Điện Thoại Từ Chồng Cũ
Chương 51 : (¯`v´¯) Chương 51
“Sính lễ kết hôn” Hoắc Tri Hành đưa thật sự rất có thành ý. Thế hệ trước kết hôn, theo truyền thống đều phải đưa sính lễ, đến thời bọn họ, tập tục này đã không còn. Nhưng lần này Hoắc Tri Hành vô cùng hào phóng, trước kia người ta đưa sính lễ chỉ khoảng mười vạn hai mươi vạn, hắn trực tiếp đưa cả trăm triệu, khiến cho Đồng Thu lúc tắm rửa phải cằn nhằn oán giận.
“Sau này không thể thế này nữa.” Đồng Thu dựa vào thành bồn tắm, để Hoắc Tri Hành giúp anh ‘thanh lý’, “Phiền phức muốn chết!”
* Lily có lời muốn nói: Không phải bảo không có bồn tắm sao? Chắc là mới mua rồi!
“Nhưng vừa nãy em cũng đâu có phản đối.” Hoắc Tri Hành thừa cơ bóp mông người ta, “Lại còn rất hưởng thụ không phải sao?”
Đồng Thu mặt đỏ bừng, nằm sấp rên hừ hừ, không nói lời nào.
Nhiệt độ trong phòng tắm càng ngày càng cao, đúng thật là lăn lộn đến tận hừng đông, hai người đều mệt mỏi.
Đồng Thu nằm trong phòng tắm bắt đầu buồn ngủ, lẩm bà lẩm bẩm nói nhỏ: “Lát nữa ngủ một giấc, sau khi thức dậy phải đi lĩnh chứng.”
Anh rất lo nghĩ vấn đề này, không thể kéo dài thêm nữa, còn cứ trì hoãn, anh thật sự cảm thấy không an tâm.
Nói đến cũng thật thú vị, nửa năm trước là anh đề nghị ly hôn, nửa năm sau anh lại vội vàng gấp gáp muốn đem chứng nhận ly hôn đổi thành hôn thú.
Anh quay đầu lại hỏi Hoắc Tri Hành: “Anh nói xem, hai chúng ta có phải là gương vỡ lại lành không?”
“Nói vậy cũng không đúng lắm.” Hoắc Tri Hành nói, “Người ta gương vỡ lại lành điều kiện tiên quyết là phải có cái gương, hai chúng ta trước kia chỉ có cái khung, còn tấm gương trên đường chuyển phát nhanh đã bị đổi thành hàng rởm rồi.”
Đồng Thu nở nụ cười: “Cảnh sát Hoắc được lắm, lúc trước đi học viết văn hay lắm đúng không? Điểm Ngữ văn chắc chắn rất cao nhỉ?”
“Chỉ bình thường thôi.” Hoắc Tri Hành hôn vị giáo viên Ngữ văn trước mặt hắn một cái, “Viết văn thường thường 20 điểm, điểm Ngữ văn cơ bản vừa đủ tiêu chuẩn, giãy dụa ở mức trung bình.”
“….. Em không nên hỏi anh.”
Hai người tắm rửa sạch sẽ, Đồng Thu chạy về trên giường chuẩn bị đi ngủ, Hoắc Tri Hành ở lại dọn dẹp nhà tắm rồi mới trở lại.
Lúc hắn vào phòng, Đồng Thu đã đắp chăn ngủ rồi, Hoắc Tri Hành chỉnh điều hòa cho ấm, leo lên giường, kéo người ôm vào trong lòng, ngáp một cái.
Bởi vì “Thi cử” suốt đêm, hai người đều ngủ rất sâu, nhưng Đồng Thu vì đi lĩnh chứng, cài báo thức 8 giờ sáng. Vậy nên, Hoắc Tri Hành miệt mài cả đêm mới ngủ được hơn 3 tiếng đồng hồ, đã bị thầy giáo Đồng nhà hắn lôi dậy.
“Ngủ thì lúc nào mà chả ngủ được, nhưng hôm nay không đi lĩnh chứng, không biết lại phải kéo dài tới tận ngày nào.” Đồng Thu nói cực kỳ có đạo lý, anh bây giờ rảnh rỗi, nhưng Hoắc Tri Hành rất bận rộn, cả ngày không có ở nhà, khó khăn lắm mới có một buổi sáng được nghỉ, không đi lĩnh chứng thì tiếc đứt ruột.
Hoắc Tri Hành kéo tay Đồng Thu, trả thù cắn một cái: “Được, nghe lời em.”
Đồng Thu đánh thức Hoắc Tri Hành, thúc giục đối phương rời giường, còn mình thì chui vào nhà vệ sinh bắt đầu rửa mặt.
Anh thậm chí còn cố tình đắp mặt nạ dưỡng da.
Hoắc Tri Hành dựa vào cạnh cửa hỏi anh: “Đây là làm gì vậy? Sao mà giống đi xem mắt thế!”
Đồng Thu soi gương xoa xoa mặt nạ, cũng không thèm nhìn hắn nói: “Trước kia lúc đi xem mắt anh em cũng không có đắp mặt nạ.”
Anh nói xong, cẩn thận vuốt vuốt mấy nếp nhăn trên mặt nạ, đặt một cái báo thức 20 phút, sau đó đi tìm quần áo: “Hôm nay là ngày đặc biệt, Đồng Thu em muốn trở thành người đẹp trai nhất cục dân chính.”
Hoắc Tri Hành nhìn anh đi qua đi lại, cười nói: “Em không đắp mặt nạ cũng là đẹp trai nhất.”
“Đúng là rất biết ăn nói!” Đồng Thu hết sức hài lòng với biểu hiện sáng nay của Hoắc Tri Hành, thúc giục đối phương rửa mặt, sau đó cũng đắp cho hắn một cái mặt nạ.
Lần trước hai người đi đăng ký kết hôn, đều là lúc đang làm việc tạm thời xin nghỉ, gấp gấp gáp gáp vội vàng chạy tới, bởi vậy tấm hình chụp ra vô cùng tùy tiện, rõ ràng là hai người đẹp trai, kết quả nhìn vào y như hai đứa ngốc.
Bởi vì một người thì lo lắng công việc ở đồn công an, một người thì thấp thỏm nhớ thương học sinh của mình, ai cũng không yên lòng.
Lần này, Đồng Thu nhất định phải sửa soạn cho đẹp rồi mới đi.
Hình chụp trên giấy hôn thú, lần này chính là đi theo họ suốt quãng đời còn lại, sau này già rồi lấy ra khoe khoang với người ta, nhất định phải nghe người ta nói một câu: “Hai người lúc trẻ thật là đẹp trai!”
Là thật đẹp trai thật xứng đôi, chứ không phải là thật ngốc thật buồn cười.
Đồng Thu cố ý tìm hai bộ quần áo phối với nhau phải nói là đẹp càng thêm đẹp, không chỉ sửa soạn cho riêng mình, mà người đàn ông bên cạnh cũng đẹp trai đến nỗi anh mềm cả chân.
“Cảnh sát Hoắc đẹp trai quá đi mất, em không nỡ để anh ra ngoài cho người khác nhìn đâu.”
Miệng thì nói như vậy, nhưng Đồng Thu vẫn lôi kéo Hoắc Tri Hành, cầm lấy tất cả giấy tờ cần thiết, ra ngoài.
Thầy giáo Đồng có chuyện vui tinh thần sảng khoái, suốt đường đi trên người đều tỏa ra hương vị ngọt ngào.
Giống như là Omega đến kỳ phát tình, mùi vị tin tức tố hun cho người đàn ông bên cạnh muốn choáng luôn.
Hai người đi đến cổng tiểu khu, đứng ở ven đường chờ gọi taxi.
Điện thoại Hoắc Tri Hành đột nhiên vang lên, người gọi là mẹ Hoắc.
“Mẹ, sao lại gọi cho con vào giờ này thế?” Mẹ Hoắc Tri Hành bình thường đều là chạng vạng tối gọi cho hắn, hiếm khi nào gọi vào buổi sáng, bởi vì bà biết lúc này con trai không phải đang làm việc thì cũng là đang ngủ.
“Ở nhà à? Tiểu Thu có ở đó luôn không? Ba con đi thành phố khác họp lớp rồi, mẹ ở nhà một mình quá buồn chán, muốn đến chỗ hai đứa ở mấy ngày.”
Hoắc Tri Hành nhìn về phía Đồng Thu.
“Vậy, giờ mẹ đang ở đâu?”
“Mẹ đang đi trên đường.” Mẹ Hoắc Tri Hành nói, “Sắp đến rồi, lúc nãy điện cho con thì lại không bắt máy.”
Hoắc Tri Hành lúc nãy đúng thật là không có để ý đến điện thoại.
“Bây giờ đến rồi ạ?”
“Đúng vậy, con không có nhà cũng không sao, cứ làm việc đi, Tiểu Thu được nghỉ mà đúng không? Lâu lắm rồi không gặp nó.”
“A…. Sáng nay tụi con đều ở nhà, nhưng mà….” Hoắc Tri Hành chần chừ, “Vậy lúc đến dưới lầu mua dùm tụi con bịch muối, trong nhà hết muối rồi.”
Đồng Thu đứng bên cạnh nghe không hiểu gì cả.
Hoắc Tri Hành nói chuyện với mẹ mấy câu, nhanh chóng cúp điện thoại.
“Quân địch có biến!” Hoắc Tri Hành nói, “Mẹ anh đến, sắp đến rồi.”
Đồng Thu cũng ngạc nhiên: “Chuyện tốt mà….. Đến đi, mấy tháng rồi em chưa có gặp mẹ.”
“Vậy còn chuyện chúng ta phải đi thì sao? Mẹ cũng đâu có biết chúng ta ly hôn!”
Mắt phải Đồng Thu giật giật: “Đợi lát nữa gặp rồi tính tiếp, không được thì để hôm khác, mẹ lâu lắm mới đến chơi một chuyến, không thể để mẹ ở nhà một mình được.”
Hoắc Tri Hành thở dài, tự an ủi mình: “Thôi không sao, làm việc tốt thường gặp gian nan!”
Đồng Thu vỗ vỗ hắn, an ủi đối phương cũng là tự an ủi mình: “Đúng vậy đúng vậy, làm việc tốt thường gặp gian nan. Mẹ lúc nào đến, em….. Má ơi! Không được, tranh thủ về nhà mau!”
Đồng Thu kéo Hoắc Tri Hành lập tức chạy về nhà.
“Đây là làm sao vậy?” Hoắc Tri Hành bị anh kéo một cái lảo đảo, xém tí nữa là ngã tông vào cổng.
Đồng Thu cũng không quay đầu lại nói: “Quần chữ T, trứng rung, CD GV, em phải nhanh chóng giấu đi!”
Đồng Thu đã không còn ở trước mặt Hoắc Tri Hành giả vờ làm người đứng đắn, nhưng ở trước mặt mẹ chồng vẫn phải tiếp tục duy trì cái hình tượng ôn nhu thành thục.
Anh lôi kéo Hoắc Tri Hành cấp tốc xông vào nhà, vội vàng thu dọn mấy vật nhỏ không thể để người khác nhìn thấy của mình, đem vỏ chăn ga giường tối hôm qua hai người làm dơ nhét vào máy giặt, không nói lời nào, bấm nút giặt.
Hoắc Tri Hành đứng cười nhìn anh bận rộn, Đồng Thu không vui: “Đừng cười! Tranh thủ thời gian dọn dẹp nhà cửa đi, nếu không lát nữa mẹ đến, bà sẽ tưởng nhà chúng ta bị trộm ghé thăm!”
Hai người này sau khi hợp lại đã bộc lộ bản tính “tứ thể bất cần ngũ cốc bất phân”*, trong nhà nếu không loạn đến một trình độ nhất định thì sẽ không ai thu dọn.
* Ý chỉ người không chăm chỉ, lười biếng.
Bây giờ, mẹ Hoắc Tri Hành đến, kiểu nào cũng phải đàng hoàng.
Hoắc Tri Hành ngoan ngoãn nghe lời, quét dọn lau nhà, rửa sạch sẽ bát đũa, đồ vật linh tinh lẫn lộn trên bàn cũng sắp xếp gọn gàng lại.
Đồng Thu đem bao cao su cùng bôi trơn hai người tiện tay ném loạn cất hết vào ngăn kéo phòng ngủ. Buộc chặt túi rác chứa bao cao su đêm qua bọn họ dùng xong ném vào, dự định lát nữa xuống lầu vứt đi.
“Chắc là xong rồi nhỉ?” Hoắc Tri Hành dọn dẹp xong, rửa tay sạch sẽ, xin lãnh đạo kiểm tra công việc.
Đồng Thu lượn quanh một vòng, cảm thấy trong lòng không yên, hình như còn quên cái gì đó.
Anh lượn hết một vòng, cuối cùng đi vào phòng bếp, nhìn thấy bên cạnh bình dầu ăn đặt một lọ bôi trơn.
“Ôi trời xanh!” Đồng Thu cấp tốc đưa cho Hoắc Tri Hành, “Cất đi cất đi, cái này nếu để cho mẹ nhìn thấy, còn gì là mặt mũi!”
Thầy giáo Đồng ở trước mặt phụ huynh, thiết lập cho mình một tính cách ổn trọng cấm dục. Người ổn trọng cấm dục tuyệt đối sẽ không ở trong phòng bếp cùng đàn ông làm tình.
Hoắc Tri Hành nhịn cười, cầm bôi trơn cất vào phòng ngủ.
“Bây giờ chắc là không còn vấn đề gì nữa rồi.”
Đồng Thu gọi Hoắc Tri Hành cùng nhau phơi đống ga giường vỏ chăn vừa mới giặt xong…. Mới bắt đầu, đột nhiên lại nhớ tố cái gì, chạy về phòng ngủ.
Bên trong giỏ quần áo dơ của hai người, im lặng nằm đó một cái quần chữ T chưa giặt.
“…. Xém tí nữa là quên mất mày rồi.” Đồng Thu nhặt lên xoay người đi ra, suy nghĩ bây giờ mà giặt cũng không có chỗ phơi, quyết định vứt luôn cho rồi.
Anh cầm quần chữ T đi ra chỗ cửa, muốn nhét nó vào cái túi rác vừa mới buộc lại chuẩn bị ném đi, kết quả vừa đi được vài bước, chuông cửa vang lên.
Đồng Thu lập tức hoảng, Hoắc Tri Hành cũng nhìn về cái quần chữ T trong tay anh.
Anh ra hiệu nói Hoắc Tri Hành xử lý, mình thì quay người chạy trở về phòng ngủ, giấu cái quần chữ T xuống dưới nệm.
Lúc Đồng Thu trở ra, Hoắc Tri Hành đã mở cửa, mẹ Hoắc xách theo hai túi đồ to đùng đi vào.
“Mẹ, sao đến nơi không gọi điện, để tụi con xuống dưới lầu đón mẹ.” Đồng Thu cực kỳ nhu thuận đi tới cầm lấy hai cái túi trong tay mẹ Hoắc Tri Hành.
Hai cái túi rất nặng, đều là nguyên liệu nấu ăn.
“Cũng không phải không nhớ chỗ, không cần phải đón.” Mẹ Hoắc Tri Hành đã lâu không có đến nhà con trai, thay dép đi vào nhà, đứng ở phòng khách quan sát một vòng, “Không tệ, dọn dẹp rất sạch sẽ.”
Hoắc Tri Hành và Đồng Thu ở sau lưng bà “Liếc mắt đưa tình”, cả hai nhìn đối phương cười trộm.
“Mẹ, mẹ nghỉ một chút đi, con mang đồ để vào tủ lạnh.” Đồng Thu lắc mình biến hóa, đã thành một người siêng năng chịu khó.
Hoắc Tri Hành rót nước cho mẹ, hỏi bà đã ăn sáng chưa.
“Mẹ ăn rồi.” Mẹ Hoắc nhìn nhìn hắn, lại nhìn Đồng Thu đang bận rộn bên kia, “Hai đứa ăn mặc như vậy, là muốn ra ngoài à?”
“A?” Đồng Thu sững sờ, trong lòng tự nhủ: Cẩn thận thế nào cũng có sơ sót mà!
“Vâng ạ!” Hoắc Tri Hành tiếp lời mẹ, “Hiếm lắm mới có một buổi sáng con được nghỉ, tụi con định đi xem phim.”
Đồng Thu nhẹ nhàng thở ra, âm thầm thổ tào: Chúc mừng cảnh sát Hoắc đạt được thành tích “Nói dối không chớp mắt” cấp độ cao nhất.
“Ôi! Có phải mẹ đến quấy rầy hai đứa rồi không?”
“Không có không có!” Đồng Thu nhanh chóng tiếp lời, “Hai tụi con cũng đang tính sắp xếp thời gian ngày nào đó về thăm ba mẹ.”
Mẹ Hoắc Tri Hành dễ dàng được Đồng Thu dỗ cho vui vẻ, uống nước, cùng hai người bọn họ hàn huyên ít chuyện gần đây, sắp đến giữa trưa, bà đứng dậy đi đến phòng bếp, nói sẽ nấu cho hai đứa con trai một bữa thật ngon.
Kế hoạch lĩnh chứng một lần nữa lại thất bại, được ăn cơm mẹ Hoắc nấu, Đồng Thu và Hoắc Tri Hành cảm thấy trái tim bị tổn thương của họ tạm được an ủi phần nào.
Truyện khác cùng thể loại
1010 chương
34 chương
70 chương
44 chương
40 chương
39 chương