"Tiểu Sắc." Lý Tôn lấy ra chìa khóa mở cửa, đứng ở huyền quan đổi giày, gọi với vào trong. Hồi lâu không nghe thấy động tĩnh mới nhớ tới buổi chiều Trần Sắc có gọi điện nói muốn đi sinh nhật bạn, hẳn là còn chưa có trở về. Lý Tôn đổi giày xong lại đi vào từng phòng nhìn một lượt, thậm chí cả WC cũng không buông tha, sau khi xác định Trần Sắc thực sự không có ở nhà mới vào phòng bếp bắt đầu chuẩn bị cơm tối."Chúc cậu sinh nhật khoái hoạt, chúc cậu sinh nhật khoái hoạt...." Một đám người vây quanh một nam sinh vô cùng náo nhiệt hát chúc mừng sinh nhật, Trần Sắc cũng ngồi ở giữa rung đùi đắc ý hát theo. "Lão công, sinh nhật khoái hoạt!" Sau khi mọi người hát xong, một nữ sinh chạy đến trước mặt nam sinh, ở trên mặt cậu ta hôn chụt một cái thật mạnh. Mọi người xung quanh lập tức ồn ào lộn xộn. Xí! Trần Sắc có chút khinh thường bĩu môi, nghĩ rằng hai người kia cùng lắm mới chỉ bắt đầu bàn chuyện yêu đương, vậy mà đã kêu "lão công", mình cùng Lý Tôn kết hôn đã vài ngày còn chưa có kêu đâu. Đúng rồi! Bằng không đêm nay về nhà cũng kêu một tiếng, cũng không biết Lý Tôn mặt than kia sẽ lộ ra biểu tình gì? Hưng phấn?! Kích động!? Kinh ngạc!? Hay là sẽ đột nhiên đem mình gắt gao ôm vào trong ngực....... "Trần Sắc, cậu một mình ngây ngô cười cái gì? Có chuyện tốt thì nói ra cho mọi người cùng cao hứng một chút!" Trần Sắc đang tưởng tượng các loại phản ứng của Lý Tôn khi nghe mình kêu "lão công", nghĩ đến ngọt ngào say sưa không kìm hãm được bật cười, lại đột nhiên bị bạn học ngồi cạnh đánh gãy. "Không có việc gì, không có việc gì!" Trần Sắc phục hồi lại tinh thần nhanh chóng lắc đầu. Tuy rằng cậu trước mắt quả thực hạnh phúc nhưng cũng không nghĩ sẽ đem chuyện mình cùng Lý Tôn kết hôn công khai đại chúng. Đừng nhìn Lý Tôn vừa mặt than tính cách lại lãnh đạm, người ta lớn lên vừa đẹp trai lại có tiền, truyền hình tạp chí đều đặc biệt thích đưa tin về anh, kết quả làm Lý Tôn so với ngôi sao giải trí còn nổi tiếng hơn. Trần Sắc không cần nghĩ cũng biết, nếu thực đem chuyện mình kết hôn với Lý Tôn nói ra sẽ khiến cho bao nhiêu người oanh động. Cậu cũng không muốn bản thân biến thành tiêu điểm nghị luận của người khác. Cũng may bạn học kia cũng không tiếp tục khó xử Trần Sắc. Cậu nhẹ nhàng thở ra, không dám tiếp tục thất thần nghĩ đến Lý Tôn, quay qua cùng các bạn khác cười đùa. Lý Tôn dọn bàn ăn xong, cầm lấy di động do dự có nên gọi điện cho Trần Sắc hay không. Thời gian hiện tại còn chưa quá muộn, chỉ vì sáng hôm nay lúc Lý Tôn vừa ra đến cửa, Trần Sắc hỏi câu có thể về sớm một chút hay không, Lý Tôn hôm nay liền liều mạng đẩy nhanh tốc độ công việc, thậm chí cơm trưa cũng là vừa ăn vừa làm, buổi chiều thật vất vả mới có thể về sớm một chút. Tuy rằng Trần Sắc nói muốn đi sinh nhật bạn nhưng Lý Tôn cũng dặn dò cậu về sớm, chỉ là cậu đến giờ này còn chưa có về. Lý Tôn gọi cho Trần Sắc nhưng di động vang nửa ngày lại không có người nghe. "Trời sắp tối rồi, các cậu tiếp tục chơi đi, tôi phải về nhà." Trần Sắc nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, đứng lên cáo từ bạn học. "Hiện tại mới đến giờ tan tầm, sao về sớm vậy, ở lại chơi lát nữa đi." Bạn học mở miệng giữ Trần Sắc lại. "Tôi.... Nhà tôi còn có việc, phải về sớm một chút." Trần Sắc kiếm đại một cái lý do cho có lệ. Kỳ thật cậu vẫn còn nhớ rõ Lý Tôn dặn mình hôm nay về sớm một chút, chính là vừa rồi mọi người đều hưng phấn chúc mừng bạn học kia, Trần Sắc không tiện rời đi. Mọi người cũng không cố giữ cậu lại, Trần Sắc ra khỏi hội trường sinh nhật liền nhanh chóng lây ra di động, nghĩ muốn gọi cho Lý Tôn báo mình lập tức sẽ về. Nhưng thời điểm vừa mở ra liền thấy hai cuộc gọi nhỡ đều là của Lý Tôn, phỏng chừng là do vừa rồi hội trường quá ồn không nghe thấy, Trần Sắc lòng như lửa đốt liền ngay lập tức gọi lại. "Tiểu Sắc." Điện thoại vừa vang một tiếng, Lý Tôn liền nhận. "Em.... thực xin lỗi, em vừa rồi không nghe thấy tiếng điện thoại, em lập tức trở về." Trần Sắc vội vội vàng vàng xin lỗi. "Em hiện tại đang ở đâu, cần anh đến đón em không?" Lý Tôn không trách cứ cậu, ngược lại nói muốn đi đón. "Không cần, không cần, em tự về được." Trần Sắc trong lòng càng thêm áy náy. "Trên đường cẩn thận, anh.... chờ em về nhà." Lý Tôn cẩn thận dặn dò, do dự một chút mới nói thêm một câu. "Vâng." Trần Sắc nghe được trong lòng ấm áp, thậm chí sống mũi cũng cay cay. ... "Thực xin lỗi, em về trễ, còn có em.... em không phải cố ý không nghe điện thoại của anh." Trần Sắc vừa vào cửa chuyện đầu tiên chính là cúi đầu hướng Lý Tôn giải thích. "Không có việc gì, em trước đi thay quần áo, anh đi hâm lại đồ ăn." Lý Tôn đi đến trước bàn ăn, chuẩn bị đem đồ ăn đã nguội đem vào phòng bếp hâm nóng lại. "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, lão công.... Thực xin lỗi....." Trần Sắc nhìn đến đồ ăn trên bàn chưa hề được động qua, biết Lý Tôn vẫn chờ mình, trong lòng cảm động đến khó chịu, hai chữ "lão công" liền cứ thế bật ra, căn bản không hề suy nghĩ Lý Tôn nghe được sẽ có phản ứng gì. "Tiểu Sắc, em vừa gọi anh cái gì!?" Lý Tôn lại giống như chưa nghe rõ nhanh chóng vọt tới trước mặt cậu. "Lão... Lão công....... A!" Trần Sắc bị hoảng sợ nhưng vẫn lắp bắp kêu lại, còn chưa nói hết đã bị Lý Tôn gắt gao ôm vào trong ngực.