Đồng Thu cảm thấy làm người thật tốt, làm một người cả ngày không cần phải giả vờ rụt rè, giả vờ đoan trang thật tốt.
Anh cùng Hoắc Tri Hành ở ghế đá trong vườn mẫu đơn hôn thật sảng khoái, hôn đến nỗi dường như hoa mẫu đơn ở phía sau dù chưa tới lúc cũng đều nở rộ, hương hoa thoang thoảng quanh mũi, khiến anh choáng váng chóng mặt.
Đến khi hôn xong, anh ở trong lòng tự nhủ với bản thân: Được rồi, không phải hoa mẫu đơn nở, mà là hoa trong lòng anh nở.
Nở bung rực rỡ!
Cũng không biết hai người đã hôn như vậy bao lâu, tóm lại, đến khi Hoắc Tri Hành thả anh ra, cổ anh đều đã mỏi nhừ.
Trong một khoảnh khắc, Đồng Thu cảm thấy, tối nay hai người tới đây đi dạo, mục đích chính là vì hôn môi. Đã có một nụ hôn vậy, cảnh đẹp gì đó cũng đều quên hết, vui vẻ thanh nhàn cũng biến thành nỗi sầu triền miên.
“Anh muốn thi lại.” Hoắc Tri Hành liếm môi anh một cái.
Đồng Thu rũ mắt nhìn đối phương, cười nhạo Hoắc Tri Hành không chống lại được cám dỗ.
“Còn có mặt mũi nói anh sao?” Hoắc Tri Hành cũng cười anh, “Anh thấy chúng ta là kẻ tám lạng người nửa cân.”
Đồng Thu bị nói trúng tim đen đỏ mặt, kéo quần kéo áo, che lại chỗ không nên để lộ.
“Chúng ta quay về đi?” Hoắc Tri Hành nói.
Đồng Thu nuốt nuốt nước miếng: “Ừm, về đi, em muốn ngủ.”
Anh mới không phải muốn ngủ.
Anh muốn làm cái gì, hai người đều hiểu rõ.
Lúc hai người về tới họ hàng thân thích đều đã ai về nhà nấy, chỉ còn lại ba mẹ Đồng Thu từ nơi khác đến.
Hai người lúc vào nhà một người vô cùng bình tĩnh, một người mặt mũi đỏ bừng. Đồng Thu không thể không bội phục ý chí của Hoắc Tri Hành, không hổ là cảnh sát, vừa rồi còn “thèm khát” đến không chịu được, lúc này lại giả vờ không khác gì một quý ông đứng đắn.
Ba Đồng Thu gọi hai người đánh bài, Đồng Thu xua tay nói: “Hai tụi con một người là thầy giáo, một người là cảnh sát, sẽ không cùng mọi người tụ tập bài bạc đâu.”
Đồng Thu bị ba anh trừng mắt liếc một cái, ý nói hai người bọn anh tự mình chơi đi.
Này cũng đúng ý bọn anh!
Hoắc Tri Hành nén cười đi theo Đồng Thu vào trong, vừa qua khỏi cửa phòng liền lén lút làm chuyện xấu.
Đồng Thu lúc còn bé có mấy năm sống cùng ông nội. Lúc đó ba mẹ anh đều bị điều ra ngoài tỉnh làm việc, hai người lại còn không chung một thành phố, công tác quá bận rộn, không tiện chăm sóc anh, vì thế liền đưa đến nhà ông nội.
Đồng Thu thật ra rất vui vẻ, anh sẵn lòng sống với ông nội, bởi vì ông nội chiều anh.
Hiện tại về đây, Hoắc Tri Hành cùng Đồng Thu ở trong cái phòng lúc trước Đồng Thu ở. Có một cái giường đôi nho nhỏ, hai người đàn ông cao hơn 1m8, chân đều lơ lửng giữa không trung.
Cái giường nhỏ này nhìn có vẻ không chắc chắn cho lắm, hai người vừa động, liền “két kẹt” một tiếng, Hoắc Tri Hành nghi ngờ hai người mà làm động tác quá mạnh, có khi nào sập luôn không.
Hoắc Tri Hành đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng, đứng lên hỏi Đồng Thu: “Anh nhớ ra một chuyện, không có đồ dùng thì làm sao mà thi?”
“Anh thí sinh này thật sự tệ không tưởng nổi? Anh tới đây làm gì anh không biết sao? Thái độ thi cử không nghiêm túc như vậy sẽ bị hủy bỏ tư cách dự thi!” Đồng Thu chọc chọc đầu hắn nói: “Trong va-li của em có, anh đi lấy đi.”
Hoắc Tri Hành nở nụ cười, cắn cắn tai anh nói: “Xem ra thầy giáo Đồng rất mong chờ kỳ thi lại này nha…”
Có thể không mong chờ sao, lần trước thi còn chưa bắt đầu đã bị cưỡng ép gián đoạn, thầy giáo Đồng tạm thời bỏ qua nhưng ít nhiều cũng thấy khó chịu! Lần này phải lấy lại đầy đủ cả vốn lẫn lời!
Hoắc Tri Hành từ trong va-li của Đồng Thu lấy ra đồ dùng anh đã chuẩn bị từ trước, nén cười nói: “Thầy giáo Đồng đúng là đã chuẩn bị sẵn sàng rồi mới đến.”
Đồng Thu bị nói cho mặt mũi đỏ ửng, “Nếu không thì biết làm sao? Em là vì đề phòng anh, loại học sinh bất cứ lúc nào cũng muốn thi lại, em không muốn chết trên trường thi.”
Hoắc Tri Hành nghe anh nói, cũng không phản bác, lúc quay lại tiếp tục dính vào nhau, trêu ghẹo Đồng Thu nói: “Vậy thì thật sự rất cảm ơn thầy giáo Đồng, để biểu lộ lòng biết ơn, đêm nay anh sẽ dốc hết sức, làm cho thầy giáo Đồng vui vẻ một chút.”
Thầy giáo Đồng cũng hy vọng vui vẻ một chút, nhưng điều kiện có hạn, không phải ở nhà mình, mọi thứ đều bất tiện.
Hơn nữa, vấn đề hai người gặp phải lúc thi lại, không phải chỉ có dụng cụ thi cử.
Ngay lúc Đồng Thu không cẩn thận đụng vào đầu giường, bị đau đến kêu ra tiếng, có người gõ cửa.
Mẹ Đồng Thu ở bên ngoài gõ cánh cửa gỗ mỏng manh: “Tiểu Thu, Tri Hành, hai đứa ngủ chưa?”
Hai người trên giường đã tiến vào trạng thái thi cử lập tức như bị điểm huyệt, thở cũng không dám thở mạnh, cứ như đi thi hộ gặp phải thanh tra lưu động đến kiểm tra, ngay cả giám thị coi thi trong phòng cũng khẩn trương.
Đồng Thu hít vào một hơi, bình tĩnh ổn định nói: “A…. Mẹ, tụi con ngủ ngay đây.”
Mẹ Đồng cũng không có lập tức buông tha hai người, bà nói: “Đồng Thu con nhìn xem trên bàn có lọ thuốc nào không, màu trắng. Ông nội con buổi sáng để trong phòng này, quên không có cầm ra.”
Đồng Thu và Hoắc Tri Hành cùng nhau nhìn về phía cái bàn cạnh cửa.
“Có! Đợi con một chút!” Đồng Thu vỗ vỗ Hoắc Tri Hành, Hoắc Tri Hành đè anh nằm lại, nhẹ giọng nói: “Để anh.”
Hoắc Tri Hành xốc chăn lên, lúc xuống giường còn hết sức thuận tiện mà hôn một cái lên ngực Đồng Thu, sau đó còn giơ ngón tay làm tư thế: “Suỵt!”
Hắn mặc đồ ngủ, cầm lọ thuốc, quay đầu thấy Đồng Thu đỏ mặt đã đắp kín chăn, sau đó mới mở cửa ra.
“Mẹ, là cái này đúng không?” Hoắc Tri Hành lấy ra kỹ thuật diễn xuất cấp bậc ảnh đế, vô cùng bình tĩnh đưa lọ thuốc qua.
Mẹ Đồng Thu cầm lấy nhìn nhìn: “Đúng rồi, mẹ mang qua cho ông nội con, hai đứa mau ngủ đi.”
“Dạ, tụi con ngủ liền, mọi người cũng nghỉ ngơi sớm đi ạ.” Hoắc Tri Hành đứng che ở cửa, sợ bị mẹ Đồng Thu thấy được thứ gì không nên thấy.
Mẹ Đồng Thu đi rồi, Hoắc Tri Hành đóng cửa lại, hai người đều nhẹ nhàng thở ra, sau đó nhìn nhau cười, cùng có cái loại cảm giác sống sót sau tai nạn.
Tiễn đi thanh tra lưu động, Hoắc Tri Hành liền chui lại trong chăn, nên thi lại thì thi lại, nên nồng nhiệt thì nồng nhiệt.
Sau khi thi lại kết thúc, Đồng Thu và Hoắc Tri Hành đắp chăn nằm nghịch ngón tay, chủ yếu là Đồng Thu nghịch, Hoắc Tri Hành phối hợp.
“Quá kích thích.” Đồng Thu nói, “Để cho em cảm khái một câu, cuộc sống thật kỳ diệu!”
“Này thôi mà cũng kỳ diệu?” Hoắc Tri Hành cười anh, “Thầy giáo Đồng có lẽ còn chưa thấy rõ sự đời.”
Đồng Thu trừng mắt liếc hắn một cái, vểnh tai nghe tiếng động ở bên ngoài.
Lúc này cũng đã khuya, mấy người lớn ở bên ngoài kia cũng đều là người nói không giữ lời. Nói cái gì mà đi ngủ sớm, kết quả đến bây giờ vẫn còn chưa giải tán.
Đồng Thu cùng Hoắc Tri Hành trong phòng ngủ còn có thể nghe thấy tiếng mấy người ông nội nói chuyện phiếm, phòng ngủ của hai người rất gần phòng khách, vừa rồi trong quá trình “Thi lại”, rất nhiều lần nghe thấy tiếng bước chân tới gần, tốc độ dồn dập như bước chân ma quỷ khiến cho hai người đang làm chuyện xấu sợ chết khiếp, cũng may người ta chỉ là đi ngang qua để đến nhà vệ sinh.
“Còn có rất nhiều cái thú vị.” Hoắc Tri Hành nói, “Sau này chúng ta có thể thử ở mấy chỗ khác.”
“Anh muốn thế nào cũng được, nhưng lỡ như bị lộ, em không thể mất mặt như vậy được.” Đồng Thu xoay người, tay xoa bóp bả vai Hoắc Tri Hành, “Còn đau không? Ngày mai đến chỗ kia xoa bóp một chút đi.”
Hoắc Tri Hành rất thích nhìn bộ dáng Đồng Thu đau lòng lo lắng cho hắn. Bộ dáng đó làm hắn cảm thấy Đồng Thu thật ra cũng rất yêu hắn.
Thỉnh thoảng Hoắc Tri Hành cũng cảm thấy hoảng hốt, không rõ là Đồng Thu đang suy nghĩ cái gì.
Quan hệ giữa hai người cũng đã đến trình độ này rồi, cả hai đều đã biết rõ đối phương là loại người nào, nhưng bọn họ lại chưa biết được tâm ý của nhau.
Hoắc Tri Hành là thật sự thích Đồng Thu, trước khi ly hôn đã thích, nhưng còn Đồng Thu đối với hắn thì thế nào? Lúc gần lúc xa, không rõ ràng. Hắn có thể khẳng định là Đồng Thu thích làm với hắn, nhưng hắn cũng biết, trên đời có một số người có thể phân tình yêu cùng tình dục thành hai thứ riêng biệt, hắn không biết Đồng Thu có phải giống vậy hay không.
Hoắc Tri Hành mong là không phải, hắn hy vọng đối phương đối với hắn là yêu thích thật lòng, không phải chỉ giới hạn là thân thể.
Nhìn người trước mắt đang lo lắng chăm chú nhìn bả vai mình, Hoắc Tri Hành nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Vậy mới nói, lòng người ấy à….. chính là cây kim dưới đáy biển.
Hắn kéo tay đối phương qua, hôn một cái lên ngón tay đeo nhẫn: “Buổi sáng anh đã muốn hỏi, sao em đeo nhẫn lại rồi?”
Đồng Thu bị hắn hỏi, xấu hổ.
Thật ra lần hai người đi xem phim hôm trước, nhìn thấy Hoắc Tri Hành đeo nhẫn, chuyện đó đã khiến anh rung động từ tận đáy lòng. Sau đó rất nhiều lần anh cũng đã muốn đeo nhẫn lại, giống như là cho đối phương một lời đáp trả, nhưng mãi vẫn luôn không có cơ hội thích hợp.
Không hiểu sao cảm thấy đeo lại nhẫn cưới cũ, lại có vẻ như anh rất….. thế này, thế nọ cùng thế kia. (Tác giả viết vậy đó, mình cũng chả biết này nọ kia là cái gì cả đâu ).
Thầy giáo Đồng thẹn thùng.
Anh đợi mãi, cuối cùng cũng đợi tới mùng 1 tháng năm về quê thăm ông nội, cơ hội tốt như vậy, làm sao có thể buông tha?
“Còn không phải là về mừng thọ ông nội sao.” Đồng Thu nói, “Em nghĩ, mọi người nếu không thấy em đeo nhẫn, sẽ cho rằng hai chúng ta thế nào đây?”
“Thế nào?” Hoắc Tri Hành nhìn anh cười, cố tình hỏi.
Đồng Thu cũng nhìn đối phương, chần chừ một lát, sau đó nói: “Giận dỗi này kia, sợ mọi người lo nghĩ.”
Hoắc Tri Hành nhớ lúc hai người ly hôn Đồng Thu cũng nói như vậy, nói sợ ba mẹ buồn lòng, tạm thời không nên đột xuất cho họ biết tin hai người ly hôn, từ từ rồi nói, tìm cơ hội thích hợp rồi ngả bài.
Hoắc Tri Hành kéo Đồng Thu ôm vào trong ngực, cười nói: “Cãi nhau gì đó, không thể có. Ba mẹ chúng ta biết rõ, anh nỡ lòng nào mà giận dỗi với em.”
Lời này cũng quá buồn nôn, nhưng rất có tác dụng với Đồng Thu.
Nói cho cùng, Đồng Thu chính là chịu không nổi người ôn nhu, Hoắc Tri Hành biết rõ làm thế nào để chọc trúng tim anh, mấy cái câu nghe thì có vẻ giống như lơ đãng nói ra đó, đều có thể khiến cho lòng anh tê tê dại dại, vừa muốn khóc lại vừa muốn cười.
Nhưng mà, hưởng thụ thì hưởng thụ, Đồng Thu chỉ vài giây đồng hồ sau đã hết sức không hiểu phong tình buồn giọng nói: “Đúng vậy, chúng ta không có giận dỗi, mà là trực tiếp ly hôn luôn.”
Hoắc Tri Hành bật cười, nhéo nhéo mũi anh, giống như oán giận nói: “Đó là em ly hôn với anh, chứ không phải là anh chủ động nói.”
Đồng Thu ngẫm lại, cũng đúng, chính anh lúc đó còn cảm thấy quyết định này vô cùng chính xác, hiện tại vả mặt một cái phải nói là vang dội.
“Đồng Thu!”
“Hửm?”
“Em đeo cái nhẫn này thật sự nhìn rất đẹp!” Hoắc Tri Hành kéo tay Đồng Thu, quan sát chiếc nhẫn cưới mà hắn đã lâu không thấy.
Hắn còn nhớ rất rõ khi đó hai người cùng đi mua nhẫn, nhân viên cửa hàng cười nói hai người rất xứng đôi.
Tuy rằng lời nói kia có lẽ chỉ là người ta buôn bán tâng bốc, nhưng Hoắc Tri Hành thích nghe, hai người liền dứt khoát quyết định mua nhẫn ở chỗ đó.
Hoắc Tri Hành cùng Đồng Thu lĩnh giấy chứng nhận kết hôn vào hôm đó, chính tay hắn đeo chiếc nhẫn này cho Đồng Thu, khi đó hai người đều cười rất ngại ngùng, nhưng cũng thật sự vui vẻ.
Sau đó hai người ly hôn, Hoắc Tri Hành lại không hề lo lắng, cũng không biết lấy tự tin ở đâu ra, chính là cảm thấy sớm hay muộn Đồng Thu nhất định cũng sẽ đeo lại.
Hiện tại, đúng thật là đã đeo lại.
Đồng Thu cũng nhìn chằm chằm ngón tay mình, cảm thấy chiếc nhẫn so với trước kia còn sáng hơn.
Anh nở nụ cười nói: “Vậy sao? Thế thì em sẽ đeo không tháo xuống nữa.”
Truyện khác cùng thể loại
410 chương
14 chương
106 chương