Điện Hạ, Thần Biết Sai Rồi!
Chương 42
Cảm tình cả đời Đỗ Minh Nguyệt, cơ bản chính là một bi kịch lớn.
Trước lúc ba tuổi, nàng lập chí về sau phải gả cho phụ hoàng, sau lại phát hiện không thể gả liền thay đổi đối tượng, thích đại ca Đỗ Diệp, mọi việc đều dựa vào hắn, làm sai cũng có hắn làm chỗ dựa, như vậy đến khi mười hai tuổi lại bị mẫu hậu vô tình cho biết, nguyên lai cũng không thể gả cho đại ca.
Đỗ Minh Nguyệt thương tâm, vì thế nàng đành phải chuyển sang người hầu Tiểu Tân bên cạnh Đỗ Diệp, đoạn cảm tình này chỉ giằng co ba tháng, Tiểu Tân sợ tới độ thần kinh suy nhược, tự nguyện sang Kính Sự Phòng làm thái giám.
Sau đó, Đỗ Minh Nguyệt phát hiện nguyên lai cũng không thể thành thân với thái giám, vì thế bị cảm tình đả kích yên lặng vài năm, rốt cục năm mười sáu tuổi mới để ý Tể tướng gia đại công tử Tống Lâm Phong, đối tượng này thật bình thường, cũng trải qua một phen hoài xuân thẹn thùng, cuối cùng cố lấy dũng khí, viết thư cho phụ hoàng bày tỏ tâm ý.
Lại không nghĩ đã muộn một bước, Tống Lâm Phong vừa cưới Dương Bích Uyên mà nàng bị tứ hôn sai cho Tống nhị công tử Tống Lạc, tình nhân cao lớn tuấn lãng trong mộng đột nhiên biến thành yếu đuối ẻo lả, Đỗ Minh Nguyệt khóc náo loạn chuẩn bị dây thừng thắt cổ nhưng quân vô hí ngôn, đã ban hôn nên chỉ có thể phải gả cho hắn.
Chờ lúc gả cho Tống Lạc, nàng tính bức hắn đi Kính Sự Phòng, không ngờ Tống Lạc nhìn qua yếu đuối này lại không sợ nàng chút nào, ngược lại mỗi khi gặp đều làm nàng rơi vào thế hạ phong. Đỗ Minh Nguyệt sống đến giờ này, lần đầu gặp được người như vậy, vừa giận vừa thẹn nhưng lại nảy sinh cảm tình đặc biệt.
Kỳ thật Tống Lạc cũng không kém cỏi, lúc hắn vào cung cũng rất phong độ; kỳ thật nghe đồn khi hắn xả thân cứu thái tử rất phong cách; kỳ thật khi hắn mất tích mình quả thật có chút lo lắng... Cứ như vậy, cảm tình của Đỗ Minh Nguyệt từng bước lâm vào bi kịch lần nữa.
Nếu Đỗ Minh Nguyệt biết mình đã thích nữ Phò mã, phỏng chừng có thể đâm đầu vào cây hòe trong tẩm cung tự vận.
Nhưng trước mắt nàng vẫn chẳng hay biết gì, vì thế xuân tâm cô gái lại bắt đầu nhộn nhạo, thường xuyên xuất hiện bên người Lâm San.
"Tống Lạc, ngươi lại không uống thuốc!"
"Tống Lạc, nếu ngươi dám không uống, bản cung liền bán nha hoàn của ngươi cho Ỷ Hồng Lâu!"
"Tống Lạc, bản cung không cho phép ngươi khanh khanh ta ta cùng nha hoàn kia!"
"Tống Lạc, bản cung muốn đi ngự hoa viên, ngươi bồi bản cung đi!"
"Tống Lạc, bản cung hơi đau chỗ này, ngươi bóp tay giúp bản cung."
...
"Tống Lạc, tối nay bản cung muốn ở cùng ngươi!"
Suốt ngày bị hồ nháo Lâm San muốn hỏng cả người.
"Công tử, chúng ta muốn trốn đến chỗ nào đây?" Tiểu Lục bị Lâm San kéo ra ngoài tị nạn hỏi.
Đến chỗ nào cũng tốt hơn là ngủ chung với Đỗ Minh Nguyệt, quỷ mới biết nàng có nửa đêm phát cuồng, xé quần áo mình hay không. Lâm San không thể nói đành phải vứt cho nàng một cái nhìn xem thường.
"Công tử, bọn họ nói đời trước giết heo, đời này đầu thai làm heo, ngươi đời trước nhất định là lưu manh nên đời này nhất định bị người lưu manh."
Lâm San tê liệt, thiếu chút nữa đập đầu vào tảng đá, ai oán liếc Tiểu Lục : "Kỳ thật ngươi cũng xuyên không đến đây, đúng không!"
Bỗng Tiểu Lục phía sau kêu lên: "Ai nha, công tử, hình như trời muốn mưa!"
Vừa dứt lời, trên trời lóe lên một tràng sấm chớp, sau một lát ầm ì, từng đợt mưa lớn từ trên trời trút xuống.
Ngươi là miệng quạ đen sao? Lâm San buồn bực nhìn Tiểu Lục phát hiện không thấy nàng đâu, nhìn quanh quất tả hữu mới thấy một mảnh áo run run lộ ra sau hòn giả sơn trong hoa viên, Tiểu Lục chính là đang ở đó. Lâm San lúc này mới nhớ Tiểu Lục hình như sợ sét đánh, định đi qua an ủi nàng.
Ngay lập tức, tiếng sấm chợt vang.
Tiểu Lục núp sau hòn giả sơn rốt cục nhịn không được "A" một tiếng, bỏ chạy như phát điên. Lâm San ngẩn ra rồi lập tức đuổi theo nhưng chân nàng còn chưa lành hẳn, mới chạy vài bước liền đau, lúc giương mắt lên nhìn đã không còn thấy bóng dáng Tiểu Lục.
Không thể nào, chẳng lẽ muốn ta một mình qua đêm bên ngoài hôm nay? Lâm San không khỏi bi ai, mắt thấy trời mưa càng lúc càng lớn, đành tìm một chỗ đụt mưa trước.
Vì trốn Đỗ Minh Nguyệt, Lâm San đã nhắm nơi hẻo lánh mà đi, nay vì đuổi theo Tiểu Lục nên giờ đây hoàn toàn lạc mất phương hướng. Trời tối như mực, phóng mắt nhìn lại đều không ai, ngay cả cây cối xung quanh cũng không rõ lắm. May mắn hình như cách đó không xa tựa hồ có một tòa nhà, trời đã tối như vậy, phỏng chừng không có ai ở đó, Lâm San không kịp nghĩ nhiều, chạy vội qua hướng đó.
Quả nhiên là nhà trống, ngay cả thủ vệ cũng không có, xem ra đêm nay có thể ở đây tạm một đêm, Lâm San nghĩ như vậy, cởi ngoại bào ướt sũng nước mưa, nhanh chóng bước lên thang lầu. Mới vừa đi vài bước, nàng phát hiện có chút không ổn, mưa đêm, lầu các, một nữ tử độc thân... Này không phải là cảnh tượng kinh điển trong phim kinh dị sao? Không đến mức đó chứ...
Một trận gió thổi tới, sau lưng bị mưa ướt lạnh lẽo, da gà nổi lên, ngay sau đó, qua tầng sáng mỏng manh, Lâm San phát hiện có một bóng dáng chậm rãi tiến đến gần nàng, cuối cùng dừng lại sau nàng.
Bên ngoài tiếng mưa rơi ào ào, cuồng phong gào thét, tiếng sấm chấn động, bóng dáng kia lại vô thanh vô tức dừng lại bên nàng, phát ra hơi thở nguy hiểm, Lâm San cả người đã muốn cứng lại, tim muốn vọt ra từ cổ họng, hô hấp dồn dập.
Nàng biết, tình huống hiện tại khẳng định trốn không thoát, so với việc đứng chờ chết không bằng chạy trốn, quỷ dài gì đó cũng không tốt.
Nàng cắn chặt răng, quyết tâm xoay người sang chỗ khác. Bởi vì dùng sức quá mạnh mà đập đầu vào "Quỷ" phía sau, nhất thời hoa mắt váng đầu.
Thì ra quỷ cứng như vậy! Ôi, con quỷ này thật giống Đỗ Hạo, quả nhiên hắn thực thích hợp làm quỷ... Không đúng, hình như chính là Đỗ Hạo? A! Nàng cuối cùng ngộ đạo, ta nói còn tưởng quay đầu thấy lắm ma nhiều quỷ, không nghĩ tới chuyện gặp một người còn hơn cả quỷ!
Lâm San không tự giác lui về sau từng bước, vừa mới chuyển thân định chạy, Đỗ Hạo đã cầm tay nàng lạnh lùng nói: "Ngươi đến đây làm gì?" Thanh âm rất nhanh bị sấm chớp khuất lấp.
Lâm San bị hắn dọa lại không có cách nào nói chuyện, đành phải cảnh giác nhìn hắn, nước mưa từng giọt rơi xuống trên quần áo đã ướt sũng, gió thổi đến làm nàng đông cứng run run.
Đỗ Hạo nhíu mày, vừa muốn hỏi, bỗng nhiên Lâm San không hề báo động hắt xì về phía hắn. Chỉ nghe "Hắt xì" một tiếng, Đỗ Hạo cả người đều cứng lại, khóe miệng co rút.
Lâm San tự giác ngượng ngùng, định dùng tay áo lau mặt giúp hắn nhưng vừa mới giơ lên, cái mũi lại ngứa, "Hắt xì!" Lại là một cái hắt xì, lúc này sức bật càng mạnh, nước miếng văng lên trên mặt ai kia.
Đỗ Hạo đã muốn hóa đá.
Thấy Đỗ Hạo kia mặt càng ngày càng đen, Lâm San có chút sốt ruột, muốn nở nụ cười xoa dịu không khí, bất đắc dĩ hắt xì kia không chịu thua kém, mới nhếch miệng lại liên tiếp hắt xì ba bốn cái, tất cả đều nhắm ngay ngay vào người Đỗ Hạo.
Lúc này, Đỗ Hạo khóe miệng bất động.
Lâm San nóng nảy, xong rồi xong rồi! Thái tử gia tức giận! Nhưng ta cũng không thể khống chế hắt xì, nếu không đánh người, ngươi đừng túm tay ta..."A, hắt xì, hắt xì!"
Rốt cục, sau khi nàng hắt xì mười mấy cái, bỗng nhiên cảm thấy tay nhẹ buông, Đỗ Hạo đã buông nàng ra xoay người hướng lên lầu.
"Đuổi theo." Hắn ở trước lạnh như băng, ngữ khí nghe qua giống như muốn giết người.
Muốn theo hay không? Lâm San do dự trong chốc lát, bên ngoài mưa gió lớn, hơn nữa quần áo dán sát da, gió lạnh thổi thẳng vào xương cốt.
Bất cứ giá nào! Bị thái tử làm thịt so với đông cứng mà chết còn tốt hơn, làm quỷ cũng có thể báo thù mà? Nghĩ vậy, Lâm San quầy quả đi lên.
Chỉ thấy Đỗ Hạo lên lầu, dừng lại trước một gian phòng, thân thủ đẩy cửa ra. Cửa vừa mở, bên trong liền tràn ra một luồng khí ấm áp ập lên mặt Lâm San, lúc này dục vọng muốn sống dâng lên, không đợi Đỗ Hạo nói, Lâm San đã chạy vào, ngồi xổm bên lò sưởi.
Má ơi, lạnh chết! Lạnh chết! Đây là thời tiết quỷ quái gì, trời mưa như muốn lấy mạng người ta!
Ngay khi Lâm San đang âm thầm oán giận, đèn trong phòng sáng lên, Đỗ Hạo đi tới không khách khí quăng một cái khăn lên đầu nàng.
Lâm San thấy trước mắt tối đen, ba chân bốn cẳng lấy cái khăn phủ trên đầu xuống, chỉ thấy Đỗ Hạo đã ở trước mặt mình, không hề cố kỵ thoát xiêm y. Hắn vừa thoát áo choàng đen tuyền bên người đã lộ ra làn da ngăm ngăm, nhân tiện còn có đủ loại vết thương to nhỏ trên đó.
Đây đã là lần thứ hai Lâm San nhìn hắn cởi quần áo trước mặt mình nhưng vẫn thấy có chút xấu hổ, vội vàng kéo dây cột tóc, làm bộ lau tóc.
Chờ lau khô xong chắc hắn cũng đã mặc quần áo rồi? Nàng yên lặng nghĩ, lau tóc đã lâu, thấy Đỗ Hạo dường như không có động tĩnh gì, phỏng chừng hắn đã đổi y phục xong, liền thật cẩn thận kéo khăn trên đầu ra, vụng trộm mở mắt nhìn.
Vừa ngó thấy, nàng thiếu chút kinh hô.
Đỗ Hạo đã an vị trên ghế đối diện nhìn nàng, xiêm y đã đổi xong, một kiện áo lục sắc không buộc đai lưng, tùy ý buông trên người, một vùng ngực lớn màu mật ong đặt ngay trước mắt Lâm San. Không biết thế nàolại làm Lâm San nghĩ tới Liên Phong, mũi có chút ngứa, bỗng nhiên phun máu mũi đầy xúc động.
Sau đó, Đỗ Hạo lạnh lùng cắt ngang sự mơ màng của nàng: "Xem đủ chưa?"
Lâm San từ trong ảo tưởng bị kéo về hiện thật, lập tức thanh tỉnh rồi đột nhiên ý thức được người trước mắt này không phải Liên Phong mà là Đỗ Hạo. Hai người tuy giống nhau nhưng khí chất hoàn toàn bất đồng, một trầm ổn hướng nội, một phóng đãng kiêu ngạo, miệng vừa hé lời đã có thể phân biệt rành mạch.
Lâm San lấy lại bình tĩnh, quyết đoán cầm khăn trong tay lau mặt, một khắc kia nàng bỗng nhiên cảm thấy không thể nói chuyện cũng không phải không ưu việt, ít nhất giờ đây, nàng không cần tìm cớ hỏi han Đỗ Hạo.
Lâm San không nói chuyện, Đỗ Hạo cũng không giận, điềm nhiên ngồi quan sát nàng.
Nói thật, hắn không nghĩ mình có thể gặp Tống Lạc ở nơi này. Đây là Tiềm Minh Các hẻo lánh trong cung, từng là nơi an dưỡng của thái thượng hoàng sau khi thoái vị, cũng là nơi khi còn nhỏ hắn thường xuyên đến chơi. Sau khi thái thượng hoàng băng hà, Tiềm Minh Các bị hoang phế vài năm mãi cho đến lúc hắn khải hoàn mới phái Cố Tả tu sửa. Mỗi cuối tháng, hắn đều tới nơi đây nghỉ một đêm hồi tưởng về hoàng tổ phụ, không ngờ Lâm San đánh bậy đánh bạ tiến vào.
Đây cũng chính là duyên phận?
Lâm San còn đang lau mặt, nàng đến nơi này cũng hơn nửa năm, chưa bao giờ gặp qua trận mưa nào lớn như vậy, không khỏi nhớ tới quê mình cũng là một vùng mưa nhiều, có khi mưa to suốt mấy ngày liền, mỗi lần như vậy, chuyện nàng thích nhất chính là quấn mình trong chăn nằm trên giường mộng tưởng hão huyền...
Sấm chớp còn chưa dứt, suy nghĩ của Lâm San đã bay tới một nơi rất rất xa cho đến lúc khăn lau trong tay bị lấy đi, nàng mới lấy lại tinh thần, Đỗ Hạo không biết từ khi nào đã ngồi trước mặt, cầm cái khăn kia trong tay.
Hắn muốn làm gì? Lâm San ngẩn ra, Đỗ Hạo mặt không đổi cầm khăn bắt đầu giúp nàng lau tóc.
Hắn hiển nhiên chưa từng lau tóc cho ai bao giờ, động tác thực không thuần thục, khi nặng khi nhẹ nhưng Lâm San vẫn bị chấn kinh. Thái tử tự mình lau tóc cho nàng là chuyện làm sao? Định thừa dịp nàng chưa chuẩn bị hạ sát nàng sao? Sau đó ngày mai liền tuyên bố với bên ngoài, Phò mã lúc tự mình lau tóc không cẩn thận hại chính mình..
Đỗ Hạo cũng không biết vì sao mình lại muốn lau tóc cho nha đầu này, chỉ là kìm lòng không đậu, tự nhiên mà làm. Nhưng khi hắn lau tóc cho nàng, ánh mắt nha đầu kia nhìn mình càng ngày càng cảnh giác, tràn ngập sự không tín nhiệm, điều này làm hắn có chút nghẹt thở, trong lòng nổi giận.
Bên này, Lâm San còn đang vắt hết óc đoán xem Đỗ Hạo đến tột cùng sẽ làm gì bỗng phát hiện Đỗ Hạo ngừng tay, sau đó hắn đứng lên, ném cái gì đó lên đầu mình.
"Tự lau đi." Hắn tức giận nói rồi bỏ đi.
Lâm San lại ba chân bốn cẳng kéo xuống, buồn bực xem, thì ra là áo choàng.
"Thay quần áo đi, đừng làm bẩn phòng ta." Đỗ Hạo nói rồi đi ngủ, ngay cả chỗ ngủ cũng chưa nói cho nàng hay.
Ta nói, thái tử điện hạ, ngươi có nhất thiết cao quý lãnh diễm như vậy hay không? Ít nhất ngươi cũng cho ta cái gối!
"Ba!" Một cái gối ném tới mặt nàng.
***
Lâm San cơ hồ rúc vào góc tường ngủ suốt đêm, trời vừa sáng chợt nghe dưới lầu nhao nhao, ồn ào giống như ai đang chửi ầm ĩ. Mơ mơ màng màng, Lâm San mở mắt ra, ngáp một cái, uốn éo thắt lưng, tay chân sờ soạng chỉnh trang đi ra ngoài.
Cửa vừa mở ra, một luồng sáng chói mắt tiến vào, Lâm San nhíu nhíu mày, vọt tới lan can nhìn xem rốt cuộc là ai không biết điều đánh thức nàng dậy, không nghĩ vừa liếc mắt một cái, đừng nói là buồn ngủ, thiếu chút nữa bị dọa đến hồn xiêu phách lạc.
Đỗ Minh Nguyệt sao lại ở đây?
Đỗ Minh Nguyệt ép hỏi Tiểu Lục mới biết Tống Lạc một mình chạy về phía đông viên, vì thế sáng sớm nàng dẫn theo một đám hạ nhân hấp tấp chạy lại đây, vừa lúc thấy ngoại bào của Lâm San ở Tiềm Minh Các liền dưới lầu mắng lên.
Lúc này Đỗ Hạo cũng bị đánh thức, nguyên bản hắn cùng Minh Nguyệt không hợp, thậm chí còn không cùng một mẹ sinh ra, hai người từ nhỏ không thường gặp mặt. Nay vừa thấy nàng bỗng nhiên chạy đến chỗ mình chanh chua chửi đổng, tự nhiên nổi giận, nghiêm mặt nói: "Hoàng muội đến đây vì chuyện gì?"
Đỗ Minh Nguyệt không nghĩ mình tới tìm Tống Lạc lại bỗng nhiên hiện ra một Đỗ Hạo, còn đang tự xấu hổ bỗng nghe thấy vài nô tỳ ở phía sau kinh hãi thét lên, theo phản xạ nàng vừa quay đầu sang đã thấy Tống Lạc tóc tai bù xù, quần áo không chỉnh tề đứng ở lan can lầu hai, y phục trên người hình như là của Đỗ Hạo.
Nhất thời, nàng ngây dại.
Đỗ Minh Nguyệt tuy không thông minh nhưng dù sao sống trong cung đã mười tám năm, sự tình gì chưa từng nghe qua? Tự nhiên cũng biết đoạn tụ chi phích nhưng không ngờ chuyện này hôm nay lại phát sinh trên người tướng công mình, trách không được Tống Lạc trong khoảng thời gian này cứ thấy mình là bỏ chạy, thì ra là vì... Đỗ Minh Nguyệt thật lâu sau mới lấy lại tinh thần, biểu tình trên mặt có chút cứng ngắc.
"Tống Lạc, ngươi xuống dưới cho bản cung." Trong lòng nàng vẫn hi vọng, hi vọng đây chỉ là hiểu lầm.
Lâm San vốn mấy ngày nay đã bị Đỗ Minh Nguyệt phiền chết, nay vừa nghe thanh âm của nàng, phản xạ từng bước lui ra sau: "Công chúa cô nãi nãi, ngài có bất mãn cũng đừng xem trọng ta nha, cầu ngài!"
Thấy Tống Lạc không định xuống còn lui về sau, Đỗ Minh Nguyệt có chút giận, kéo tay áo tính xông lên.
Bỗng nhiên, một bóng người chắn nàng trước mặt: "Hoàng muội định làm gì ở chỗ vi huynh?" Thanh âm Đỗ Hạo uy nghiêm, tràn ngập khí chất đế vương.
Đỗ Minh Nguyệt ở trong cung không sợ trời không sợ đất, người duy nhất sợ chính là phụ hoàng mà nay lại phát hiện trên người nhị ca ít khi tiếp xúc này cũng có uy nghiêm không khác gì phụ hoàng, nhất thời trong lòng sinh ra chút khiếp đảm.
"Hoàng huynh đừng ngăn bản cung, bản cung chỉ muốn đưa Phò mã về mà thôi." Đỗ Minh Nguyệt lấy dũng khí nói.
"Hoàng muội sai rồi, Phò mã tuy là tướng công của hoàng muội nhưng Tiềm Minh Các này dù sao vẫn là nơi của vi huynh, hoàng muội làm vậy còn để vi huynh vào mắt không?" Câu cuối cùng kia của hắn quả thực là gằn từng tiếng, cả đám hạ nhân Đỗ Minh Nguyệt dẫn theo đều hoảng sợ.
Đỗ Minh Nguyệt sắc mặt thật không tốt, dù sao đối phương là thái tử, từ khi hắn khải hoàn hồi cung, sủng ái của phụ hoàng dành cho hắn sớm vượt qua Đỗ Diệp, nhường ngôi cho hắn là chuyện sớm muộn, nếu xung đột với hắn khẳng định không có gì tốt. Đỗ Minh Nguyệt tuy vô lý nhưng thời khắc mấu chốt vẫn ý thức được, nhất thời ngữ khí liền dịu xuống.
"Hoàng huynh hiểu lầm rồi, hoàng muội chỉ lo lắng Phò mã một đêm chưa về e rằng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nay Phò mã đã ở với hoàng huynh, muội muội cũng yên tâm, không biết hoàng huynh có thể để hoàng muội đưa Phò mã về hay không?"
Đỗ Minh Nguyệt đổi thái độ, Đỗ Hạo cũng lập tức thay đổi: "Hoàng muội tư phu sốt ruột, vi huynh thế nào không biết? Nhưng tối qua vi huynh cùng Phò mã trắng đêm đàm đạo chưa thỏa nên hãy để Phò mã ở tiểu các của vi huynh vài ngày, hoàng muội hẳn là sẽ không để ý?"
Đỗ Hạo nói được lời này bất động thanh sắc nhưng Đỗ Minh Nguyệt sắc mặt vẫn biến đổi, bỗng dưng lại nghĩ tới phán đoán vừa rồi của mình.
"Hoàng muội sao không nói gì? Nếu không tin, có thể hỏi Phò mã." Đỗ Hạo hướng mắt về phía Lâm San đang đứng trên lầu đầy thâm ý.
Ngươi TM biết ta không thể nói còn bảo nàng hỏi ta, ngươi là cố ý! Lâm San trừng mắt một cái còn chưa thu hồi, Đỗ Hạo đã bỏ qua, nói tiếp: "Công chúa thấy Phò mã gật đầu sao?"
Đây tuyệt đối là cố ý, gật đầu con mẹ ngươi! Ta nháy mắt cũng chưa kịp nháy.
Đỗ Minh Nguyệt giờ phút này sắc mặt đã không xong, nhớ tới suy đoán vừa rồi trong đầu rối loạn, cắn chặt răng nói: "Nếu đã như vậy, muội muội sẽ không quấy rầy hoàng huynh cùng Phò mã đàm đạo, muội muội cáo từ!" Dứt lời, phất áo rời Tiềm Minh Các, nguyên đám nô tài phía sau nhất loạt run run đi theo.
Nhất thời, Tiềm Minh Các náo nhiệt vừa rồi chỉ còn lại Đỗ Hạo thản nhiên đứng ở đàng kia, hắn ngẩng đầu nói với Lâm San: "Phò mã còn đứng đó làm gì? Lưu lại tiểu các của bổn vương mấy ngày đi."
Truyện khác cùng thể loại
145 chương
64 chương
43 chương
3 chương
11 chương
168 chương