Edit: tiểu an nhi (LQD) Hệ thống chậm chạp phát ra thông báo 【 Tất cả nhân vật chủ chốt trong thế giới này đã tử vong, nhiệm vụ của thế giới hiện tại thất bại 】 【 Tiến vào thế giới tiếp theo 】 【 Trải qua quá trình kiểm tra cho thấy, Ký chủ có suy nghĩ phản nghịch nghiêm trọng, có khuynh hướng phạm tội. Hệ thống sẽ tiến hành cưỡng chế thay đổi thiết lập của thế giới, thể lực và sức chịu đựng của Ký chủ sẽ bị hạ xuống, tăng thêm thiết lập thân thể suy yếu, có nhiều bệnh tật 】 Thủy Ngân sống ở thế giới trước chẳng được mấy ngày, cô cảm thấy người đứng sau cái Hệ thống này hẳn là tức đến không thở nổi. Cũng không biết bọn họ thương lượng như thế nào, không nghĩ tới cuối cùng lại đưa ra quyết định như vậy. Làm cho thân thể của cô trở nên suy yếu, cho rằng như vậy thì cô sẽ không làm ra những chuyện giống như trong thế giới trước hay sao? Thủy Ngân suýt chút nữa thì bật cười. Dù cô có thành con ma bệnh nằm trên giường đi chăng nữa thì Hệ thống cũng sẽ không đạt được ý nguyện của nó đâu. Vả lại, có thể khiến cho Hệ thống kiêng kị cô đến mức đặc biệt gia tăng thiết lập cho cô, thật đúng là vinh hạnh. Cô tiếp nhận thiết lập nhân vật cùng kịch bản của thế giới mới. Đoán chừng là biết động tay động chân vào kịch bản hoàn toàn vô dụng đối với cô; vì không cần biết kịch bản có ra sao, cô cũng chỉ dựa theo ý thích của chính mình mà làm, Hệ thống cũng lười phải lằng nhằng về vấn đề kịch bản này. Trong thế giới này, Thủy Ngân là một bé gái năm tuổi. Cô có thể cảm nhận được ác ý của Hệ thống, dường như nó muốn nói &quot;Dù cô có lợi hại hơn chăng nữa thì cô có thể làm được gì khi biến thành một đứa trẻ năm tuổi như thế này&quot;. Cơn gió lạnh lẽo lùa vào qua khe hở của tấm lều nhựa mà gia đình sinh sống, Thủy Ngân vừa cảm giác được cái lạnh rét buốt, vừa cảm thấy cái bụng cồn cào lên vì đói. Đói đến mức chỉ muốn ngất đi, đói đến uất ức. Cô từ cái giường lộn xộn, hôi thối đứng lên; nhìn quanh không gian lờ mờ một vòng. Đó là cái lều rộng chưa đến bốn mét vuông cả nhà cùng ở, dùng mấy tấm nhựa mỏng dựng lên, đỉnh đầu che bằng tấm sắt bị người ta vứt đi, đắp thêm vài mảnh giấy dầu rách. Trong cái lều vừa chật hẹp, vừa rách nát lại thấp lụp xụp thế này, chỉ đặt một tấm ván gỗ làm giường là không còn đủ chỗ để đặt thứ gì khác nữa. Ngay lúc này, ngoại trừ cô còn có vài người khác đang nằm trên giường. Dưới ánh sáng ảm đạm và mùi hôi thối hỗn tạp khiến người ta ngạt thở, Thủy Ngân đọc qua một lượt câu chuyện xưa của mấy con người đang nằm cạnh nhau đây. Nằm gần cô nhất là một người phụ nữ trưởng thành, bà ta cũng chính là mẹ của cô ở thế giới này. Một đứa bé được người phụ nữ cẩn thận ôm trong ngực là em trai út của cô. Nằm bên cạnh là một cô gái tầm mười mấy tuổi, chị gái lớn nhất. Nằm bên còn lại của Thủy Ngân là một cô nhóc bảy tuổi, là chị hai. Một đôi vợ chồng, nuôi bốn đứa nhỏ gồm ba nữ một nam. Thủy Ngân chính là đứa con gái thứ ba, được năm tuổi. Đây là một gia đình cực kỳ, cực kỳ nghèo khó. Nhưng càng nghèo khó thì lại càng phải sống. Bọn họ sống ở ven thành phố này, bên cạnh một cái công trường đã bỏ hoang nhiều năm, gần đó còn có một bãi rác cỡ lớn, môi trường sống vô cùng tồi tệ. Bọn họ không có hộ khẩu thành phố, thậm chí người phụ nữ và bốn đứa bé mà bà ta sinh ra còn không có giấy tờ chứng minh thân phận, xem như đang sống chui sống lủi. Người đàn ông là người duy nhất có chứng minh thư dựa vào mấy trăm đồng trợ cấp cho người nghèo hàng tháng mà lay lắt sống. Nhưng từ trước đến giờ ông ta vốn không phải là loại người tốt đẹp gì, thích rượu chè, cờ bạc háo sắc; không cần biết vợ và bốn đứa con trong nhà có sống nổi hay không. Gia đình bọn họ tựa như bóng ma ẩn hiện phía sau thành phố xa hoa, giống đám rêu cỏ mọc bám trên những cống thoát nước hôi thối. Gần như không được bất kỳ một ai nhìn vào trong mắt, thậm chí phần lớn mọi người còn không biết có những thành phần như bọn họ tồn tại. Nhưng quả thực bọn họ là một tồn tại khách quan. Hàng ngày, bọn họ ăn không đủ no, không có nổi một bộ quần áo hẳn hoi để mặc, cũng không có việc gì để làm, chỉ tốn hầu hết thời gian nằm ở trong túp lều thối hoắc, một nhà lớn nhỏ ngủ chung với nhau, dùng giấc ngủ để đối phó với cái đói và cái rét. &quot;Em ba, sao còn chưa ngủ, có phải muốn đi tiểu hay không?&quot; Chị cả nằm bên cạnh tỉnh dậy, thấy cô ngồi đó liền nhỏ giọng hỏi. Thủy Ngân nhìn cô nàng một cái, gật đầu, tự đứng dậy đi ra ngoài. Chị cả cũng đứng lên theo, giúp cô dời cái cửa chắn túp lều sang một bên. Cái bọn họ gọi là cửa vốn là tấm ván gỗ, đối với một đứa bé năm tuổi thì đúng là có hơi nặng. Thủy Ngân vừa động một cái đã cảm thấy đầu váng mắt hoa, đi được mấy bước cô liền nhận ra, thân thể này bị như vậy không chỉ vì đói, mà còn vì nó quá yếu ớt. Chân nhũn ra đi không nổi, cái cảm giác mới miễn cưỡng bước được hai bước đã thở không ra hơi thực sự quá mức khó chịu. Quả nhiên Hệ thống nói được thì làm được. Cô chậm rãi di chuyển ra bên ngoài, cảm nhận từng cơn gió lạnh quét qua mặt như muốn làm rách da. Bầu trời màu xám trắng, xung quanh là bãi rác hoang phế cùng toà nhà rách nát mới chỉ xây được phần sườn. Ở đây không có nhà vệ sinh, bọn họ đều giải quyết hết ở bên ngoài. Mà thân thể này bụng đói đến kẹp lép, đến nước trong bụng còn không có. Trong túp lều vang lên tiếng bé gái hô to: &quot;Lạnh quá đi mất, chị cả mau đóng cửa đi!&quot; Cô gái mười mấy tuổi kia nói: &quot;Đợi em ba một chút đã.&quot; Lại quay đầu hướng về phía Thủy Ngân gọi: &quot;Em ba, mau nhanh lên, gió lùa vào rồi.&quot; Thủy Ngân ở đằng sau túp lều dạo quanh một vòng. Lúc chuẩn bị quay về thì chợt thấy từ xa có một người đàn ông đi tới. Chị cả chờ ở cạnh cửa nhìn thấy người kia, lập tức chạy đến ôm Thuỷ Ngân vào trong túp lều, thả cô xuống // <img alt="" data-cfsrc="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3466113.png" style="display:none;visibility:hidden;"/><img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3466113.png" data-pagespeed-url-hash=3475809828 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>