Điền Viên Cốc Hương
Chương 201
Đã lâu rồi Lí Hà Thị không có làm ầm ĩ, lần này Tiểu Mãn nói vừa khéo chọc vào chỗ đâu, nàng hung hăng khóc náo loạn một hồi, Vương Thị, Hứa Thị khuyên bảo không được, lại nói những lời mắng chửi này các nàng không biết khuyên như thế nào, vẫn là Linh Nga tới đem nàng về.
Vương Thị muốn nói Tiểu Mãn, lại bị Hứa Thị khuyên giải.
Bên này tranh cãi ầm ĩ động tĩnh lớn như vậy, Văn Thị định tới khuyên nhủ, còn chưa tới nơi đã thấy Lí Hà Thị nổi giận đùng đùng đi lại, nàng nghĩ trước kia Lí Hà Thị bất mãn mình, sợ lửa cháy đổ thêm dầu, nên dừng bước chân lánh tránh, lại nghe thấy lời mắng chửi tục tĩu của Lí Hà Thị có chút nản lòng, lại thấy Hứa Thị, Vương Thị khuyên can, sau nghe rõ lời của Tiểu Mãn, nàng càng lắp bắp kinh hãi, trong lòng suy nghĩ tới lui cả nửa ngày, lúc Lí Hà Thị bị Linh Nga đỡ về nàng còn chưa phục hồi tinh thần lại.
Tiểu Hà ở nhà thấy Văn Thị nửa ngày chưa về nhà, tưởng xảy ra chuyện gì, đi lại thấy Văn Thị ngây người tại kia mới đỡ trở về, "Nương, sao tâm thần không yên như vậy, không thể đứng trong gió lạnh như vậy, có phải nãi nãi Cốc Vũ lại nói gì đó không xuôi tai không? Ngươi thường theo chúng ta nói, người khác nghĩ như thế nào chúng ta không biết, nhưng chúng ta không làm thất vọng người khác, như vậy trong lòng sẽ không ngượng."
Văn Thị luôn nghĩ đến lời Tiểu Mãn vừa nói, bình thường Tiểu Mãn là người mềm mại, lần này vì chuyện nhà mình sốt ruột, vạn nhất hai đứa trẻ vì mình, về sau hai người không qua được, chẳng phải là lỗi của mình? Nghĩ như vậy, nàng giật mình.
Muốn hỏi Tiểu Hà, lại lo lắng Tiểu Hà sốt ruột nói lung tung, vẫn nên hỏi Đại Lâm tốt hơn, "Tiểu Hà, ca ngươi đâu?"
Tiểu Hà để Văn Thị ngồi ổn, đi rót một chén canh gừng đường đỏ nóng, bưng lại cho Văn Thị uống, "Nương, ngài uống đi, Cốc Vũ nói là không gì tốt hơn, tìm ca ta làm gì, hắn nói không biết khi nào mới về, ta cũng không biết hắn đi đâu."
Văn Thị cười thầm mình nóng vội, phải cùng người lớn nói chuyện trước, nếu người lớn đồng ý xong rồi mới nói cho bọn trẻ, không thể làm loạn tâm bọn họ.
Đã như vậy nên không nói chuyện.
Tiểu Mãn nói hết lời trong lòng, cũng không thống khoái bao nhiêu. Nàng nhìn vách tường mới tinh, này tốt nhất nhà ngói, mọi nơi tựa hồ không quá hợp ý, ánh mắt lại dừng lại ở cái áo choàng, cười cười, là Cốc Vũ kêu làm. Tiểu Mãn ngồi không yên, trong lòng luôn nghĩ đến nơi trong mộng, mặc áo choàng ra cửa, "Nương, bá mẫu, ta đi ra ngoài một chút."
Hứa Thị thấy Tiểu Mãn lanh lẹ một chút, nhưng vẫn lo lắng, "Này bên ngoài rất lạnh..."
Vương Thị cười đáp ứng, "Phải về sớm."
Tiểu Mãn gật đầu đi ra ngoài, Vương Thị cười nhìn Hứa Thị nói, "Tiểu Mãn rất cứng đầu, ta sợ nàng nghĩ lung tung, nên đi ra ngoài cho khuây khoả. Ngươi ở đây làm trước, ta nhìn một chút."
Nuôi con một trăm tuổi, lo âu chín mươi chín. Sau khi Hứa Thị làm nương có thể hiểu rõ cảm giác đó, Vương Thị cho Tiểu Mãn ra ngoài, là muốn đi xem nàng ở nơi nào cho lòng an ổn một chút.
Hứa Thị nghĩ lại lắc đầu, đem nước gừng đường đổ vào, để trên bếp than nấu.
Lúc đó trời đất như hoà cùng một mảnh, Tiểu Mãn đi tới đi lui lại đi tới rừng đầo, gió vù vù thổi mạnh, nàng quấn áo choàng thật chặt, ngẩng đầu nhìn rừng đào đã không còn lá, chỉ còn lại lá khô run run trong gió, nhớ tới lúc phồn hoa rực rỡ giờ đã không còn, nhất thời cảm thấy có chút hư ảo.
Tiểu Mãn trong lòng rối loạn, lúc về Đào trang nàng cũng không nhỏ, đối với chuyện lúc trước nhớ quá chặt chẽ, rất nhiều chuyện nàng đều rõ ràng, nhưng nàng không thể nói, cũng không tiện nói. Dù sao cha mẹ làm chủ, nàng theo về là đúng, trong lòng lúc nào cũng lo lắng, sợ cái này sợ cái kia, bây giờ cũng như vậy, Cốc Vũ thông minh nhưng làm việc có chút xúc động, Hạ Xuyên còn nhỏ như vậy, ca phải đọc sách, nói đến cùng bên người cha mẹ cần có một người đáng tin... Nghĩ tới nghĩ lui chính là việc này. Vương Thị thấy bóng người màu hồng nổi bật trong rừng đào trụi lá, mới an tâm trở về.
Tiểu Mãn nghĩ đến việc hôn nhân của mình, càng rối loạn, hôm nay bật nói ra những lời đó ngay cả nàng cũng không thể tưởng được.
Bên Đại Lâm cũng không có gì để soi mói, nhiều năm cùng nhau lớn lên, trong lòng Tiểu Mãn có chút hận ý, là bên hắn một chút tin tức cũng không có, lại nói còn sợ mình ghét bỏ bọn họ sao? Tiểu Mãn là người như vậy sao? Tiều Thạch bên kia cũng là, Cốc Vũ từng nói với hắn, lại như là trận gió biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi. Chuyện trên thế gian thật không thể nắm lấy.
Về sau phải làm sao bây giờ?
Tiểu Mãn ở trong gió ngây người, có người đi lại cũng không biết.
Người đó từng bước một đi tới, rất thong thả nhưng cũng rất kiên định, như một đốm lửa đỏ, không biết vì sao mờ mịt trong đất trời thấy có chút thưa thớt. Hắn thậm chí không dám kinh động nàng, sợ đốm lửa kia sẽ phiêu tán, cứ như vậy đi tới trước mặt nàng, tiếng nói không thoát ra khỏi cổ họng, nói ra có chút ám ách, "Tiểu Mãn —— "
Tiểu Mãn sửng sốt, nhìn Tiểu Thạch trước mặt, thanh âm nhẹ lại ám ách, trong mắt tràn đầy vẻ đau lòng. Nàng vừa động, thống khổ cười, không biết nên nói gì, đột nhiên ứa lệ. Cuối cùng, ngàn lời vạn chữ tụ tập trong lòng, mở miệng biến thành, "Ngươi đã đến rồi."
Chỉ vài chữ lại nặng như ngàn cân, Tiểu Thạch cười cười, dùng sức gật đầu, "Ta tới."
Tiểu Mãn chờ.
Ngón tay Tiểu Thạch giật giật, đã nhiều ngày không gặp Tiểu Mãn, nhìn nàng có chút tiều tụy, trong lòng nhói lên, hận không thể nắm chặt nàng, hai người lên ngựa, tiêu sái không cần nghĩ gì.
Chuyện như vậy hắn từng gặp qua, nhưng kết cục là thế nào hắn không dám cam đoan, hắn cũng không thể để nàng mạo hiểm với mình, vì thế hắn muốn chờ, chờ lúc có thể thuận lợi vui vẻ cưới nàng, thỉnh thoảng về nhà mẹ đẻ, qua tháng ngày bình tĩnh an ổn.
Vì thế, không biết vì sao, Tiểu Thạch nói, "Tiểu Mãn, ngươi không biết hiện tại ta ở nhà có bộ dáng gì nữa, cha mẹ ở thôn trang cũng là người có bổn phận, qua còn có thể... Lúc còn rất nhỏ, cha mẹ đính thân cho ta cùng biểu muội, đây là chuyện người lớn, lúc đó chúng ta còn nhỏ, cứ như vậy lớn lên..."
Lời vừa thốt ra, thân mình Tiểu Mãn chao đảo, nhiều ngày như vậy, nàng thường tưởng tượng có một người, gương mặt không rõ, đưa mình đến rừng đào, hoa nở rộ đầy trời, trời đất không còn phiền não. Vì thế nàng không chịu nổi, người đã xuất hiện nhưng tình cảnh không giống như trong tưởng tượng, kết quả còn là như thế này, hoa đào không thể nở trong mùa đông, rừng cây thưa thớt, lòng càng thêm lạnh.
Tiểu Thạch không biết tâm tư Tiểu Mãn xoay chuyển trăm chiều, nói tiếp, "Tiểu Mãn, mãi đến lúc ở nha môn gặp ngươi, cuối cùng ta cảm thấy có một số việc không giống như xưa, thường muốn đến thôn trang, gặp ngươi một lát cũng tốt. Lần trước nghe Cốc Vũ nói ngươi muốn nói thân, ta vội về nhà, năn nỉ cha mẹ. Bọn họ lại nói đã sớm định xuống ..."
Tiểu Thạch thao thao bất tuyệt nói, Tiểu Mãn cười khổ.
"Dù sao ta đã quyết, ngươi chờ ta, ta nhất định đến cưới ngươi!" Tiểu Thạch nói tới đây, tựa hồ dùng hết khí lực, hai tay nắm lấy cánh tay Tiểu Mãn, lắc lắc.
Tiểu Mãn nhìn hắn, đây là lúc gặp người kia sao, là, cũng không phải.
"Ngươi chạy đường xa như vậy là nói chuyện này với ta sao?"
Tiểu Thạch ngẩn người, không biết nên lắc đầu hay gật đầu, "Uh, ta muốn đến nói với ngươi một tiếng, để... cho ngươi... Đợi chút, bây giờ ta không thể mang ngươi đi, bằng không về sau sao ngươi có thể diện trở về gặp cha mẹ, ngày tháng còn dài, chúng ta phải tính toán cho kỹ không phải sao? Ta sợ ngươi không dễ chịu, trước hết cùng ngươi nói một tiếng, ngươi yên tâm, ta với biểu muội cái gì cũng không có, ngươi cũng gặp qua, chuyện bên kia ta sẽ xử lý tốt. Tiểu Mãn, đợi ta sao?"
Tiểu Mãn cắn môi, nàng biết hắn nói những lời này vì tốt cho mình, nàng cũng biết hắn với biểu muội kỳ quái kia không có gì, nhưng bây giờ nghe như vậy, nàng không thoải mái, vì sao nhất định phải nói lúc này?
Nếu bây giờ, hắn nói chúng ta cùng nhau đi, ai cũng không thể ngăn trở. Tiểu Mãn tin tưởng với tính tình của mình, không chừng sẽ làm như vậy, cho dù tại đây nói vòng vo làm cho mình an tâm sau lại nói mọi người cùng nhau giải quyết, cùng nhau đối mặt, nàng Lí Tiểu Mãn đều nhận lời. Nhưng hắn mở miệng là, việc hôn nhân bên kia, là biểu muội, kêu nàng nhẫn nại chờ đợi. Nàng đã đợi lâu như vậy, tự biết phân lượng của mình.
"Ngươi nói xong chưa?" Tiểu Mãn hỏi.
Tiểu Thạch còn muốn nói chuyện, lại không biết nói gì. Bình tĩnh nhìn, gật đầu, "Vậy ngươi chờ ta, ta đi về trước thu xếp bên kia thỏa đáng." Nói xong thấy Tiểu Mãn không có phản ứng gì, Tiểu Thạch quay đầu bước đi nhưng không ngừng quay đầu lại nhìn Tiểu Mãn, rốt cục nhìn không thấy.
Tiểu Mãn một thân đầy khí lạnh trở về nhà, uống qua canh gừng Vương Thị nấu, nàng như bị rút hết xương, xụi lơ ở trên giường, đắp kín chăn, nước mắt rốt cuộc dừng không được cuồn cuộn chảy ra.
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
240 chương
50 chương
195 chương