Edit: tiểu an nhi (LQD) "Bệnh của tôi khỏi rồi, không uống thuốc nữa có được không?" Lai Kim trừng mắt nhìn bát thuốc. Cô nhóc vừa sợ đắng lại vừa xót tiền mua thuốc, chỉ sợ sau này Thuỷ Ngân tính số tiền mua thuốc đó lên đầu mình, bắt mình phải trả. Cô nhóc làm sao mà trả nổi. Thủy Ngân nhìn qua là biết cái suy nghĩ nhỏ mọn ấy, nghe vậy chỉ nói: "Tiền thuốc không cần nhóc trả, xem như tôi trợ cấp. Nhóc nghĩ kỹ xem, cơ hội như vậy chỉ có một lần, uống nhiều thêm mấy thang thuốc là nhóc kiếm lời rồi." Lai Kim nghĩ nghĩ, đúng ha! Thuốc miễn phí, ngu sao mà không uống, uống càng nhiều chẳng phải là kiếm càng nhiều hay sao! Thế là cô nhóc khấp khởi mừng thầm bưng chén thuốc lên, cũng không thấy đắng nữa mà giống như đang uống nước ngọt vậy. Thủy Ngân: Cái trí thông minh này, thật không hổ là con gái ruột của Lý Lam Chi. Khi bệnh khá hơn, Lai Kim lại nổi lên tính hiếu kỳ, chạy theo cô hỏi: "Nhưng mà, chú không quen biết gì tôi, tại sao lại đặc biệt tới cứu tôi chứ?" Hôm nay là lần đầu tiên Thủy Ngân về nhà mà có cơm canh nóng hổi chờ sẵn, cô không có biểu lộ gì, ngồi ở trước bàn uống bát canh nóng, làm ấm ấm tay, rồi mới nhàn nhạt trả lời: "Từ trước tới giờ tôi làm việc tuỳ tâm, chỉ làm những chuyện mình muốn làm, không cần biết nguyên nhân hậu quả." Lai Kim thè lưỡi, cố ý nói: "Hôm nay lúc tôi đi ra ngoài mua thức ăn, nghe một vài người buôn chuyện với nhau, nói rằng chú cứu loại người như tôi trở về thì chú cũng không phải là một người đứng đắn . . . Ầy, chú không thấy tức giận sao?" Thủy Ngân nghe ra được ý thăm dò trong lời nói của Lai Kim. Cô nhóc muốn thử xem liệu Thuỷ Ngân có tức giận vì mấy lời đồn đại nhảm nhí đó mà quăng mình đi không. Tuổi không lớn lắm nhưng suy nghĩ lại không nhỏ. "Người khác nghĩ như thế nào không ảnh hưởng gì đến quyết định của tôi. Chuyện mà tôi muốn làm thì không một ai có thể ngăn cản được, còn chuyện mà tôi đã không muốn thì bất kỳ người nào cũng không thể ép buộc tôi làm." Lai Kim sững sờ trong chốc lát, sau đó đột nhiên thở một tiếng thật dài, "Ài, tôi cũng rất muốn được như thế. Nếu như tôi có rất rất nhiều tiền, thì khẳng định cũng có thể giữ eo thẳng tắp như chú vậy!" Thủy Ngân biết rõ, sở dĩ cô gái ở trong kịch bản gốc tham lam kiếm tiền mãi không thấy đủ này yêu tiền như thế, là bởi vì tuổi thơ khốn khó của cô nàng. Người chưa từng trải qua những ngày nghèo khổ sẽ không hiểu được chấp niệm của người nghèo đối với tiền bạc. Thay vì nói cô nhóc cầu xin tiền tài, thì đúng hơn là đang tìm kiếm sự tôn nghiêm và yên ổn trong cuộc sống này. Với hoàn cảnh mà Lai Kim được sinh ra và lớn lên, cô bé thực sự rất muốn nắm giữ vận mệnh của chính mình trong tay, muốn trở thành người có thể khiến cho người khác tôn trọng. Nếu xét về điểm này thì Thủy Ngân thấy cô nhóc và mình cũng có chỗ tương tự. "Thích tiền không có gì sai cả, nhắc đến cái chữ tiền này tuy rằng có vài người sẽ cảm thấy nó dung tục, nhưng trên thực tế quả thực nó là một thứ không thể thiếu. Nó có thể giúp người ta thoát khỏi khó khăn trước mắt, không thì chí ít cũng có thể giúp người ta được sống như một con người." Thủy Ngân nói. Nghe thấy cô nói như vậy, Lai Kim vô cùng kinh ngạc, trợn tròn mắt nhìn cô, "Tôi còn tưởng những người giống như chú thường không tiện nói đến tiền cơ đấy!" Thủy Ngân: "Có gì mà không tiện nói, nếu tôi không có tiền thì sao tôi có thể ngồi ở chỗ này uống canh nóng, ăn cơm tối, mặc áo bông ấm, sử dụng than củi chứ. Còn để mà đói chết hay lạnh chết thì còn hơi sức đâu mà ngồi bàn luận xem có tiện nhắc đến tiền hay không." Lai Kim cười híp mắt lại, "Phải nha, thì ra chúng ta giống nhau như vậy!" Thủy Ngân: "Chỉ có điều, sau khi thoả mãn được nhu cầu trong cuộc sống thì nhiều tiền hơn cũng chỉ là gia tăng số lượng mà thôi. Những người không cần lo lắng đến việc ăn uống sẽ bắt đầu muốn chạy theo các thứ khác, kiểu như danh tiếng hay là lý tưởng. Nhóc có muốn hay không?" Lai Kim thành thật trả lời: "Tôi không biết nữa, hiện tại tôi chỉ muốn có rất nhiều tiền thôi, không nghĩ được những cái khác. Chi bằng chờ tới lúc tôi có rất nhiều tiền rồi, chúng ta lại nói đến vấn đề này nhé?" Thủy Ngân chỉ là tùy ý nói chuyện phiếm, nghe vậy cũng không có ý kiến gì. Lai Kim cười hì hì nói: "Đã như vậy, chú dạy tôi làm sao để kiếm được tiền đi. Đến lúc tôi kiếm được tiền thì sẽ biết được đáp án mà!" Thủy Ngân ừ một tiếng, "Được." Lai Kim: "Hả?" Mình chỉ thuận miệng nói vậy thôi, làm sao lại đồng ý luôn rồi? "Chú nói thật chứ? !" Lai Kim đột nhiên nhảy dựng lên hỏi. Thủy Ngân: "Nhóc giúp tôi làm việc, tôi sẽ tính tiền công cho nhóc." Lai Kim: "Hí hí hí, đại gia đúng là người tốt mà, nào nào nào, ngài ăn miếng thịt này đi, thơm lắm ấy!" Thủy Ngân lấy đũa chặn lại hành động nịnh nọt của cô nàng, "Nhưng mà, nhóc phải làm cho tôi cảm thấy hài lòng mới được. Ví dụ như việc nấu cơm này, nhóc làm thức ăn mùi vị không được tốt cho lắm, tôi không hài lòng." Lai Kim: "Trước giờ vẫn là nấu như thế ăn mà, sao lại . . ." Thủy Ngân: "Nếu nhóc có thể làm ra thức ăn khiến cho tôi hài lòng thì cái này sẽ thuộc về nhóc." Cô móc một viên bạc nhỏ từ túi trong tay áo ra đặt lên bàn, giá trị của chỗ bạc này tuyệt đối không ít. Ít nhất là Lai Kim chưa bao giờ thấy qua nhiều tiền như vậy, hai mắt lập tức toả sáng, "Nói lời giữ lời, chú không thể đổi ý được đâu đấy!" Từ đó về sau, Lai Kim có việc để làm. Hàng ngày, thời gian cô bé tiêu phí ở chợ thức ăn càng thêm nhiều, mua đồ gì cũng phải so sánh của ba nhà, nhất định phải chọn được chỗ tốt nhất. Sau đó những lúc mua đồ sẽ tán gẫu với người ta, hỏi dò xem những chị gái, bác gái đó làm món ăn như thế nào. Có người không thèm phản ứng, cô nhóc cũng chẳng quan tâm; có người ăn nói khó nghe, cô nhóc có thể chống nạnh chửi nhau với người ta ba trăm hiệp; có người tử tế hiền lành, cô nhóc có thể sử dụng cái miệng ngọt nịnh nọt người ta bay lên tận trời xanh. Thủy Ngân không quan tâm xem Lai Kim làm như thế nào, mà cô bé này cũng không phải là kiểu người thích người khác quản thúc. "Tôi muốn tới quán rượu học nấu ăn, chú thấy được không?" Sau nhiều lần nấu thử đều không thể đạt được một chữ “ngon” của Thủy Ngân, Lai Kim không nhịn được nói ra yêu cầu này. Thủy Ngân: "Có thể." Lai Kim ánh mắt đầy ẩn ý: "Nhưng người ta không chịu nhận tôi nha." Thủy Ngân: "À." Nếu Lai Kim có cái đuôi, thì nhất định là hiện giờ đang không ngừng vẫy vẫy, ân cần bưng trà dâng nước: "Chú xem, chú giỏi hơn tôi nhiều như vậy, hay là chú nghĩ cách nào giúp tôi vào quán rượu học nấu ăn đi. Tiền công tôi kiếm được sẽ chia cho chú, như thế nào?" Đối với biện pháp này, cô nhóc cảm thấy hết sức kiêu ngạo. Vừa học được tay nghề lại vừa có thể kiếm tiền, đợi đến lúc học xong còn có thể kiếm bạc từ trong tay Thuỷ Ngân nữa! Biểu lộ của Thủy Ngân giống như cười mà không phải cười nhìn cô nhóc, cuối cùng vẫn đồng ý. Phần lớn quán rượu đều không chịu nhận một cô bé như thế vào học việc, nhưng Thủy Ngân tìm được một quán rượu có đầu bếp là nữ, đưa bạc rồi thương lượng với người ta, sắp xếp cho Lai Kim đi vào. "Từ hôm nay trở đi, cố gắng mà kiếm tiền nhé." Thủy Ngân dẫn Lai Kim đi đến quán rượu, sau đó mặc kệ không cần biết cô bé có làm được hay không. Tính tình của cô nhóc Lai Kim này, Thuỷ Ngân đã quan sát cẩn thận suốt một hai tháng rồi,  cô tin tưởng cô bé sẽ bắt lấy cơ hội ấy. Có nhiều khi, bản thân đã không chịu cố gắng nắm lấy cơ hội, thì người khác có giúp đến thế nào cũng chẳng có tác dụng gì. Thủy Ngân nguyện ý đưa cho cô nhóc một cơ hội nhỏ nhoi, giúp cô bé thoát khỏi vận mệnh tử vong ở trong kịch bản gốc, nhưng cũng sẽ không trải đường sẵn tất cả mọi chuyện. "Cái gì? Tại sao tôi còn phải học biết chữ nữa?" Lai Kim không quá vui vẻ gãi gãi cánh tay, lại không dám làm mất lòng người cung cấp áo cơm cho mình, chỉ lầm bầm trong miệng: "Người khác cũng có biết đâu, tại sao tôi phải biết cái này. Mà cũng chả có tác dụng gì, chỉ lãng phí thời gian." Thủy Ngân dứt khoát trả lời: "Được, vậy thì không học." Cô hành động như thể người đưa ra ý kiến này không phải là mình, hoàn toàn không có ý định tiếp tục khuyên nhủ. Nhưng chính vì như thế, trái lại Lai Kim bỗng có cảm giác hình như mình đang bỏ qua một cơ hội rất tốt gì đó. Nghĩ tới nghĩ lui đến mức không ngủ được, suy tư mất cả một đêm. Ngày hôm sau liền nói bóng nói gió hỏi người khác xem bây giờ muốn mời tiên sinh về dạy chữ tốn mất bao nhiêu tiền. Đến buổi tối Thủy Ngân đi làm trở về, thấy Lai Kim lấy hết tay nghề ra làm một bữa cơm thật ngon. "Hì hì hì, tôi nghĩ lại rồi, cảm thấy biết chữ là rất cần thiết. Chú đã có ý tốt như thế, tôi cũng không thể không biết tốt xấu được. Cho nên chú dạy tôi biết viết chữ nhé?" Không biết Lai Kim còn mò đâu ra được một bình rượu nhỏ, rót cho cô một chén. Nhưng Thủy Ngân lại không vội vàng đồng ý, chỉ nói: "Chẳng phải là nhóc không muốn học sao, đúng lúc tôi cũng đang bận. Trước đó chỉ thuận miệng nói vậy thôi, coi như không có gì đi." Lai Kim lại càng thêm hối hận, cảm thấy mình đã bỏ lỡ mất một cơ hội tốt, hết chắp tay vái lạy, lại múa mép lảm nhảm nịnh nọt không ngừng, cuối cùng cũng dỗ được Thủy Ngân chấp nhận đồng ý. Thủy Ngân: "Tôi nói trước, nếu nhóc học không ra thể thống gì, tôi sẽ không dạy nữa cho đỡ phí phạm thời gian." Lai Kim: "Cứ học từ từ! Nhất định tôi sẽ học thật tốt!" Cái tính của cô bé này, Thủy Ngân đã hiểu quá rõ. Phải đưa đồ treo ở trước mặt thì cô nhóc mới chịu bỏ sức lực ra cố gắng, còn đưa thẳng luôn thì được lợi dễ dàng quá, sẽ không học được cách quý trọng. Có Lai Kim ở bên người, ngoại trừ cuộc sống trôi qua càng thêm náo nhiệt, không còn nhàm chán như trước đó, vẫn còn có một điểm tốt, đó là ông chủ Điền không còn tiếp tục dùng ánh mắt như nhìn con rể để nhìn cô nữa. Mà điểm không tốt cũng có, đó chính là mấy người chưởng quầy đều nói rằng cô vô duyên vô cớ nhặt một đứa con gái về nuôi ―― Lúc trước thì bọn họ nói là nhặt được một cô vợ nhỏ; về sau thấy cô dạy đứa bé viết chữ, đưa đi học nấu ăn mới dần dần sửa lại. Người ta nuôi cô vợ nhỏ đều muốn nhốt ở trong nhà không cho ai nhìn thấy, chỗ nào cũng phải quản thúc, việc gì cũng bắt phải làm. Nào giống như Thuỷ Ngân, hoàn toàn mặc kệ, mặc cho cô bé kia chạy khắp nơi trên đường cái, không khác gì đang nuôi thả. Đàn ông nuôi con nhỏ đều giống như thế này. Thường thường vẫn có vài lời ra tiếng vào đàm tiếu, Thủy Ngân không thèm để ý, Lai Kim lại càng không. Bởi vì cô nhóc đã biết Thủy Ngân là phụ nữ. Hai người sống cùng với nhau lâu như vậy, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy. Thủy Ngân có cẩn thận đến mấy cũng sẽ bị phát hiện ra, huống chi cô hoàn toàn không có ý định che giấu. Cho nên khoảng thời gian trước Lai Kim đã biết cô là phụ nữ rồi. Cô nhóc có biết cũng không để lộ ra, còn thận trọng từng li từng tí che lấp giúp cô. Thân thể này của Thủy Ngân thỉnh thoảng sẽ bị đau bụng kinh nghiêm trọng. Miếng bọc dùng cho kỳ kinh nguyệt chưa kịp giặt, Lai Kim lặng lẽ giặt sạch rồi cất kỹ cho cô. Hai người hết sức ăn ý không đề cập tới chuyện này. Mà kể từ sau khi Lai Kim biết cô là phụ nữ, cô bé mới hoàn toàn thả lòng có dũng khí làm thân với cô ―― Bởi vì cô bé lớn lên ở trong môi trường kia, bản năng đã sinh ra sự cảnh giác với đàn ông. Thủy Ngân là phụ nữ làm cho cô bé cảm thấy an tâm, không còn lo lắng Thủy Ngân đối xử tốt với mình là do trong lòng có ý đồ xấu nữa. Làm học viên ở trong quán rượu được tầm một năm, rốt cuộc Lai Kim cũng có thể làm ra một bàn đồ ăn được Thuỷ Ngân khen một câu “không tệ”. Cuối cùng cũng toại nguyện giành lấy được thỏi bạc trước đó, khấp khởi mừng thầm suốt mấy ngày. Thủy Ngân nghe cô bé nhắc mãi đến việc sẽ mua quần áo đẹp, mua dây buộc tóc, trâm cài, vòng tay; muốn mua cái này, muốn mua cái kia. Nhưng mấy ngày trôi qua cũng không thấy cô nhóc thật sự mua cái gì. "Sao thế, có tiền rồi cũng không mua à, sao lại keo kiệt như vậy chứ?" Thủy Ngân trêu đùa. Ai ngờ Lai Kim liếc cô một cái, ra vẻ bí hiểm nói: "Tiền đó tôi dùng vào việc khác rồi." Dùng vào cái gì? Ngay đến Thủy Ngân cũng không ngờ tới được, Lai Kim lại dùng số tiền đó để mời cô ăn cơm. Con nhóc keo kiệt tham tiền này, ở trước tết đã tìm một quán rượu khá nổi tiếng mời cô ăn một bữa cơm. Tuy rằng chỉ gọi được hai món đồ ăn, nhưng cô nhóc có thể bỏ tiền ra tiêu cho cô cũng đủ khiến cho Thủy Ngân cảm thấy kinh hãi. "Tuy rằng tôi còn nhỏ tuổi nhưng không phải là đồ ngốc. Ân tình của chú tôi luôn ghi tạc trong lòng. Đúng lúc năm hết tết đến, tôi mời chú ăn cơm, cũng cảm tạ chú đã chăm sóc cho tôi trong suốt thời gian vừa qua. Từ khi tôi biết nhận thức đến giờ, chưa có một ai từng đối xử tốt với tôi như vậy cả." Lai Kim rót một ly rượu, bưng lên mời cô, "Chú còn dạy tôi biết chữ cho nên là thầy của tôi rồi. Tôi kính thầy một chén!" Dứt lời cô nhóc hết sức khí phách uống một hơi cạn sạch. Dáng vẻ rất là giang hồ, nhưng uống xong bị sặc thở không ra hơi trông cũng khá là buồn cười. "Khụ khụ khụ, sao lại cay như thế chứ, khó uống quá!" Lai Kim vừa ghét bỏ lại vừa xót tiền, thứ khó uống như thế này lại còn bán đắt, biết thế đừng gọi rượu nữa, trực tiếp dâng trà có phải tốt rồi không, còn đỡ tốn tiền. "Đã không biết uống còn ham làm gì." Thủy Ngân tự nhấp một hớp rượu, vẫy tay gọi người đưa rượu gạo tới, "Nhóc muốn uống thì uống cái này đi." Lai Kim: ". . . Chỗ rượu gạo này tôi có cần phải trả tiền không?" Mấy thứ đó đắt như vậy, mình lấy đâu ra tiền mà thanh toán đây! Thủy Ngân: "Cái này tôi trả." Lúc này Lai Kim mới thả lỏng yên tâm mà uống. Chắc là nghĩ mình uống nhiều sẽ được lời cho nên một mình mà uống hết một bình rượu gạo nhỏ. Nhưng Thủy Ngân lại không nghĩ tới, loại rượu ngọt có độ cồn thấp này cũng có thể khiến cho người ta uống say. Sau khi cô đưa cô nhóc say lướt khướt kia trở về, Lai Kim nhảy nhót khắp cả phòng, giống như quả bóng da không ngừng chuyển động. Thủy Ngân chuẩn bị đi tắm rửa, Lai Kim chạy tới, ôm lấy cánh tay cô, ngửa đầu nói: "Mẹ, chú là mẹ của tôi sao? Chú nói thật cho tôi biết đi, rốt cuộc chú có phải là mẹ của tôi không?" Thủy Ngân sửng sốt một chút, cô không biết vì sao Lai Kim lại nghi ngờ mình là mẹ của cô bé. Thời điểm cô bé bị Lưu Tôn thị vứt bỏ hẳn là còn rất nhỏ, không biết cái gì mới đúng. Lai Kim nắm tay cô thật chặt, hai mắt nhìn cô đăm đăm không chớp lấy một cái. Nhất thời Thủy Ngân cũng không biết cô bé này là say thật hay say giả. Liệu có phải là nhân cơ hội hiện giờ hỏi ra nghi vấn chôn giấu dưới đáy lòng đã lâu hay không. Thuỷ Ngân chỉ nói thật cho cô bé biết: "Tôi không phải là mẹ của nhóc." Chẳng biết là Lai Kim thất vọng hay vui vẻ, vừa khóc vừa cười nằm sấp một bên ngủ thiếp đi. Thủy Ngân xích lại gần còn có thể nghe thấy tiếng cô nhóc mê sảng lẩm bẩm, "Không phải là tốt rồi, không phải thì càng tốt. Tôi cũng không muốn chán ghét chú."