Theo lý thuyết, Đồng Thu là nên phản bác: Pháp luật làm chứng, hai ta hiện tại không có quan hệ, em mới không phải người của anh.
Nhưng anh không có, lại còn nhịn không được mà nhìn Hoắc Tri Hành cười.
Hoắc Tri Hành nói: “Em cũng rất lợi hại….., có thể trói được gã.”
“Là do anh dạy giỏi.” Đồng Thu lúc mới kết hôn cùng Hoắc Tri Hành, nhờ ông xã cảnh sát tận tình chỉ dạy mà học được mấy chiêu thức phòng thân khẩn cấp. Lúc ấy Đồng Thu còn nói anh không cần, nhưng Hoắc Tri Hành vô cùng nghiêm khắc, thỉnh thoảng sẽ kiểm tra tại chỗ một lần, lôi kéo anh luyện tập.
Thật không ngờ, nhờ vào mấy chiêu đó mà Đồng Thu hôm nay mông đau còn quật ngã được cái gã này, tỏa sáng rực rỡ.
Đồng Thu đắc ý nhướn mày: “Em không làm anh mất mặt đúng không?”
“Không hổ là người nhà cảnh sát tốt nhất.” Hoắc Tri Hành rất thích bộ dáng này của Đồng Thu, ngửa đầu muốn hắn khen thưởng, nếu như không có người ngoài ở đây, hắn thật sự sẽ trực tiếp hôn xuống.
“Sư phụ, mang về trong đồn chúng ta sao…?” Triệu Hòa Vũ nắm quần áo Phương Bách Thành, sức sống tràn đầy mà cắt đứt sư phụ cùng sư mẫu y nói chuyện yêu đương.
“Đúng vậy, mang về rồi cẩn thận thẩm vấn.” Hoắc Tri Hành quay sang “Chậc!” một tiếng: “Lần trước không phải tôi đã nói với cậu rồi sao, cách xa em ấy một chút? Tên bám đuôi cậu cần phải giam vài ngày mới thấy thoải mái đúng không?”
“Các người có quyền gì mà bắt giam tôi?” Phương Bách Thành đúng lý hợp tình mà chất vấn, hoàn toàn không cảm thấy là gã có vấn đề: “Anh đây là đang lạm dụng chức quyền, tôi có thể tố cáo anh!”
“Được, được, được! Trước khi cậu tố cáo tôi thì đem vấn đề của cậu giải thích chút đi, theo dõi nhìn trộm, Đồng Thu người ta đây là đánh cậu mấy chiêu, nếu không đối phó được cậu, có phải là cậu trực tiếp xông tới cường bạo luôn rồi không…?”
Đồng Thu đập hắn một phát: “Nói cái gì đó?”
Hoắc Tri Hành kéo tay anh, hướng về phía Phương Bách Thành nói: “Ai cũng dám nhớ thương, thật đúng là nghệ không cao, người gan lớn.”
Hắn xoay qua nói với Triệu Hòa Vũ: “Dẫn đi!”
Triệu Hòa Vũ vì sư mẫu trừ hại, tâm tình tốt vô cùng, dẫn Phương Bách Thành về đồn.
“Em cũng phải đi đến đó cùng bọn anh đúng không?” Đồng Thu vẫn còn đứng tại chỗ dựa vào tường, ánh mắt nhìn Hoắc Tri Hành phải nói là ôn nhu như nước.
Hoắc Tri Hành đem thắt lưng trả lại cho anh, đứng che camera giúp anh nói: “Trước đeo vào đã, phải đi một chuyến, xong chuyện anh đưa em về.”
Đồng Thu đeo thắt lưng, đi theo Hoắc Tri Hành đến đồn công an, trong lòng tự nhủ tuy rằng giải quyết một gã yêu tinh phiền phức là chuyện tốt, nhưng anh về sớm không phải để đối phó Phương Bách Thành, cũng không phải để gặp Hoắc Tri Hành, mà là để bôi thuốc cơ!
Anh nặn nặn tuýp thuốc mỡ nhỏ trong túi áo, cảm thấy mông đau rát, giống như là đang nhét một ký ớt đỏ ở bên trong, lại còn ngoáy ngoáy vậy.
Đồng Thu theo Hoắc Tri Hành đến đồn công an Tam Hồ, cảnh sát nhân dân đang trực ban vừa nhìn thấy anh lần lượt từng người đều tới chào hỏi.
Phương Bách Thành vừa thấy trận thế này, mặt mũi xanh lét, Triệu Hòa Vũ cũng không cho gã ngồi ghế, mà bắt gã ngồi xổm ở một bên khai báo.
“Tôi không có gì để khai báo.” Phương Bách Thành liếc qua Đồng Thu ngồi ở đằng kia được người bưng trà rót nước thêm đồ ăn vặt, nói “Các người bắt tôi, tôi có thể tố cáo các người.”
Triệu Hòa Vũ trợn mắt: “Đại ca, sư…. thầy giáo Đồng người bị hại sống sờ sờ còn chưa nói muốn tố cáo anh, anh đúng là rất cứng đầu nhỉ! Cảm thấy chúng tôi không có chứng cớ bắt anh đúng không? Có muốn xem camera giám sát ở tiểu khu hay không…..? Tôi thấy anh làm chuyện lén lén lút lút không có ít đâu?”
Phương Bách Thành im miệng.
Đồng Thu bên đây vốn không muốn ngồi, mông anh đau muốn chết, đều tại cái người trước mắt này, nhưng vị cảnh sát họ Hoắc này dường như không hề phát giác, không chỉ để cho anh ngồi, còn rất có tư thái muốn cùng anh nói chuyện phiếm.
Nói chuyện thì thôi đi, dù sao anh đến là để làm ghi chép.
Đồng Thu cầu mong nhanh lên một chút, hôm nay anh cũng không muốn cùng chồng cũ điều phong lộng nguyệt* liếc mắt đưa tình.
* Điều phong lộng nguyệt: Thành ngữ ý nói hai người tán tỉnh nhau.
Hoắc Tri Hành trước tiên quy củ cho anh làm ghi chép, sau đó thì quan tâm hỏi thăm anh có bị thương hay không.
Đồng Thu muốn nói Phương Bách Thành không có làm anh bị thương, nhưng đêm qua cảnh sát Hoắc tổn hại anh không ít.
Nhưng Đồng Thu chỉ cắn cắn môi, không thể không biết xấu hổ mà nói như vậy.
Trong đơn vị có nhiều người không biết hai người Đồng Thu bọn họ đã ly hôn, nhìn thấy anh tới đây, còn tưởng là người nhà đến tham ban.
Hai người bọn anh cũng không giải thích, cứ để cho bọn họ hiểu lầm.
“Phương Bách Thành sẽ xử lý thế nào?” Đồng Thu hỏi.
“Để xem em muốn xử lý như thế nào?” Hoắc Tri Hành cười hỏi anh, “Tố cáo hắn không…?”
“Này, thôi đừng, giáo dục tư tưởng một chút là được, em thấy có lẽ từ nay về sau gã cũng không dám trêu chọc em nữa đâu.”
Hai người đang nói chuyện, bỗng nghe ngoài cửa có một giọng nữ hỏi: “Hoắc ca có ở đây không?”
Hai người nhìn về phía phát ra tiếng nói, Triệu Hòa Vũ mở miệng trước: “Ái chà! Lại tới nữa rồi…..!”
Đồng Thu nhìn lướt qua Triệu Hòa Vũ, rồi nhìn tới cô gái ở cửa, xinh đẹp, trắng trẻo, tóc dài, là một mỹ nữ.
Cô nhìn thấy Hoắc Tri Hành, đi thẳng đến chỗ hắn.
“Hoắc ca, hôm qua em tới anh không có ở đây.” Cô đặt hai cái túi mang theo lên bàn, “Không phải em đã nói sẽ cảm tạ anh đàng hoàng sao, cái này, là để cảm ơn.”
Đồng Thu nãy giờ vẫn luôn nhìn cô, suy nghĩ xem đây là ai.
“A….! Anh đang làm việc….. Thật ngại quá, em vừa rồi không chú ý đến.” Cô lấy từ trong túi ra một cái hộp giữ nhiệt, đưa đến trước mặt Hoắc Tri Hành, “Em tự gói sủi cảo, đoán là các anh bận rộn còn chưa có ăn cơm, cố ý mang đến cho mọi người.”
Cô đặt phần của Hoắc Tri Hành lên góc bàn, còn đặt lên trên một đôi đũa: “Không quấy rầy anh nữa, anh làm việc đi.”
Cô xoay người mang những phần khác đến một chiếc bàn trống nói: “Có đói bụng không? Tôi mang sủi cảo cho mọi người đây.”
Cô hô một tiếng như vậy, mấy nam nữ cảnh sát đang bận rộn đói bụng trực tiếp cùng nhau xông đến.
Đồng Thu cười dịu dàng nhìn Hoắc Tri Hành, cười đến mức khiến da đầu Hoắc Tri Hành run lên.
“Đói bụng không?” Đồng Thu cúi người về phía trước, khuỷu thay chống trên mặt bàn, lòng bàn tay chống cằm, mặt tươi cười nói: “Ăn đi.”
Hoắc Tri Hành còn chưa kịp nói, Đồng Thu đã nói tiếp: “Làm cảnh sát thật tốt, còn có mỹ nhân làm sủi cảo cho ăn.”
“Em lại không được tốt số như vậy?” Đồng Thu nói, “Đám học sinh kia chỉ cho em thêm phiền toái.”
Hoắc Tri Hành dựa lưng vào ghế, cười nói: “Sao mùi giấm lại nồng như vậy, đúng rồi, ăn sủi cảo phải chấm giấm chua.”
Đồng Thu từ lỗ mũi “Hừ!” một tiếng nhỏ khó có thể nghe thấy, hỏi hắn: “Lúc trước sao em không biết anh lại được hoan nghênh như vậy?”
Đây đúng thật là ghen!
Hoắc Tri Hành phát hiện Đồng Thu người này tuy rằng công tư phân minh, nhưng rất thích ăn giấm, trước kia làm sao anh lại không biết vậy chứ?
Có đôi khi ăn chút giấm cũng không ảnh hưởng lớn gì, có ích lại khỏe mạnh, có lợi cho việc xúc tiến tình cảm.
“Anh vẫn luôn rất được hoan nghênh.” Hoắc Tri Hành nói khoác không biết ngượng, “Em không đến đây nên không biết, có lúc con gái con trai đến thăm anh có thể lấp đầy đồn công an bọn anh đấy.”
Đồng Thu cười ra tiếng, “Anh hay lắm!”
Hai người nhìn nhau cười, phải nói là nồng tình mật ý.
Đang cười, cô gái vừa rồi lại tới, đứng bên cạnh Đồng Thu dè dặt nói: “Chuyện là, em nghe nói anh là người yêu của Hoắc ca?”
Đồng Thu sửng sốt, nhìn về phía Hoắc Tri Hành, không biết trả lời thế nào.
“Có chuyện gì sao…?” Hoắc Tri Hành nói, “Có chủ rồi, cô đừng có đánh chủ ý lên người em ấy.”
Cô nàng ngượng ngùng trừng mắt liếc Hoắc Tri Hành một cái: “Hoắc ca anh nói cái gì đâu không?”
Cô lại đưa qua một cái hộp giữ nhiệt: “Em cướp về từ trong miệng đám sói đói kia.”
Đồng Thu có chút xấu hổ, anh vừa rồi còn ăn giấm của người ta, lúc này liền ăn sủi cảo của người ta, hình như da mặt anh quá dày rồi.
“Anh đừng khách sáo.” Cô nói, “Em ở phòng khám đối diện, mấy hôm trước có người đến chỗ tụi em gây sự, buổi tối lại chỉ có mấy chị em phụ nữ ở đó, dọa tụi em sợ phát khiếp, Hoắc ca trực tiếp mang người người sang ngăn bọn họ lại, hôm nay em là cố ý đến cảm ơn anh ấy.”
“Sao lại không thấy cảm ơn tôi?” Triệu Hòa Vũ miệng ngậm sủi cảo bu lại, “Là tôi nhìn thấy trước rồi mới gọi sư phụ sang mà!”
Đồng Thu cười, nhận cái hộp nói cảm ơn, cô cùng Triệu Hòa Vũ hai người đi sang một bên sỉ vả nhau. Hoắc Tri Hành hỏi Đồng Thu: “Ăn giấm không?”
“Em ghen hồi nào?”
“Không phải, anh là hỏi em, sủi cảo có muốn ăn giấm không?”
Tội cho thầy giáo Đồng thẹn quá hóa giận, cuối cùng đem phần sủi cảo của chồng cũ…. ăn luôn.
Lúc Đồng Thu cùng Hoắc Tri Hành từ đồn công an đi ra tâm tình vô cùng tốt, đúng là chữa khỏi trăm bệnh. Mông đau đến không chịu được, náo loạn một hồi, cũng không còn quá khó chịu như vậy.
Phương Bách Thành giao cho Triệu Hòa Vũ, Hoắc Tri Hành nói anh không cần quan tâm, sẽ tiến hành giáo dục tư tưởng “cẩn thận”.
Đồng Thu thật sự cũng không muốn quan tâm, tốt nhất là sau này gã đừng có chạy đến trước mặt anh lắc lư, rất dọa người.
Hoắc Tri Hành nói đưa anh về, nhưng đi xe cảnh sát bắt người quá kỳ cục, trong bãi có cái xe đạp không biết là của ai, Hoắc Tri Hành quay về hỏi một lượt, lúc quay ra còn cầm theo chìa khóa.
“Đi thôi, anh đưa em về.”
Đồng Thu vô cùng muốn vỗ trán, mông anh vẫn còn đau mà, giờ lại còn ngồi xe đạp.
Anh nghĩ, có lẽ nên mua một chiếc xe?
Hơn bảy giờ tối, trời đã tối hẳn, toàn bộ đèn đường đều đã được thắp sáng, gió đêm xuân nhẹ nhàng thổi lên mặt Đồng Thu.
Anh ngồi ở yên sau xe đạp, một tay đặt trên đùi mình, một tay ôm eo Hoắc Tri Hành, người nọ trên người vẫn còn mặc cảnh phục, anh đột nhiên cảm thấy anh giống như học sinh tiểu học được chú cảnh sát đưa về nhà.
Nghĩ như vậy, lại còn cảm thấy đáng yêu.
Đồng Thu nói: “Lần trước em ngồi trên yên sau xe đạp là hồi em vẫn còn học tiểu học, ba chở em đến trường.”
“Thế nào? Ca ca mang em quay về tuổi thơ, cảm giác tốt không?”
Đồng Thu bị chữ “Ca ca” này đánh vào não, không hiểu sao tim lại đập loạn bang bang, giống như là có con nai con say rượu đang điên cuồng trong đó.
“Coi như cũng được.” Đồng Thu len lén dán người lên lưng Hoắc Tri Hành, lén lút dựa vào người đối phương.
Động tác của anh rất nhẹ, nhưng Hoắc Tri Hành vẫn phát hiện được.
Người đạp xe cũng không có hỏi nhiều, mặc kệ cho người phía sau làm nũng, chỉ là giương cao khóe miệng, thả chậm tốc độ đạp xe.
Đồng Thu đột nhiên cảm thấy thế này vô cùng lãng mạn, tuy rằng người khác nhìn vào có thể cảm thấy hai người đàn ông hơn ba mươi tuổi đi xe đạp có chút keo kiệt, nhưng liên quan gì đến anh, anh vui vẻ là được.
“Đúng rồi, có chuyện này muốn nói với anh.”
“Ừ, em nói đi.”
Đồng Thu sờ sờ túi áo, xác định hai cái vé xem phim vẫn còn ở đó: “Hôm nay Phùng Khải Văn cho em hai vé xem phim vào ngày mai, em cũng không có ai để đi cùng, tối mai anh có rảnh không?”
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
2180 chương
5 chương
26 chương
7 chương