Diễn Tinh Xuyên Vào Kịch Khổ Tình
Chương 97
Edit: tiểu an nhi (LQD)
Bên trong ngục giam nữ số 1, khu A9, Liên hợp quốc.
10 giờ 31 phút sáng ngày 29 tháng 09 năm 2522
Đây là một tòa nhà cao trăm mét, chiếm diện tích khoảng 20 ngàn mét vuông, với kiến trúc hình bầu dục được bao trọn bởi thuỷ tinh trong suốt. Bên trong được chia ra vô số các ô vuông. Những ô vuông giống như tổ ong này là ngục giam, và là văn phòng làm việc của rất nhiều giám sát viên.
Trong một văn phòng của hệ thống giám sát ở khu trung tâm, Hệ thống trung ương vừa kết thúc phiên làm việc của một thế giới mô phỏng. Trên màn hình khổng lồ treo trên tấm kính hiện ra kết quả giám sát, âm thanh máy móc không hề có cảm xúc quanh quẩn khắp văn phòng.
【 Ting ―― giám sát kết thúc ―― 】
【 Kết quả giám sát lần này ――A112 không thông qua ―― 】
【 Gửi thông tin phạm tội của A112, cập nhật ghi chép giám sát, tạo kết quả phán quyết 】
Hai giám sát viên mặc đồng phục màu xanh đậm đang vùi đầu làm việc ở dưới màn hình, nghe thấy kết quả giám sát mà Hệ thống trung ương đưa ra, hoàn hoàn không cảm thấy bất ngờ.
Giám sát viên trung niên tiện tay đưa kết quả phán quyết mà Hệ thống xuất ra cho nhân viên kiểm tra xét duyệt, có chút cảm thán nói:
"Thời gian giám sát mười tháng, một thế giới bắt đầu thiết lập, một thế giới phát triển, tám thế giới nhiệm vụ, tất cả là mười thế giới. A112 lại không thể thông qua nhận xét và đánh giá của bất kỳ thế giới nào, điểm đạt được toàn dưới tiêu chuẩn. Bao nhiêu năm nay tôi chưa từng thấy người nào như vậy cả."
Một giám sát viên khác tuổi tương đối trẻ nhìn chằm chằm vào thông tin của A112 được cập nhật mới trên màn hình, vẻ mặt khó hiểu, "Cô ấy tốt nghiệp trường nữ sinh Đông Đại của khu A1, lý lịch lúc trước cực kỳ ưu tú, đương nhiên bộ gen của cô ấy cũng rất xuất sắc, tại sao lại có thể kiên quyết phạm lỗi như thế chứ?"
"Ai biết được, mà cũng không liên quan gì tới chúng ta."
Trong ngục giam nữ của khu A9 này có nhiều phạm nhân như vậy, có người nào là không có nguyên nhân phạm tội đâu. Bọn họ là nhân viên giám sát cấp thấp, công việc chủ yếu là theo dõi Hệ thống, giám sát các công việc thường ngày, đâu có quản được nhiều như vậy.
Cùng nằm ở toà nhà trong suốt này, cách một bức tường với khu hành chính ở phía trước là từng dãy phòng giam màu trắng. Giam giữ mấy trăm phạm nhân được chuyển tới từ khu A.
Diện tích phòng giam rất nhỏ, cả căn phòng được bao phủ bởi một hệ thống phòng vệ, và được Hệ thống tức thời theo dõi. Phạm nhân ở bên trong, mỗi một tiếng nói, mỗi một cử động, mỗi một vẻ mặt, thậm chí cả sự thay đổi cảm xúc lẫn tình trạng cơ thể đều sẽ được Hệ thống tức thời giám giát.
Hai giờ chiều, hai giám sát viên cao cấp mặc đồng phục màu xanh da trời dẫn theo hai nhân viên vũ trang, đi qua tường cách ly, tiến vào khu vực phòng giam, tới căn phòng được đánh ký hiệu A112.
Phạm nhân được giam giữ ở phòng giam A112 này ―― chính là Thủy Ngân. Cô vừa tỉnh lại từ "Chương trình kiểm tra tâm lý của tội phạm tiểm ẩn thông qua thế giới mô phỏng" kéo dài mười tháng. Tinh thần của cô có chút bị ảnh hưởng, nhìn qua hết sức lạnh nhạt, không có cảm xúc.
Giám sát viên đến đây đã quá quen với loại trạng thái này của phạm nhân, ngồi xuống trước mặt Thuỷ Ngân đang mặc bộ quần áo tù màu trắng, lấy tư liệu ra đọc:
"Thủy Ngân, là công dân của Liên hợp quốc, sinh ra ở khu A1 vào năm 2493. Lúc còn đi học từng dùng thành tích xuất sắc đạt được bốn lần xác nhận ưu tú của Hệ thống. Sau khi tốt nghiệp lựa chọn ở lại trường nữ sinh Đông Đại của khu A1 làm giảng viên cấp cao."
"Đến tuổi trưởng thành, Hệ thống từng phân phối cho cô ba người bạn đời. Cả ba lần đều không thể thụ thai tự nhiên trong thời gian quy định. Qua quá trình kiểm tra, phát hiện ra trong ba cuộc hôn nhân này, cô có thái độ tiêu cực đối với việc duy trì nòi giống. Đồng thời, chúng tôi điều tra được việc cô từng tự mình phá thai. Hành động đó làm tổn hại nghiêm trọng đến lợi ích quốc gia, vi phạm điều thứ 23 trong luật duy trì nòi giống..."
Giám sát viên nói thao thao bất tuyệt, Thủy Ngân ngồi đối diện lại giống như không nghe thấy gì, rũ mắt xuống nhìn bàn tay mình.
Cô không phải là Thuỷ Ngân sinh ra ở thế kỷ 21 kia. Thân phận tại thế giới đó chỉ là thiết lập của Hệ thống trong thế giới mô phỏng mà thôi. Thoát khỏi cơ quan mô phỏng, lấy lại được ký ức chân thực, cô mới hiểu được cái gọi là "Hệ thống uốn nắn thành phụ nữ tốt" là thứ gì. Đó là Hệ thống trung ương điều hành toàn bộ khu A9.
Nó là một Hệ thống chi nhánh thuộc Hệ thống chủ của Liên hợp quốc, phụ trách quản lý mọi mặt sinh hoạt của toàn bộ công dân có trong khu vực; bao gồm tài khoản cá nhân, mạng lưới internet, hệ thống giao thông... Hệ thống theo dõi mô phỏng trong ngục giam này cũng chỉ là một phần nhỏ của nó mà thôi.
Tác dụng của nó là tạo ra cảm giác chân thực tới 95% so với thế giới bên ngoài, dùng để kiểm tra tư tưởng và hành vi của con người, thực hiện các loại khảo nghiệm ―― nó được sử dụng để phát hiện ra “tội trong tư tưởng” rồi biến cái đó thành tội danh xác thực.
Thủy Ngân là công dân của Liên hợp quốc, năm nay 29 tuổi, là giảng viên lịch sử. Cách đây mười tháng, cô bị chính học sinh của mình tố cáo. Bởi vì cô tuyên truyền tư tưởng "Phản đối sinh con" ngay trong tiết học của mình, có khuynh hướng xúi giục học sinh “phạm tội”. Do vậy, cô bị giám sát viên tìm đến tận nơi, tước đoạt sự tự do, được đưa tới khu A9, tiến hành kiểm tra mức độ khuynh hướng phạm tội.
Cũng chính là việc tiến vào những thế giới được mô phỏng kia.
Cũng đúng lúc giám sát viên trước mặt nói đến vấn đề này: "Kết quả Hệ thống kiểm tra cô đã có, rất tiếc phải thông báo rằng, cô không thể thông qua bất kỳ tiêu chuẩn nào. Hệ thống nhận định cô có khả năng cực lớn gây ra nguy hại cho xã hội, có khuynh hướng phản xã hội mạnh mẽ, không có ý thức tập thể và tinh thần trách nhiệm đối với xã hội."
"Kết hợp với hành vi nạo phá thai đã được điều tra ra trước đó, chúng tôi sẽ tiến hành “tử hình” đối với cô. Nhưng do bộ gen của cô rất ưu tú, cho nên cô có thể lựa chọn thoả thuận "tình nguyện cống hiến"..."
Lúc này Thuỷ Ngân mới lên tiếng lần đầu tiên, giọng nói của cô hết sức lạnh nhạt: "Tôi chọn "tử hình", bỏ qua thoả thuận ‘tình nguyện cống hiến"."
Sau chiến tranh thế giới lần thứ sáu, dân số toàn cầu giảm xuống nhanh chóng. Khoảng bốn trăm năm trước kế hoạch cải cách bộ gen của con người diễn ra, khiến cho bộ gen của nhân loại xuất hiện sự thiếu hụt trong di truyền không thể khắc phục. Xuất hiện rất nhiều gen bệnh tật bị cường hoá, đồng thời con người không thể thực hiện hành vi sinh dục bình thường.
Cộng thêm sự thay đổi lớn của môi trường sống, khiến cho khu vực mà con người có thể sinh hoạt bị giảm bớt. Vì vậy, những người còn lại không thể không tạo thành Liên hợp quốc, sinh sống bên trong khu vực an toàn được phân chia.
Những năm gần đây, nhóm lãnh đạo tối cao luôn nghĩ hết tất cả các biện pháp để nâng cao tỉ lệ sinh đẻ. Bọn họ khuyến khích những người phụ nữ không có gen bệnh cường hoá, thực hiện quá trình thai nghén sinh nở một cách tự nhiên. Từ bậc mầm non lúc bốn tuổi đã được giáo dục rằng, việc duy trì và phát triển nòi giống nhân loại là trách nhiệm và nghĩa vụ của tất cả mọi người. Trong giáo dục tiểu học, thậm chí là cả đại học, gần như đều có những ca ngợi về sự cống hiến sinh dục của phụ nữ. Vô số bé gái sinh ra và lớn lên trong hoàn cảnh như vậy đều coi việc mang thai và sinh con là một điều vinh dự.
Sau khi những bé gái đó trưởng thành, Hệ thống sẽ dựa vào gen tự nhiên của mỗi người, phân phối bạn đời cho họ; hoặc là bọn họ tự mình tìm lấy. Chỉ cần sự kết hợp gen phù hợp đều được cho phép kết đôi. Sau khi kết hôn, mỗi một đôi vợ chồng đều có tiêu chuẩn sinh dục, nếu trong một khoảng thời gian quy định mà không thể sinh hạ con cái, sẽ bị nhận định là cả hai không phù hợp với nhau. Hệ thống sẽ phân phối lại bạn đời một lần nữa.
Thủy Ngân đã từng được phân phối ba người chồng theo cách thức như vậy.
Cô không thể nào hiểu được những người xung quanh, cô cũng không hề muốn sinh con. Nhưng ai bảo trong người cô có tử cung có thể nuôi dưỡng bào thai, ai bảo người chồng được phân phối có quyền lợi cưỡng bức hợp pháp, ai bảo pháp luật của thế giới này hết sức bảo vệ bất kỳ một phôi thai nào.
Pháp luật quy định, phụ nữ không có quyền sở hữu tử cung của chính mình. Tử cung của các cô là thuộc quyền sở hữu của quốc gia.
Thế nhưng Thủy Ngân không cho là vậy, nên cô tìm đủ mọi cách để mình không thể mang thai. Cho dù một lần có không cẩn thận dính bầu, cô cũng dứt khoát vụng trộm bỏ đi đứa bé ấy. Cô không thể để cho con của mình sinh ra trong một thế giới như thế này được, cô cũng không nguyện ý để chính mình trở thành một công cụ sinh đẻ, không tán thành với hành vi vĩ đại "cứu vớt toàn nhân loại" kia!
Nếu như không bị học sinh tố cáo, không nằm trong danh sách bị Hệ thống giám sát chặt chẽ, có lẽ cả đời này những hành vi phạm tội lúc trước của cô cũng sẽ không bị phát hiện.
Vậy nhưng không có nếu như, thực tế cô bị chính học sinh mà mình tin tưởng tố cáo.
Thủy Ngân lại nhớ đến nhóm học sinh của mình, những cô bé đó đều còn rất trẻ, mới mười mấy tuổi, có đứa hoạt bát, có đứa nhát gan, tính cách không giống nhau, nhưng bọn trẻ ấy luôn nhiệt tình chào hỏi cô, kính trọng gọi cô là cô giáo, cũng đã từng hâm mộ nói với cô rằng sau này bọn chúng muốn trở thành một giáo viên ưu tú giống như cô.
Có một vài học sinh cô rất yêu thích, các cô bé đó đều mang theo sự nghi hoặc đối với phương pháp duy trì nòi giống, cùng nghĩa vụ sinh con đẻ cái trời sinh của phụ nữ, âm thầm phiền não, lặng lẽ bí mật hỏi thăm cô.
Thủy Ngân cũng đã từng do dự, không biết cô nên trả lời một cách máy móc, lặp lại các quy tắc được viết trên sách nhiều đời cho các cô bé đó nghe, hay là nói ra suy nghĩ thực sự của chính bản thân mình cho những học sinh ấy biết.
Sau khi do dự, cô lựa chọn nghe theo trái tim của mình, bởi vì cô là cô giáo của bọn chúng, bởi vì những đứa trẻ này có được ý thức tỉnh ngộ khiến cho cô cảm thấy vui mừng. Cho nên cô nói cho bọn chúng biết rằng, cưỡng ép sinh nở là trái với tự nhiên, phụ nữ phải có được quyền tự chủ trong việc lựa chọn sinh dục.
Cho tới bây giờ, Thủy Ngân cũng không biết là đứa trẻ nào hay là mấy đứa trong đám trẻ kia tố cáo mình. Cô chỉ nhớ rõ vẻ mặt của đám trẻ trên lớp học vào ngày mình bị bắt đi ấy.
Người biết đang xảy ra chuyện gì thì bối rối chột dạ, người không hiểu ra sao thì không khỏi kinh ngạc, còn có người khinh thường việc chống đối thì thấy hả lòng hả dạ ―― kẻ phạm tội bị bắt, đối với những công dân tuân theo pháp luật mà nói, đúng là một chuyện tốt.
Tất cả mọi người bị hoàn cảnh môi trường đồng hóa, chỉ có cô là trời sinh khác biệt.
Cô đã sai rồi ư? Vấn đề này Thủy Ngân đã từng tự hỏi bản thân vô số lần, nhưng bây giờ, cô đã có thể kiên định trả lời: Mình không sai.
Giám sát viên cấp cao mặc đồng phục màu xanh da trời lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, lặp lại một lần nữa: "Theo đúng quy trình, tôi hỏi lại một lần nữa, cô có đồng ý lựa chọn thoả thuận ‘tình nguyện cống hiến’ để thay cho hình phạt ‘tử hình’ hay không?"
Thoả thuận ‘tình nguyện cống hiến’ là thoả thuận dành riêng cho những phạm nhân nữ có bộ gen không bị thiếu hụt. Nếu đồng ý thoả thuận này, các cô có thể được miễn tử hình, sau đó sẽ bị nuôi nhốt trong căn cứ chuyên dùng cho mục đích sinh dục, được tiến hành thụ tinh nhân tạo, nhiệm vụ duy nhất là sinh đẻ liên tục cho đến khi không thể mang thai được nữa thì thôi. Dựa vào số lần sinh đẻ mà các cô có thể được chuyển tới một căn cứ dành cho người già, rồi sống nốt quãng đời còn lại ở nơi đó, được quốc gia trợ cấp nuôi dưỡng cho đến khi qua đời.
Trước khi các lứa học sinh trưởng thành sẽ được tổ chức đi thăm quan những khu vực như thế này, Thủy ngân cũng đã từng đi qua. Những người phụ nữ bụng lớn sinh sống trong từng căn phòng thuỷ tinh, những bà lão lớn tuổi sống trong những ‘cái hộp’, giống như ác mộng vậy, khiến cho cô mỗi lần nhớ tới đều không khỏi rùng mình.
Thủy Ngân: "Tôi không đồng
//
<img alt="" data-cfsrc="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3477045.png" style="display:none;visibility:hidden;"/><img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3477045.png" data-pagespeed-url-hash=3231276786 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
33 chương
23 chương
4 chương
116 chương
23 chương
9 chương