vào tháng sáu chương cũng là ngày cô nương chương, sợ là náo nhiệt không ít, hay là chúng ta làm lễ trăm ngày cho Hạ Xuyên vào mùng năm tháng sáu, ngày thứ hai tiếp tục náo nhiệt, tiểu tử này tương lai là người có phúc khí."
Cốc Vũ nhưng là không quá rõ ràng lễ tiết, ấn tượng của nàng, ngày hội tháng sáu miễn cưỡng mới nhớ tới ngày quốc tế thiếu nhi, đành phải thôi, "Mỗ mỗ, cái gì là tháng sáu chương, cái gì là cô nương chương?"
"Ngươi cái này còn không biết, không chỉ có vậy đâu, phơi y chương cũng là ngày đó..."
Hứa Tần thị đang nói với Cốc Vũ về ngày hội, trong viện truyền đến thanh âm ồn ào, Cốc Vũ trong lòng đã không vui, trải qua nhiều sự tình trong thời gian này, nàng hy vọng có được một khoảng thời gian bình tĩnh.
Đi ra cửa phòng nhìn, thấy một đám tiểu đứa trẻ hướng trong viện chạy, Trần Giang Sinh dẫn đầu chạy, vỗ tay kêu lên: "Đến đến, chính là chỗ này."
Cốc Vũ còn tưởng rằng một đám nhóc chơi đùa với nhau, xoa eo nhỏ nói: "Giang nhi, dẫn nhiều người như vậy đến nhà ta làm gì, không cần ầm ĩ đến Nhị bá mẫu ta."
Trần Giang Sinh khoát tay không nói gì, ngược lại nhìn ra ngoài sân, Cốc Vũ theo hắn tầm mắt, thấy trong viện xuất hiện một con dê, tiếp theo là một hàng tre trúc gì đó, ngồi trong xe dê chính là tiểu tử dã man đó, Cốc Vũ nổi lửa, mang theo cây đuổi gà đi qua đuổi, "Đi ra ngoài, đi ra ngoài, toàn bộ đi ra ngoài ai kêu ngươi tới nhà của ta?"
Trần Giang Sinh không hiểu, "Cốc Vũ, hắn nói là tới tìm ngươi, không là khách sao, thế nào đuổi người ta đi vậy?"
Cốc Vũ nhớ tới lúc trước mình ở trấn trên chịu uất ức, lúc trước nhịn vì sinh ý của tửu lâu Hứa Thế Cùng, nào ngờ tiểu tử này còn dám tới cửa, nơi này là địa bàn của mình, hắn điêu ngoa cũng không làm gì được mình, vì thế chỉ gậy vào hắn, "Giang nhi, ai nói là khách nhà chúng ta, đi ra ngoài, các ngươi hết thảy đi ra ngoài!"
Trần Giang Sinh biến sắc, vội xua tay tiếp đón người, "Đi đi, chúng ta đi chỗ khác đi chơi."
Mấy đứa trẻ đang vuốt ve xe dê, hâm mộ chạy đi.
Ninh Bác ngồi trên xe, căm tức nhìn Cốc Vũ.
Cốc Vũ dùng gậy gộc chỉ vào hắn, "Ngươi tới nhà ta làm gì? Nhanh đi đi."
Ninh Bác không nói chuyện, xuống xe đi đến, "Ta thích đến sẽ đến, hừ, Lí sư phụ, ta đưa quả đào đến cho ngươi"
Lí Đắc Tuyền ở sân sau làm việc, nghe được thanh âm còn tưởng rằng mấy đứa trẻ đang đùa náo, nghe được tiếng quát to có chút quen tai, đi ra thấy Ninh Bác, hắn vội ngừng tay, lau hai tay, "Tiểu thiếu gia, sao ngươi lại tới đây, chỉ một mình ngươi sao? Đi xa như vậy."
Ninh Bác trên mặt đầy ý cười, ngọt ngào cùng Lí Đắc Tuyền tiếp đón, phía sau Trần Vĩnh Ngọc là quản gia Cốc Vũ đã gặp lần trước, một đám người hướng nhà chính đi, Ninh Bác quay đầu hướng Cốc Vũ le lưỡi khiêu khích, Cốc Vũ không nhịn được nữa, đánh gậy qua.
Ninh Bác nhảy lên kêu, "Nha!"
Vương quản gia vội hỏi Ninh Bác , "Thiếu gia, như thế nào? Trúng chân sao?"
Ninh Bác lắc đầu, "Không có việc gì."
Đi vào phòng, Ninh Bác cùng Vương quản gia cũng quen biết Hứa Tần thị, thật khéo, Hứa Tần thị lại cùng Vương thị, Hứa thị nói chuyện Ninh gia.
Cốc Vũ nghẹn một hơi, tiểu bá vương này, người trong nhà cho hắn là khách quý, mình còn nhớ rõ lần trước bị hắn đánh một roi, mặc kệ hắn, ai ngờ nàng không trêu chọc Ninh Bác, Ninh Bác lại không buông tha nàng, "Uy, ta cho các ngươi rất nhiều quả đào, cha ta cho người mua, ăn đi, ta cố ý dùng xe dê kéo một khuông đến."
Nói xong Vương quản gia cùng Lí Đắc Tuyền đem khuông quả đào chuyển vào, mọi người đều cười to, Trần Vĩnh Ngọc cùng Vương quản gia nói: "Thật không ngờ lão gia các ngươi mua quả đào của thôn trang chúng ta, thiếu gia các ngươi ngược lại đưa quả đào đến, không chừng quả đào này do Cốc Vũ hái đâu, đi một vòng lại trở lại."
Ninh Bác nhìn Cốc Vũ hèn mọn cười, có chút không phục, hỏi Trần Vĩnh Ngọc, "Thúc thúc, sao biết được quả đào là đào ở Đào trang các ngươi?"
Cốc Vũ khinh khỉnh cười một tiếng, "Thật sự là tay chân không chăm chỉ, một mảnh rừng đào lớn như vậy mà không biết”
Ninh Bác đỏ mặt, lần trước hắn không cẩn thận đánh trúng Cốc Vũ, trong lòng có chút áy náy, nhưng ngại xin lỗi người ta, lại nói cả nhà, nhất là lão thái thái đều cưng chiều hắn, mà Cốc Vũ dám trực tiếp trách cứ hắn, mỗi ngày ở nhà đi xe dê hắn cảm thấy không vui, nhà hắn giúp cậu hắn mua rất nhiều quả đào, hắn liền mang một khuông tới, ý đồ bù lại, không ngờ đây lại là trái cây của Đào trang, không khỏi có chút ngượng ngùng, cũng cảm thấy mình đánh mất mặt mũi, ngốc một bên không nói chuyện.
Cốc Vũ thấy sắc mặt hắn khi đen khi trắng, không biết có chủ ý quỷ quái gì, "Nhà chúng ta vốn có quả đào, từ xa mang tới nhiều như vậy làm gì!"
Vương thị thấy Cốc Vũ như vậy, có chút kỳ quái, Cốc Vũ thường ngày nói chuyện ngọt ngào biết lễ phép, lần này sao lại phản ứng như vậy, không khỏi nói nàng hai câu. Cốc Vũ ủy khuất nói, "Nương, ngươi không biết."
Ninh Bác cười hì hì nhìn Vương thị nói: "Thẩm thẩm, ngươi thêu cái gì vậy, thật đẹp mắt."
Vương thị vội tiếp đón khách, bỏ qua Cốc Vũ. Cốc Vũ chỉ đành hờn dỗi một mình.
Ninh Bác ngồi không yên, thấy người lớn nói chuyện, một mình hắn nhìn quanh phòng ngắm nghía, cái gì cũng có hứng thú, nhưng lại nói ra lời ghét bỏ: "Cốc Vũ a, sao nhà các ngươi cũ như vậy, cái gì cũng không có, cái bàn cũng cũ, không có cái gì mới a." "Cốc Vũ, phòng ở như vậy, buổi tối các ngươi ở thế nào? Phòng ở cho hạ nhân nhà chúng ta đều tốt hơn chút."
Cốc Vũ càng căm tức, "Là tự ngươi muốn đến cũng không phải ta cứng rắn ép ngươi tới, còn ở đây dong dài."
Nói xong Hạ Xuyên khóc náo, Hứa Tần thị ôm hắn dỗ , "Tiếng khóc Hạ Xuyên thật lớn, về sau khẳng định dễ nuôi, ngoan ngoan, không lâu nữa là hơn trăm ngày ..."
Ninh Bác nhìn một hồi lâu, lại lắc đầu, "Thật không phải là chỗ cho người chơi a, Cốc Vũ, ngươi xem đệ đệ ngươi còn nhỏ như vậy, chỉ biết khóc, trẻ con phải mặc xiêm y chất liệu tốt mới được, hắn mặc thế này làm sao có thể..."
"Đủ rồi, này cũng nhìn không được kia cũng nhìn không được, nhà chúng ta ô uế mắt ngươi sao, đi đi, nhà chúng ta không giữ ngươi" Cốc Vũ thật không biết nói gì với hắn.
Ninh Bác lại cười, không nói, lại chắp tay sau lưng như lão tiên sinh thong thả bước quanh phòng đến nhàm chán nên đi ra ngoài sân, nhìn thấy trên đống củi là 2 bộ da thỏ hoang, kêu lên sợ hãi, "Oa, Cốc Vũ, do ai làm, thật sự là lợi hại."
Cốc Vũ lười quan tâm hắn, Hứa Tần thị lại nói: "Đây là Cẩm Hiên đánh, đứa nhỏ này một mình vào rừng, có bản lĩnh."
Ninh Bác nhìn hồi lâu, sau cùng Cốc Vũ nói: "Cốc Vũ a, ta cho ngươi ngồi chơi thế nào?"
Cốc Vũ chưa từng gặp qua xe dê tinh xảo như vậy, lại do chính cha mình làm, tâm có chút động, nhưng là cũng chỉ là tâm động mà thôi, nàng sờ con dê, lại đi xem xe đan bằng trúc, khinh thường nói: "Chỉ có ngươi mới làm ra chuyện này, ngươi nhìn người làm con dê mệt mỏi, đường xa như vậy, còn có một khuông quả đào, ngươi không có chân sao, thật sự làm thiếu gia rất giỏi a."
Nói xong mới phát hiện Ninh Bác đã trở lại nhà chính, Cốc Vũ đối với tên nhóc này một chút biện pháp đều không có.
Lí Đắc Tuyền từng ở Ninh gia làm việc, còn kiếm đươc một lượng bạc, huống hồ quả đào ở thôn do bọn hắn mua, còn có tầng quan hệ với Hứa Thế Cùng, còn nữa Ninh Bác ngọt mồm ngọt miệng, làm cho người ta đau lòng, liền không ngừng gọi hắn ăn, Ninh Bác một bên oán trách gạo cứng, đồ ăn thịt quá ít, miệng lại ăn không ít.
Sau khi ăn xong, Vương quản gia khuyên Ninh Bác trở về, hắn không chịu, cả nhà phải khuyên giải mới theo Vương quản gia trở về. Trèo lên xe dê, còn lưu luyến quay đầu, Cốc Vũ thấy hắn đi rồi thở phào nhẹ nhõm, nghĩ con dê kia thật đáng thương.
Mới vừa đi khỏi thôn trang, Ninh Bác đi cùng Vương quản gia, phân phó: "Ta không muốn con dê quá mệt, lần tới không đánh đi chơi, chúng ta đi trở về đi."
Truyện khác cùng thể loại
95 chương
159 chương
150 chương
138 chương