Điền Viên Cốc Hương
Chương 267
Tú huyện cách thành Vân Châu ước chừng năm mươi dặm, hai bên quan đạo thôn xóm giao nhau nhưng cũng hoang vắng. Ra khỏi thành hơn mười dặm có một ngọn núi, đường vòng quanh cực kỳ khó đi, hai nơi cách nhau cũng không xa, xe ngựa đi một hồi cũng tới.
Người rảnh rỗi thường vào thành.
Chung quanh Tú huyện là những triền núi thấp vây quanh, núi tiếp núi như một thung lũng, đất đai phì nhiêu, ngành nuôi trồng dâu tằm có tiếng. Chỗ dựa vững chắc ở vùng này là ăn dựa vào núi nước dựa vào sông, có tiện lợi bực này, người Tú huyện phần lớn có vườn dâu, chẳng qua cửa nhỏ nhà nghèo đánh nhỏ náo nhỏ không việc gì được lâu dài, "Toàn thân mặc tơ tằm, không là người nuôi tằm", dù khổ cực ở nhà trồng dâu nuôi tằm, nhiều lắm là miễn cưỡng qua ngày, kết quả cũng vì người khác làm giá y mà thôi. Chân chính có thể kiêu ngạo rất nhỏ nhoi. Tú huyện chỉ có hai nhà dệt tơ có tiếng, một hộ là huyện bắc Đoàn gia, một hộ huyện đông Tề gia. Mặt khác, ở Tú huyện thành Vân Châu nhà giàu có thật nhiều vườn dâu.
Đoàn gia ở Tú huyện là số một số hai, trên người tôi tớ mặc so nhà nghèo tốt hơn rất nhiều, một hàng đều là nhà ngói, mái cong sừng sững, tường quét vôi, mặt đất một đá xanh, mỗi ngày được gã sai vặt quét dọn sạch sẽ.
Lúc này cửa bên hông bị đẩy ra, một người hậm hực bực bội vào cửa, "Ngươi nói rõ ràng chính mắt thấy, còn có thể bay lên trới sao?"
"Như vậy trở về phải giao phó như thế nào đây?"
"Triệu Tứ, ngươi cũng lo lắng việc này?"
Tốp người này do Đoàn gia phu nhân phải đi đuổi bắt "tiểu tiện nhân" kia, lúc này không thu hoạch được gì, cúi đầu đi vào từ cửa hông, nói không nên lời ủ rũ căm tức. Một gã sai vặt đứng phía sau cửa, khoảng mười lăm sáu tuổi, sắc mặt đen đủi, thấy nhóm người này vào cửa, chạy tới kêu lên, "Ca, phu nhân và lão gia đang trong phòng ầm ĩ, nghe nói là nói chuyện đó, các ngươi nên đợi lát nữa hãy vào. Miễn cho lão gia..."
Vài người vừa trở về nhìn nhau, người cao gầy cau mày nghĩ, Triệu Tứ có chút không chịu nổi, "Triệu Ngũ! Ngươi nghe chuyện từ đâu? Nếu lát nữa phu nhân trách tội chúng ta phải làm sao bây giờ? Ngươi, tên đầu gỗ này! Đầu óc không chịu suy nghĩ, cho ngươi vào làm có tác dung gì, gặp phải chuyện gì cũng không nhìn thêm hai mắt." Khuyên răn dạy dỗ càng như nói chính mình.
Triệu Ngũ vì không muốn ca ca nhà mình bị chủ tử chỉ trích, đã nhiều ngày canh ở hai cửa hông, còn làm tốt quan hệ với tên gác cửa, nghe nói chủ tử cãi nhau nên lo lắng, thật vất vả canh được người trở về chưa kịp thở còn bị giáo huấn, vô cùng ủy khuất.
Vóc người cao gầy là Chu quản sự, vợ là quản gia của phu nhân, ở trong nhà này có chút thể diện, chuyện bên phu nhân đều gọi hắn làm chân chạy, lúc này cũng không ngoại lệ. Hắn thấy rõ ràng, phu nhân ở nhà cầm quyền hắn mới được lợi, vốn là gắn bó một mạch, nếu thật cưới thiếp thất về, một khi được sủng ái sau này mình không kiếm chác được, chỉ sợ không những không có lợi còn là bất lợi, nghe Triệu Ngũ nói như vậy, có chút không hiểu, "Triệu tứ, ngươi xem ngươi, sao đối với huynh đệ mình như vậy, chẳng phải Triệu Ngũ vì tốt cho chúng ta sao? Nếu không có hắn quan tâm, có ai muốn đứng dưới nắng gắt chờ ngươi, còn không biết tốt xấu!"
"Chu quản sự." Triệu Ngũ nhẹ kêu một tiếng, trong lòng cũng thấy quản sự này so với ca ca mình có tình lý hơn, khó trách có thể làm quản sự.
"Nghe được những gì?" Chu quản sự hiền lành hỏi.
Triệu Ngũ có chút ngượng ngùng vò đầu, "Nghe nói người nọ chạy trốn, ta thấy vương quản sự đi theo sau lão gia, ra ngoài mấy lần, lần này trở về liền ầm ỹ, cũng không dám đứng lại nghe, lúc đi qua chố phu nhân ta hỏi Tiểu Thúy, nàng nói là chuyện của nãi nãi mới, nên đến chờ, miễn cho các ngươi đi vào, ta sợ lão gia mắng các ngươi."
Chu quản sự gật đầu, vỗ vai của hắn, "Vất vả cho ngươi, như vậy đi, các ngươi về trước tắm rửa dọn dẹp một chút, ta đi nghe ngóng trước, nếu có chuyện gì thì tìm các ngươi, giải tán đi."
Một đám người sợ bị trách cứ, trong lòng đều nơm nớp, trở về nếu không thu hoạch được gì, không biết phu nhân sẽ trách phạt thế nào. Lúc này Chu quản sự kêu giải tán, có chuyện gì sẽ do Chu quản sự chịu trách nhiệm, vì thế không hỏi nhiều, khách khí hai câu rất nhanh như chim lủi mất.
Trong thư phòng ở hậu viện, những thứ bầy biện cho ra vẻ vốn không được yêu chuộng, lúc này gặp ương, giấy bút sách vở vương vãi trên mặt đất, bọn nha đầu phát run không dám tới gần cũng không dám rời đi.
"Ngươi nói, một người như vậy, ngươi ăn dấm chua cái gì, này... đây chính là đại sự!" Đoàn lão gia Đoàn Vô Vi tức giận đến phát run, dùng ngón tay chỉ vào nữ nhân mập mạp ngồi trên ghế.
"Đoàn Vô Vi! Ngươi ăn gan trời sao, lúc trước nếu không nhờ nhà mẹ đẻ của ta, ngươi có hôm nay sao? Hiện tại thì tốt rồi, có tâm tư quỷ quái kia, ta có điểm nào xin lỗi ngươi, con đều sinh, căn cốt ngươi dài rồi thì xoá hết sao? Cái gì kêu đại sự hả?" Một thân thịt của người phụ nữ kia đang rung động, mặc tốt nhất tơ lụa màu xanh lá cây, tư thế này thoạt nhìn giống như một con tằm vĩ đại đang mấp máy. Khí thế bức nhân, vốn có lý biến thành vô lý, nói xong lại có tư thế quyết tuyệt, "Hừ, ta còn không biết ngươi đem tiểu tiện nhân kia giấu vào thành, chờ người của ta tìm được, ta trước hết bắt nàng xem ngươi đi đâu tìm người!"
Đoàn Vô Vi vừa nghe xong sốt ruột, "Ngươi phái người đi bắt nàng? Hiện tại ở đâu?"
Đang tức giận, lúc này thấy phu quân của mình khẩn trương một nữ tử như vậy, nghiến răng, "Ngươi xem ngươi, giờ phút này còn khẩn trương tiểu tiện nhân kia. Không cần biết coi trọng điểm nào, ngươi nhớ kỹ cho ta, đừng nói vào cửa, nếu vào chỉ có một đường chết, nếu hai ngươi dám ở bên ngoài, ta không biết thì thôi, nếu đã biết, cả ngươi ta cũng không buông tha!"
Đoàn Vô Vi nổi giận, nói hắn coi trọng Hoa Ti Nhu xinh đẹp là oan uổng nàng. Nếu hắn là người như vậy lúc trước sẽ không cưới phu nhân hiện tại, nương nhờ nhà vợ ra sức từng bước đi cho tới hôm nay, ngày ấy nhìn thấy Hoa Ti Nhu cũng nghĩ qua hưởng tề nhân chi phúc*, nhưng tính nết của vợ hắn, hắn rõ ràng nhất, một nữ nhân sao sánh được với gia nghiệp, chờ về sau mình có thế lực chân chính nổi lên, muốn cưới thì cưới, muốn nạp thì nạp, nàng còn dám nói gì? Nhưng điều kiện tiên quyết là hiện tại không thể đi sai một bước. tề nhân chi phúc* = phúc đức căn bản của đời người
Trong lòng có so đo, hắn vẫn không nhịn được phụ nhân kia trước mặt nha đầu đè mình, dám tự ý phái người đi tìm người, mình lại không thể nói ra lý do, bằng không nàng khẳng định sẽ bẩm cáo với đại ca của nàng. Vài năm nay kinh doanh vải vóc, tiện nghi bọn họ không ít, bằng không lúc này sẽ không nghĩ vụng trộm đưa người vào, nào ngờ lại có chuyện như vậy, hắn hận đến ngứa răng, ly trà trên tay ném tới dãy tằm xấu xí.
Lúc này không phải là lúc phát tác. Ngoài cửa, Vương quản sự lớn tiếng răn dạy một nha đầu không hiểu chuyện, thanh âm lớn muốn không nghe cũng không được, "Nhìn ngươi tay chân thô thiển, lần này là đổ lên người ta, cứ như vậy sao được chứ? Suýt chút bị ngươi làm lỡ đại sự..."
Đoàn Vô Vi rốt cục nhịn xuống, hắn còn có chuyện trọng yếu cần đi làm, nhưng còn muốn tìm về một ít thể diện, "Thực không biết gì hết! Tìm được người ta sẽ rước vào cửa, hừ!"
Nhìn tư thế chạy trối chết của hắn, người trong phòng "Tằm" có chút đắc ý, "Còn dám cùng lão nương đấu! Cũng không nghĩ mình có bao cân lượng. Rước vào cũng chỉ có là chết. Xuân Nha, dọn dẹp một chút."
Lúc Đoàn Vô Vi ra tới cửa nghe lời nói của phu nhân mình, nắm chặt nắm tay cười lạnh một tiếng. Vương quản sự thấy lão gia đi ra, không để ý nha đầu đầy nước mắt, vội vàng đứng ở phía sau.
"Thế nào? Lão bà tử kia nói như thế nào?" Đoàn Vô Vi rất nhanh khôi phục thần sắc, hỏi.
"Vẫn là dầu muối không ăn. Lão gia, nàng như vậy, thật là Hoa gia đó sao? Mở miệng là nói chúng ta bắt khuê nữ nàng, nếu không đưa trở về, nàng sẽ cáo quan."
Đoàn Vô Vi có chút phiền lòng, một chưởng đánh vào cây cột ở hành lang, "Lão bà đáng chết, nếu không có này nọ, xem ta không thu thập nàng!"
"Tìm được người không?"
Vương quản sự lắc đầu, "Vốn sắp bắt nha đầu Hoa gia, chính là... bị nàng trốn thoát, còn có, lúc bọn họ ở bên ngoài, gặp Chu gia mang theo người, ta sợ..."
Đoàn Vô Vi lại quay đầu nhìn về hướng thư phòng, nghĩ tới mụ dạ xoa nhà mình, trong lòng càng bực bội, thật là được việc thì ít bại sự có thừa, cả ngày còn kiêu ngạo, "Yên tâm, lại đi tìm, người không tìm được nhanh như vậy. Nếu thực tìm được, nàng nhất định không để trong lòng, còn không biết phải nói như thế nào nữa." Nghĩ đến cuộc tranh cãi vừa rồi, Đoàn Vô Vi chắc chắn nói.
"Bên kia thì sao?"
"Tiếp tục hỏi lão bà kia, nếu thật không tìm thấy người, ta không tin ta trị không được nàng! Cho dù là xử lý sạch sẽ, tuyệt đối không thể để Tề gia được lợi."
Vương quản sự biết lão gia đang nói dỗi, vì thứ đó, bọn họ vất vả không ít, đã bận bịu lâu như vậy, còn kém một bước cuối cùng đi sai, nhưng hiện tại cũng còn cơ hội, không đạo lý thịt tới miệng lại không ăn.
Một cái gã sai vặt đi đến, "Lão gia, có người đưa thư tới."
Vương quản sự vội vàng hỏi; "Người nào đưa tới?"
"Không biết, nói nhất định phải đưa cho lão gia, đã đánh xe đi rồi." Gã sai vặt trả lời.
Vương quản sự cũng nổi lửa, khiển trách hai câu, "Ngươi không có đầu óc hay sao, ai nói tìm lão gia thì cũng đi tìm, vạn nhất bên trong có trá, ngươi ăn không xong cũng phải ..." Vừa nói vửa thư mở ra, vừa đọc hai hàng liền biến sắc, vội đưa cho Đoàn Vô Vi, thanh âm không che giấu được vui sướng, "Lão gia?"
Truyện khác cùng thể loại
95 chương
159 chương
150 chương
138 chương