Điện Hạ, Thần Biết Sai Rồi!
Chương 22
Tin thái tử thi đấu cùng Phò mã trong khoảnh khắc truyền khắp trường đua cho nên tất cả hoàng thân quốc thích đều tụ lại giữa sân trông đợi chứng kiến trường hợp hiếm thấy này.
Cùng lúc, Lâm San đứng trong đám người đó, vui không nổi.
Đây tuyệt đối là trả thù, tuyệt đối là trả thù, tuyệt đối là trả thù! Thầm mắng Đỗ Hạo vài câu, Lâm San ngẩng đầu, nịnh nọt cười nói: "Điện hạ, thần tài nghệ không bằng người khác, hay là thôi đi..."
Đỗ Hạo nhíu mày: "Phò mã đây là không nể mặt bổn vương?"
Lâm San rơi lệ, đây rõ ràng là uy hiếp, thân là thái tử lại khiến Phò mã nho nhỏ ta khó xử, thật không có khí độ! Lâm San tiếp tục thầm mắng Đỗ Hạo rồi vờ đỡ trán, yếu ớt nói: "Ôi, ta bỗng nhiên cảm thấy đầu có chút choáng váng, thật choáng váng, thật choáng váng... Ta qua kia ngồi một lát..."
Mới xoay người, Cố Tả mặt không đổi sắc chắn trước mặt nàng, ngay sau đó trong đám người vây xem có ai hô: "Phò mã, đừng chối từ, cho chúng ta mở mắt một phen!", "Đúng vậy, nghe nói Phò mã thiếu niên tài tuấn, thân thủ bất phàm, làm cho mọi người thật muốn thưởng thức!", "Tai nghe mắt thấy, Phò mã đừng khiêm nhường ..."
Đây đều là lời đồn, lời đồn! Lâm San lệ rơi đầy mặt, ta nói mấy lời đó là ai đồn vậy? Nào là thiếu niên tài tuấn, thân thủ bất phàm, ta chỉ có cái mạng này thôi! Lâm San hé ra bản mặt còn khó coi hơn khóc.
Đỗ Hạo luôn đứng cạnh xem diễn, từ sau đi tới, ngữ khí cự tuyệt không tha: "Phò mã, xin mời."
Lâm San biết mình dù sao đều phải chết, yên lặng ngẩng đầu, nói: "Cái kia... Ta có thể xin đổi ngựa không?"
Vô Ảnh một bên nôn nóng giật giật vó.
"Tốt." Đỗ Hạo ngẩng đầu, nhìn xung quanh một vòng, cất cao giọng: "Có ai nguyện ý đổi ngựa cho Phò mã?"
Mọi người bao gồm cả ngựa, tất cả đều yên lặng, lui ra sau từng bước.
Lâm San: "..."
"Phò mã thấy đó bổn vương cũng bất lực." Đỗ Hạo nhún vai, tỏ vẻ không nề hà.
"Điện hạ, thần đến chuồng ngựa đổi một con khác cho Phò mã." Liên Phong bỗng nhiên tiến lên trước.
"Lớn mật!" Cố Tả bỗng nhiên tiến lên chắn trước mặt Liên Phong, "Thái tử nói chuyện cùng Phò mã, nào tới lượt ngươi xen vào, lui xuống cho ta!"
Liên Phong mắt nhìn Lâm San, không mảy may nhúc nhích.
Mọi người đều hít hà, ai cũng biết Liên Phong đã từng cứu mạng hoàng thượng, bởi vậy hoàng thượng đối với hắn càng thêm ân sủng, rất nhiều trọng thần trong triều đều không thể không nhường vị thủ lĩnh ngự tiền thị vệ này ba phần nhưng đám triều thần này lại không ngờ hắn dám phân cao thấp ngay cả với thái tử, lúc này, tất cả mọi người ôm loại tâm tình chờ xem kịch vui.
Đỗ Hạo nheo mắt, cẩn thận đánh giá Liên Phong, vẻ mặt có chút khiến người khác đoán không ra.
Lâm San vừa thấy là biết không được, bộ dạng Liên Phong cùng Đỗ Hạo giống nhau như đúc, tuyệt đối không có khả năng trùng hợp đơn giản như vậy, mà Liên Phong lại từng nói với nàng tuyệt không được tiết lộ, có thể thấy được hắn đối việc này có kiêng kị. Nay Liên Phong vì mình công khai giằng co cùng Đỗ Hạo, vạn nhất xảy ra chuyện gì, hại đến Liên Phong thì làm sao bây giờ?
Lâm San tuy tham tài nhưng không phải là người xấu, nháy mắt liền vọt tới giữa Đỗ Hạo và Liên Phong, thuận tay đẩy Liên Phong ra: "Không cần đổi, không cần đổi, ta xem con ngựa này hẳn không có tật xấu gì, ngươi nói đi?" Quay đầu liếc Vô Ảnh một cái.
Vô Ảnh giật giật đá chân, đầu giống như khinh thường, quay sang hướng khác.
Ách... Lâm San có điểm 囧, cười gượng hai tiếng: "Giàu sang không thể cám dỗ, nghèo hèn không thể lay chuyển, quyền lực không thể khuất phục, ngựa tốt! Ngựa tốt!"
Mọi người: "..."
Bởi vì Lâm San ra mặt, chuyện Đỗ Hạo giằng co cùng Liên Phong xem như được giải quyết, lực chú ý của mọi người lại dời qua trận đấu. Lâm San giờ này bắt đầu hối hận, ai u, ta vừa rồi còn ra vẻ có năng lực, ngay cả ngựa đều không thể trèo lên, còn đấu nỗi gì!
Lâm San nội tâm vô cùng bi ai, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, thân thủ kiên trì bám lên yên của Vô Ảnh. Vô Ảnh bỗng nhiên hí một tiếng, chạy chậm vài bước, lập tức đá Lâm San về đằng sau.
Nhất thời, tất cả mọi người vốn còn tính xem kịch vui đều thất vọng thở dài, không thể nào, Phò mã liền như vậy? Tin đồn cũng quá mù quáng. Có người lớn gan bắt đầu thổn thức: "Phò mã, sao còn không lên ngựa?", "Đúng vậy, lên đi, lên đi!"
Giờ khắc này, Đỗ Hạo đã dễ dàng yên vị trên con ngựa "yêu quái" nhiều năm cùng chinh chiến sa trường, yêu quái nâng móng trước lên, khua một tiếng, hí lộng trường đua làm mấy thớt ngựa chung quanh đều lui ra sau vài bước, duy độc Vô Ảnh còn ung dung đứng tại chỗ cúi đầu ăn cỏ.
Lâm San 囧 : "Này! Huynh đệ, ta biết ngươi dũng mãnh, ngươi khinh thường ta nhưng ngươi xem, con súc sinh kia khinh thường ngươi thế nào, ngươi xác định ngươi có thể nuốt trôi sao?"
Vô Ảnh không để ý nàng, tiếp tục thong thả ăn cỏ.
Lâm San nổi giận, vỗ lưng ngựa: "Ngươi tiến lên cho ta!"
Tất cả mọi người đều sửng sốt vì hành động này của nàng, yên lặng nhìn Vô Ảnh: "Đây thật là ngựa đực? Là thật? Không phải sao? ...
Vô Ảnh đang ăn cỏ bỗng nhiên dừng lại, nâng đầu lên, chân tướng giống như nghe hiểu bình thường.
Lâm San mừng rỡ: "Huynh đệ, ngươi đủ tâm huyết! Ta thích!" bèn kích động giữ chặt yên ngựa, chân bước lên, cắn răng một cái —— hắc, thật đúng là cho nàng lên rồi!
Trong nháy mắt, cảm giác thành tựu của Lâm San không ngừng cuồn cuộn dâng lên từ dưới đáy, quay đầu nhìn Đỗ Hạo giống như khiêu khích, đã thấy hắn mỉm cười, ánh mắt kia làm Lâm San rùng mình, nổi da gà, ngồi trên ngựa không vững, thiếu chút nữa ngã xuống.
Nàng hoảng sợ vội vàng dùng chân kẹp lấy bụng ngựa, cũng không nghĩ hành động này đúng là tín hiệu thúc ngựa đi tới, Vô Ảnh lập tức tung vó, Lâm San hoảng sợ, hai tay gắt gao ôm cổ Vô Ảnh, càng ôm chặt, Vô Ảnh chạy càng nhanh. Mọi người ở đây ngây ngẩn cả người, nhìn Lâm San đằng kia kêu cứu nhưng không ai tiến lên.
Liên Phong đứng cách đó không xa, trong mắt hiện lên một tia lo lắng, thân vừa muốn tiến lên liền bị ngăn cản, người chặn đường là Cố Tả.
"Tại hạ xin khuyên Liên đại nhân, không cần đa sự." Cố Tả thanh âm lạnh lùng, nghe giống như khuyên can, kì thực đang cảnh cáo.
Liên Phong dừng bước, tay cầm đao bên hông, ngay khi hắn vừa do dự, Lâm San ngồi trên lưng Vô Ảnh rốt cục chống đỡ không được, lăn từ lưng ngựa xuống, ngã chỏng vó.
"Ha ha ha..." Mọi người vây xem nhất thời chợt phát ra một trận cười, có người bắt đầu ồn ào, "Thì ra Phò mã có bản lĩnh như vậy?", "Ngay cả ngựa đều không khống chế được, sao chế ngự được công chúa?", "Lời đồn rốt cuộc không nên tin..."
Lâm San dù sao cũng là nữ nhi, ngã một cú nặng như vậy, cả người đều đau, phía sau còn truyền đến từng trận cười nhạo bên tai, bỗng dưng sinh ra đầy bụng ủy khuất, mũi đau xót muốn khóc.
Liên Phong đứng bên rốt cục nhịn không được. "Tránh ra!" Hắn lạnh lùng nói với Cố Tả.
Cố Tả bất động thanh sắc: "Liên đại nhân không sợ đắc tội thái tử?"
"Ta lặp lại lần nữa, tránh ra cho ta." Thanh âm của hắn lại thấp vài phần, con ngươi dưới mặt nạ giương lên sắc bén như dã thú. Ánh mắt này làm Cố Tả không hiểu sao sinh ra vài phần khiếp đảm, vì sao ánh mắt này lại quen thuộc như vậy?
Ngay khoảnh khắc Cố Tả phân tâm, Liên Phong đã lách mình vòng qua hắn, lập tức chạy tới bên cạnh Lâm San.
"Tránh ra!" Lâm San lập tức gạt cánh tay đang định đỡ mình lên, "Ta không cần đồng tình, ta có thể tự mình đứng lên!"
Một khắc kia, Liên Phong có chút thất thần như thể hắn lần đầu tiên chứng kiến biểu tình bình thường giống con gái của nàng, quật cường, cứng cỏi, không chịu thua. Biểu tình đó hoàn toàn khác biệt với sự bướng bỉnh, bốc đồng khi ở chung, mặc dù yếu ớt như nữ tử nhưng sâu trong nội tâm lại dấy lên một khát vọng muốn bảo hộ nàng.
Lúc Liên Phong thất thần, Lâm San đã đứng lên, mặc dù có lúc nàng ra vẻ chân chó nhưng một khi tính quật cường bị kích động tuyệt không dễ dàng nhận thua.
Tiếng cười nhạo xung quanh vẫn còn tiếp tục, Lâm San không để ý, lấy tay lau mặt bẩn vì ngã, kéo dây cương của Vô Ảnh. Vô Ảnh không kiên nhẫn giật giật, lại làm nàng từ trên mình ngã xuống.
Đau! Rất đau! Nhưng Lâm San không khóc, nàng biết rất rõ đây là niên đại nào, không có cha mẹ cho nàng dựa vào, cũng sẽ không có bằng hữu nghe nàng khóc kể, nếu muốn đứng lên, cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.
Nàng lại một lần nữa gian nan leo lên, bị đá vụn cứa cánh tay chảy máu, giờ khắc này, tiếng cười nhạo chung quanh tựa hồ giảm xuống, ánh mắt trêu tức cũng bớt hẳn.
Ngay cả Liên Phong đứng một bên định giúp nàng cũng bị ánh mắt kiên định của nàng làm khựng lại thật lâu, không dám bước chân.
Cứ như vậy, Lâm San một lần lại một lần leo lên ngựa, một lần lại bị Vô Ảnh lỗ mãng như thế, sau nhiều đợt, Đỗ Hạo rốt cục lên tiếng.
"Không có ý nghĩa, không thể so. Cố Tả!"
"Có thuộc hạ."
"Hồi cung." Hắn dứt lời, Cố Tả đi theo sau hắn, quay đầu hướng về phía Lâm San mắt nhìn ý vị thâm trường.
Thái tử đều đi rồi, còn nhìn cái gì? Đám người vây xem nhất thời giản tán, vừa rồi trường đua còn chen chúc bỗng nhiên chỉ còn lại hai người Lâm San cùng Liên Phong.
Lâm San có chút nghi hoặc, không chỉ vì bị ngã mà là vì bỗng nhiên tình thế đột biến làm nàng có chút thích ứng không được. Sửng sốt một lát, nàng mới chợt tỉnh ngộ: "Ý tứ này là... Không cần so nữa? "
Nàng trước mắt sáng ngời, thương thế trên người tất nhiên không thể không đau, ngẩng đầu nhìn ánh mắt của Liên Phong đang chăm chú vào nàng, ngây ngốc cười.
Thật lâu thật lâu về sau, ngay cả Liên Phong cũng tự hỏi chính mình, vì sao mỗi lúc nghĩ đến cô gái này, đầu tiên hắn luôn cười.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
120 chương
27 chương
120 chương
83 chương
10 chương
158 chương