Diễn Tinh Xuyên Vào Kịch Khổ Tình
Chương 18
Edit: tiểu an nhi
"Thừa Tổ, chúng ta thật sự có thể tìm được ba hả?" Hà Tiểu Liên đứng tại bến tàu Thượng Hải nhìn những khu nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau, trong lòng thoáng sinh ra e sợ. Nơi này và địa phương nhỏ ở nông thôn kia khác nhau hoàn toàn, là một nơi phồn hoa mà cô nàng chưa từng thấy. Nhiều người như vậy, hai người thực sự có thể tìm được Hạ Đông Bằng sao?
"Đương nhiên là có thể, Hổ ca đã nói với tôi cha ở nhà máy rượu Tống thị, sống sung sướng tốt lành. Nhà máy rượu Tống thị có tiền như vậy còn sợ không tìm được nữa à? Chúng ta tùy tiện hỏi người khác mấy câu là biết ngay." Hạ Thừa Tổ không quá kiên nhẫn phản ứng cô chị gái hờ này, giọng điệu không được tốt cho lắm.
Hạ Thừa Tổ mười bốn tuổi cao hơn nửa cái đầu so với Hà Tiểu Liên, mặc dù tướng mạo không tệ nhưng ánh mắt lại mang theo gian xảo. Quần áo cổ quái, giống như ra sức bắt chước cách ăn mặc thời thượng của thành phố, nhưng lại không biết cách phối hợp như thế nào. Hai cái vạt áo thì một cái trong quần, một cái thả ra, ra vẻ phóng khoáng, phối thêm dáng vẻ ất ơ lưu manh, nhìn qua không khác gì một thằng lưu manh lông bông.
Cậu ta là con ruột của Hạ Đông Bằng, đương nhiên là Hạ Đông Bằng không thể vứt bỏ cậu ta, nhưng mình lại không giống. Mình chỉ là con riêng của vợ thôi, ai biết hiện tại Hạ Đông Bằng giàu có rồi có chịu nuôi mình hay không. Hà Tiểu Liên nghĩ thầm trong bụng.
Nghe được giọng điệu không tốt của Hạ Thừa Tổ, Hà Tiểu Liên cũng không dám nhiều lời ở trước mặt cậu ta, sợ chọc cho cậu ta khó chịu sẽ vứt cô nàng ở lại.
Hà Tiểu Liên có thể tuỳ ý phát cáu với Mộc Hương, kêu gào khóc lóc om sòm, nhưng đối với Hạ Thừa Tổ, cô nàng tuyệt nhiên không dám làm như thế. Lúc trước Hạ Đông Bằng vẫn còn ở nhà, trước mặt ba dượng, Hà Tiểu Liên luôn là một cô con gái ngoan ngoãn nghe lời khiến cho người khác yêu thích, đối với em trai con riêng của ba dượng cũng ra sức nịnh nọt lấy lòng.
Dường như trời sinh cô nàng đã biết phân chia ra “mạnh yếu”, đối diện với hai người đàn ông thì cẩn thận ân cần, đối diện với Mộc Hương và Hạ Tiểu Yến lại hoàn toàn ngược lại. Ghét bỏ xa lánh Hạ Tiểu Yến nhát gan, suốt ngày giận chó đánh mèo lên cô bé. Còn thường xuyên oán trách Mộc Hương, lấy chuyện cô “khắc người thân” ra treo ở bên miệng, khiến cho nội tâm Mộc Hương sinh ra áy náy sợ hãi, đảm bảo cho mẹ kế hết lòng hết dạ với mình.
Nào ngờ, những ngày tháng sống dễ chịu như cá gặp nước chưa được bao lâu, người phụ nữ vô dụng kia lại dám vứt bỏ bọn họ, ôm hết tiền trong nhà chạy mất.
Nghĩ đến đây Hà Tiểu Liên đã hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nếu không phải bà già Mộc Hương kia vứt hai người mà chạy thì làm sao cô nàng phải chịu nhiều đắng cay gian khổ suốt một năm qua!
Từ nhỏ Hà Tiểu Liên đã chẳng phải động tay động chân vào việc gì, cơm cũng không biết nấu, suýt chút nữa đã bị chết đói. Trong nhà lại không có ai trông coi, những tên lưu manh đầu đường xó chợ kia thường xuyên chạy tới gây rối. Cô nàng ngày ngày lo lắng đề phòng, đã thế còn suýt chút nữa bị ép gả cho tên lưu manh già bị bệnh chốc đầu. Nếu không phải cô nàng thông minh đi theo Hạ Thừa Tổ, thì cuộc sống sau này không biết phải xoay sở thế nào.
Hai người đi theo dòng người tiến về phía trước, trên đường đi Hạ Thừa Tổ hỏi người ta địa chỉ nhà máy rượu Tống thị.
" Nhà máy rượu Tống thị à? Không biết đâu."
Hỏi liên tiếp mấy người đều nhận được câu trả lời như thế, Hạ Thừa Tổ tức tối mắng chửi một tiếng. Cậu ta cứ nghĩ đến đây rồi tùy tiện hỏi một chút là có thể tìm được người, ai biết chỗ này và địa phương nhỏ cậu ta sống kia không giống nhau, cả một thành phố lớn như vậy, đông người như thế, cho dù nhà máy rượu Tống thị cũng có chút danh tiếng thì không thể có chuyện ai ai cũng biết.
"Thừa Tổ, chúng ta phải làm sao bây giờ?" Hà Tiểu Liên sợ hãi hỏi. Cô nàng cứ nghĩ chỉ cần đến được đây là sẽ nhanh chóng tìm được Hạ Đông Bằng, sau đó chí ít sẽ có một nơi ở, có gì đó để ăn.
"Chị hỏi tôi, tôi biết hỏi ai!" Hạ Thừa Tổ quát lớn. Tin tức cha cậu ta hiện tại đang sống sung sướng ở nhà máy rượu Tống thị là do Hổ ca nói cho cậu ta biết. Một năm trước, Hạ Thừa Tổ gia nhập vào một bang phái bản địa, chuẩn bị đi theo mấy đại ca bàn chuyện làm ăn lớn, đến nhà cũng không thèm về.
Nhưng sống trong bang phái không có tốt đẹp như cậu ta tưởng, người thì nhiều, một tên nhóc mười bốn tuổi như cậu ta, trong tay lại không có tiền, ai cũng thấy chướng mắt. Cho nên cậu ta quay về để đòi tiền mẹ kế, mặc dù cha đã chết rồi, nhưng trong nhà vẫn nhập hàng khẳng định còn có tiền. Ngờ đâu về đến nơi mới phát hiện ra bà mẹ kế chết tiệt kia đã chạy mất, tiền trong nhà cũng chẳng thấy đâu.
Không tìm được tiền, Hạ Thừa Tổ ở trong bang phái mãi cũng không giành được sự trọng dụng. Mà mấy đại ca kia đi ra ngoài bàn chuyện làm ăn chẳng đến lượt cậu ta đi theo, chỉ có thể lông bông kiếm chác ở gần xung quanh, nhặt nhạnh được mấy đồng.
Cách đây ít lâu, Hổ ca ở trong bang nói cho cậu ta biết một tin, rằng lúc đi theo đại ca cấp trên đến Thượng Hải thì gặp được một người trông giống hệt cha cậu ta. Không những thế người kia ở nhà máy rượu Tống thị rất ra dáng, còn có phái đoàn đi theo sau. Cụ thể như thế nào, Hổ ca cũng không rõ lắm, anh ta nói mình còn chưa đủ tư cách để nói chuyện làm ăn với mấy người của nhà máy rượu Tống thị.
Hạ Thừa Tổ nghe xong lòng dạ lập tức bay
<img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3452395.png" data-pagespeed-url-hash=1093099587 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
33 chương
23 chương
4 chương
116 chương
23 chương
9 chương