Ngón trỏ và ngón giữa tay trái của Kinh Trập bưng ly trà thô, ánh mắt lóng lánh sáng rọi không di chuyển, ngẫu nhiên đưa ly trà lên môi, uống một ngụm, nuốt một hơi, rất thích ý thư sướng, tựa hồ đang uống bích loa xuân tốt nhất. Chẳng trách hồ trong lòng hắn bị nước trà gột rửa sạch sẽ. Trong thành Vân Châu những người buôn bán nhỏ tụ hợp ở tửu lâu tám chuyện thiên hạ, còn có vài người biết rõ quan hệ thân nhân của hắn. An Cẩm Hiên cũng không có lời đồn đãi gì, nhưng đằng sau câu chuyện, hắn lại có thể nhìn đến bóng dáng của An Cẩm Hiên. Như vậy rất tốt, chuyện của An gia không có đơn giản như vậy. Hắn biết được tin tức này, vốn định viết một phong thư dài nhưng viết sao đều thấy thư tín nói không rõ ràng; Hơn nữa chuyện bên Ngô huyện vừa khéo làm hắn bận rộn, nên thanh lý thì thanh lý, nên chỉnh đốn thì chỉnh đốn, trong thời gian ngắn dân phong thuần phác không ít, chỉ là cần lắng đọng lại, trở về sau tiếp tục làm tới. Kết quả là hắn mang theo Thạch Bộ đầu, một đường về quê. Trong lòng có lo lắng, có sợ hãi, còn có một chút tình hoài hương không thể bình tĩnh được nên đi rất chậm, nhìn thấy cái gì đều mau chân đến xem. Cũng may phong cảnh trên đường yên tĩnh, làm nỗi lòng hắn dần dần bình tĩnh. Trên đường đã nghĩ thông chuyện của An Cẩm Hiên, lòng đang lo lắng lúc này xem như thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng mặc niệm, hoàn hảo, hắn không hề làm gì, không có xuất đầu lộ diện. Chuyện sau này, so với tưởng tượng của hắn sợ sẽ gian nguy càng nhiều, lặng lẽ làm việc, so với chỗ sáng càng dế hành động. Bên Hoa gia xem như bình thường, lá gan Cốc Vũ vốn không nhỏ, hơn nữa với quan hệ của phụ thân, cho đến bây giờ không có ai dám đến gây chuyện với nàng. Nàng cũng không phải là loại không biết trời cao đất rộng, chuyên môn đi gây chuyện thị phi. Ngồi trên tửu lâu lâu như vậy, tiểu nhị nói liên thanh như nước sôi bốc hơi, từng chuỗi từng chuỗi huyên thuyên, như muốn bao phủ người trong tầng hơi nước đó. Thế nhưng hắn cũng không phiền lòng, lúc này nghe nói Đào trang như tiên cảnh nhân gian, nhất thời cảm thấy hãnh diện. Trong lòng âm thầm nhảy nhót muốn hỏi thăm thêm một chút, phảng phất làm như không biết địa phương đó, muốn nghe thêm vài câu mới đã nghiền. Nghĩ như vậy hiển nhiên không chỉ một mình Kinh Trập. Vẻ mặt Tiểu Thạch tò mò làm bộ như không tin, "Ngươi nói thật? Thật có địa phương tốt như vậy?" Diễn thật sâu. Tiểu nhị giống bị phỏng giơ chân đứng lên, "Khách quan ngài đừng có không tin, xem nhị vị công tử cũng là người đọc sách, chắc là vừa đến thành Vân Châu chúng ta. Các ngươi đi một chuyến sẽ biết lúc này đi thì không còn gì tốt hơn, bằng không hối hận không kịp. Địa phương kia cách thành Vân Châu không quá xa, nếu cưỡi ngựa càng nhanh hơn. Phía sau có núi đá, có rừng hoang, còn có sông nước trong xanh vờn quanh, Đào trang liền ngay tại đó." Nói xong khụ khụ hai tiếng, tiếp tục lải nhải: " Ở Đào nhìn không hết đầu bên kia của rừng hoa đào." Nói xong hạ giọng xuống, "Không chỉ là thế, nghe nói qua một thời gian nữa có hoa tấn. Nếu lúc hoa tấn có thể mang về một lọ nước, có thể bán được số này!" Nói xong liền dựng thẳng một ngón tay lên. Tiểu Thạch nhất thời cảm thấy buồn cười, vẫn là ngạc nhiên, quay đầu nhìn Kinh Trập hỏi, "Nước này cũng có thể bán được một lượng bạc?" Nghe trong giọng nói của Tiểu Thạch có chút khinh thường, tiểu nhị thở dài một tiếng, "Một lượng bạc thì tính cái gì. Mười lượng! Còn không nhất định mua được. Nếu lấy được nước đầu trong vòng nửa tháng, ta vụng trộm nói cho các ngươi một tiếng, uống nước đó có thể thi được công danh. Không biết sao? Công tử nhà tri châu chúng ta nghe nói đi làm quan. Vì sao? Người ta ở Đào trang ở một thời gian nhờ nước đó. Nhị phu nhân nhà Vương viên ngoại uống xong sau được con! Mười lượng bạc lại đáng gì chứ..." Có người gọi tiểu nhị, hắn còn chưa muốn đi, quay đầu đáp lời, vội cấp tốc nói vài câu với Kinh Trập, "Các ngươi mau đi, năm nay còn kịp, ngươi nói nước tốt như vậy, nuôi dướng không bình thường cây đào, nếu có thể cao trúng, đừng quên đến tửu lâu của ta uống một hồi!" Điếm nhị lắc lư bước đi, hai người Kinh Trập và Tiểu Thạch rốt cuộc không nín được, cười ha ha đến rơi nước mắt. "Kinh Trập, không thể tin được, không thể tin được a! Lâu lắm rồi ngươi không trở về nhưng người ta vẫn nhớ được ngươi. Càng không thể tin được, huyện lệnh vẫn nhờ uống nước mà ra. Chúng ta lấy nước bán tốt lắm, có thể sánh bằng tiền làm quan của ngươi, không thể uổng phí a." Kinh Trập không thể nín cười, tính tiền, hận không thể trở về ngay lập tức. "Xem ra chúng ta phải tách ra làm việc. Ngươi đi cửa hàng bên kia trước, ta trở về cùng phụ thân cùng nhau đi qua." Tiểu Thạch đáp ứng. Hai người chia tay ở đầu đường cùng giục ngựa chầm chậm đi về hai hướng. Mưa phùn vẫn rơi nhưng người đi bộ trên đường vẫn không ít đi. Có người đội đấu lạp, người không cao giọng nói chuyện, "Người trong thành chính là chiều chuộng, mưa nhẹ như sương cũng đội đấu lạp nặng như vậy, còn mang guốc gỗ nữa. Thật buồn cười! Đường lát đá đâu có bùn đâu." Hạ Xuyên, Đình Hữu, Hổ Tử ba người hi hi ha ha ở trong cửa hàng ra ra vào vào. Tâm thần Vương Thị không yên  mắt nhìn chằm chằm vào châu sai. Thấy mấy đứa nhỏ chạy không xa mới yên tâm, kim thêu trong tay đâm vào ngón tay vài lần, nên ngừng lại, "Các ngươi không nên chạy, bên ngoài người xe nhiều, coi chừng bị va chạm." Hạ Xuyên ha ha cười, nói nhiều chứ không ác ý đáp một câu, "Đã biết nương —— " Vương Thị cười khổ. Lát sau Hạ Xuyên bọn họ lại đi vào, học lại lời vừa nghe với Vương Ninh Thị, "... bùn, mỗ mỗ, vì sao phải mang guốc gỗ? Ta thấy bọn họ đều là đi chân trần tới, ta thích đi chân trần, dẫm trên đất mát." Vương Ninh Thị thấy Hạ Xuyên đến vẫn mang hài, lại thấy chân có bọt nước, bất động thanh sắc cười cười muốn ôm hắn lên, nhưng người Hạ Xuyên không lớn, béo lùn chắc nịch, có lòng nhưng không đủ sức. Hạ Xuyên nhu thuận đi đến ngồi trên ghế kề bên, ánh mắt quay tròn nhìn Vương Ninh Thị, nghe nàng nói: "Người ở thôn trang bình thường sợ phí hài nên lúc này đều đi chân trần, bằng không hài bị mài mòn. Qua trận mưa lớn, lội bùn cũng tự tại, bằng không giày bị ngấm nước. Có nhà mang guốc gỗ, khoác áo tơi, đội đấu lạp. Hổ Tử gật đầu, cười hề hề nói: "Đúng là như vậy, cha ta còn có áo tơi và guốc gỗ!" Thần sắc rất đắc ý, ánh mắt Hạ Xuyên liền buồn bã, cố nặn ra nụ cười. Vương Ninh Thị nhân cơ hội vô thanh vô tức cởi giày của hắn ra, dùng vải khô lau lòng bàn chân hắn, thay hài mới, xong mới vỗ hắn, "Biết các ngươi muốn đi chơi. Đi! mang theo Đình Hữu,  Hổ Tử đi qua bên cha ngươi bên kia!" Ba bóng nhỏ chạy đi thoắt cái không còn bóng dáng. Rất nhanh lại trở về, ba bóng dáng phốc phốc đi tới, đội đấu lạp nhỏ bằng trúc. Trúc đan vừa kín vừa mỏng, bên trong lót lá trúc, một cọng dây thừng ở bên trong cột ổn định dưới cái cằm. Trên người mặc áo tơi, trông như con nhím. Đặc biệt nhất là dưới chân mang đôi guốc gỗ nhỏ, tinh xảo đáng yêu. Hạ Xuyên dậm chân như khoe khoang, suýt chút bị ngã sấp xuống, cũng may hai người kế bên một trái một phải đỡ. Guốc gỗ hơi cao, mấy đứa trẻ chưa mang quen. Hắn thật vất vả mới đứng vững, "Nhị tỷ, ngươi xem, ta mang guốc gỗ cao gần bằng ngươi. Phụ thân nói, có guốc gỗ đi đâu cũng được, cho dù là đi đường đất cũng không có vấn đề." Cốc Vũ xem bộ dáng lên mặt của hắn dở khóc dở cười, trong lòng biết bọn họ không đi nổi chỗ lầy lội, chẳng qua là tới làm ầm ĩ, Lí Đắc Tuyền không có biện pháp, thứ hai cũng đau lòng hắn, mới hao hết tâm tư cố ý làm ra mấy đôi guốc gỗ nhỏ, sao mình có thể làm hắn mất hứng, "Được rồi, được rồi! Ở đâu mà có nhiều đường đất cho ngươi đi. Ta mang ngươi về Đào trang là có thể mang rồi." Ánh mắt Hạ Xuyên tỏa sáng, bổ nhào qua, Cốc Vũ sợ tới mức vồi đi lên đỡ hắn, đã thấy ánh mắt tròn to nhìn mình, "Có thật vậy không tỷ tỷ? Ta về gặp đại tỷ. Đúng rồi! ta nói phụ thân làm cho Tiểu Đào một bộ như vậy!" Nói xong chạy đi, bất đắc dĩ chưa quen đôi guốc gỗ dưới chân, suýt chút lại bị té. Vương Thị bị dọa mặt trắng bệch, muốn chạy tới ôm. Hạ Xuyên bị rơi vào một cái ôm mềm nhũn, nha một tiếng. Người tới đỡ hắn đứng lên, cười ha ha, "Hạ nhi, sao ở trong phòng cũng giả thành con nhím vậy? Ăn mặc như vậy đi cũng không vững." Thanh âm vang dội, chọc người đều đến xem. Hạ Xuyên đánh giá một lát, cười ha ha, "Thạch đại ca, ngươi đã trở lại! Ngươi đã nói lần này trở về mang một bộ cung tiễn nhỏ cho ta." Tiểu Thạch cười cười, cùng Vương Ninh Thị chào hỏi qua, mới mở miệng giải thích, "Kinh Trập về phủ nha, lát nữa sẽ về đây." Vương Thị vui sướng đi chuẩn bị nấu ăn. Chào hỏi xong, Tiểu Thạch cũng không coi mình như người ngoài, ôm Hạ Xuyên đi cửa hang cách vách, "Được! bây giờ làm cung tiễn cho ngươi, chờ lớn hơn đi hỗ trợ ta và đại ca ngươi được không?" Đình Hữu và Hổ Tử thấy vậy, tự động vây quanh, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ. Hạ Xuyên lo lắng một hồi, đột nhiên lắc đầu, "Không được, làm cung tiễn nhỏ có thể đặt ở cửa hàng phụ thân bán lấy tiền, chờ ta có tiền thì tốt rồi. Ta học xong công phu của ngươi, lúc đi ra ngoài làm buôn bán người ta không dám khi dễ ta, tiền của ta sẽ không bị đoạt đi." Tiểu Thạch không nói gì, sờ đầu của hắn, "Ngươi muốn nhiều bạc như vậy làm cái gì?" Hạ Xuyên tựa hồ không tới vấn đề đó, một hồi lâu mới đáp: "Uh, có bạc nương và mỗ mỗ sẽ không cần thêu hoa vất vả, đồ cưới nhị tỷ cần bạc, mua sân cần bạc, về sau Tiểu Đào cũng cần bạc..." Mười cái ngón tay đều không đủ đếm hết những khoản cần tiền, lại tiếp nói: "Còn có Thạch đại ca, chờ ta có bạc liền cho ngươi cưới vợ..." Trong nháy mắt người nào đó hóa đá. Hắn không cưới vợ không phải vì không có bạc. Vốn đang định cười vấn đề đồ cưới cho Cốc Vũ, cho dù hắn có thể kiếm bạc sợ là cũng không còn kịp. Khi nghe tới nói đến mình, không thể tưởng được tiểu tử này cũng nghĩ đến mình, rất cảm động, trịnh trọng vỗ vai của hắn, "Uh, Thạch đại ca ngươi chờ ngày đó." Hạ Xuyên hé miệng, nghiêm túc gật đầu.