Cốc Vũ không phải là người mềm yếu, không lý do bị quét như vậy, thấy gò má có chút rát, tiếp liền nóng bỏng, bụm mặt kêu to lên, kêu lên xong quay đầu thấy tên đầu sỏ. Chỉ thấy một con dê vô tội kêu, trên người con dê còn kéo theo một chiếc xe ngựa, xe ngựa cực kỳ khéo léo xinh xắn, bằng không con dê này kéo không nhúc nhích nổi, xe ngựa không giống như xe bằng gỗ thường ngày nhìn thấy, bằng trúc đan, không sơn phết, chỉ là màu sắc tự nhiên, thoạt nhìn thật tân kỳ, càng khó là gậy trúc còn đan ra đồ án, nếu không thấy tên đầy tớ cầm trong tay một cây roi, nói không chừng Cốc Vũ đi tới sờ đồ án. Tiểu hài tử trên người mặc không tầm thường, chất lieu quý hiếm người mặc, nhìn sạch sẽ, thấy Cốc Vũ bụm mặt kêu, trong ánh mắt xẹt qua một tia không đành lòng, lại thấy chung quanh có người vây quanh, hắn cười lạnh một tiếng, "Kêu la cái gì, ta đánh dê, dê cũng không kêu, tiểu cô nương chính là yếu ớt” Cốc Vũ nổi giận, cái gì gọi là cố tình gây sự, cái gì kêu trời giáng tai họa bất ngờ, cái gì kêu ỷ thế hiếp người, ngươi có xe ngựa rất giỏi a, Cốc Vũ lửa giận bốc lên, thật có lỗi bổn cô nương với người tốt sẽ không so đo, thế nhưng với người không phân rõ phải trái, nàng cắn môi, mắt lộ hung quang, "Ngươi mới là dê, ngươi có tật sao, ngươi nói ngươi không như dê không yếu ớt để cho ta đánh hai roi thử xem " Một người đàn ông trung niên chạy tới, vừa kêu tiểu thiếu gia vừa chào Cốc Vũ, Cốc Vũ vẫn trừng mắt tiểu thiếu gia kia không hé răng, không khí ngưng đọng, hai tiểu hài tử nổi giận, đàn ông trung niên kia chưng ra khuôn mặt tươi cười, tiểu nhị trong tiệm cũng gọi Lí Đắc Tuyền tới, Hứa Thế cùng cũng đi theo xuống dưới. Lí Đắc Tuyền còn tưởng rằng Cốc Vũ lỗi, "Cốc Vũ, thế nào chạy loạn, bị đụng vào chỗ nào, đến, cha nhìn một cái." Cốc Vũ vừa thấy Lí Đắc Tuyền, có chút ủy khuất, nói, "Cha, không sao, không biết người nào không mắt đem ta trở thành dê đâu?" "Ngươi ——" kia tiểu thiếu gia chán nản, cũng có chút căm tức, thấy Lí Đắc Tuyền, vội kêu lên: "Lí sư phụ là ta a, là ta a, ngươi đáp ứng ta nói làm cho ta rối gỗ, sao lâu như vậy ngươi không đến nhà của ta." Nói xong liền đi qua nắm tay áo Lí Đắc Tuyền không chịu đi. Tình huống gì? Cốc Vũ giật mình nhìn Lí Đắc Tuyền, hy vọng Lí Đắc Tuyền bỏ tiểu tử kia qua một bên. Nào ngờ Lí Đắc Tuyền ngốc ngốc cười, "Ninh thiếu gia, sao ngươi lại ở đây?" Ninh thiếu gia rất chững chạc cười, liếc mắt nhìn Cốc Vũ, thị uy, "Lí sư phụ, ta gọi Ninh Bác , không gọi là thiếu gia, ta đến ăn cá, ta mời ngươi ăn cá, còn có nàng." Cốc Vũ thấy hắn như vậy có chút không vui, đem tay hắn kéo ra, không để hắn nắm lấy ống tay áo của Lí Đắc Tuyền, "Quản ngươi Ninh ba hay Ninh Bác , không được kéo cha ta, hừ” Hứa Thế Cùng thấy vậy đi lại hoà giải, khách khí thỉnh Ninh Bác đi vào, nói là rất nhanh có thể ăn, Lí Đắc Tuyền sợ ảnh hưởng sinh ý của tửu lâu, vội nói với Hứa Thế Cùng, "Như lời chúng ta đã định, ta không phiền ngươi nữa." Nói xong Lí Đắc Tuyền kéo Cốc Vũ đi, Hứa Thế Cùng ngăn đón cũng ngăn không được, đành thôi, kêu tiểu nhị cầm đồ chuẩn bị sẵn cho bọn hắn mang về, Cốc Vũ khom lưng đá mặt đất, khí còn không có tiêu, quay đầu thấy Ninh Bác còn chưa vào cửa, ngơ ngác nhìn bọn họ, thấy Cốc Vũ quay đầu, hung tợn huy huy nắm tay. Cốc Vũ tức quay lưng đi. "Cha, sao ngươi có thể nhận thức người như thế a, thật là bá đạo, kẻ có tiền thật sự là không dễ choc, ỷ vào nhà mình có hai đồng tiền dơ bẩn." Đi ra không xa, Cốc Vũ oán trách Lí Đắc Tuyền vừa rồi không giúp đỡ mình. Lí Đắc Tuyền cười nói, "Kia xe dê do ta đánh a, có thể không quen thuộc sao? Vì còn kiếm một lượng bạc đâu, Cốc Vũ ngươi không cần tức giận, roi kia đánh không đau, vì Ninh Bác muốn dùng, hắn còn nhỏ ngươi đừng cùng hắn so đo. Bình thường hắn cũng là người hiểu biết, không giống thiếu gia khác sinh sự lung tung như vậy. Chỉ là không biết sao hôm nay lại như thế." Cốc Vũ nghe Lí Đắc Tuyền nói Ninh Bác là tiểu hài tử không cùng hắn so đo, buồn cười, mình không là tiểu hài tử sao, bất quá Cốc Vũ không nghĩ vì chuyện này cùng Lí Đắc Tuyền giận dỗi, liền dổi đề tài, "Cha, lều xe bằng trúc kia đẹp quá, mặt trên còn có đồ án nữa." Vừa nói tới tay nghề, Lí Đắc Tuyền thật hưng trí, "Là Triệu bá bá ngươi, hắn rất khéo tay, nói đến cũng thật là có duyên phận, cái rổ nhỏ ngươi đang dùng bây giờ cũng do hắn đan, chúng ta quen nhau ở Ninh gia, lần trước ta với Nhị bá phụ ngươi đi Thạch Vĩ thôn, muốn nhìn nhà của người tiểu cô cô ngươi sẽ gả qua một chút, ai ngờ Triệu gia kia chính là công công của cô cô ngươi, không phải là trùng hợp sao, nhà bọn họ hiện tại có của cải, cô cô ngươi gả đi qua cũng không sai." Thì ra còn có chuyện này, Cốc Vũ cười nghĩ thế giới thật sự quá nhỏ, Lí Đắc Tuyền thật vất vả quen biết một người bạn, ngờ đâu lại là thân thích, nghĩ tiểu cô cô gả đi cho người quen biết, trong lòng nàng nhẹ nhàng không ít. Đường về, không có gì để suy nghĩ, Cốc Vũ cảm thấy hôm nay thật nóng, lúc ngang qua một cái hồ sen, hái một lá sen che đầu tiếp tục đi, lại thấy mồ hôi Lí Đắc Tuyền từng giọt rơi xuống, đường không xa, nhưng đi dưới cái nắng gay gắt thật sự là dày vò. Rốt cục tìm được một thân cây nghỉ tạm một chút, Lí Đắc Tuyền tìm kiếm gì đó, nhưng không thấy, trong lòng Cốc Vũ biết hắn muốn tìm nước, nên nói: "Cha, ngươi chờ." Nói xong bước đi vài chục bước, nơi này có một con rạch, Cốc Vũ không chỉ tới một lần, mấy tảng đá đặt ở kia người lớn không thể đứng lên, kỳ thực cũng cỡ một cái tô lớn, nước trong veo, Cốc Vũ uống một hơi, đem lá sen gột rửa, vòng thành một cái ly nhỏ, đựng nước cho Lí Đắc Tuyền, "Cha, uống nước ngọt lắm." Lí Đắc Tuyền đang dùng ống tay áo lau mồ hôi, đang định chờ Cốc Vũ trở về kêu nàng coi đồ rồi mình đi uống nước, nào ngờ Cốc Vũ dùng lá sen mang về một bao nước. Cốc Vũ cười hề hề nói, "Cha, há mồm!" Lí Đắc Tuyền hé miệng ra, Cốc Vũ đem nước chảy dọc theo lá sen vào trong miệng hắn, chung quanh cũng có người ghé ngang nghỉ chân, "Tiểu cô nương này vừa cơ trí lại hiếu thuận." Cốc Vũ thoải mái nghe lời khích lệ, nói: "Đại bá, nước này cha ta không có kề vô miệng uống, thừa lại ngài cũng uống một ngụm đi." Hán tử tiếp nhận lá sen, uống xong, đem lá sen trả lại cho Cốc Vũ, khen vài câu. Lí Đắc Tuyền thấy khuê nữ của mình được người khen cũng thật là vui vẻ, lúc đứng dậy bước chân trầm ổn nhanh hơn. Cốc Vũ theo không kịp, đành chạy chậm theo sau, nhưng không nói gì. Tới nhà, Hứa Tần thị vội đỡ lấy đồ, Tiểu Mãn múc nước cho bọn hắn rửa mặt. Thấy mặt Cốc Vũ đỏ bừng, hứa Tần thị có chút đau lòng, "Đi đường sao mà thành như vậy, mặt đều đỏ” Cốc Vũ hãy còn cười, "Mỗ mỗ, cửa hàng cậu thật lớn, lầu trên lầu dưới, thật nhiều người tới ăn cơm, sinh ý nhất định tốt lắm, về sau ngươi sẽ chờ hưởng phúc là được." Cốc Vũ mỗi ngày đổi biện pháp dỗ lão nhân, kỳ thực cũng cảm thấy lão nhân dễ dỗ ngọt, đơn giản mình biết chuyện một chút, nói những lời bọn họ thích nghe là được. Hứa Tần thị nghe xong lời này, cười như một đóa hoa. Cái này cũng chưa tính, Cốc Vũ lại nói, "Ngươi hưởng phúc của Nhị bá mẫu, chờ Tiểu Hàn trưởng thành hiếu kính ngài, ngài cần phải sóng lâu trăm tuổi, không cần tiện nghi Tiểu Hàn tiểu tử kia" Buổi nói chuyện nói làm cả nhà đều cười ha hả, Linh Nga vừa thêu vừa trêu ghẹo nói, "Cốc Vũ ngươi còn biết kêu Tiểu Hàn là tiểu tử a, ngươi có thể thấy được sao, ngươi còn biết chuyện gì nữa?" Cốc Vũ thấy Linh Nga đã chuyển biến không ít, lại nghĩ đến việc hôn nhân của nàng, càng vui vẻ, "Ta đương nhiên biết, ta không chỉ có biết cái này, ta còn biết tiểu dượng cùng cha tiểu dượng đều là người có tay nghề, đan đồ thật đẹp, tiểu cô cô, lần trước đưa rổ cho ngươi, ngươi có biết là do tiểu dượng đan? Cũng không cần cất giấu đâu, dù sao gả đi qua còn sợ không có cái này cái nọ sao?" Linh Nga bị Cốc Vũ chọc ghẹo sắc mặt đỏ bừng, "Ngươi tiểu hài tử cái gì cũng không hiểu." Tuy nói như thế, nhưng cười đến ngọt ngào. Hứa Tần thị sắp xếp đồ Lí Đắc Tuyền mang về xong, cầm một bao điểm tâm nhỏ chia cho mọi người ăn, lúc này quay qua Cốc Vũ, đưa cho nàng một cái bánh, "Ngươi còn nhỏ, nhưng cái gì cũng biết " Miệng Cốc Vũ còn đầy đồ ăn, vừa muốn nói chuyện, mọi người không hiểu nàng đang nói cái gì, chỉ là xem như vậy có chút buồn cười. Đang cười Trần Giang Sinh chạy vào, không nhìn đến người trong phòng, ngay cả Lí Đắc Tuyền gọi hắn hắn cũng không nghe thấy, vẻ mặt sốt ruột, "Nhị thúc công, Nhị thúc công " Lí Đắc Tuyền vội nói: "Giang sinh, Nhị thúc đi công việc, xong việc mới trở về, có chuyện gì vậy? Trong nhà ngươi sao? Ta với ngươi đi qua xem." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Giang Sinh đỏ bừng, xem ra là vừa mới chạy gấp, ở kia thở, không nói nên lời. Cốc Vũ vừa vuốt lưng hắn, vừa mắng hắn, "Chuyện gì mà gấp như vậy, cũng không phải là vội vàng đi đầu thai” Tiểu Mãn lắc đầu, "Ngươi khéo miệng không nên nói người như vậy." Trần Giang Sinh chống hai tay trên đầu gối, tay nhỏ của Cốc Vũ vỗ bả vai thật thoải mái, hắn đợi một chút mới nói, "Một đám tiểu tử trộm quả đào của thôn trang, bị người bắt được, nhà các ngươi Lập Xuân, Lập Hạ đều bị, cha ta bảo đến kêu Nhị thúc công đi định đoạt " Nói xong Trần Giang Sinh chuẩn bị đi, "Ta còn phải đi gọi người, đi trước." Cốc Vũ nghe nói Lập Xuân, Lập Hạ trộm quả đào, còn bị bắt , xem ra có chút nghiêm trọng, cảm thấy mất mặt lại nhớ tới ngày đó bọn họ muốn trộm quả đào nhà Nhị thúc công, hướng theo bóng lưng Trần Giang Sinh kêu to, "Mới không phải là nhà chúng ta" Lí Đắc Tuyền ngồi không yên, "Ta cũng ra xem."