Điền Viên Cốc Hương
Chương 25
Nghe như vậy, Cốc Vũ bọn họ không còn tâm tư xem hoa, hướng sân bên kia đi.
Trong viện đã đứng rất nhiều người, chen lấn, Kinh Trập nắm Cốc Vũ, Tiểu Mãn đứng ở một bên, Trần Giang Sinh theo ở phía sau, mấy người không xa không gần xem.
Giữa sân một người ngồi tóc rối tung, khóc nức nở, thanh âm chợt cao chợt thấp kể lể, Cốc Vũ tưởng đại bá mẫu đùa giỡn, nhìn kỹ mới biết là Lí Hà thị.
Nàng không khỏi buồn cười. Lí Hà thị là người sĩ diện sao có thể trước mặt nhiều người như vậy bày trò bực này. Nhìn quanh không thấy Tứ thúc, Tứ thẩm. Lí hải ngồi xổm một bên xấu hổ cúi đầu, thỉnh thoảng nhìn đám người, muốn nói lại không biết nói cái gì. Lí Đắc Giang đen mặt không nói một lời. Vừa vặn Lí Đắc Tuyền một thân đầy nước bùn chạy tới khuyên bảo.
Cốc Vũ có chút kỳ quái, trước kia nếu gặp chuyện như vậy, Nhị bá nhất định là người quyết định, bây giờ tay hắn nắm chặt lại thành hai đấm, cũng không liếc mắt đến Lí Hà thị đang ngồi trên đất, mặt còn lộ ra một tia ủy khuất.
Cũng không biết Cốc Vũ các nàng đến phía trước nói qua cái gì, Trương thị lúc này lao tới, quyệt miệng ủy khuất, trong mắt lại đựng ý cười, "Nương, ngươi sao có thể nói nên sinh một cái cũng sinh không xong, Lập Xuân, Lập Hạ cùng Lập Thu, là ai không nên sinh a, đều là cháu trai cháu gái ngươi a."
Lí Hải lúc này mặt đỏ đến cổ, đứng lên giận xích một câu: "Không nói chuyện không ai nói ngươi câm điếc! Còn ngại không đủ người chê cười!" Nói xong, căm giận đi vào nhà chính.
Trương thị nghe vậy, nói một câu: "Xem đức hạnh của ngươi kia." Khuôn mặt thô dầu đen đủi có chút đắc ý.
Lí Hà thị vẫn ngồi trên đất khóc nhưng không thấy được nửa giọt nước mắt, đơn giản chỉ là làm trò thế thôi, "Các ngươi nói đi, các ngươi nói đi, vào cửa nhiều năm như vậy đều không có sinh, còn không nói được sao? Nói đến một câu liền sầm mặt xuống. Gà còn đẻ trứng, là chó cũng sinh ra chó con, ngày làm sao qua..."
Lí Đắc Giang nghe không nổi nữa, nói: "Nương, ngươi nói gì vậy."
Một câu không hoàn, Lí Hà thị thanh âm lúc lên lúc xuống, lúc này tìm được lý lẽ không ngồi yên khóc náo loạn, đứng dậy chỉ vào Lí Đắc Giang mắng: "Ngươi chỉ biết bao che nàng, nương còn không phải là vì ngươi sao, sớm cưới thêm một người, ta còn có bao nhiêu năm, còn không phải sợ ngươi tuyệt hậu! Ngươi xem, ngay cả một đứa trẻ đều không có, tính cái gì, còn dám trốn ở trong phòng, cũng không phải tiểu thư nhà giàu!"
Chung quanh người xem náo nhiệt cũng nghị luận ào ào, nhỏ giọng nói thầm. Thần sắc thương hại có, xem náo nhiệt có, cười trộm cũng có.
"Lí lão nhị là người có khả năng, lại gặp chuyện như vậy."
"Nhà hiền lành quá, trong ngoài đều lo lắng, thật không ngờ bị nhốt trong nhà ra không được."
"Ta nói, vẫn là vấn đề ở Lí gia lão nhị, khuê nữ nhà này không phải gả cho Liễu Bá sao, sớm đi dâng hương cầu một cái, sẽ không bị tội ."
"Cầu con, sắp tới là hoa tấn, uống được nước đầu hoa tấn, không chừng còn có thể hoài thai."
Cốc Vũ nghe những lời này, nhìn cảnh tượng này, cảm thấy một màn này có chút châm chọc, nếu nãi nãi cùng đại bá mẫu làm ầm ĩ như vậy, nàng sẽ quay đầu bước đi, không dể ý đến các nàng. Nhưng đây là Nhị bá phụ, Nhị bá mẫu, vẫn là chuyện khó nói, muốn là bọn hắn có một đứa trẻ, chỉ đành nghẹn khuất.
Lại nhìn Lí Hà thị, Lí Đắc Giang không hé răng, tựa hồ kích thích đến nàng, "Như thế nào? Không thể nói sao, người như thế cũng coi là bảo bối của ngươi, chỉ vì ta dễ dãi, bằng không nàng đã sớm bị hưu. Sớm cầu hôn cho ngươi một khuê nữ, thật vất vả người ta mới nguyện ý, ngươi còn tưởng như thế nào..."
Trong đám người có người toát ra một câu: "Thế nào không nói khuê nữ kia là ngốc, một câu đều nói không rõ."
Lí Hà thị tiếp nhận câu chuyện liền gầm lên: "Ngốc thì thế nào, ngốc nhưng sinh đẻ được, ngươi nói ngươi có thể làm cái gì, a?" Lời này nửa câu sau hiển nhiên là nói cho trong phòng Nhị bá mẫu nghe.
Lí Đắc Tuyền đứng nơi đó không biết nói gì hơn, vừa khuyên giải vài câu đã bị Lí Hà thị kể lể, "Chuyện nhà của ngươi còn chưa đủ loạn! Ta cũng không tin cơm đều không kịp ăn còn sinh con, hừ, người ta nói nuôi con hưởng phúc, ta khen ngược, phúc không có hưởng được không nói, làm một phòng hờn dỗi! Cứ như vậy, phúc của các ngươi chúng ta dính không nổi, ngươi cũng ở riêng, không cần tại đây nói cái gì."
Lí Hà thị càng nói càng khó nghe, Hứa thị nhốt trong phòng bếp, Lí Hà thị cũng không sợ người chê cười, ai đến cửa, đều kể lể.
Đột nhiên, của chi nha một tiếng mở ra, Hứa thị nước mắt ràn rụa, nhìn mọi người, không có biểu cảm gì.
Lí Hà thị không phòng bị nàng sẽ đi ra, nhất thời dừng lại, tiếp càng là ngày một nghiêm trọng nói: "Tốt rồi, nhốt mình trong bếp, không biết còn tưởng rằng ta khi nhục ngươi, ngươi nói đi ngươi vào nhà ta đã bao nhiêu năm, một đứa con cũng sinh không xong, ngươi muốn cho lão nhị tuyệt hậu sao?"
Hứa thị buồn bã nở nụ cười một tiếng, nhìn Lí Đắc Giang, không đầu không đuôi nói một câu: "Ta đi."
Lí Đắc Giang sửng sốt, "Không được! Ta còn không có mở miệng, đi cái gì đi!"
Lí Hà thị nghe Hứa thị vừa rồi nói một câu, giống như đại sự đã hoàn thành, nghe thấy Lí Đắc Giang nói như thế, có chút căm tức, "Đi thì đi, giữ làm gì, ngươi còn sợ cưới được nàng dâu sao! Nếu ngươi khăng khăng như vậy, ta... Ta liền... muốn chọc giận chết ta a."
Xấu hổ a, Cốc Vũ thấy vậy, nghĩ rằng rõ ràng lão thái thái muốn ép Nhị bá mẫu đi, bây giờ mọi người đều nổi nóng, không thể làm lớn chuyện hơn, nếu không đối với Nhị bá mẫu Nhị bá phụ đều không có lợi, chỉ là nói cũng nói đến nhường này, Lí Đắc Tuyền cũng không thể khuyên hơn được nữa, không bằng chính mình ra mặt, ai kêu mình là tiểu hài tử.
Nàng vọt tới trong đám người, kéo Nhị bá mẫu, thanh thúy kêu: "Nhị bá mẫu không thể đi!"
Lí Hà thị thấy Cốc Vũ như thế, nhưng không biết nói như sao, đành phải đuổi: "không phải chuyện của ngươi, mau trở về!"
Cốc Vũ giơ nắm tay nhỏ, sắc mặt đỏ bừng, vô luận Lí Hà thị nói gì, nàng làm như không nghe thấy, kêu: "Dù sao cũng không cho đi!"
Lí Hà thị khó thở, "Ngươi muốn Nhị bá mẫu làm cái gì, nàng sinh không ra đứa nhỏ!"
Cốc Vũ tức giận trừng mắt nhìn Lí Hà thị liếc một cái, nghĩ nhà mình bị đuổi ra đi ít nhất một nửa là chủ ý của nàng, đuổi các nàng đi vì cho rằng các nàng trong thành về có tiền, bây giờ còn muốn đuổi đi Nhị bá mẫu? Nhị bá phụ ở một bên cũng có chút đáng thương, miệng nàng nhếch lên, kéo dài cổ họng khóc, kỳ thực nơi nào chảy ra nước mắt, "Sẽ có đệ đệ! Về sau Nhị bá mẫu sẽ sinh đệ đệ!”
Lí Đắc Giang sửng sốt, hỏi: "Cốc Vũ, ngươi nói cái gì?"
Cốc Vũ dắt cổ họng lại nói: "Nhị bá mẫu sẽ sinh đệ đệ!”
Lời này vừa nói xong, Hứa thị đột nhiên khóc lớn lên, Lí Đắc Tuyền cũng bắt đầu rơi lệ.
Cốc Vũ không biết bản thân phải làm như thế nào, vẫn là ngăn trước mặt Nhị bá mẫu, nàng không thể để Nhị bá mẫu đi như vậy.
Trong đám người cũng có người bắt đầu khuyên giải, "Được rồi, nãi nãiCốc Vũ, ngươi xem Cốc Vũ nói sẽ có, mới chỉ có 1, 2 năm thôi, không lý do làm ầm ĩ."
Có người phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy, lời đứa trẻ này không chừng linh nghiệm."
Lí Hà thị thấy Cốc Vũ nháo lên có chút xấu hổ, lúc này tìm được bậc thềm, miễn cưỡng hừ ra một câu, cũng vào cửa.
Cốc Vũ dùng tay nhỏ bé lau nước mắt cho Nhị bá mẫu, làm cho mình cũng muốn khóc, trong lòng lo lắng, nếu Nhị bá mẫu không sinh được một đứa trẻ, về sau làm sao qua.
Truyện khác cùng thể loại
501 chương
270 chương