Điền Môn Danh Hoa
Chương 24 : Phần 8: Đợi đến khi hoa úa tàn 3
CHUYỂN NGỮ: LAM THIÊN
BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT
Dung Xán cơ thể trúng kì độc, may mắn gặp được Lý Tinh Hồn, thần y nổi tiếng với thuật châm cứu ảo diệu, nhờ đó mà tính mạng của hắn được bảo toàn.
Tuy nhiên nội lực mất hết, cổ độc trong cơ thể di chuyển khiến cho cơ thể Dung Xán chịu cơn đau tê dại, tứ chi không thể cử động, cảm giác này rất khó chịu, bởi thần trí thanh tỉnh nhưng cơ thể cứng đơ, như này có khác gì người chết?
Ngoài ra, Lý Tinh Hồn không thể giải quyết hết cổ độc này, cần tới Liêu Đông viếng thăm “Ngọc diện Hoa Đà” Bích Tam Nương, chẩn được bệnh, kê đúng đơn nhưng vật dẫn vẫn còn thiếu, điều này khiến người ta thật đau đầu.
Người trúng cổ độc, máu sớm đã chuyển kịch độc, nếu muốn giải trừ tận gốc, phải có một nữ nhân tình nguyện làm vật dẫn, rồi lấy máu của cô gái đó để chế thành thuốc dẫn.
Nói cách khác bọn họ cần tìm một cô gái để cho cô ấy uống máu của Dung Xán, sau đó lấy máu nàng làm thành thuốc dẫn, đây chính là chất xúc tác khiến cho thuốc giải tương khắc với độc trong người bị trúng cổ, khi đó cổ độc hoàn toàn bị giải trừ.
Nhưng vấn đề quan trọng là cô gái ấy nhất định sẽ chết.
Nếu muốn chữa khỏi bệnh…chữa khỏi bệnh…
Lý Tinh Hồn muốn phá được kỳ độc này, có độc có cổ, cổ mang lời nguyền cực kỳ tà ác, bọn họ phải đi đâu để tìm một người nguyện ý hi sinh đây? Cái giá phải trả quá đắt, cứu một người, một người phải chết.
Thương nghị viện, Diêm vương trại đem việc này ra bàn bạc nhưng lại giấu Dung Xán, Cận trại chủ cùng Lý Tinh Hồn đã ủy thác Bích Tố tìm kiếm thuốc dẫn, nhiệm vụ này quái dị ở chỗ, am hiểu truy tìm kỳ trân dược liệu của Liêu Đông nhưng cũng cần phải có võ công cao cường.
Kết quả, cuối mùa đông, Bích Tố dẫn theo một cô nương từ Lưỡng hồ tới, đem nàng giao cho Tào bang vì Dung Xán mà chẩn bệnh, không lưu lại nghỉ ngơi, Bích Tố lại lên đường đi Liêu Đông tìm Bích Tam nương.
Hồ Động Đình hình dáng uốn lượn quanh co, núi non hùng vĩ hai bên hồ được in bóng trên mặt hồ và lúc đó có hai nam một nữ đang nói chuyện trên thuyền giữa hồ.
Trời đông giá rét, tuy có hơi lạnh nhưng lại khiến cho con người có cảm giác khoan khoái nhẹ nhàng.
Kim tiên hà tụ tới, Miên Phong kinh ngạc mắt trợn tròn, không chỉ mình hắn mà huynh đệ Tào bang cũng trợn tròn mắt vì có đại mỹ nhân giá đáo đến chơi.
Nhất là La Bá Đặc, người như mất hồn, ôm ngực hát tình ca, thiếu chút nữa là quỳ xuống xin làm trâu làm ngựa cho nàng.
Chuyến đi tới hồ Hô Lạp này có phần hơi đáng ngại, có rất nhiều địch ý đối với nàng, việc nàng tới khiến cho Miên Phong vô cùng cao hứng, cảm giác như chút được mọi gánh nặng trong người. Mọi người đều có thể nhận ra, Xán gia trở về Lưỡng Hồ Trúc các để dưỡng bệnh, tính khí vốn nóng nảy nhưng lại vô cùng quan tâm cô nương này, thân mang trọng bệnh nhưng vẫn nhảy xuống nước cứu cô nương ấy, mà cô nương ấy không ai khác chính là Kim tiên hà tụ.
Chuyện này khiến hắn thật đau đầu, nhưng nàng tới, ít nhất là có thể thay đổi tình thế. Haiz, nếu không, khi Xán gia biến mình thành gã sai vặt thì đúng là bề khổ vô biên, quay đầu cũng không thấy bờ.
“Tiểu cô nương, cô tới rồi, mọi người rốt cuộc cũng có thể sống tốt rồi. Đợi khi gặp thủ lĩnh, cô không nên so đo với ngài ấy làm gì, cứ ngoan ngoãn nhường hắn một chút.” Trương Hồ uống rượu chép miệng, ra vẻ thâm thúy.
“Ta nghe lời, hắn sẽ vui, ta hiểu.” Nàng khẽ cười, lặng ngắm mình trong nước. Rất tốt, nét trang điểm vẫn còn nguyên vẹn, môi đỏ, kiều mỵ lòng người.
Trương Hồ ha ha cười to, bên bờ những động vật nhỏ kinh sợ vì tiếng cười mà chạy trốn như bay.
“Hắn có thế nào thì cô cùng đừng sợ. Khi trở lại Lưỡng hồ, huynh đệ chúng ta đã giải thích cho hắn nguyên nhân sự việc hôm đó, thuyền của Tào bang lớn nên khó di chuyển ở hồ Hô Lạp nhưng thật ra đó chỉ là kế ngụy trang thôi…Ừ ngụy trang thôi, giả bộ để gạt người. Cô thực tâm cũng chỉ muốn cứu hắn, chứ không muốn đem hắn ra để trao đổi. Hắn nghe xong không bày tỏ cảm xúc cũng chẳng nói câu nào, có điều Xán gia chính là người như vậy, ruột để ngoài da nên tính tình hơi nóng nảy, nếu cô không hiểu thì ta có thể giải thích cho ngươi. Thấy nàng gật đầu, hắn nói tiếp:” Cho nên, ta đoán lòng hắn cũng thực tâm quan tâm cô, chẳng qua hết lần này tới lần khác không muốn nói ra thôi, cũng khó để cô chỉnh hắn. Ha..ha…”
“Đúng vậy, hắn chính là như vậy, trong lòng nghĩ gì, nhưng không hề bộc bạch.” Nàng cười phụ họa.
“Hầy..Kim tiên, lần này cô tới là mang thuốc giải đến cho Xán gia sao?” Miên Phong không nhịn được mà hỏi, cảm giác nàng đẹp như tranh vẽ, cảnh đẹp in sâu vào tâm trí người nhìn.
“Đúng vây!” Nàng không chút chậm trễ trở về, liếc thấy Lý Tinh Hồn đang ngồi trong phòng tính toán, chỉ có hắn mới biết rõ chân tướng. Trong lòng âm thầm cười một tiếng, cũng khó trách hắn đối với nàng không có chút tín nhiệm cùng tin tưởng.
Nhờ việc biết do thám Bích Yên đang tìm thuốc vì Xán lang, nàng liền đoán được “dược liệu” chỉ là để che giấu tai mắt người đời, Bích Yên đến tìm nàng và mong muốn nàng giúp hắn tìm “thuốc dẫn”, nhờ vậy mà nàng đường đường chính chính tiến vào Lưỡng hồ, địa bàn của Tào bang.
Hắn hoài nghi nàng là chuyện đương nhiên, bởi vì hắn nắm rõ nàng có thể cứu tính mạng Xán lang, bởi máu của nàng chính là giải dược duy nhất.
Đây là “Cửu trọng cổ” của Điền môn, cổ mang nặng lời nguyền, một âm một dương, sống cùng sống, chết cùng chết.
Thuyền nhỏ chậm rãi đậu vào gần một cây liễu ven bờ, Trúc các vẫn yên lặng đẹp thanh tĩnh tựa như trốn tiên cảnh.
Mộc Diễm Sinh không đợi Miên Phong đã nhảy lên bờ vận khinh công bay vào trong Trúc các.
Lý Tinh Hồn cả kinh, nhấc chân đuổi theo, Trương Hồ bèn kéo hắn lại:” Ngũ gia, người chạy gấp như vậy làm gì? Người ta cần không gian riêng tâm sự, chúng ta là người ngoài e là không tiện, người đã có nương tử mà đạo lý ấy cũng không hiểu?”
Hắn nhìn quanh, vội vàng kêu:” Cái gì! Ngươi mới không hiểu!”
Lời này chọc tức Trương Hồ:” Hừ! Đừng tưởng rằng ta chưa cưới vợ mà liền nói ta không hiểu!”
“Không đúng! Không đúng!” Thật là không có lý lẽ, Lý Tinh Hồn đem tâm tình nói ra.
Bên này, Mộc Diễm Sinh đã tới Trúc viện, nơi này nàng vẫn nhớ, đang đi đến Trúc hiên, nàng bỗng dưng đi chậm lại, trong lòng có gì đó nảy nở, tâm trạng trở nên rối bời.
Cửa chỉ đóng một nửa, nàng nhảy vào, mắt đẹp ngắm nhìn bốn phía, ở gần cửa sổ có nam tử đang nằm trên ghế.
Hắn đang ngắm ánh mặt trời, ngón tay khẽ lật sách, Mộc Diễm Sinh bất giác cười, nụ cười kiều diễm khiến muôn hoa ngại ngùng, lòng nàng lúc này mềm mãi nhưng có chút chua xót.
Lặng lẽ đi đến gần cho đến khi Dung Xán phát hiện có người tới gần thì đôi tay nhỏ bé của nàng đã che đi mắt hắn.
“Xán lang…Đoán thử xem ta là ai?” Haiz, trên thế gian chỉ có một người gọi hắn như vậy, còn cần hắn đoán sao?
Nàng rất muốn hôn hắn, những ngày sau nhớ lại nụ hôn ấy, lòng nàng vô cùng rung động, muốn hắn khắc ghi hình bóng của nàng. Thật là nhớ, thực sự muốn hôn hắn mà…
Hắn chợt xoay người lại, nắm lấy bàn tay nhỏ bé, hai người đối mặt, không một tiếng động vang lên, không khí lắng đọng.
Nàng bất động, cảm nhận lòng bàn tay hắn hơi thô ráp, dung nhan rực rỡ ôn nhu nói: “Ngươi có muốn ta không?”
Một thứ cảm xúc được giấu nghẹn ở ngực, ngỡ là mộng, cho đến khi nhìn thấy nụ cười ngọt ngào kia, hắn mới hốt hoảng tỉnh táo lại.
Ý thức được hành động của mình, hắn khẽ nhíu mí, ngay sau dó buông tay nàng ra.
“Ngươi đang làm gì?” Hắn nói, giọng có chút phiền não, không có thói quen để lộ tâm tình của bản thân.
“Ta đến xem chàng còn sống hay đã chết?” Lời này vừa nói ra khiến cho hai người nhớ đến lần gặp trước cũng tại Trúc các này.
Khi đó, đêm hè mỹ lệ, nàng như vì tinh tú trên bầu trời. Kể từ lúc đó, hắn liền bị nàng hấp dẫn không thể cưỡng lại.
Sau đó, Dung xán suy tư rất nhiều, vẫn không rõ tại sao bản thân lại ưu tư, cảm thấy không thể nắm giữ được nàng, mối quan hệ của hai người không hề gì chắc chắn.
Khi ở trên thuyền, hắn đối với nàng hận thấu xương nhưng càng giận mình bị nàng hấp dẫn. Sau khi được Tống Ngọc Lang cùng Trương Hồ giải thích, hắn mới biết mình hiểu lầm nàng, nhưng hắn không thể quên tình cảnh mình bị xiềng xích như súc sinh, khiến hắn trở thành một phế nhân không ai khác chính là cha nàng.
Nguyên nhân chính là như vậy, khiến cho hắn không thể nói hai từ “Xin lỗi!” với nàng.
Hắn muốn quay mặt đi chỗ khác để né tránh ánh mắt của nàng, để tâm hắn trở nên tĩnh lặng, nhưng đó chỉ là một ý nghĩ vụt qua thôi.
Sau đó nghe nàng nói:”Chàng sẽ không chết đâu…Vì ta đã tới, ta sẽ không để chàng chết.” Giọng nói mang theo sự bướng bỉnh
Không hiểu tại sao, trong lòng hắn vốn bình yên nhưng vì lời nói của nàng mà dậy sóng, nhưng lại mềm mại tựa như một khúc hát vậy.
Bừng tỉnh nhận ra, lần đầu tiên hắn không thích vẻ mặt này của nàng, cực kỳ, cực kỳ không thích.
“Xán lang đừng giận ta, chúng ta nên cùng nhau sống thật tốt…Ta mang giải dược tới, khi chàng hết bệnh ta lập tức trở về Thương Sơn…Ta thật sự không thể ở lại lâu…” Nàng cười, mắt hơi nhòe lệ, nàng vội vàng ôm lấy hắn, đem mặt áp sát vào ngực hắn, cười giòn, ung dung nói:”Từ giờ trở đi, chàng sẽ không phải gặp ta nữa…Ta sẽ rất bận rộn rất nhiều việc cần ta giải quyết…Xán lang, chàng có vui không?” Lòng nàng đau như cắt, nàng khẽ cắn môi, đem nước mắt mặn đắng nuốt xuống.
Trực giác của hắn trước giờ luôn vô cùng chuẩn xác, chuyện này chắc chắn có ẩn tình nên hắn mới nhẫn nại án binh bất động. Bàn tay không nhịn được mà lén ngửi hương thơm của nàng còn vương lại, ánh mắt thầm trở nên sắc bén.
Đi tới khu vực an toàn, Trương Hồ cuối cùng cũng lên tiếng.
“Ta đã nói rồi, Mộc tiểu cô nương sẽ không hại Xán gia, nàng đối với hắn là thật tâm, các ngươi cũng có thể thấy rồi đó. Haiz, nếu nàng cứu hắn thì nàng cũng không thể sống. Haiz…” Chỉ có Lý Tinh Hồn, không quản đối phương là ai “ Đại danh tuyệt đỉnh của ngươi đúng là chẳng ra gì, nếu không tìm được phương pháp vẹn cả đôi đường thì nên về đập bảng hiệu đi thôi!”
Một bên, Miên Phong gật đầu như giã tỏi.
Nếu như Kim tiên không ở đây, thử tượng tưởng tình trạng đó cũng đủ sống lưng của hắn lạnh toát, nếu ác mộng trở thành sự thật, cuộc sống của hắn sẽ đi vào đường cùng.
“Một người sống, một người chết, các ngươi nghĩ rằng ta mong muốn như vậy sao?” Lý Tinh Hồn oan uổng hô to, “Ta cũng là bất đắc dĩ mới làm vậy!”
Nhưng, thật sự là có con đường khác sao?
Truyện khác cùng thể loại
117 chương
14 chương
29 chương
57 chương
62 chương
24 chương
43 chương
35 chương