Lúc xuống khỏi xe bus, Đồng Thu cảm thấy cả người anh đều bốc cháy, hơn ba mươi tuổi đầu vậy mà vừa rồi lại giống như một kẻ vô dụng núp trong ngực Hoắc Tri Hành, thật sự rất mất mặt, thật sự rất xấu hổ, nhưng cũng thật sự rất thoải mái.
“Hôm nay trời hơi nóng.” Hoắc Tri Hành ngược lại vẫn hết sức bình tĩnh, mặt không đổi sắc tim không loạn, giống như Liễu Hạ Huệ, đích thực là ngồi trong lòng nhưng tâm không loạn. Xuống xe sửa sang lại quần áo bị nhăn vì chen lấn, sau đó vô cùng tự nhiên kéo Đồng Thu lại, “Chúng ta đi hướng nào đây?”
Đồng Thu ra hiệu đi về phía trước, anh đi bên cạnh Hoắc Tri Hành, rạng mây hồng trên mặt còn chưa có tan.
Anh ở trong nội tâm khinh bỉ chính mình: Cũng đã lớn như vậy rồi, còn làm như thanh niên hai mươi tuổi chơi trò thẹn thùng, đúng là không có tiền đồ….!
Nhưng không có tiền đồ thì không có tiền đồ, anh chính là như vậy!
Đoạn đường từ trạm xe bus đi về phía công viên người nhiều hẳn lên, nhân dịp nghỉ mùng 1 tháng 5, người lớn đều dẫn trẻ con trong nhà tới chơi, hai người hòa theo dòng người, xếp hàng hơn nửa tiếng mới mua được vé vào cổng.
“Năm đó lúc em tới không có phải xếp hàng lâu như vậy.” Đồng Thu nhìn tấm vé, lúc đó giá vé cũng chỉ có năm đồng.”
Hoắc Tri Hành cười: “Chuyện đó cách đây bao nhiêu năm?”
“….. Hơn hai mươi năm.”
Thời gian trôi qua thật mau, Đồng Thu cùng Hoắc Tri Hành dắt tay nhau đi vào, nơi này cùng với cái công viên thuở ấu thơ trong trí nhớ của anh hoàn toàn khác biệt.
Có lẽ đã được mở rộng, cơ sở cũng hoàn thiện hơn, quy mô hoàn toàn hơn hẳn lúc xưa.
Hai người giống như cưỡi ngựa xem hoa đi dạo hết một vòng, công viên có đủ các loại trò chơi cho các bạn nhỏ, hai người đàn ông hơn ba mươi tuổi không có và sẽ không bao giờ có con hoàn toàn không hề hứng thú. Đồng Thu dứt khoát dẫn Hoắc Tri Hành đến thẳng nhà ma trong truyền thuyết.
“Ây dồ! Lợi hại nha!” Đồng Thu ngửa cổ nhìn nhà ma cao ba tầng, kinh ngạc cảm thán: “Lúc nhỏ em tới, chỗ này chỉ là mấy cái lều bạt, 5 phút đã đi hết, bây giờ quy mô lại lớn như vậy!”
Tay Hoắc Tri Hành khoác vai Đồng Thu, đứng giữa đám đông, thật sự rất thân mật.
“Em có sợ không?” Hoắc Tri Hành hỏi.
“Em sợ cái gì cơ?” Đồng Thu nhướn mày cười với hắn: “Thầy giáo Đồng theo chủ nghĩa vô thần, không tin ma quỷ, đến lúc đó chỉ hy vọng mấy con quỷ nhỏ kia không bị em….. dọa sợ là được.”
Hoắc Tri Hành nhìn anh cười, cố ý cùng anh đùa giỡn: “Được, đến lúc đó thầy giáo Đồng nhớ thủ hạ lưu tình, tuyệt đối đừng có ra tay đánh người, anh chỉ là tầng lớp lao động, lỡ như đánh hỏng rồi, anh không bồi thường nổi.”
Trước khi đi vào nhà ma, nhân viên nhìn nhìn bọn họ, hai người đàn ông cao hơn 1m8, vẻ mặt nhân viên lo lắng, liên tục dặn dò: “Hai vị, bên trong có một số NPC là nhân viên của chúng tôi, cho dù xảy ra bất kỳ tình huống gì cũng không được đánh NPC*.”
* NPC: Non-player character: Trong game đây là những nhân vật mà người chơi không điều khiển được, kiểu như là nhân vật có sẵn, được tạo ra để đưa ra hướng dẫn hay nhiệm vụ gì đó vân vân. Trong đoạn trên là ý chỉ mấy người đóng giả làm ma!
Đồng Thu bị mấy lời này của nhân viên chọc cho cười đến nỗi ngả vào lòng Hoắc Tri Hành: “Yên tâm yên tâm, chúng tôi rất hiền.”
Hai người được nhân viên dẫn vào, dặn dò một số điều cần lưu ý, cuối cùng nhân viên đóng cửa rời đi. Để lại hai người đứng trong hành lang phát ra ánh sáng xanh leo lét, không biết từ chỗ nào còn truyền đến từng tiếng thét chói tai của mấy đứa trẻ.
Thật tình mà nói, Đồng Thu cảm thấy mấy tiếng thét chói tai kia còn đáng sợ hơn nhà ma nhiều.
Đồng Thu không sợ ma, Hoắc Tri Hành thật ra cũng không sợ, nhưng cảnh sát Hoắc tâm cơ sâu nặng, nhân viên công tác vừa mới rời đi, hắn ngay lập tức từ phía sau ôm lấy Đồng Thu, nói: “Có hơi tối!”
Đồng Thu không biết hắn giả vờ, trong lòng còn ngầm sung sướng, cảm thấy có thể nhìn thấy người đường đường là một cảnh sát lại bị dọa đến nhũn cả chân cũng là một chuyện vô cùng tuyệt vời trong đời. Sau này lúc nào cảm thấy nhàm chán, có thể lấy chuyện này ra chọc ghẹo hắn.
“Cảnh sát Hoắc sợ tối sao?” Đồng Thu cố tình thêu dệt thêm chuyện: “Một lát đi sâu vào bên trong, sẽ càng tối hơn nữa.”
Hoắc Tri Hành ở trong lòng nói: Thế thì còn gì bằng?
Nhưng nghĩ là một đằng, còn nói là một nẻo.
“Sợ! Tuy rằng anh không sợ tối, nhưng anh sợ ma.” Hoắc Tri Hành sờ soạng nắm chặt tay Đồng Thu: “Thầy giáo Đồng dắt anh vào đây, em phải chịu trách nhiệm với anh.”
Đồng Thu tay bị nắm, người bị ôm, cúi đầu nhịn cười, nói: “Được, hôm nay thầy giáo Đồng sẽ gắng sức, mang anh thoát khỏi quỷ môn quan.”
Hơn ba mươi năm qua, điều Hoắc Tri Hành không muốn làm nhất chính là thừa nhận bản thân sợ hãi, con người hắn, lúc trước đối diện với họng súng của bọn buôn ma túy cũng chưa từng sợ hãi, tự nhận không có chuyện gì có thể khiến cho hắn cúi đầu khuất phục. Có lẽ là vì nguyên nhân nghề nghiệp, hắn luôn cảm thấy mình phải đứng ở phía trước bảo vệ người khác. Nhưng mà lúc này, trốn ở bên cạnh Đồng Thu, giả vờ yếu đuối để cho người ta bảo hộ, còn thấy rất sung sướng.
Đồng Thu bóp bóp tay Hoắc Tri Hành, nói: “Bình thường đều là anh bảo vệ người khác, hôm nay đến lượt em bảo vệ anh.”
Lời này Hoắc Tri Hành nghe vào lại thấy vô cùng ấm áp, thật sự nhịn không được, kéo tay Đồng Thu, nhẹ nhàng hôn một cái lên mu bàn tay anh.
“Vậy thì cảm ơn thầy giáo Đồng.”
Đồng Thu cùng Hoắc Tri Hành chậm rãi đi vào bên trong, dựa theo chỉ dẫn, hai người chỉ cần đi dọc theo con đường này là sẽ đi thẳng một mạch từ lầu một đến lầu ba, cuối cùng là từ cửa sau ở lầu ba đi ra ngoài, trong suốt quá trình này, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện mấy kẻ kỳ quái.
Ví dụ như một con ma treo cổ gục đầu lè lưỡi.
Ví dụ như một con ma đồ tể không có đầu nhưng vẫn đang mài dao.
Lại ví dụ như, tiên sinh trướng phòng* tròng mắt đã rớt ra ngoài nhưng vẫn gảy bàn tính.
* Tiên sinh trướng phòng: người tính tiền, hiện đại chính là nhân viên kế toán, nhưng theo mình thì chắc là bối cảnh cổ trang nên mình để hán ngữ cho phù hợp.
……..
Hoắc Tri Hành lảm nhảm ở bên tai Đồng Thu: “Người có bệnh tim chắc là không được đi vào, chứ nếu như sợ quá….”
Hắn vừa mới nói xong, mắt cá chân đột nhiên bị cái gì nắm lấy, Hoắc Tri Hành sửng sốt, đến lúc phản ứng kịp, liền trực tiếp ôm chặt Đồng Thu, la một tiếng: “Đồng Thu!”
Hắn diễn có hơi lố, nhưng Đồng Thu lại thật sự cho rằng hắn sợ, anh cúi đầu, dưới ánh sáng xanh yếu ớt nhìn thấy một bàn tay, cái tay kia đang cầm cổ chân Hoắc Tri Hành.
“Không có chuyện gì, không có chuyện gì.” Đồng Thu lúc này giống như bị “Thánh đấu sĩ”* nhập, vừa vỗ lưng trấn an Hoắc Tri Hành, vừa nói: “Dám dọa người của ông, không cần tay nữa sao.”
* Thánh đấu sĩ: Là chiến binh trong Saint Seiya.
Đồng Thu thỉnh thoảng cũng sẽ phun ra mấy câu mà người làm thầy không nên nói, nhưng mà phần lớn thời gian anh đều khống chế bản thân, chỉ là lúc này anh bị khí phách anh hùng của chính mình làm cho ấm đầu, cảm thấy phải bảo vệ Hoắc Tri Hành, khí chất bá vương tràn ra từ lỗ chân lông, muốn áp cũng áp không được.
Anh ngồi chồm hổm xuống, vỗ vỗ cái tay kia, cười lạnh nói: “Ông anh này, anh biết người anh đụng vào là ai không?”
Chủ nhân cái tay kia rõ ràng run một cái, sau đó thu tay về.
“Cái con ma này có phải quá nhát gan rồi không? Em còn chưa nói cái gì mà.”
Đồng Thu vẫn chưa cam lòng, nhưng đã bị Hoắc Tri Hành đang nhịn cười đến muốn nội thương kéo đứng lên.
“Được rồi, mau đi thôi.”
Hai người tiếp tục đi về phía trước, đi ngang qua vài cái bối cảnh đáng sợ, Hoắc Tri Hành vẫn ôm lấy Đồng Thu, hỏi anh: “Em vừa nãy tính nói cái gì với con ma kia thế?”
“Hả? Nói cái gì với cái gì?” Đồng Thu bước chân chậm lại, muốn nghiên cứu dụng cụ chém đầu kia một chút: “Cái này hay nha, Bao Chửng là dùng cái này sao?”
Mí mắt Hoắc Tri Hành giựt giựt, hắn không sợ mấy thứ này, nhưng hắn không nghĩ tới, thầy giáo Đồng nhà hắn không những không sợ mà còn rất có hứng thú.
“Chính là em hỏi cái cánh tay kia, có biết người hắn đụng vào là ai không?” Hoắc Tri Hành bắt lấy tất cả cơ hội để đùa giỡn thầy giáo Đồng, “Hắn động vào ai thế…?”
Đồng Thu đang muốn dí sát vào để nhìn cái “Cẩu đầu đao”*, nghe hắn hỏi như vậy, luống cuống, thẹn thùng, không nhìn nữa, nhấc chân chạy.
* Cẩu đầu đao: mấy bạn coi Bao Thanh Thiên chắc biết á, là một trong ba chiếc đao được Hoàng đế ngự ban cho Bao Chửng dùng để chém đầu: Long đầu đao, Hổ đầu đao, Cẩu đầu đao. Long đầu đao chỉ dùng cho hoàng thân quốc thích, Hổ đầu đao dùng chém đầu các quan lại và Cẩu đầu đao áp dụng cho thường dân.
“Này, em chạy cái gì chứ?” Hoắc Tri Hành đuổi theo, vừa cười vừa chiêm ngưỡng bộ dáng hoảng loạn của thầy giáo Đồng.
Đồng Thu còn chưa chạy được mấy mét, đã đụng phải một cái hình nộm treo ngược trên đỉnh đầu, vật kia bất ngờ rơi xuống làm anh trở tay không kịp.
Không sợ ma thì ko sợ ma, nhưng ai cũng chịu không được cái kiểu kinh hách xuất hiện bất thình lình này, lại còn có âm nhạc phối hợp, Đồng Thu giật mình kêu một tiếng “Ai ui! Mẹ kiếp!”, lui về sau một bước, tông thẳng vào ngực Hoắc Tri Hành.
Được người ta cứ vậy ôm lấy, Đồng Thu lập tức an tâm.
“Xém chết….” Đồng Thu còn chưa hồi hồn, ở trong ngực Hoắc Tri Hành từ từ bình ổn cảm xúc, hai người chậm rãi đi tiếp về phía trước, đi tới chỗ cái hình nộm lúc nãy, Đồng Thu duỗi tay gảy gảy, phun tào: “Em mà có bệnh tim thì lúc này đã lên trời rồi!”
“Anh còn nghĩ em cái gì cũng không sợ.”
“Cảnh sát Hoắc nghĩ quá rồi.” Đồng Thu nói, “Tuy rằng em rất dũng cảm, nhưng mà chịu không nổi cái kiểu tra tấn vô nhân đạo này.”
“Ví dụ như vừa rồi?” Hoắc Tri Hành cười chọc ghẹo anh, “Còn có tối hôm qua!”
Nghĩ đến đêm qua hai người lén lút ở trong phòng làm bậy, Đồng Thu thẹn thùng, đưa tay nhéo một cái lên ngực Hoắc Tri Hành.
Tiện thể còn nói thầm trong lòng: Tối hôm qua sao có thể gọi là “Tra tấn vô nhân đạo”? Đó chính là “Cuộc chiến thần tiên”!
“Thầy giáo Đồng ngài đây là đang quấy rối tình dục nha…” Hoắc Tri Hành bị nhéo xoa xoa lồng ngực mình cười, “Chuyên môn nhéo cái chỗ đó của người ta!”
Đồng Thu cảm thấy dạo này hình như Hoắc Tri Hành uống lộn thuốc, thỉnh thoảng so với anh còn dâm hơn, điên rồi sao? Cảnh sát nhân dân như vậy mà được sao?
Đồng Thu không nói tiếng nào đẩy Hoắc Tri Hành ra, hiên ngang đi ở phía trước, nhưng đầy trong đầu toàn là chuyện diễn ra đêm hôm qua.
Anh nghĩ, quả nhiên, giữa những người đàn ông trưởng thành, chỉ có ái dục là vĩnh cửu.
Nghĩ ra vấn đề này, Đồng Thu cũng phải tự khinh bỉ chính mình, anh quay đầu lại, phát hiện không thấy Hoắc Tri Hành đâu hết.
Đồng Thu có một sai lầm rất lớn, đó là anh đánh giá quá thấp mức độ tiên tiến của trò chơi này. Thời xa xưa khi anh còn bé, nhà ma đơn sơ đến mức buồn cười, lúc ấy một tấm vé vào cổng giá chỉ năm đồng, phát triển đến ngày hôm nay, một người một trăm hai. Nhà ma có đến ba tầng lầu, bên trong lối đi bí mật nhiều vô kể.
Ngay vào lúc anh phân tâm nghĩ ngợi lung tung, không chú ý tới phía sau bất ngờ xuất hiện một cánh cửa, ngăn cách anh với Hoắc Tri Hành, đến lúc anh quay đầu tìm người, chỉ còn lại mấy cái hình nộm treo ngược cùng anh mắt to trừng mắt nhỏ.
“…..Hoắc Tri Hành.” Đồng Thu bắt đầu khẩn trương, xoay người đập đập cánh cửa, nhưng ngoại trừ tiếng nhạc u ám ma mị cùng tiếng quỷ rống thỉnh thoảng từ bên ngoài truyền đến thì không có ai đáp lại anh.
Anh cấp tốc lấy điện thoại di động ra, nhưng mà trong chỗ này không có tín hiệu.
Đồng Thu triệt để hoảng loạn, hối hận chính mình vừa rồi không nên tách khỏi Hoắc Tri Hành.
Anh nhấc chân nhanh chóng đi về phía trước, mới vừa đi tới khúc quẹo liền gặp một nhân viên giả ma nhảy ra hù anh. Người nọ trên mặt hóa trang vô cùng thê thảm, vừa nhìn liền thấy chính là một con tang thi mặt xanh nanh vàng. Người bình thường nhìn thấy sẽ lập tức co giò bỏ chạy, còn kèm theo tiếng hét kinh hoàng chói tai. Nhưng Đồng Thu thì khác, Đồng Thu đi thẳng tới chỗ con ma, vội vội vàng vàng hỏi: “Xin chào, làm phiền một chút, cho hỏi anh có thấy một người đàn ông dáng người cao lớn mặc áo thun màu xám không?”
Con “Tang thi” kia bị anh làm cho sửng sốt, “A?” một tiếng.
Đồng Thu sốt ruột: “Người anh em, đừng có ‘A’, có thấy hay không? Tôi cùng anh ấy bị tách ra.”
Hoắc Tri Hành sợ ma, Đồng Thu không muốn vứt hắn một mình ở cái chỗ này, mặc dù biết rõ mọi thứ xuất hiện ở đây đều là giả, nhưng đối với những người sợ ma mà nói, thật sự là chết người.
“A, ngại quá, tôi không thấy.” “Tang thi” có lẽ bị anh làm cho mơ màng rồi, vậy mà cũng ngoan ngoãn trả lời.
“Cám ơn!” Đồng Thu lại vội vã tiếp tục chạy về phía trước, anh không biết nơi này có mấy con đường thông lên lầu, cách tốt nhất chính là tới lầu ba trước, sau đó theo con đường khác đi ngược lại, quay xuống tìm Hoắc Tri Hành.
Trên đường đi anh gặp được rất nhiều NPC, nhưng mà ai cũng không thấy Hoắc Tri Hành. Lên tới lầu hai, điện thoại cuối cùng cũng có tín hiệu, lúc anh mở danh bạ tìm tên Hoắc Tri Hành phát hiện tay mình đang run.
Đồng Thu cũng cảm thấy anh rất khoa trương, không nghĩ tới sẽ có một ngày anh lại gấp gáp khẩn trương vì người kia như vậy. Mặc dù biết rõ nơi này chỉ là trò chơi, tất cả đều là đạo cụ cùng NPC, nhưng mà anh vẫn rất lo lắng.
Chỉ cần nghĩ tới Hoắc Tri Hành vừa sợ ma lại còn sợ tối lúc này đang đứng ở cái nơi nào đó vừa tối om lại còn hẻo lánh một mình hoảng sợ, anh liền cảm thấy đối phương cực kỳ đáng thương, cảm thấy bản thân cực kỳ đáng giận.
Anh muốn nói với Hoắc Tri Hành, anh không phải cố tình bỏ rơi hắn.
Điện thoại gọi ba lần mới liên lạc được, tín hiệu bên kia vô cùng yếu, điện thoại hai người kết nối được nhưng nói chuyện cứ bị đứt quãng, làm cho Đồng Thu nóng lòng không yên.
“Không có chuyện gì.” Hoắc Tri Hành nói, “Anh sắp đến lầu ba rồi, chúng ta gặp nhau ở lối ra nhé.”
Đồng Thu nghe giọng hắn, nói: “Anh đứng im tại chỗ đi, em đi tìm anh.”
“Đừng, nơi này rất nhiều đường, chúng ta đừng chạy lung tung.” Hoắc Tri Hành cười trấn an anh, “Anh không có chuyện gì, vừa rồi suýt chút nữa thì ra tay đánh con ma luôn.”
Đồng Thu không tin, anh cảm thấy Hoắc Tri Hành nhất định là đã chịu ủy khuất, nhất định là bị mấy “con ma” đó bắt nạt.
“Ngoan!” Hoắc Tri Hành nói, “Em đến lối ra chờ anh, nhưng mà chuyện hôm nay em mặc kệ bỏ rơi anh, anh nhất định phải tính sổ với em, nên bồi thường cho anh thế nào, em tự mình nghĩ kỹ đi, đợi lát nữa gặp mặt, anh sẽ đòi lời xin lỗi của em.”
Tác giả có lời muốn nói
Đồng Thu: Bồi thường là không thể có!
Truyện khác cùng thể loại
105 chương
64 chương
65 chương