Điền Viên Cốc Hương
Chương 133
Mọi người ăn qua nhị tịch bắt đầu thu thập này nọ, thân thích ăn xong đầu tịch cần đi đường xa đều đi hết, một ít lão nhân thôn trang cũng đi về.
Khưu sư phụ mang theo đồ đệ ở lại Lí gia, ngày mai còn phải tiếp tục nấu cơm. Còn lại người thôn trang đến hỗ trợ, nhóm phụ nữ rửa xong bát đũa đều đã về nhà lo chuyện trong nhà của mình, gà chưa lên chuồng, heo chưa cho ăn, cơm nấu xong nồi còn chưa rửa, cần phải tưới vườn rau nữa... Tóm lại là không hết lo. Tương đối mà nói, đàn ông không làm lụng vất vả như vậy, lương thực đã cất ở nhà, việc ruộng nương đã xong, chuyện nhỏ trong nhà có phụ nữ làm lụng vất vả, khó được dịp đi tiệc rượu, nhiều người tụ lại như vậy, không tránh khỏi nhiều lời vài câu, bàn ghế lại có sẵn, đều ngồi nhàn thoại.
Trần Thị lung lay tay áo ở cửa, tâm thần không yên, thấy Ngọc Nga đi ra từ phòng Linh Nga, vội vàng kéo qua một bên, "Nhị tỷ, ngươi còn không đi nói với nương, vạn nhất nương làm ầm ĩ lên phải làm sao bây giờ?"
Ngọc Nga giận liếc Trần Thị một cái, đi lại vỗ mu bàn tay Trần thị, " Có chút chuyện ngươi lại thiếu kiên nhẫn như thế, có nhiều người bên ngoài như vậy, nương cũng muốn thể diện, sao có thể làm ầm ĩ, ta nha, chính là giúp ngươi, nói thật Linh Nga bên này không đáng lo, việc này chúng ta phải đi nói, ngươi tin ánh mắt ta là được."
Vì thế Trần Thị theo Ngọc Nga vào phòng Lí Hà Thị.
Phòng Lí Hà Thị hiếm khi đốt đèn, lúc này đang ngồi ở đầu giường, nghĩ chuyện hôm nay, trên cơ bản nàng vừa lòng yến hội, vợ Lão Tứ làm lụng suốt 2, 3 ngày, đồ ăn nàng cũng vừa lòng, ở bên ngoài nghe phụ nhân nói lời nói làm lòng nàng thật sự ngọt, hộ nông dân, có ai có thể làm đầy đủ hết cá phụ đâu? Nếu nói có một chút phiền, chính là lão dâu cả, người này không khôn ngoan, ngày thường vụng trộm vài thứ cũng thôi, lần này sao lại như thế, may mắn cũng không náo ra bao lớn, chỉ làviênkia ít thịt, dù sao cũng làm được một món ăn, mọi người còn ăn không ra, nếu là nơi khác, thật đúng là mặt mũi quăng ra sau núi đi. Định là chuyện xong xuôi phải nói với nàng một hồi.
Ngọc Nga ngọt ngào kêu một tiếng, "Nương nghĩ gì đó, có phải vì Linh Nga cũng xuất giá trong lòng ngươi hoảng, không lo đâu, chúng ta đều ở gần, khi cần đều có thể trở về."
Lí Hà Thị thấy các nàng đi lại, cười cười, miệng lải nhải, "Các ngươi không cần ta quan tâm, chính là vợ Hải hôm nay cũng làm cho người sinh khí, nếu không do vợ Lão Tứ cản lại ta thế nào cũng phải cho nàng một trận mới được!"
Lí Hà Thị còn nhớ, Trần Thị có chút hoảng hốt, vốn chuyện này là lúc nàng đưa Ngọc Nga ra về bàn tính qua, và quyết định làm như vậy, dùng chân giò lợn gỗ thay chân giò lợn thật, Triệu gia đưa bạc là tốt rồi, không cần qua nhiều tay. Trương thị ngày thường tham món lợi nhỏ cả nhà đều biết, đến lúc đó nếu xảy ra chuyện, đẩy hết lên người Trương thị, bản thân sẽ không có việc gì, Lí Hà Thị sẽ không nghi ngờ.
Chủ yếu là chân giò lợn, đây mới là món chính, vốn Triệu gia hào phóng, lúc Trần Thị thương lượng với Triệu gia đồi chân giò lợn, trong lòng đã định sẵn đến lúc đó sẽ dùng chân giò lợn gỗ, dù sao thôn trang làm việc, ai mà không làm chân giò lợn gỗ. Tinh tế tính toán như vậy, bữa tiệc tối nay, bữa cơm ngày thứ hai, có thể tiết kiệm mấy chục chân giò lợn, cũng không tính một chân giò lợn hai ba cân, bốn năm mươi văn tiền, hơn nữa thịt đồ ăn cắt xén bớt, tốt xấu coi như là có 3 lượng bạc.
Nàng đã thoả thuận với Ngọc Nga một người lấy 1 lượng bạc, ca ca Trần Thị cũng được hai ba trăm văn tiền, chừa ra một ít hiếu kính Lí Hà Thị, Linh Nga gả xong còn có thể đối chất sao? Dù sao đều là khuê nữ gả đi ra ngoài, huống hồ yến hội này cũng không có phiền ai, vui mừngviêncòn là chủ ý của mình, mình bất quá là cầm một phần tiền chân chạy.
Nghĩ như vậy, dũng khí Trần Thị tăng lên không ít, "Nương, đều là người một nhà, chút chuyện đó ngài không cần quan tâm, không cần thiết sinh khí đúng không? Lo dưỡng thân mình hưởng phúc mới đúng, lại nói không còn bao nhiêu người, qua việc này chúng ta cũng muốn ở riêng, Đại tẩu không thể lấy gì thêm phải không?"
Ngọc Nga ở một bên hát đệm, "Nương, nhìn ngươi kìa, còn không bằng đám nhỏ cởi mở, ngày còn không phải tựbọn họ qua, ngươi tốt nhất là hưởng phúc đi, a? Không có chuyện gì ta đi dạo, ta mua xiêm y cho ngài mặc!"
Lí Hà Thị cười một tiếng, sắc mặt hoà hoãn không ít, "Ta phải chờ hai kiện xiêm y của ngươi sao? Ngươi nhìn thân ta, là nươngCốcVũ làm, ta hơi ngại, ta một hộ nông dân, cũng không phải bà địa chủ, già đi còn mặc thành như vậy người ta chê cười đâu!"
Ngọc Nga thấy Lí Hà Thị nói, miệng toàn là lời oán trách, vải thật tốt quá, không dành cho hộ nông dân mặc, thợ khéo rất phí công phu, trong lòng còn không biết vui thành bộ dáng gì nữa, cũng hùa theo nói: "Ta đã nói nương hưởng không hết phúc con cháu, làm lụng vất vả lâu như vậy, một đám đã tốt lắm, lúc trướcCốcVũ bên kia cũng không tri kỷ với nương như vậy đúng không? Còn không bằng kệ bọn họ, mình cũng tốt hơn, có rảnh thì ôm tôn tử tìm hai lão tỷ muội tán gẫu, lúc đó chẳng phải rất tốt?"
Lí Hà Thị rất hưởng thụ, mỉm cười ứng hạ, "Ta còn có vài năm sống thồi, dù sao cũng là ngày của các ngươi."
Nói tới đây, Trần Thị giống là nhớ tới cái gì, lấy ra mấy xuyến tiền, "Nương, này cho ngài, ca ta đi mua này nọ, đều là tốt nhất, hơn nữa ai cũng biết món cá phụ của hắn, chỉ cần mua từ tay người đánh cá, bớt đi nhiều chuyện lại rẻ. Ông thông gia cho giá, tiền thừa lại vốn nghĩ trợ cấp Linh Nga làm đồ cưới, đầu óc ta lại khờ, nghĩ không ra nàng còn thiếu cái gì, dù sao nàng đi qua sẽ có rất nhiều ngày lành, nghĩ lại còn không bằng để nương cầm, ngày thường nếu muốn mua cái gì, cũng là phương tiện đúng không?"
Lí Hà Thị cầm mấy xuyến tiền trong tay, nhất thời cảm khái ngất trời, "Ta không muốn cầm tiền tự tay nàng dâu, ngươi coi như biết quản gia, ngươi xem ngươi chạy trước chạy sau, vẫn là tự mình cầm đi xài đi."
Tay Trần Thị giật giật, định đưa qua cầm, bị Ngọc Nga nhìn, tay nàng vừa chuyển, cười cầm lấy tiền cho Lí Hà Thị bỏ vào trong rương, rồi nói: "Ta lần này làm chủ cho nương một lần, dù sao ta cùng Hà còn trẻ, về sau tự mình có thể kiếm."
Ngọc Nga tiếp tục câu chuyện, chọc Lí Hà Thị cười ha ha.
Đến lúc này, trong lòng Lí Hà Thị đã nhận định nữ nhi thứ 2 và nàng dâu út của mình là tốt, trong lòng vui vẻ, mình không cần làm lụng vất vả lại có tiền thu, phần tâm tư này khó được. Thấy Lí Hà Thị mặt mày hớn hở, Ngọc Nga mới nháy Trần thị.
Trần Thị ngồi xuống ở bên cạnh, "Nương, ta nhớ đến, có chuyện chưa kịp cùng ngài thương lượng."
Lí Hà Thị không thèm để ý, "Có chuyện gì các ngươi tự mình làm chủ đi, vừa nói không cần nương làm lụng vất vả, ta thấy tịch làm không sai, đi ra ngoài ai không nói kiến thức."
Trần Thị bộ dáng khó xử, cuối cùng vẫn nói, "Nương, lúc đó Triệu gia nói phải làm đầy đủ hết cá phụ, ta trong lòng biết bên kia cũng không giàu có, nhiều lắm là khá mà thôi, hơn nữa Linh Nga đi qua ở nhà ngói mới xây, mệnh nàng tốt, nhà ngói lớn như vậy chỉ có bốn người ở..."
Ngọc Nga thấy Trần Thị lạc đề, vội khụ khụ hai tiếng nhắc nhở.
Trần Thị có thế mới nói, "Dù sao cũng không cần tiêu pha quá mức, không có trở ngại là được, món cá phụ kia bọn họ nhất định phải đầy đủ hết, ta cũng muốn thay bọn họ tiết kiệm một chút, miễn cho người ta nói chúng ta, Linh Nga đi qua cũng là ngày bình thường, không thể để nàng căng thẳng, dù sao cũng là con, tiết kiệm còn không vì Linh Nga, cũng chính là để Khưu sư phụ làm chân giò lợn như cũ."
Lí Hà Thị lúc này có một chút bất khoái, chân giò lợn như cũ dùng chân giò lợn gỗ nàng trước đó không biết. Ngọc Nga nghiêng về một phe cười hì hì cùng Lí Hà Thị nói, "Nương, ngài không biết, lúc ta xuất giá cũng là chân giò lợn gỗ, rồi cũng qua bao nhiêu năm a, bạc không phải xài như vậy, còn không bằng dành lại Linh Nga một chút tiền nhàn rỗi."
Đã nói như vậy, huống hồ chuyện cũng đã định, Lí Hà Thị cũng nghĩ thông, có mấy nhà dùng chân giò lợn thật chứ, hơn nữa nếu dùng chân giò lợn thật, món cá phụ kia sẽ khó coi, như vậy đồ ăn sẽ kém hơn nhà người khác, lại nói Ngọc Nga bọn họ nói cũng có đạo lý, lưu lại tiền không là của Linh Nga sao, tiểu khuê nữ của mình sẽ ngày lành, đương nhiên mình sẽ ít quan tâm.
Trần Thị lại nói: "Tuy là chân giò lợn gỗ, nương, cũng không có mấy hộ có thể giống chúng ta mời được Khưu sư phụ, tóm lại việc này ta không cần quan tâm, ngày mai Linh Nga rước dâu, ngài chờ ba ngày sau lại mặt gặp con rể tốt của ngài đi."
Tâm tư Lí Hà Thị còn ở tại chân giò lợn gỗ kia, nghĩ lúc mình xuất giá ngày xưa, giống như một giấc mộng dài, nhiều năm đã đi qua, lúc đó ngay cả chân giò lợn gỗ cũng không mượn được, vì thế mỗi lần về nhà mẹ đẻ cũng bị người ta nói, mãi đến nhiều năm sau mới phai nhạt chút, không phải chỉ là một cái đầu gỗ sao, không thể ăn, dựa vào cái gì quý trọng thành như vậy, vấn đề này Lí Hà Thị suy nghĩ nửa đời người, giờ phút này lại bắt đầu cân nhắc .
Ngọc Nga đẩy nhẹ Lí Hà Thị, "Hôm nay ta muốn ở cùng nương, chúng ta trò chuyện."
Trần Thị mượn cơ hội đi ra, muốn trở về đếm bạc, nhân tiện khoe với Lí Đắc Hà hắn cưới được người vợ có khả năng.
Vừa đi ra đã gặp Trương thị, Trương thị đi có chút nặng nề, "Nương ——, sao vẫn dùng chân giò lợn gỗ!"
Mặt Lí Hà Thị lập tức tái đi.
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
240 chương
50 chương
195 chương