Biên tập: Thủy Nguyệt ┃ Chỉnh sửa: June «Chương 006: 2009» Ban đầu vì bão nên Úc Tri Niên không về nhà được. Trại tham quan học tập kéo dài năm ngày bốn đêm. Ngày đầu tiên là nghi thức khai mạc, hai ngày kế tiếp học sinh tham quan một trường trung học ở ngay An Hòa và tham gia dự thính. Buổi sáng hôm sau sẽ đi thăm quan danh lam thắng cảnh của thành phố Ninh, sau khi ăn cơm trưa thì về. Nhưng người tính không bằng trời tính. Chiều ngày thứ tư, cơn bão vốn phải vòng qua thành phố Ninh lại đột ngột chuyển hướng, đổ bộ vào bờ biển phía Nam. Bộ Khí tượng Thủy văn tuyên bố cảnh báo màu cam, toàn thành phố sẵn sàng ứng phó với bão. Úc Tri Niên và những học sinh khác đang ở nhà ăn lấy bữa tối thì người phụ trách vội vàng chạy tới tuyên bố các chuyến bay lẫn tàu cao tốc ngày mai đều bị hủy, kế hoạch tham quan tạm dừng. Giữa tiếng than buồn xung quanh, Úc Tri Niên nhận được điện thoại của tài xế. Tài xế báo mình đang chờ ở cửa phòng ăn, đầu bếp trong nhà đã làm xong bữa tối, nếu cậu chưa ăn thì về nhà ăn cơm. Úc Tri Niên sợ người ta đợi lâu nên nói với bạn học một câu rồi chạy ra ngoài. Lúc đó mới hơn năm giờ chiều mà bầu trời đã xám xịt, mây đen vần vũ, gió nóng thổi tới từ bốn phương tám hướng. Lái xe mở cửa ghế phụ cho cậu, vào xe thì cậu thấy Dương Trung Uân và Dương Khác đang ngồi ở ghế sau. Dương Khác ăn mặc rất lịch sự, hắn ngẩng đầu nhìn cậu. "Chiều nay ông với Dương Khác mới tham gia một hoạt động." Dương Trung Uân cười với Úc Tri Niên: "Đáng lẽ còn một buổi tiệc tối nhưng bão đến, để an toàn ông đã hủy bỏ nó." Trên đường về Dương Trung Uân trò chuyện với Úc Tri Niên, Dương Khác chỉ im lặng không nói. Mấy hôm nay Úc Tri Niên ngủ ở phòng cho khách tầng hai nhà Dương Trung Uân. Mỗi ngày trở về sau khi hết hoạt động lúc tám giờ, sáng bảy giờ thì đi, ít khi gặp Dương Khác. Đây cũng là lần đầu cậu ăn tối ở nhà Dương Trung Uân. Đầu bếp nhà Dương Trung Uân nấu siêu ngon, Úc Tri Niên ăn rất nhiều, máu đều dồn về dạ dày nên não cũng lơ mơ. Còn Dương Khác ăn xong là rời đi. Dương Trung Uân lại trò chuyện với Úc Tri Niên, hỏi thăm ít chuyện nhà cậu. Chỉ là chưa nói được bao nhiêu ông đã nhận được điện thoại nên cũng đứng dậy. Trong phòng khách chỉ còn lại Úc Tri Niên, cậu loáng thoáng nghe thấy tiếng sấm rung gió giật. Cậu đặt đũa xuống, đi tới cửa sổ nhìn ra ngoài, mưa đã bắt đầu rơi. Trong đêm tối, mưa rơi trên cây cối, lá và cành cây oằn lại như sắp bị gió cuốn bay. Úc Tri Niên thất thần nhìn một hồi, đến tận lúc hầu nữ đến phòng ăn, bảo rằng Dương Trung Uân tìm cậu. Thư phòng của Dương Trung Uân nằm trên tầng bốn. Chếch cửa có một chiếc bàn gỗ rất dài, Dương Trung Uân đang ngồi sau bàn. Dương Trung Uân mời Úc Tri Niền ngồi trên ghế sô pha mềm đối diện cửa sổ, sau đó bảo thư ký ra ngoài. Nhưng Dương Trung Uân không nói chuyện ngay với Úc Tri Niên, ông giống như đang nhìn gì đó nên để cậu đợi một lát. Nội thất trong thư phòng đa số là gỗ lim, ánh đèn rất ấm áp. Trên bàn cạnh ghế salon có một quyển sách, Úc Tri Niên nhìn lướt qua, là "Trà hoa nữ". Úc Tri Niên lịch sự không cầm lên xem, cậu ngồi ngây ngẩn một hồi. Không biết tại sao cậu lại nghĩ tới Dương Khác lúc nãy trên xe về nhà. Từ khi bắt đầu đi học, cuộc sống của cậu không mấy thuận lợi. Ông bà ngoại và bà nội của cậu đều qua đời sớm. Sau khi sinh cậu, bố mẹ Úc Tri Niên ra ngoài làm công, cậu ở cùng ông nội đến năm bảy tuổi. Vào kỳ nghỉ đông năm bảy tuổi, ông nội thấy không khỏe nên đi viện khám, phát hiện bị ung thư. Sau sáu tháng điều trị, cuối cùng ông cũng được xuất viện, tiền tiết kiệm cũng đã tiêu hết. Đến năm Úc Tri Niên lên mười, gia đình có chút khởi sắc thì bệnh của ông nội lại tái phát. Bố mẹ cậu bán nhà nhưng không được may mắn như lần trước, ông ra đi rất nhanh. Tiếp đó bố mẹ cậu cũng qua đời ngoài ý muốn. Sau khi ông nội sinh bệnh, Úc Tri Niên luôn nghe bố mẹ mình khép nép nói chuyện điện thoại với chủ nợ, đi theo bố mẹ tới nhà họ hàng vay tiền. Cậu bị ép phải tích cực, hoạt bát, không cần ai dạy cũng cố gắng học cách lấy lòng người lớn, học nấu cơm giặt giũ, tự chăm sóc mình, đến bệnh viện trông giường ông, làm một đứa cháu ngoan ngoãn hiếu thảo. Lúc bố mẹ cậu đi mới vừa trả hết nợ nần. Dì và cậu sắp xếp việc tang lễ, họ hàng tới không nhiều lắm. Lúc đấy cậu sốt cao, mơ hồ cảm ơn tất cả khách khứa. Không biết tự bao giờ, Úc Tri Niên đã quen với việc đoán ý người khác không ngừng nghỉ. Cậu nói chuyện không ngừng, sợ không khí cứng ngắc, sợ người khác thấy cậu khó ưa. Nhưng vì Dương Khác giàu có, hắn sẽ không phải trưởng thành sớm, có quyền lựa chọn làm một người kiệm lời bất cứ lúc nào. Vậy nên Úc Tri Niên ao ước. Nghĩ đi nghĩ lại một lúc, Úc Tri Niên không tự giác nhìn thoáng qua cuốn "Trà hoa nữ" trên bàn. "Con đọc cuốn này rồi à?" Dương Trung Uân bỗng hỏi cậu. Úc Tri Niên ngẩng đầu, thấy Dương Trung Uân đã đặt món đồ trong tay xuống, đang mỉm cười nhìn mình. "Dạ con chưa." Úc Tri Niên ngoan ngoãn đáp. Dương Trung Uân nói: "Con có thể đọc nó." "Chỉ là giờ khá muộn rồi." Ông nói: "Để ngày mai đọc đi." "Tri Niên, ông tìm con là có chuyện muốn bàn với con." Ông đột nhiên cười, nói: "Ông vẫn luôn muốn tài trợ cho một học sinh." Úc Tri Niên ngẩn người, cảm giác không nói rõ được lúc lần đầu thấy Dương Trung Uân lại bốc lên từ đáy lòng. Có điều Dương Trung Uân hình như không phát hiện ra cậu đang chần chừ, ông nói tiếp: "Ông chỉ có một cháu trai là Dương Khác, bao năm qua trong nhà cũng chỉ có hai người. Con cũng thấy rồi đấy, căn nhà này rất quạnh quẽ, không có hơi người. Nhưng mấy ngày gần đây, Tri Niên, con vừa đến đã sưởi ấm nơi này. Ông rất thích tính cách của con." "Mặt khác, ông cũng đã hỏi thăm trường học tình huống gia đình con, biết được con đang ở với dì và em họ mình. Dì con là một người phụ nữ đáng khâm phục, nhưng con sắp trưởng thành, ở cùng họ cũng hơi bất tiện." "Ông nghĩ tới nghĩ lui thì tài trợ cho con, đón con về nhà ông là biện pháp thích hợp nhất. Lần đi trại tham quan học tập này ông gặp được con cũng coi như là duyên phận." "Tri Niên, con nói thật với ông, con không thích ở đây sao?" Giọng nói của Dương Trung Uân hiền lành, nhưng Úc Tri Niên nhìn ông chỉ thấy trong lòng rối loạn, cũng rất kỳ lạ. Căn phòng lâm vào im lặng, mãi sau úc Tri Niên mới phản ứng được sự im lặng này là do Dương Trung Uân vẫn đang đợi cậu lên tiếng, thế là cậu chậm chạp vụng về đáp: "Con không ghét. Ở đây rất tốt!" Cậu còn muốn nói thêm nhiều lời hay, nhưng câu chữ không chịu thoát ra, môi cậu giật giật, mím lại. "Không ghét là tốt!" Dương Trung Uân dường như rất không để ý đến câu trả lời ngắn gọn của cậu, nụ cười của ông tươi hơn, hỏi: "Vậy thì Tri Niên, con đồng ý nhận sự giúp đỡ của ông chứ?" Ngoài cửa sổ chợt lóe sáng, trong phòng rất yên tĩnh, Úc Tri Niên nghe thấy tiếng mưa và gió nhảy nhót trên cửa. Qua vài giây, tiếng sấm ầm ầm vang lên. Lúc về phòng, người làm đều đã nghỉ, trong hành lang chỉ còn ánh đèn u ám. Úc Tri Niên đi đến cửa phòng khách, khi cậu định mở cửa thì sau lưng vang lên tiếng gọi: "Úc Tri Niên." Cậu quay đầu, Dương Khác đang đứng ở khúc ngoặt. Đèn sát tường in hai cái bóng lên giấy hoa văn dán tường. Nhịp tim Úc Tri Niên tăng lên, cậu nhìn Dương Khác, nhẹ giọng: "Sao vậy?" "Ông tìm cậu làm gì?" Dương Khác hỏi thẳng. Úc Tri Niên nhất thời không biết đáp lời như nào. Dương Khác chờ mấy giây không nghe được câu trả lời thì lộ vẻ không kiên nhẫn: "Hôm nay trong xe ông hỏi tôi có ghét cậu hay không, không biết là ý gì. Lúc nào ông cũng làm mấy chuyện khác người." "Hả?" Úc Tri Niên sững sờ, nhịn không được hỏi câu không liên quan: "Vậy cậu trả lời như nào?" Dương Khác khựng lại, hình như cảm thấy cậu thật kỳ quái nên phải nhìn lại một lần, hắn nói: "Tôi nói không ghét." Lại nói: "Ít nhất đỡ hơn những kẻ đáng ghét kia." Giọng nói của Dương Khác hơi đổi, nhưng không khó nghe. Hắn hơi cúi đầu nhìn Úc Tri Niên. Trong hành lang mờ tối nơi căn nhà xa lạ, đột nhiên Úc Tri Niên cảm thấy mặt mình nóng lên. Cậu khẩn trương nói với Dương Khác: "Chủ tịch Dương muốn tài trợ tớ, để tớ ở lại đây." "Ở đây?" Dương Khác nhíu mày. Úc Tri Niên đáp: "Đúng", Dương Khác lại hỏi: "Cậu đã đồng ý rồi?" Úc Tri Niên định trả lời thì chợt cảm giác ánh mắt Dương Khác thay đổi, mang theo sự lạnh lùng lộ liễu, không hề liên quan tới hai chữ chào đón. Dương Khác là cùng giới người đẹp và có sức hấp dẫn người cùng giới nhất mà Úc Tri Niên gặp, nhưng lúc hắn lạnh mặt lại rất đáng sợ, giống như cả người viết mấy chữ in hoa: "Chớ lại gần tôi!" Tim Úc Tri Niên trùng xuống, cậu nghẹn mãi mới ấp úng thừa nhận: "Tớ nhận lời rồi." Úc Tri Niên ngắc ngứ giải thích vài câu: "Ông nói với tớ rất nhiều chuyện", "Dì tớ nuôi con gái rất vất vả, lương cũng không cao", "Tớ sẽ không làm gì ảnh hưởng tới cậu hết", nhưng Dương Khác không hề đáp lại dù chỉ một câu. Hắn nhìn Úc Tri Niên, nhẹ nhàng ngắt lời cậu như đang làm một chuyện chẳng hề quan trọng: "Biết rồi.", sau đó quay lưng đi. Hành lang lần nữa chỉ còn lại Úc Tri Niên. Một lát sau, Úc Tri Niên thích hiểu rõ mọi chi tiết vấn đề vẫn cố đoán ý của Dương Khác vào lúc đó. Cậu vận hết tế bào não để phân tích những cử chỉ từ hờ hững đến thân mật của Dương Khác, là thật hay giả, nếu là thật vì sao sau này lại thay đổi. Nhưng đến cuối cùng cũng chỉ là công dã tràng. Vì Úc Tri Niên không hiểu Dương Khác, cũng không hiểu tình yêu. Úc đáng thương. ☁️ Vân Tình Cung ☁️.