Đồng Thu cảm thấy đau cả đầu.
Anh cùng Hoắc Tri Hành vừa mới quen nhau được mấy tháng, kết quả mẹ anh đã đề nghị hai người lên lịch kết hôn, bà đúng thật là gấp gáp.
Nhưng mà nói lại, anh cũng có thể hiểu được. Hoắc Tri Hành mọi phương diện đều rất tốt, hơn nữa cả hai người đều đang vội vã kết hôn, người này nếu bỏ lỡ, tương lai chưa chắc có thể gặp được ai phù hợp.
Nhưng mà Đồng Thu vẫn cảm thấy trong lòng khó chịu.
Khả năng của con người là vô hạn cơ mà? Tại sao hầu như tất cả mọi người đến một thời điểm nào đó lại đều cam chịu số phận đi những bước tiến giống hệt nhau trên cùng một con đường như vậy?
Đến tuổi kết hôn thì nhất định phải kết hôn, không kết hôn thì liền bị bám đít truy hỏi vì sao.
Có ai quy định con người thì phải kết hôn đâu?
Đồng Thu nhớ tới trước kia, khi hôn nhân đồng tính còn chưa được hợp pháp hóa, lúc đó anh vô cùng hâm mộ dị tính luyến có thể kết hôn, nhưng mà bây giờ cuối cùng anh cũng đã hiểu, đó chẳng qua chỉ là “Chiếm không được thì luôn ước ao”, hiện tại anh đã có thể, nhưng anh lại chùn bước trước hôn nhân.
“Mẹ, mẹ gấp cái gì…?” Đồng Thu xấu hổ, anh sợ Hoắc Tri Hành bị áp lực, “Hai tụi con mới quen nhau có hơn ba tháng.”
“Hơn ba tháng cũng đã hiểu nhau rồi!” mẹ Đồng Thu nói, “Hai đứa tuổi đã không còn nhỏ nữa, ổn định được rồi thì những người làm cha mẹ chúng ta mới có thể yên tâm.”
Đồng Thu giương mắt, đúng lúc đối mặt với Hoắc Tri Hành.
Hoắc Tri Hành cười nói: “Dì, chuyện này thì phải hỏi ý Đồng Thu, con nghe em ấy.”
Đồng Thu sửng sốt, anh làm sao cũng không ngờ được, đối phương sẽ nói những lời này.
“Tình cảm thật tốt nha!” mẹ Đồng Thu nói, “Dù sao thì các con…… trưởng thành rồi, nhất định phải để tâm đến vấn đề này, cả hai cũng đừng khiến cho chúng ta cao máu!”
“Mẹ mẹ! Mẹ đừng có cao máu!” Đồng Thu đưa một dĩa thức ăn đến trước mặt mẹ, “Ăn cơm cho thật ngon! Chuyện của bọn con, bọn con tự mình giải quyết, mẹ cứ yên tâm đi!”
Vốn là một bữa tiệc mừng sinh nhật tốt đẹp, kết quả lại biến thành Hồng Môn Yến thúc cưới! Đồng Thu lúng túng căng thẳng đến đổ mồ hôi lưng.
Đến khi cơm nước xong xuôi, Đồng Thu tiễn Hoắc Tri Hành về nhà, nghĩ nghĩ, vẫn quyết định nói: “Hôm nay thật ngại quá…., mẹ em nói mấy lời đó, anh đừng để trong lòng, bọn họ chính là như vậy, lúc nào cũng thích cao máu, anh không cần áp lực.”
Hoắc Tri Hành đi bên cạnh anh, nhẹ giọng cười nói: “Thật ra, dì lo lắng cũng rất đúng.”
“Cái gì cơ?” Mí mắt Đồng Thu giật giật.
Hoắc Tri Hành nói: “Nhưng mà, chuyện này, giống như anh đã nói với dì lúc nãy, anh nghe theo em!”
Đồng Thu trong lòng tự nhủ: Đại ca, anh tỉnh táo có được không!
“Nói thật, mấy ngày nay anh cũng đã suy nghĩ về chuyện của chúng ta, ở chung với em anh cảm thấy thật sự rất thoải mái, nếu như có thể, anh hy vọng có thể mãi mãi tiếp tục thế này.” Hoắc Tri Hành nói tiếp, “Nhưng mà, chuyện này tất nhiên phải xem em có đồng ý hay không!”
Hai tai Đồng Thu đỏ bừng.
Anh cười cười nói: “Sao tự dưng lại buồn nôn như vậy?”
Hoắc Tri Hành dừng bước, vui vẻ nhìn anh: “Đồng Thu, anh quyết định đêm nay nói rõ chủ đề này luôn. Chúng ta biết nhau chưa lâu, gặp mặt cũng không nhiều, nhưng mà anh có thể cảm nhận được, em là một người rất tốt. Anh thật sự không hề nghĩ tới, đến lúc hơn ba mươi tuổi anh còn có thể gặp được một người hợp ý như vậy. Anh không hối thúc em, không cưỡng ép em, nhưng anh hy vọng bắt đầu từ hôm nay, em có thể nghiêm túc suy nghĩ đến chuyện kết hôn của chúng ta, không cần phải lập tức trả lời anh, anh có thể đợi bao lâu cũng được, chỉ cần em đồng ý sẽ suy nghĩ.”
Sống hơn ba mươi năm, còn kiểu người nào mà Đồng Thu chưa từng gặp.
Nhưng lần đầu tiên Đồng Thu nghe thấy có người chân thành thảo luận về vấn đề kết hôn với anh như thế.
Trước kia lúc còn đi học người theo đuổi anh không ít, chỉ có điều khi đó tầm mắt quá cao, ai cũng không vừa mắt, sau đó đi làm, vòng tròn giao tiếp càng ngày càng hẹp, hoa đào toàn là hoa đào nát bét, cũng giống như Hoắc Tri Hành đã nói, anh cũng không hề nghĩ tới đến cái tuổi này còn có thể gặp được người phù hợp với tất cả ước muốn của anh như vậy.
Đồng Thu không kháng cự hôn nhân. Nếu như là kết hôn với Hoắc Tri Hành, anh cảm thấy thật ra hoàn toàn có thể.
Chỉ có điều, anh cần thời gian để suy nghĩ.
“Em sẽ nghiêm túc suy nghĩ.” Đồng Thu nói, “Kết hôn là chuyện lớn, em hy vọng hôn nhân là cả một đời, cho nên em muốn suy nghĩ thật kỹ.”
Hoắc Tri Hành cười dịu dàng với anh, tiến lên nửa bước, nhẹ nhàng ôm lấy anh: “Được, anh sẽ chờ câu trả lời của em.”
Sau khi Hoắc Tri Hành về rồi, trong đầu Đồng Thu toàn là chuyện kết hôn.
Ban đầu anh nghĩ rằng hai người có lẽ nên hẹn hò khoảng một năm rồi mới nói đến vấn đề này, không ngờ, một năm còn chưa được một phần tư, chuyện này đã được đem ra thảo luận.
Anh về đến nhà, mẹ liền hỏi: “Sao rồi? Nói chuyện thế nào?”
Đồng Thu hờn dỗi nằm lên ghế sô pha: “Mẹ nói đi mẹ gấp cái gì chứ? Làm cho con giống như là đang hối thúc người ta vậy!”
“Mẹ có thể không gấp được sao! Mẹ nghe nói có một người không biết là ai, ngày nào cũng chạy đến chỗ đơn vị tiểu Hoắc muốn theo đuổi nó.”
Đồng Thu kinh ngạc ngồi bật dậy: “Chuyện là thế nào? Tại sao con không biết?”
Mẹ Đồng Thu cười lạnh một tiếng: “Anh thì có thể biết cái gì? Ngày nào đó người yêu bị người ta đào mất có khi anh vẫn còn đang nằm ngu ở nhà.”
Hoắc Tri Hành trước giờ chưa từng nhắc đến chuyện này với Đồng Thu, bởi vậy anh cũng không có chút ý thức nguy cơ nào.
Đối với anh mà nói, người đã có người yêu thì tuyệt đối không thể đụng vào, thế nhưng mà vẫn có một số người không có tam quan.
Đồng Thu cảm thấy không ổn, anh đúng là phải bày tỏ thái độ thôi.
Vậy nên ngày hôm sau, Đồng Thu tranh thủ thời gian nghỉ trưa, giả vờ đi ngang qua đồn công an Tam Hồ, đứng bên ngoài gọi điện cho Hoắc Tri Hành.
Hoắc Tri Hành vừa mới ăn trưa xong quay về, Triệu Hòa Vũ đang lôi kéo hắn tâm sự chuyện thầm mến phiền não. Nói đến nỗi hắn nghe không nổi nữa, dù sao, loại chuyện yêu đương này, chính hắn cũng không có kinh nghiệm.
Điện thoại di động của hắn đúng lúc reo lên, nhìn tên người gọi, vậy mà lại là Đồng Thu.
Hai người bọn họ quen nhau lâu như vậy, rất hiếm khi gọi điện thoại, có lẽ là xấu hổ, đại đa số đều là gửi tin nhắn, Đồng Thu đột nhiên gọi điện, Hoắc Tri Hành rất ngạc nhiên.
“Ồ? Ai vậy….?” Triệu Hòa Vũ chứng kiến toàn bộ quá trình trở mặt của Hoắc Tri Hành, “Là thần tiên phương nào, có thể khiến anh trong một giây bật cười?”
Hoắc Tri Hành trừng mắt liếc y một cái, xoay người qua chỗ khác, đưa lưng về phía y nhận điện thoại.
“Alo, sao đột nhiên lại gọi điện thoại?”
Giọng nói Hoắc Tri Hành cực kỳ ôn nhu, ôn nhu đến nỗi Triệu Hòa Vũ đứng ở phía sau nổi hết da gà.
“Chuyện là….” Đồng Thu sau khi nhấn nút gọi điện lại đột nhiên suy nghĩ lại, cảm thấy hành vi của mình có hơi buồn cười, nhưng mà, đến cũng đã đến, điện thoại cũng đã gọi, không thể lại bỏ cuộc như vậy, hy sinh thời gian nghỉ trưa vô ích, “Em ra ngoài làm chút chuyện, đúng lúc đi ngang qua đồn công an của anh.”
“Em đang ở gần đây sao?” Hoắc Tri Hành vô thức quay người nhìn ra ngoài.
“Ừm, em ở ngay ngoài cổng.”
Hoắc Tri Hành nở nụ cười: “Anh nhìn thấy em rồi.”
Hắn cúp điện thoại bước nhanh ra ngoài.
Đệ tử thân tín Triệu Hòa Vũ theo sát phía sau, linh hồn nhiều chuyện bốc cháy hừng hực.
Lúc Hoắc Tri Hành đi ra thì nhìn thấy Đồng Thu cầm theo một cái túi, bên trong đựng một hộp trái cây cắt sẵn, hai người nhìn nhau, cùng mỉm cười.
Đồng Thu đưa túi trái cây cho hắn, “Em có việc đi ngang qua, nên tới nhìn xem, không có quấy rầy anh chứ?”
“Đã đến thăm lại còn mang quà nữa?” Hoắc Tri Hành mỉm cười nhận lấy, “Vào trong ngồi một chút nhé?”
“Thôi, em không vào đâu, ngại lắm!” Đồng Thu kỳ thật rất muốn đi vào, nhưng anh cũng thực sự ngại. Hơn nữa nơi này là đồn công an, người không có phận sự như Đồng Thu vẫn là không nên chạy loạn, “Em chỉ là tiện đường tới thăm anh một chút, lát nữa còn phải về trường học.”
Đang lúc nói chuyện, Đồng Thu nhìn thấy phía sau cánh cổng có ai đó thập thò, Triệu Hòa Vũ đang ló đầu ra nhìn, anh sửng sốt.
Hoắc Tri Hành quay đầu, nhìn thấy Triệu Hòa Vũ lập tức cau mày “Sách” một tiếng.
Triệu Hòa Vũ lại rất tự nhiên, nếu đã bị phát hiện rồi, vậy liền thoải mái đi ra: “Xin chào xin chào! Anh chính là thầy giáo Đồng trong truyền thuyết đúng không?”
Đồng Thu rất bất ngờ, cười nói: “Cậu biết tôi ư?”
“Biết chứ!” Triệu Hòa Vũ hoàn toàn không biết giữ mồm giữ miệng, “Sư phụ em ngày nào cũng nhắc đến anh!”
“Sư phụ?”
Triệu Hòa Vũ chỉ chỉ Hoắc Tri Hành đang đứng ở bên cạnh lườm y: “Vị này, sư phụ em! Lúc em vừa tới đã đi theo ảnh, tự tiện làm chủ, nhận ảnh làm sư phụ.”
Đồng Thu nở nụ cười, cảm thấy đồng nghiệp này của Hoắc Tri Hành đúng thật là kỳ lạ.
“Tôi mua trái cây cho Tri Hành, lát nữa hai người cùng ăn nhé!” Đồng Thu lại quay qua Hoắc Tri Hành, “Em phải về rồi, buổi chiều còn có tiết.”
“Anh tiễn em.” Hoắc Tri Hành xoay người đưa cái túi cho Triệu Hòa Vũ, bảo y cầm vào, sau đó cùng Đồng Thu đi ra đường gọi xe.
Trời mùa đông, vừa lạnh lại vừa khô, Đồng Thu lại chỉ mặc một cái áo khoác nỉ, hiện tại đứng ở đây lạnh đến phát run.
Hoắc Tri Hành nhìn anh, nghĩ nghĩ nói: “Đồng Thu, em đợi anh một chút.”
Nói xong, hắn xoay người bước vội vào trong, lúc đi ra, trong tay cầm theo một cái khăn quàng cổ tối màu.
“Em ra ngoài mặc đồ quá ít.” Hoắc Tri Hành trực tiếp quàng khăn lên cổ cho Đồng Thu, “Dạo này nhiệt độ thấp đến lợi hại, em mặc nhiều một chút.”
Đồng Thu bị hành động này của hắn làm cho trái tim run rẩy, có một loại cảm giác rung động trong truyền thuyết.
Khăn quàng cổ của Hoắc Tri Hành rất ấm áp, sau khi quàng vào, Đồng Thu lập tức vùi một nửa khuôn mặt vào đó.
Một chiếc taxi dừng trước mặt bọn họ, Hoắc Tri Hành chủ động mở cửa, nhìn Đồng Thu lên xe.
“Anh quay vào đi.” Đồng Thu nói, “Tan việc thì gọi điện cho em.”
Hoắc Tri Hành cười cười, vẫy tay với anh, đứng ở đó cho tới khi xe taxi chạy thật xa mới xoay người quay vào đồn.
Lúc hắn đi vào thì thấy Triệu Hòa Vũ đang ôm cái túi to kia, trợn mắt nhìn mọi người xung quanh.
“Đây là đang làm gì?” Hoắc Tri Hạnh bị bộ dáng của y chọc cười, “Cái túi trong ngực cậu là hàng cấm sao?”
“Sư phụ! Anh khen ngợi em đi!” Triệu Hòa Vũ trả cái túi lại cho hắn, “Vì giúp anh giữ được nguyên vẹn trái cây sư mẫu tương lai đưa, em phải liều cái mạng già này chống lại đám người bọn họ!”
“Được rồi, tôi hiểu.” Hoắc Tri Hành lấy trái cây ra, gọi mọi người đến cùng nhau ăn.
“…….Sư phụ! Anh như này là đang vả vào mặt em!”
Hoắc Tri Hành nhìn y một cái: “Vậy cậu có ăn hay không?”
“Ăn!”
Mọi người ăn trái cây, cũng không biết ai hỏi một câu: “Hành ca, người vừa rồi là ai vậy? Quá đẹp trai luôn!”
Không đợi Hoắc Tri Hành trả lời, “Đại diện phát ngôn” Triệu Hòa Vũ đã mở miệng trước: “Bạn trai sư phụ tôi, sắp sửa kết hôn rồi! Các người ai cũng đừng có ngấp nghé, thầy giáo Đồng là sư mẫu của tôi!”
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
74 chương
1227 chương
930 chương
24 chương